Đọc truyện Sẽ Hỏng Mất, Nhẹ Chút – Chương 9Quyển 1 –
Nghiêm Tiểu Tiểu sau khi tiến vào khu Tây thì ngừng bước, quay đầu nhìn về phía sau. Tuy nói ghét bọn họ, nhưng cậu vẫn hy vọng hai người yêu đuổi theo dỗ dành mình, xem ra cậu phải thất vọng rồi.
Đôi mắt xinh đẹp càng lúc càng sầu, hai tên khốn đó sao còn chưa đuổi tới, thực sự đáng giận! Chẳng lẽ bọn họ giận thiệt rồi?! Mắc mớ gì họ lại giận chứ. Làm ra chuyện xấu hổ như vậy mà cậu chỉ tát có một cái, đâu có quá đáng.
(Bản edit gốc là ở wattpad do editor Lechannn edit, bất cứ trang web nào khác đăng lên đều là chưa xin phép.)
Chỉ vì cậu không thể xuất hiện ở khu Đông, bọn họ bắt cậu trốn vé, mới sáng sớm phải hoá trang thành kẻ khả nghi, rồi còn hạ lưu uy hiếp cậu, dâm loạn đùa bỡn cậu, buộc cậu chơi 3P. Đã thế còn bị hiểu nhầm là kẻ móc túi, không thể không chật vật mà đào tẩu…
Hồi tưởng lại khi nãy, trong khi vẫn còn cưỡi trên dương v*t của hai người đó, vừa bị bọn họ sáp vào kêu dâm liên tục trên đường vừa bị nhân viên công tác điên cuồng đuổi theo.
Cậu thật sự xấu hổ muốn mình chết quách luôn cho rồi!
Hai con sắc hổ cùng cắm trong cơ thể cậu, ngây ngốc vừa ôm cậu trong lòng vừa chạy trốn, càng chạy càng chậm, thiếu chút nữa bị nhân viên công tác bắt được. Cũng may bọn họ chạy được đến phía sau con hẻm, đem bỏ hết mấy thứ “vũ trang hạng nặng”, mới có thể đánh lạc hướng nhân viên công tác.
Lúc ấy cậu sợ đến nỗi tim cũng sắp nhảy ra ngoài, cậu thật không dám tưởng tượng đến hậu quả nếu bị nhân viên công tác bắt được, nếu có thì chắc mặt mũi cũng sẽ bị quăng hết.
Điều may mắn duy nhất là bọn họ có cải trang, không để người khác thấy bộ mặt thật của mình, bằng không sau này cậu cũng không biết sống sao trên cuộc đời này nữa!
Cho nên vừa rồi đánh anh Tiểu Hổ cậu cũng không có hối hận, sư tử không phát uy thì họ lại tưởng là mèo bệnh, đừng tưởng muốn làm gì cũng được, cậu cũng biết tức chứ bộ!
“Ách xì…” Nước mưa lạnh giá rơi trúng người khiến cậu hắt xì một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo có thêm vài phần sắc khí, cây dù cậu đã lỡ đánh rơi trong lúc chạy trốn khỏi tàu điện. Đó là hàng độc mà ba nuôi Long Cửu mua tại Trung Quốc tặng cho cậu. Hơn thế nữa, áo khoác lông đặc chế mà ba nuôi tặng cậu cũng bị rớt trên toa xe, kính, khẩu trang,… cũng bị ném hết, hiện giờ cậu sắp lạnh chết rồi..
So với cái lạnh, hạ thể càng làm cho cậu khó chịu hơn. Hai lỗ thịt bị dương v*t của hai người họ điên cuồng làm một hồi thế nên bây giờ vô cùng đau nhức, hại hai chân trở nên bủn rủn vô lực, mỗi bước đi đều thật vất vả.
Phía trong quần lót của cậu chính là dịch thể của đàn ông và chất nhầy mình đã bắn ra, thật hạ lưu…
“A…” Nghiêm Tiểu Tiểu không chú ý phía sau có nhóm người đang đi tới, cậu không kịp tránh đi nên đã bị đám học sinh đẩy ngã dưới cơn mưa.
Nghiêm Tiểu Tiểu ăn đau khẽ rên một tiếng, ngẩng đầu thì thấy người vừa đẩy mình. Đối phương là một cậu thiếu niên đẹp trai người Anh, mái tóc quăn màu vàng kim, đôi mắt phượng có màu xanh của biển cả, da lại trắng như tuyết mùa đông, trông y như một vị thiên thần.
Thật đẹp, nhìn bộ đồng phục màu xanh lam của anh ta, chắc hẳn anh ta là đàn anh năm hai của mình!
“Da vàng đáng giận, mày mém tí nữa hại bản thiếu gia ngã. Bộ mày muốn chết à!”
Đối phương không những không giúp cậu đứng lên, ngược lại còn nổi giận mắng, phong thái quý tộc nay chỉ còn sự khinh bỉ chán ghét đáng sợ! Bề ngoài người này dù nhìn giống thiên thần, nhưng bên trong tuyệt đối không giống!
Nghiêm Tiểu Tiểu hơi nhíu mày, nhưng lỗi cũng là do cậu, cậu không nên đứng bất động giữa đường như vậy, cậu ngay lập tức giải thích:
“Tôi xin lỗi!”
“Cút ngay, đừng chắn đường!”
Cậu thiếu niên tóc vàng đẹp trai như cười mỉa, dùng sức đá cậu một cước, rồi sau đó dẫn nhóm người hầu của mình từ từ rời đi.
Chân bị đá, Nghiêm Tiểu Tiểu đau đến nỗi lại rên thêm một tiếng, nhìn người kia được những người khác vây quanh, hầu hạ cẩn thận, cậu buồn bực vô cùng. Không ngờ trên đời lại có người ác đến vậy.
Trong tiếng mưa rơi cậu vẫn có thể nghe được tiếng bung dù của người hầu dành cho thiếu niên tóc vàng đẹp trai, hỏi han anh ta có bị thương không, muốn đi xuống phòng y tế không, cũng có người hỏi anh ta có nên đi bệnh viện…
Nghiêm Tiểu Tiểu trợn trắng mắt, người bị thương là cậu, thiếu niên tóc vàng đẹp trai kia đâu có mất một sợi tóc nào. Hôm nay thật sự rất xui xẻo!
Nghiêm Tiểu Tiểu muốn đứng lên. Cậu đã vốn đang đau nhức vô lực, nay lại bị thiếu niên đẹp trai kia đá thêm một cước, hiện tại đau không chịu nổi, căn bản không thể đứng dậy được.
“Cậu có sao không?” Đúng lúc này phía sau truyền tới một giọng Trung Quốc, rồi sau đó đổi thành tiếng Anh lưu loát hỏi thăm cậu.
Nghiêm Tiểu Tiểu quay đầu, chỉ thấy có một người không cao hơn cậu bao nhiêu đang đứng ở phía sau. Có cùng màu da với cậu, bề ngoài coi như thanh tú, có mái tóc vàng, đeo kính sát tròng màu lam, người này trông có vẻ là một học sinh mới.
Đối phương dường như đã hoá thân thành người ngoại quốc rất thành công, có điều màu da vàng đặc thù lại không thể che giấu.
Nhìn thấy đồng bào, trong lòng Nghiêm Tiểu Tiểu nhất thời tăng lên một phần thân thiết, khẽ lắc đầu, ngượng ngùng nhờ vả: “Tớ ổn, cậu có thể giúp tớ đứng lên không? Tớ không đứng dậy được!”
Đối phương nhanh chạy qua dìu cậu đứng lên, còn tức giận mắng: “Tớ thấy hết! Abel Dieter kia thật sự quá đáng!”
Đối phương mặc dù khá tức giận, nhưng cậu ta chính là một người từ trong nhóm người đi theo mĩ thiếu niên tóc vàng đó.
“Cảm ơn, mà Abel Dieter là ai vậy?” Nghiêm Tiểu Tiểu đơn thuần không nghĩ nhiều, chỉ chân thành nói câu cảm ơn.
“Chính là người vừa rồi mới đánh cậu, còn mắng cậu nữa đó. Cái người kiêu ngạo đó là học sinh năm hai. Nghe nói anh ta là con trai công tước, có huyết thống hoàng tộc nên anh ta rất ngạo mạn, khinh thường mọi người, nhất là người ngoại nước, cho rằng tụi mình rất không hợp với anh ta. Nhưng mà anh ta vẫn rất nổi tiếng, còn là người có quyền nhất tại khu Tây!”
Đối phương tuy cũng là người mới nhưng lại biết hết nội bộ trong trường này.
“Thì ra là vậy sao, thật sự cảm ơn cậu!” Nghiêm Tiểu Tiểu cuối cùng cũng hiểu được tại sao thiếu niên tóc vàng đẹp trai kia lại ác liệt quá đáng, và cậu lại nói câu cảm ơn một lần nữa. Cũng may gặp được đồng bào dìu mình, nếu không thì cậu khó có thể đứng lên!
“Đừng khách khí, người Trung Quốc hết mà, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên! Tớ tên là Tương An Tư, tên tiếng Anh là Nick, còn cậu thì sao?” Đối phương nhiệt tình cười, nhưng kính sát tròng màu lam ngược lại rất lạnh lẽo, không hề có độ ấm.
“Tên tiếng Hoa của tớ là Nghiêm Tiểu Tiểu, còn tên tiếng Anh là Dana.” Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng giới thiệu, có thể gặp được đồng bào ở nơi này quả thật may mắn.
“Tên tiếng Trung của cậu thật đáng yêu, tớ gọi cậu là Tiểu Tiểu được không? Cậu có thể kêu tớ là An Tư.” Khoé miệng người này tươi cười càng sâu, nhưng đôi mắt vẫn không có ý cười.
“Được! An Tư này, thật không biết làm sao để cảm ơn cậu nữa!” Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu.
Toàn là người Trung Quốc với nhau mà lại gọi tên Tiếng Anh thì rất kì quái. Tuy rằng đã lớn như thế nhưng chỉ có cha mẹ, hai người cha nuôi, còn có hai tên sắc hổ gọi tên tiếng Trung của cậu.
“Không có gì đâu, coi chừng chân của cậu đã sưng mất đấy, tớ đưa cậu xuống phòng y tế.” Tương An Tư nhìn vết bầm doạ người trên đùi của cậu, tỏ vẻ lo lắng.
“Không cần, chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Tụi mình nhanh vào dự lễ đi, đừng để muộn.” Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu.
Trên đùi cậu đều là tinh dịch khô đặc, sao có thể đi xuống phòng y tế khám vết thương. Huống chi vì cơ thể mình nên cậu rất sợ gặp bác sĩ, nếu bác sĩ trong trường phát hiện ra cơ thể cậu thế này, nhất định cậu sẽ bị đuổi học!
“Cậu nói đúng!” Tương An Tư gật đầu, quả thật bây giờ đã muộn, cần phải mau vào dự lễ khai giảng.
Dưới sự giúp đỡ của Tương An Tư, Nghiêm Tiểu Tiểu khập khiễng đi về toà kiến trúc cổ kính thanh lãnh. Vốn buổi lễ khai giảng sẽ được tổ chức ở sân thể dục, nhưng vì trời đang mưa nên buổi lễ đành phải chuyển qua tổ chức ở toà nhà dạy học.
Thế là kiếp sống của Nghiêm Tiểu Tiểu ở trường trung học cứ thế bắt đầu.
Mới ngày đầu tiên mà cậu đã bị “kinh tâm động phách”, “vận động liên tục”, với lại còn bị thương.
Dường như kí ức về cuộc sống trung học của cậu lại được cập nhật thêm một tầng…
Hết chương 9.