Bạn đang đọc Sếp! Anh là tên xấu xa – Chương 11: Xung đột với Cố Tử Cầm
Khả Khả trở lại công ty đã là chuyện của 3 ngày sau. 3 ngày vừa qua Khả Khả sống không bằng chết, bị ai đó giày xéo đến chết đi sống lại. “Người đâu mà tinh lực dư thừa dữ, sao không chết vì miệt mài quá độ đi? ” Khả Khả thầm nguyền rủa.
Thấy Khả Khả chu môi lầm bầm, Lôi Kình khóe môi khẽ nhếch lên, tâm tình vui vẽ chưa từng có.
Tối hôm qua nếu không phải Khả Khả khóc lóc năn nỉ anh dừng tay chừa cho cô chút sức để ngày mai đi làm thì hôm nay cô khó mà lết được xuống giường. =.=
**********************
Trở lại phòng làm việc, mọi người dường như không thắc mắc về chuyện cô nghĩ liên tiếp 3 ngày mà không xin phép, giám đốc cũng chỉ hỏi thăm xem tình hình sức khỏe của cô rồi tiếp tục giao phó công việc.
Khả Khả trở về bàn làm việc thì thấy Lâm Trình Tử sắc mặt u ám đang ngồi ngẩn ra. Bình thường muốn thấy biểu hiện này của cô là rất khó.
Khả Khả lo lắng hỏi han Lâm Trình Tử, chỉ thấy cô ấy không nói gì, nhìn Khả Khả hồi lâu rồi cắm cúi viết cái gì đó trên giấy rồi đưa cho cô.
Khả Khả có hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng hiễu ra, trong giờ làm việc không được buôn chuyện.
Nhận tờ giấy từ tay Trình Tử, sắc mặt Khả Khả thoáng biến đỗi từ đỏ sang đen.
Tờ giấy viết như sau:
“Trước khi tôi nói cho chị biết sự việc rắc rối của tôi, tôi nghĩ chị nên xem xét lại vấn đề rắc rối của chính mình, đêm hôm qua chị làm gì, chị ắt biết, vấn đề quan trọng là dấu vết vẫn còn đọng lại rất rõ ràng trên cổ chị, nhanh chóng đi phi tang chứng cứ đi.”
Đọc xong những dòng viết hết sức chân thành kia, Khả Khả lao như tên lửa vào nhà vệ sinh.
Đúng như Trình Tử nói, dấu vết phạm tội để lại nơi đây rất rõ ràng, 1 cái vết đỏ lòm hằn in trên cổ cô, Khả Khả thầm nguyền rủa Lôi Kình: “Cái tên chết tiệt làm cô mất mặt trước các anh chị đồng nghiệp, nếu Lâm Trình Tử không nhắc nhở, khéo cô lại trở thành đề tài ngôn luận cho công chúng trong phòng làm việc may mà ngoài Trình Tử ra không ai biết cả.”
Khả Khả ra sức dặm phấn vào cổ, nhằm che đậy chứng cứ.
– Hừ, đừng tưởng được sếp chiếu cố thì hay, chẳng đựơc bao lâu đâu. Giọng nói thánh thót như xé gió phát ra từ phía bên ngoài. Khả Khả đưa mắt nhìn ra, thì ra là Cố Từ Cầm, chị ta đứng ngay cửa ra vào, nhìn Khả Khả như muốn nhào lên cắn chết cô.
Khả Khả không nói gì, tránh được thì tránh, mấy người ganh tỵ mà nỗi cơn tam bành thì có mà chết. Khả Khả thầm nhủ.
Thấy Khả Khả không nói gì, cố Tử cầm được nước lấn tới, lại nói:
– Bất quá là tình một đêm thôi, cố mà huênh hoang đi.
Nghe tới đây tự dưng máu nóng trên đầu Khả Khả bốc lên ngùn ngụt, dám nói cô tình 1 đêm? Thế thì khác gì sĩ nhục cô là hạng đàn bà lẳng lơ. Hừ! lão hổ không ra tay mi lại xem ta thành mèo bệnh.
Khả Khả sau khi hoàn thành xong tác phẩm trên cổ mình, cô quay sang cười thật tươi với Cố Tử Cầm, phán ra 1 câu mà chính Cố Tử cầm cũng không đỡ nỗi. Khả Khả nói như sau:
– Cám ơn Cố tỷ đã quan tâm, tình 1 đêm hay không người trong cuộc như em khắc biết, vẫn còn hơn 1 số người ngay cả tình 1 đêm, muốn cũng không được.
Nói xong Khả Khả xoay người, hoa hoa lệ lệ bước ra khỏi Nhà vệ sinh. Bỏ lại Cố Tử Cầm đang tức nghẹn họng ở đấy.
Khả Khả tâm tình vui vẽ vì có người thay Lôi kình đứng ra làm bia cho cô trút giận.
Vừa ngồi xuống bàn liền thấy Cố Tử Cầm hung hăng bước ra khỏi phòng vệ sinh, lườm Khả Khả như muốn ngay lập tức phanh thây cô thành ngàn mảnh.
Khả Khả không nói gì chỉ nhìn chị ta nở 1 nụ cười phong tình vạn chủng, khiến những đồng nghiệp nam đang quan sát hai người họ, thất điên bát đảo, tâm hồn theo gió theo mây, ngất ngây tâm hồn.
Cố Tử Cầm tức muốn hộc máu, nhưng chẳng làm gì được Khả Khả đành cam chịu bị nội thương mà ấm ức quay về bàn làm việc.
Đôt nhiên Lâm Trình Tử đưa cho cô tờ giấy, viết rằng: “Sao chị ta nhìn chị ghê thế?”
Khả Khả cười cười quay sang nói với Lâm Trình Tử:
– Bởi vì chị ta vừa mới bị tôi cài, phải tự mình nhảy vào cái hố do chính mình đào ra.
Lâm Trình Tử không nói gì chỉ cười nhạt. Khả Khả thoáng đứng hình, đây là lần đầu tiên cô thấy Lâm Trình Tử cười.
Truyện này được từ website: Truyen186.Com
Rắc rối của Lâm Trình Tử
Khả Khả chợt nhớ lại sắc mặt tối đen như mực lúc nãy của Lâm Trình Tử, liền viết giấy đưa cho cô ấy.
Lâm Trình Tử do dự lúc lâu sau mới hồi âm lại cho Khả Khả.
Thì ra lúc đi đàm phán hợp đồng, Lâm Trình Tử cũng bị quấy rối như Khả Khả, nhưng cô không may mắn như Khả Khả rằng tên kia đột nhiên nhân tính trỗi dậy buông tha cho cô.
Còn lâm Trình Tử thì bị tên biến thái kia bám sát tới cùng, các đồng nghiệp nam cũng cứu cô không được, lý do? Tên biến thái kia là giám đốc bên đối tác, không thể đắc tội. Trên đời này sao lại nhiều tên biến thái thích quấy rối người khác thế nhỉ? Khả Khả cảm thán.
Lâm Trình Tử lúc ấy phản kháng bằng thái độ không xong đành dùng hành động, cô ấy nhanh tay hất ly rượu trên bàn vào mặt lão già biến thái kia, xong rồi thấy không hết tức, liền nhanh tay xô ông ta ngã, vì lão ta đã chếnh choáng say nên sức phòng ngự cũng kém đi, Lâm Trình Tử chỉ dùng sức 1 tý thế là lão ta đi đời nhà ma. Trước khi đi Lâm Trình Tử còn không quên tặng cho ông ta 1 cú đá “đoạn tử tuyệt tông” giúp ông ta nhanh chóng siêu thoát. Ngay sau đó cô nhanh chóng chuồn đi. Không chuồn đứng đấy có mà chết à.
Khả Khả đọc đến đoạn này liền ôm bụng, nhịn cười đến bị nội thương, mắt thấy Lâm trình Tử trừng, liền nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn, nhanh tay hồi âm..
Lá thư hồi âm nội dung như sau:
“Tôi Hà Khả Khả ủng hộ cô hết mình, đối với những tên BT như lão giám đốc kia thì phải dùng biện pháp mạnh, giúp “chú em” của lão nhanh chóng thăng thiên thì từ nay lão sẽ không thể nào quấy rối người khác được nữa. yên tâm, tôi luôn ở cùng chiến tuyên với cô, tôi sẽ dùng hết sức mình giúp cô, không để cô, đồng chí ở cùng chiến tuyến duy nhất của tôi trong công ty này phải mất việc. Tôi xin hứa.”
Đọc xong phần hồi âm trên lần này đến phiên Lâm trình Tử nhịn cười đến nội thương. Cái đoạn hồi âm này sao giống lời hứa hẹn khi xin vào Đảng quá vậy.
Thấy Lâm Trình Tử cười đến tẩu hỏa nhập ma Khả Khả thắc mắc, cô chỉ viết ra suy nghĩ của mình thôi, sao cô ấy cười như ma nhập thế?
Lâm Trình Tử hồi âm, bảo cám ơn cô. Thực sự trong lòng Lâm Trình Tử rất cảm kích Khả Khả, có người để trút nỗi buồn vẫn tốt hơn là tự mình ôm đồm.
*********************
Buổi trưa Khả Khả lại cùng ăn trưa với Lôi Kình, khác 1 chỗ là, lúc trước Khả Khả phải làm cơm cho Lôi Kình thì giờ ngược lại, cơm trưa của Khả Khả là do anh làm. Gần đây Lôi Kình tốt với cô rõ thấy. Khả Khả thụ sủng nhược kinh, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Từ sau cái ngày bị ăn, cô bị Lôi Kình nhốt trong nhà mọi việc sinh họat của cô đều do anh lo từ A-Z. Đương nhiên từ trong việc sinh hoạt đó anh cũng kiếm được không ít lợi. Ví dụ như: đi tắm. Việc tắm rửa của cô là do anh lo liệu, Khả Khả 1 là sau khi ăn no bị anh lôi đi tắm, anh sẳn đó chiếm chút tiện nghi của cô, 2 là sau khi mây mưa cùng anh, cô bị anh lôi đi tắm, sau đó vẫn là anh chiếm tiện nghi của cô. Nói túm lại làm cái gì anh cũng tranh thủ chiếm chút ít tiện nghi của cô. “Đúng là nhà tư bản mà. Chuyện gì không có lợi cho bản thân, anh không bao giờ làm.” Khả Khả cảm thán.
Thấy tâm tình Lôi Kình đang vui, cô lại có ý định nhờ vả anh, nên hôm nay không cần anh tự ra tay, chịu khó mặt dày, chủ động dâng bửa tráng miệng lên tận họng anh.
Hôm nay tự dưng cô tốt bụng, chủ động hôn anh, Lôi Kình chẳng ngốc mà không hưởng thụ. Nhưng trình độ Khả Khả nhà ta còn hạn hẹp, chưa chi đã đầu hàng, Lôi Kình từ thế bị động, chuyển sang chủ động, hôn cô đến không biết trời đất mới buông ra.
Ôm cô trong lòng, anh từ từ, chậm rãi nhả ra từng chử:
– Em chủ động như thế này là muốn xin xỏ anh việc gì?
Khả Khả cười lấy lòng anh, nói:
– Anh này, nếu như… nếu như thôi nha, nếu như em làm mất hợp đồng của công ty, lại còn đắc tội với công ty đối tác thì sẽ bị xử như thế nào?
– Tùy mức độ mà xử lý, nếu nhẹ thì trừ lương và cắt thưởng, nếu nặng, có chức vụ thì cắt chức, không chức vụ thì sa thải. Lôi Kình ung dung nói.
– Nhưng nếu lỗi là xuất phát từ phía đối tác thì sao? Khả Khả mặt xanh như tàu lá hỏi.
– Cho dù có là vậy thì cũng đáng phạt. Đã là nhân viên của công ty thì ai ai cũng là người chuyên nghiệp, đã là người chuyên nghiệp đương nhiên phải biết cách ứng phó với mọi tình huống cho dù là xấu nhất.
– Nhưng chẳng lẽ lại cam chịu cho bọn đàn ông biến thái đó động tay, động chân hay sao, bọn họ… Lời còn chưa nói hết Khả Khả đã bị ánh mắt rà soát của Lôi Kình dọa đến run người.
– Em nói nãy giờ là đang ví dụ hay là đã xãy ra trên bản thân em? Lôi Kình mặt xám xịt nhìn Khả Khả. Anh nhất định không để người phụ nữ của mình phải chịu ủy khuất.
– Em… là ví dụ, ví dụ, thôi. Khả Khả cười gượng nói.
– Nói thật, nếu không đừng trách anh làm cho em ngày mai không xuống giường được. Lôi Kình hăm dọa.
Lôi Kình nói những lời này thậm chí mặt không đỗi sắc, nhưng Khả Khả thì đã sớm thay đổi từ đỏ sang đen. Hăm dọa, đây chính xác là hăm dọa, là lời hăm dọa khủng bố nhất mà Khả Khả nghe được từ trước tới giờ. Cô run sợ khai thật.
– Em là hỏi Cho Lâm Trình Tử, cô ấy bị quấy rối trong lúc đàm phán với đối tác, nhưng là cô ấy không cố ý…bla…bla…bla… Khả Khả nói 1 lèo, rồi nhìn anh bằng ánh mắt van xin, xin anh đừng sa thải Lâm Trình Tử, cô ấy là người bạn duy nhất của cô trong công ty này.
Lôi Kình thoáng trầm tư 1 lúc, lúc sau anh nói tiếp:
– Muốn anh giúp cô ấy không khó, chỉ là… Lôi Kình cố ý kéo dài giọng, làm Khả Khả lo sợ, theo dõi phản ứng của anh.
Nhìn Khả Khả lúc này thật đáng yêu, làm anh thật muốn hôn cô, nói là làm, Lôi Kình lại hôn Khả Khả. Dây dưa hồi lâu anh mới buông cô ra, lại nói:
– Anh giúp em thì anh được lợi gì, công ty anh mất 1 hợp đồng, em lấy gì bù cho anh đây? Lôi Kình cười tà hỏi Khả Khả. Thực ra cái hợp đồng ấy đối với anh chả là nghĩa lý gì, chỉ là anh đang âm mưu 1 số chuyện và cần bạn Khả Khả tham gia vào.
Nhìn cái mặt gian gian tà tà kia Khả Khả thấy nghi nghi, ngữi thấy đâu đây có mùi âm mưu nhưng không biết là vấn đề nằm ở đâu. Đã trót phóng lao, giờ cô đành phải theo lao. Khả Khả cười cười lấy lòng, nói:
– Chỉ cần anh giúp em, không sa thải Lâm Trình Tử, anh muốn gì em cũng đáp ứng.
– Thật không? Lôi Kình hỏi.
– Thật. Khả Khả không chút do dự đáp.
– Được, vậy từ nay về sau dọn sang nhà anh, còn nữa, chuyển công tác, sang đây làm thư ký riêng của anh. Thấy mục đích sắp đạt được, Lôi Kình hứng chí nói.
– Chuyện này… Khả Khả thấy không ổn tý nào, Vì chuyện này cô phải hi sinh quá nhiều, dường như là cuộc mua bán này cô không có lời. Khả Khả thầm suy tính.
– Nếu em do dự thì thôi vậy… Lôi Kình không để Khả Khả kịp suy tính, liền cầm lấy điện thoại, định điện cho ai đó.
Khả Khả nhanh tay ngăn chặn, trừng mắt nhìn anh hỏi:
– Anh định điện cho ai đó?
Lôi Kình bày ra bộ dáng vô tội vạ nhìn Khả Khả chậm rải nhả ra từng chử:
– Điện cho giám đốc bên phòng của em.
Khả Khả nhanh tay đoạt lấy điện thoại, trừng mắt nhìn anh, nói:
– Em có bảo không đồng ý đâu, anh điện cho giám đốc phòng em làm gì.
– Vậy ý em là đồng ý với điều kiện của anh?
– Em đồng ý. Khả Khả giọng ỉu xìu nói.
– Vậy thì tốt. Lôi Kình nhìn Khả Khả, mắt tràn đầy vẽ sủng nịnh nói.
Thật ra mà nói thì bạn Khả Khả đã bị Lôi Kình bẫy, từ sáng tổng giám đốc bên Đằng Lân, công ty mà Lâm Trình Tử đã đắc tội có điện thoại cho Lôi Kình, anh ta nói muốn xem lại hợp đồng, có ý muốn hợp tác, và yêu cầu người đại diện đàm phán phải là Lâm Trình Tử, anh ta nói là hôm trước nhân viên đã vô tình mạo phạm, muốn đích thân xin lỗi Lâm trình Tử. Lôi Kình cũng đã đồng ý, công việc cũng đã phân phó cho giám đốc của phòng kinh doanh. Chỉ là nhân viên quèn như Khả Khả và lâm Trình Tử vẫn chưa biết tin nên mới lo sợ nơm nớp như vậy.