Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Chương 29: Giả vờ yêu


Đọc truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa – Chương 29: Giả vờ yêu

Hiểu Đồng nghĩ ngơi thêm một ngày ở bệnh viện rồi mới về nhà. Bác Hà mẹ Đình Ân là người chạy đếm chăm
sóc cho cô. Cả một ngày Hiểu Đồng trông ngón bóng hình ai nhưng Vĩnh
Phong tuyệt không hề đến lấy một lần ( cho mọi người một phen mừng hụt
chơi ), cô cuối cùng thất vọng xuất viện ra về.

Sáng hôm sau, Hiểu Đồng đi đến công ty, cô trong lòng bỗng thấp
thỏm không yên. Hai ngày cô nghỉ việc mà không hề xin phép. Thế nào vào
phòng cũng bị mọi người soi mói. Nhưng khi cô vào phòng không ai nói gì
với cô cũng chẳng ai soi mói cô lấy một lần. Ngay cả phòng quản lí nhân
sự cũng không lên tiếng. Hiểu Đồng cảm thấy hơi lạ, ánh mắt bỗng lướt
nhẹ về phía cửa phòng kia. Nhưng người trong đó hình như chưa đến.

Đêm kia khi cô lại mê man lần nữa trong bệnh viện, cơ hồ cảm nhận được bàn tay ấm áp vuốt ve gương mặt mình, rồi cảm nhận được làm môi ấm áp chế trụ trên môi cô, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, khiến tim cô
lần nữa run động. Khi thức dậy, chỉ thấy một màu trắng, mà không hề thấy bóng dáng Vĩnh Phong ở đâu, trong lòng có chút hụt hẫng, nuối tiếc và
thất vọng.

Cuối cùng Vĩnh Phong cũng đến nhưng thái độ vẫn như trước thờ ơ
lãnh đạm không hề nhìn cô lấy một cái. Tự nhiên Hiểu Đồng thấy một nỗi
buồn xâm chiếm vào tim.

Hết giờ làm, Hiểu Đồng buồn bã đi đến trạm xe buýt đợi xe đến thì
một chiếc xe màu đen quen thuộc chờ tới dừng lại ngay bên cạnh cô. Tấm
kính xe hạ xuống, người trong xe không thèm quay mặt lại nhìn cô mà lạnh lùng ra lệnh:

– Lên xe đi.

– Không cần – Hiểu Đồng cắn môi nói – Tôi tự đón xe được.

– Cô đừng hiểu lầm, là tại tôi có chuyện muốn nói với cô. Lên xe – Vĩnh Phong hất hàm ra lệnh lần nữa.

Hiểu Đồng đứng trừng mắt nhìn Vĩnh Phong, một bước cũng không chịu nhúc nhích. Thấy vậy Vĩnh Phong cũng trừng mắt nhìn cô rồi nói.

– Lên xe hay để tôi bế cô lên.

Hiểu Đồng nghe nói thế, đành miễn cưỡng bước lên xe. Chiếc xe
nhanh chóng lao vút đi. Trên đường đi, cả hai đều im lặng, không ai nói
gì, chỉ có tiếng thở đáp lời nhau. Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại,
Hiểu Đồng đưa mắt nhìn ra. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy Vĩnh Phong đưa cô
đến bên dưới nhà chung cư của cậu. Cô nhăn mặt hỏi:

– Sao lại đưa tôi đến đây?

– Lên nhà đi rồi nói.

Hiểu Đồng lại phải cùng Vĩnh Phong đi lên, trong thang máy, Vĩnh
Phong im lặng tựa người vào vách thang máy, Hiểu Đồng cũng đứng vào một
bên, âm thầm quan sát Vĩnh Phong. Hình như sắc mặt Vĩnh Phong không tốt
lắm, hơi xanh và mồ hôi rơi ra nhiều. Dường như cậu đang kìm nén cái gì
đó. Hiểu Đồng muốn mở lời hỏi nhưng lại không tài nào nói ra miệng được.

Vừa vào đến nhà, Vĩnh Phong thả người lên ghế nhắm mắt lại, răng
cắn nhẹ môi hơi thở bắt đầu gấp. Hiểu Đồng vẫn đứng ở cửa nhà nhìn vào,
không biết là có nên vào trong hay không?

Lát sau Vĩnh Phong thấy một bàn tay nhỏ cầm một chiếc khăn lau mồ hôi trên mặt cho cậu. Giọng dịu dàng lo lắng:

– Vĩnh Phong! Anh sao rồi, đau lắm à, anh để thuốc ở đâu để em đi lấy cho anh.

Vĩnh Phong vẫn im lặng không trả lời. Bàn tay Hiểu Đồng rời khỏi
gương mặt cậu, giúp cậu nới lỏng cà vạt và áo khoát để cậu thấy dễ chịu
hơn. Lát sau, cô lại lên tiếng:

– Anh ngồi nghỉ một chút đi. Em đi mua thuốc cho anh.

Hiểu Đồng vừa định quay lưng bỏ đi thì Vĩnh Phong đã nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng, ôm chầm lấy cô thì thào nói:

– Em đừng đi.

Hiểu Đồng kinh hãi vội đẩy tay Vĩnh Phong ra, nhưng đã bị cậu giữ chặt.

– Hiểu Đồng! Anh rất đau . Chỉ một chút thôi, em ngoan ngoãn ngồi yên
một chút thôi – Vĩnh Phong thều thào, trong hơi thở phảng phất mùi rượu.

Nghe Vĩnh Phong nói, lại thấy cả thân người hơi run rẩy vì đau của cậu, Hiểu Đồng cảm thấy rất đau lòng. Vĩnh Phong bị đau dạ dày nhưng
gần đây ăn uống thất thường lại phải thường xuyên tham dự tiệc tùng,
uống rượu vào càng khó chịu nhiều hơn. Cô không giãy giụa nữa mà ngoan
ngoãn ngồi yên cho Vĩnh Phong ôm vào lòng.

Một lát sau, dường như cơn đau đã dịu đi rất nhiều. Vĩnh Phong buông Hiểu Đồng ra rồi nói:

– Có thể nấu cơm cho anh không? Anh đói bụng rồi, cả ngày hôm nay anh chưa ăn gì.

Hiểu Đồng nhẹ gật đầu rồi đứng dậy đi nấu cơm cho Vĩnh Phong ăn.
Hôm nay cô xã tóc cho nên cô đã quấn tóc lên và dùng một chiếc đũa xuyên qua. Để lộ cái cổ cao cao trắng ngần đầy gợi cảm. Cô chuyên tâm nấu
cơm, nấu nhữn thức ăn nhẹ dễ tiêu cho Vĩnh Phong.

Vĩnh Phong đứng dựa tường nhìn Hiểu Đồng nấu ăn, ánh mắt lóa lên
ánh cười hạnh phúc. Cái cảm giác này đã lâu rồi cậu không thấy, cái cảm
giác đã mong chờ từ lâu. Vĩnh Phong rất muốn giữ lại khoảng khoắc này
mãi mãi. Cậu muốn chạy đến ôm lấy eo cô từ phía sau như trước nhưng cậu
không dám. Cậu sợ, sợ rằng mình quá tham lam, được một lần lại muốn được lần thứ hai, rồi lại tiếp tục muốn, mãi mãi ham muốn này không thể dừng lại.

Bởi vì cậu biết, Hiểu Đồng không còn thuộc về cậu, cô thuộc về một người khác. Nghĩ đến đây, ánh mắt hạnh phúc vụt tắt, nét mặt trở nên
tới sầm lại. Nhưng khi Hiểu Đồng quay lưng lại rồi cười dịu dàng với cậu nói:

– Chờ một chút nữa thôi, cơm sắp chín rồi.

Vĩnh Phong gật đầu rồi cười đáp lại cô. Giậy phút đó, cậu muốn rũ
bỏ tất cả để ở mãi bên cạnh cô. Cậu biết mình có lỗi với Vĩnh Thành,
nhưng chỉ hôm nay thôi, Vĩnh Phong tự nhủ, chỉ hôm nay thôi, cậu chỉ
muốn độc chiếm cô hôm nay mà thôi.

Bữa cơm này Vĩnh Phong ăn rất ngon miệng, lâu lắm rồi cậu mới ăn
ngon như vậy. Lần trước, có Anh Kỳ, dù là cơm cô nấu cậu cũng không cảm
nhận được điều gì hết. Lần này, cô tự tay làm, tự tay gấp đồ ăn bỏ vào
bát cậu, Vĩnh Phong cảm thấy ấm áp lắm.

Hiểu Đồng thấy Vĩnh Phong ăn ngon miệng, trong lòng thấy hạnh phúc
và vui vẻ. Cô liên tục gấp thức ăn cho Vĩnh Phong. Vĩnh Phong ăn sạch sẽ những gì Hiểu Đồng gấp cho cậu. Không gian quanh họ toàn màu hồng hạnh
phúc. Khi mắt họ gặp nhau cô không lẫn tránh, Vĩnh Phong cũng không lẩn
tránh, hai người nhìn nhau trìu mến, cơ hồ như có rất nhiều điều muốn
nói cùng nhau.

Khi Hiểu Đồng rửa chén xong, đi ra thì thấy Vĩnh Phong đang ngồi xem tivi, thấy cô ra cậu lạnh lùng nói:

– Xong rồi, em về đi.

Hiểu Đồng bỗng thấy buồn, cô cúi đầu nhìn xuống dưới, giây phút bên nhau quá ngắn ngủi, gần như không thể thỏa mãn bao nhớ thương chờ đợi
trong cô. Nhưng Vĩnh Phong đã lạnh lùng xua đuổi, cô cũng không thể mặt
dày ơ lại được nữa. lặng lẽ cầm giỏ xách đi ra.

Khi cánh cửa dần khép lại, bóng Hiểu Đồng khuất sau cánh cửa, Vĩnh
Phong ngã vật xuống ghế thở hổn hển. Lúc nãy cậu ăn quá nhiều nên dạ dày vì thế lại đau. Mắt nhắm ghiền, răng cắn chặt nhưng cơn đau vẫn không
chịu dứt. Vĩnh Phong toàn thân đổ mồi hôi run rẩy.

Bỗng bàn tay thân quen lại vuốt nhẹ trán cậu, lau đi mồ hôi đang
rịn trên đó. Vĩnh Phong mở mắt nhìn Hiểu Đồng, môi mấp máy, rồi không
chờ cô lên tiếng cậu ngã đầu vào đùi cô tìm chỗ thoải mái, cũng không
hỏi vì sao cô lại quay trở lại. Hiểu Đồng cứ để yên cho Vĩnh Phong gối
đầu trên đùi mình, gương mặt lo lắng, dùng tay xoa xoa nhẹ bụng Vĩnh
Phong. Hiểu Đồng nói với vẻ ăn năn tội nghiệp:

– Em xin lỗi, em quên mất là anh bị đau dạ dày không nên ăn quá nhiều.

Là vì lời nói hối lỗi của cô nghe tha thiết quá, hay là vì cử chỉ
âu yếm của cô mà Vĩnh Phong dầm cảm thấy khỏe hơn, cơn đau dịu bớt, rồi
cậu chìm vào giấc ngủ.

Hiểu Đồng bước ra khỏi cửa, ngẫm nghĩ vẻ mặt của Vĩnh Phong có gì
đó cho nên cô lo lắng quay trở lại. Quả nhiên cô đoán đúng, Vĩnh Phong
lại bị đau dạ dày lần nữa. Mà là lần này là do cô bắt cậu ăn quá nhiều.
Cắn chặt môi tự trách bản thân mình rồi cô vội vàng chạy đến bên Vĩnh
Phong mà không khép chặt cửa.

Cho nên khi Vĩnh Phong cứ thế ngủ vùi trong chân Hiểu Đồng, qua khe cửa kia, có ánh mắt đầy giận dữ.

Quốc Bảo cứ đi tới đi lui trong
căn biệt thự của mình, cậu đã cho người làm nghỉ việc về nhà chơi. Ở nhà đắc ý chờ đợi Minh Thùy đến để đùa giỡn cô. Nhưng nào ngờ cậu chờ hoài
vẫn không thấy Minh Thùy đến, tức giận gôi điện thoại cho cô, nào ngờ bị cô quát lớn:

– Kêu cái gì mà kêu. Tôi có nói với anh là đến bây giờ à. Tôi cũng phải làm việc để kiếm cơm chứ. Nếu không anh bảo tôi tôi ăn không khí à. Có
việc gì thì đợi tôi hết việc rồi nói. Vậy đi nha.

Nói xong Minh Thùy ngang nhiên gác máy, mặc kệ cơn giận dữ của
Quốc Bảo bốc lên. Quốc Bảo trừng mắt nhìn cái điện thoại đã tắt, cậu giơ tay lên định quăng cái điện thoại vào tường cho hả cơn giận nhưng sau
đó một ý nghĩ thoáng qua trogn đầu cậu, làm cậu bỏ tay xuống. Khóe miệng nở nụ cười gian.

– Ranh con, để xem lần sau cô dám không nghe lời tôi nữa hay không.

Khi Minh Thùy làm xong việc cô chạy xe vù vù đến địa chỉ mà Quốc
Bảo đã đưa. Cô quyết tâm hôm nay nhất định phải lấy lại được bìa hồ sơ.

Khi đến nơi, trước mặt cô là căn biệt thự to đùng và một mảnh vườn
rộng. Cô sững sờ nhìn ngắm một lúc rồi mới bừng tĩnh bấm chuông. Quốc
Bảo là người ra mở cửa, cậu lừ mắt nhìn Minh Thùy từ đầu tới chân rồi
kéo rộng cửa hất đầu ra hiệu cho cô đi vào.

Minh Thùy lững thững theo Quốc Bảo vào bên trong, không ngừng
suýt xoa trước những hiện vật trưng bày bên trong nhà. Mọi tiện nghi đều sang trọng và rất đẹp, Minh Thùy há hốc miệng sửng sốt vì chưa bao giờ
cô bước chân vào một ngôi nhà thế này.

– Ngậm cái mỏ của cô lại đi, kẻo nước miếng của cô làm dơ nhà của tôi – Quốc Bảo nói giọng giễu cợt.

Mình Thùy vội vàng khép miệng lại rồi sau đó lớn giọng hỏi:

– Anh gọi tôi đến đây làm gì?

– Cứ đi theo tôi – Quốc Bảo ra lệnh.

Hai người cùng đi lên lầu, rồi bước vào một căn phòng rất rộng rãi nhưng mà nó lại rất là….Thật là một sự khác biệt rõ ràng giữa bên
trong và bên ngoài.

– Biết phải làm gì rồi chứ ? – Quốc Bảo quay lưng lại cười cười hỏi.

– Dọn dẹp – Quốc Bảo trả lời ngắn gọn.

– Ai? – Minh Thùy trố mắt hỏi.

– Cô chứ ai nữa hả đồ ngốc.

– Tôi! ….Anh bị thần kinh à. Sao tôi phải dọn dẹp cho anh chứ – Minh thùy khinh khỉnh hỏi.

– Tại vì cái này – Quốc Bảo cầm cái bìa hồ sơ màu tím giơ lên vẩy vẩy trước mặt Minh Thùy.

Minh Thùy vừa thấy bìa hồ sơ liền lao đến bên Quốc Bảo đoạt lại, nhưgn Quốc Bảo nhanh tay đưa lên trên cao.

– Trả đây! – Cô tức giận gằn từng chữ nói.

– Có bản lĩnh thì lấy lại đi – Quốc Bảo cười lớn nói.

Minh Thùy tức quá, cô nhón chân cố lấy nhưng không được. Nhìn vẻ mặt giương giương tự đắc của nhìn cô trêu ghẹo :

– Haha…bí đao lùn à, tốt nhất nên về mua sữa hươu cao cổ mà uống đi rồi quay lại đây lấy lại cái này.

Vừa nói cậu còn làm động tác dùng tay đo chiều cao trên trán cô rồi đặt ngay thắt lưng của cậu, ý nói Minh Thùy lùn chỉ đứng tới eo của cậu mà thôi.

Đó coi như là một sự sỉ nhục cho chiều cao khiêm tốn của Minh
Thùy. Cô tức giận đến xám cả mặt, quyết tâm lấy cho bằng được, cô túm
lấy áo của Quốc Bảo cố kéo cho cậu thấp xuống rồi nhảy lên lấy lại,
nhưng Quốc Bảo nhanh tay truyền qua tay kia rồi. Cả hai giằng co một
lát, Minh Thùy vô tình trượt chân trên tấm thảm ngả người về phía sau.
Cứ tưởng là ngã đập đầu đến nơi, Minh Thùy đành nhắm mắt lại chờ đợi cú
ngã.

Nhưng sau đó, cô thấy có một vòng tay ôm lấy cô, kéo cô về phía
người đó, cứu cô thoát khỏi cú ngã, cô cũng nhanh tay ôm chặt lấy người
đó để khỏi ngã. Nhưng sau đó, Minh Thùy thấy cái gì đó chạm vào môi cô
rất mềm. Mở mắt ra nhìn, cô thấy mình và Quốc Bảo đang môi chạm môi, mắt nhìn mắt. Trong giây phút đó, cả hai đều đỏ mặt, tim đập thình thịch,
lỗ tai nóng bừng.

Một lát sau, hai người xấu hổ buông nhau ra. Họ đều quay lưng lại với nhau, đứng im không nói gì, chỉ nghe tim mình đập mạnh. Cuối cùng
Quốc Bảo lên tiếng trước:

– Cô mau dọn dẹp cho sạch đi, lát nữa tôi vào kiểm tra. Nếu cô làm không xong thì đừng mong tôi trả lại cho cô.

Quốc Bảo nói xong thì đi ra ngoài phòng đóng sầm cửa lại để mặc
Minh Thùy với một đống nhùn nhằn đến chóng mặt mà cậu tạo ra để ức hiếp
cô. Minh thùy tức giận đá mạnh đống đồ mà Quốc Bảo quăng dưới đất, mỗi
cái một nơi. Sau đó trong đầu xuất hiện một ý tưởng tinh nghịch.

– Bắt tôi làm cu li không công cho anh à, đừng hòng – Minh Thùy hướng cửa mắng.

Cô chẳng những không dọn dẹp cho sạch sẽ mà còn chà sát chúng dưới
chân cô. Nhìn nhãn mấy cái cáo sơ mi , cô biết nó đắt tiền thế nào, cô
dùng tay vò nát chúng làm chúng nhăn nhúm đến không thể nhận ra.

Cô đá hết tất cả mền gối xuống đất, nhảy lên đó dẫm dẫm vài cái cho đở
ghét. Nhớ lại trong túi mình còn mấy chai keo màu dùng để làm tóc, cô
lấy ra phun đầy một tấm thảm dày rất đẹp và mấy cái áo được cho là đắc

giá nhất.

Sau đó, Minh Thùy còn phá hoại thêm một chút nữa rồi mới đắc chí
phủi tay đi xuống dưới nhà. Quốc Bảo vừa nhìn thấy cô bước xuống thì
nhìn đồng hồ. Mới hơn nữa tiếng, cậu nhăn mặt hỏi:

– Cô dọn xong rồi à.

– Xong rồi. Trả cho tôi – Minh Thùy lừ mắt đáp , rồi xóe tay trước mặt Quốc Bảo.

Cậu gạt tay cô ra nói:

– Tôi phải kiểm tra đã. Nếu không ưng bụng thì đừng hòng tôi trả.

Nói xong cậu đi lên phòng, Minh Thùy ở dưới này nhìn theo bóng
Quốc Bảo cười thầm đếm nhịp. Chẳng được mấy nhịp cô đã nghe thấy tiếng
gầm gừ thét lên ở trên lầu rồi thấy Quốc Bảo lao xuống nhanh như một con báo. Cậu chụp lấu tay cô siết chặt, giậnn dữ nói:

– Cô đã làm gì cái phòng của tôi hả.

– Tôi có làm gì đâu chứ – Minh Thùy giương đôi mắt tròn đen chớp chớp tỏ vẻ ngây thơ vô tội nói.

– Còn nói không, phòng của tôi lúc nãy đâu có tệ như vậy đâu. Còn mấy màu sơn đó là gì hả.

– Nè, anh có bằng chứng gì nói rằng tôi làm hả, biết đâu anh làm rồi nhưng không nhớ thì sao – Minh thùy ngông nghênh cãi lại.

Khóe môi Quốc Bảo lập tức cong lên cười gian xảo nói:

– Tôi sẽ cho cô xem bằng chứng.

Nói xong cầm cái remote bấm bấm một lát, hình ảnh Minh Thùy phá hoại hiện rõ ra khiến cô đó lưỡi lấp bắp nói:

– Cái đó….cái đó …

Minh Thùy vừa nhìn thấy thì chỉ muốn cắn lưỡi chết quách đi cho
xong. Không ngờ trong phòng ngủ của hắn ta mà cũng đặt camera. Cô hết
đường chối tội, nhưng cô nhất quyết không chịu để bị ép cho nên đành cố
gắng ưỡng ngực lên nói:

– Tôi làm đó thì sao.

– Tôi có thể đem bằng chứng này đến đồn cảnh sát kiện cô – Quốc Bảo cười xảo quyệt nói.

Minh Thùy vừa nghe xong thì nuốt khan nước miếng một cái, cô sợ sệt nói:

– Bất quá tôi dọn dẹp sạch sẽ lại giúp anh. Còn mấy cái áo hàng hiệu và tấm thảm của anh tôi sẽ đền cho anh được không.

– Đền cho tôi. Chỉ e cô lực bất tòng tâm. Mấy cái áo thì chưa tính tới
đi, nhưng tấm thảm đó cô biết đáng giá bao nhiêu hay không hả. Tôi mua
trong một cuộc đấu giá, giá của nó là 250 triệu. Cô liệu có đền nổi
không hả.

– Cái gì? – Minh Thùy mở to mắt nhìn Quốc Bảo kinh ngạc – Cái tấm thảm đó mà tới 250 triệu ư.

– Cô không tin, tôi có thể lấy hóa đơn cho cô coi.

– Tấm thảm đáng giá như thế mà anh lại để dưới chân à.

– Tôi thích đó thì sao, của tôi, tôi muốn làm gì thì làm – Quốc Bảo
giương mắt cười nói – Bây giờ cô tính sao, nếu không ngày mai tôi đi báo công an.

Minh Thùy vừa sợ hãi vừa tức giận, cô cắn môi tự trách cho hành động nhất thời nông nổi của mình. Sau đó cô lí nhí nói:

– Tôi không có đủ tiền trả cho anh, tôi càng không muốn vào tù. Cho nên tôi sẽ viết giấy nợ cho anh, tôi sẽ cố gắng trả cho anh cho tới khi nào hết thì thôi.

Quốc Bảo cười thầm trong bụng khi mà cô từ từ rơi vào cái bẫy của cậu.

Vĩnh Phong mở mắt tỉnh lại thì đã hơn 10 giờ tối. Cậu ngẩng đầu nhìn lên người con gái phía trên . Hiểu
Đồng đã ngủ quên. Người cô tựa vào thành ghế, an lành ngủ. Vĩnh Phong
nhìn ngắm gương mặt say ngủ của cô, cậu cảm thấy thật ấm áp. Vĩnh Phong
không ngồi dậy, cậu muốn tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc này.

Đột nhiên tiếng điện thoại reo lên phá tan không gian hạnh phúc
đó, Hiểu Đồng giật mình tỉnh giấc, nét mặt hơi bàng hoàng. Vĩnh Phong
nhanh chóng ngồi dậy lãnh đạm nói:

– Nghe điện thoại đi.

Hiểu Đồng lúng túng đứng dậy tìm điện thoại trong túi xách, vừa
nhìn thấy điện thoại, cô quay người nhìn Vĩnh Phong một cái, cậu thấy
vậy quay lưng đi, Hiểu Đồng cúi đầu nói:

– Mẹ đây, hôm nay con đi chơi vui không.

Tiếng bé Phong và bé Đường ở đầu dây bên kia ồn ào. Vui vẻ khoe chuyện trên trường.

– Mẹ cũng nhớ con nhiều lắm. Bé Đường đừng giành đồ chơi với bé Phong nghe chưa.

……………….

– Ừhmm, mẹ cũng nhớ bé Phong. Ngày mai mẹ sẽ đón con về ngủ với mẹ. Con mau đi ngủ đi, phải nghe lời ông bà nghe chưa.

………………..

Vĩnh Phong nghe mấy lời vừa rồi thì cảm thấy chua xót vô hạn. Từng lời nói như lưỡi dao cứa vào tim cậu. Vĩnh Phong chua xót nhận ra, vách ngăn giữa cậu không phải chỉ có Vĩnh Thành mà còn hai đứa con của cô
nữa. Vĩnh Phong thấy tim mình bắt đầu lạnh ngắt, đôi mắt còn chìm trong
hạnh phúc lúc nãy đã trở thành một màu đen tối sầm.

Hiểu Đồng nói điện thoại xong thì tắt máy quay lại nhìn Vĩnh Phong lo lắng hỏi:

– Anh đã hết đau chưa.

– Cô mau về nhà đi – Vĩnh Phong không trả lời mà chỉ đáp.

– Em lấy thuốc cho anh uống xong thì về – Hiểu Đồng liếc nhìn đồng hồ
một cái rồi nói, không hề để ý sắc mặt của Vĩnh Phong, cô chỉ nghĩ rằng
cậu còn đau nên khó chịu.

– Không cần. Mau về đi – Vĩnh Phong lớn tiếng xua đuổi.

Hiểu Đồng thấy thái độ Vĩnh Phong thay đổi, cũng không biết nói gì nữa, chỉ lặng lẽ cầm túi ra về.

Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng đã đi khỏi nhà trong lòng buồn bã thở
dài, ngã xuống sofa ngước mặt nhìn trần nhà mà cảm thấy đắng lòng. Sau
đó cậu bật dậy chạy ra phía ban công đảo mắt tìm, cuối cùng cũng thấy
được cái bóng dánh nhỏ bé cô đọc kia đang đứng đón xe. Nhưng chiếc xe
taxi lao nhanh qua, mặc kệ bàn tay giơ lên ngoắc của cô. Cậu muốn chạy
xuống lái xe đưa cô về, nhưng cậu sợ quyết tâm của mình lần nữa bị lung
lay. Nên đành đứng trên cao nhìn xuống cho đến khi cô bước lên một chiếc taxi và đi mất.

Vĩnh Phong tức giận đấm mạnh vào tường mấy cái cho đến khi tay tê dại đi, trầy trụa, rướm máu. Nhưng sao tim vẫn cứ đau.

Hôm sau, thái độ Vĩnh Phong cành lạnh lùng hơn trước nữa khiến cho
các nhân viên ai cũng sợ hãi, vừa làm việc vừa thật thò ngó vào phòng
của cậu. Cho tới khi Vĩnh Phong bỏ đi họ mới thở phào nhẹ nhỏm.

Vĩnh Phong đi tiếp khách rồi lảo đảo trở về nhà, dạ dày lại bị đau
dữ dội. Cố gắng mãi mới về tới nhà. Vừa vào nhà, ánh sáng đèn đã ập vào
mắt cậu và mùi hương thơm lừng bao quây lấy mũi cậu.

Hiểu Đồng nghe tiếng mở cửa thì vội chạy ra. Vĩnh Phong nhìn cô
mặc tạp dề, mái tóc búi cao rất xinh đẹp thật sự chỉ muốn ôm lấy cô cho
thỏa lòng mong nhớ. Nhưng cậu biết giữa họ mãi mãi không thể nào, cậu
lạnh lùng hỏi:

– Sao cô lại ở đây.

– V.ú Năm đưa chìa khóa nhà cho em, em nhận lời V.ú chăm sóc anh.

– Chăm sóc tôi, tôi có phải đứa trẻ lên ba đâu mà cần cô chăm sóc – Vĩnh Phong cười nhạt.

Cậu đi lảo đảo vào trong, Hiểu Đồng vội chạy đến đỡ cậu nhưng Vĩnh Phong gạt ra.

– Tránh ra đi. Tôi không cần ai thương hại. Cô mau về đi.

Hiểu Đồng định mở miệng nói câu gì đó nhưng rồi lại thôi. Cô thấy
Vĩnh Phong ngã người xuống ghế thì vội đến giúp cậu nới lỏng cà vạt ra
nhưng Vĩnh phong lại gạt ra nói:

– Sao còn chưa về.

Hiểu Đồng nhìn bộ dạng Vĩnh Phong như thế thì đau lòng lắm. Cô liền nói:

– Em nhìn thấy anh ăn cơm uống thuốc xong rồi em về.

– Tại sao, tại sao phải làm vậy, vì lời hứa với V.ú à.

– Vì em là người giúp việc cho anh – Hiểu Đồng đáp.

Vĩnh Phong nghe Hiểu Đồng nói vậy thì ngạc nhiên nhìn cô, lát sau cười nhạt nói:

– Lần trước tôi không muốn bạn gái tôi hiểu lầm mới nói cô là người giúp việc, cô cũng đừng tin là như thế.

– Hồi trước, anh đưa em một số tiền, số tiền đó vẫn chưa dùng hết cho nên coi như em tiếp tục làm.

– Số tiền đó ….Được, vậy thì một lần trả dứt luôn đi.

Nói rồi cậu kéo Hiểu Đồng lại đè cô xuống ghế sau đó thô bạo chiếm lấy môi cô. Hiểu Đồng bị bất ngờ nên không kịp phản ứng, đành nằm im
bất động. Nhưng Vĩnh Phong không chỉ dừng lại ở đó, bàn tay cậu bắt đầu
xâm chiếm cơ thể cô. Bàn tay tiến sấu vào ngực cô dày vò một cách thô
bạo, đôi môi không một chút thương tình hành hạ môi cô khiến Hiểu Đồng
đau đớn, cô dùng hết sức đẩy mạnh Vĩnh phong ra rồi tát vào mặt cậu một
cái mắng:

– Vô sĩ…

Nói rồi cô tháo tạp dề ra quăng xuống đất bỏ đi.

Vĩnh Phong bất động ngồi đó rồi cười điên dại.

– Vô sĩ, cậu đúng là vô sĩ.

Rõ ràng là cậu làm đau Hiểu Đồng, vậy mà tim cậu lại thấy đau gấp
trăm ngàn lần. Cơn đau dạ dày lại ập xuống khiến cậu phải chạy vào tolet tống hết những thứ trong bụng ra. Cô họng khô khang và đắng ghét nhưng
vẫn không bằng vị đắng trong lòng.

Hiểu Đồng leo lên xe taxi trở về, cô cảm thấy rất đau đớn. Cô không phải đau vì bị Vĩnh Phong hành hạ
thân xác, mà đau vì bị Vĩnh Phong xem thường. Trong mắt cậu, cô vẫn là
một cô gái bán hoa vô liêm sỉ. Cái cảm giác vừa tức giận vừa đau đớn này làm tim cô nhứt nhói.

Về đến nhà, Hiểu Đồng mệt mỏi vùi mình trong chăn, lòng đau như cắt, cô cứ để mặc nước mắt lăn dài qua khóe mi.

– Cuối cùng cũng đã có tin tức từ bên công ty Vĩnh Phát – Khương Thái đến nói với Vĩnh Phong. Bây giờ cậu tạm thời chuyển qua làm trợ lí cho
Vĩnh Phong trong khi Vĩnh Thành đi công tác, vì có rất nhiều việc mà
Vĩnh Thành vẫn chưa giải quyết hết, cần Vĩnh Phong giải quyết.

– Được, vậy anh mau sắp xếp một cuộc hẹn với ông ấy đi – Vĩnh Phong ra lệnh.

– Ông ấy nói ngày mai sẽ đích thân đến đây nói chuyện – Khương Thái trả lời.

– Tốt! Vậy thì anh mau chuẩn bị cho thật tốt cho cuộc đàm phán ngày
mai. Chúng ta nhất định phải lấy được lô đất đó – Vĩnh Phong gật gù vui
mừng nói.

Khi Vĩnh Phong về nhà, trên bàn đã bày đồ ăn vẫn còn bóc khói,
trên bàn còn để thuốc đau bao tử và một ly nước lọc, nhưng lại không hề
thấy bóng dáng Hiểu Đồng đâu hết. Vĩnh Phong thở dài khi nhìn nhũng thứ
đó.Chẳng phải cậu cố ý làm tổn thương cô hay sao, chẳng phải cậu cố ý
làm cho cô ghét cậu hay sao. Tại sao cô vẫn quan tâm đến cậu, tại sao
vẫn tỏ ra ân cần như thế. Vậy thì làm sao cậu có thể quên cô, vậy thì
làm sao cậu có thể thôi nhung nhớ.

“ Hiểu Đồng! Em có biết em mang đến cho anh nhiều mật ngọt, nhưng
cũng chính em mang đến đắng cay cho anh. Nếu như có thể chung hòa mật
ngọt và cay đắng vào nhau thì có lẽ tình yêu không tồn tại. Nhưng nỗi
cay đắng này lại khiến anh đau đến điên dại. “

Nước mắt lặng lẽ lăng dài khi cậu cầm đũa. Vĩnh Phong cũng
không ngờ rằng, bản thân mình lại có thể rơi nhiều nước mắt như
thế.Trước khi gặp Hiểu Đồng, một thời gian dài đằng đẵng hai mươi năm
cậu không hề khóc.Vậy mà khi gặp cô, bị cô làm tổn thương, Vĩnh Phong
khóc thật nhiều, như khóc cho 20 năm chưa hề được khóc.Nếu như khóc có
thể làm cậu quên đi Hiểu Đồng thì bắt cậu khóc khô nước mắt, cậu cũng
cam lòng.

Đời người có thể khóc bao nhiêu để cạn lệ

Đời người phải trải qua bao nhiêu lệ mới thôi đau lòng nữa.

Sáng hôm sau, Vĩnh Phong tới sớm để chuẩn bị cuộc gặp mặt với
chủ tịch Vĩnh Phát. Vẫn là một phó tổng lãnh đạm nhưng oai phong đẹp
trai khiến cho mấy cô nhân viên bị hớp hồn. Nhưng cậu ngày càng lạnh
lùng hơn nữa. Càng làm người ta chỉ dám đứng từ xa nhìn ngắm chứ không
dám đến gần.

Cậu đi ngang qua bàn Hiểu Đồng, cô không ngồi ở đó, nhưng chiếc
giỏ cô vẫn đeo thì đang nằm trên ghế. Một chút dao động thoáng qua nhưng nhanh chóng bì dìm xuống, Vĩnh Phong đi thẳng vào phòng mình. Hôm nay
là ngày thứ hai họ không gặp nhau.


Từ khi xảy ra chuyện đó, Hiểu Đồng luôn tránh mặt Vĩnh Phong.
Trước khi cậu đến, cô lấy cớ đi pha cà phê cho mọi người, cho tới khi
Vĩnh Phong vào phòng, cô mới quay trở lại. Khi Vĩnh Phong đi ra thì cô
cúi đầu xuống mặt bàn vờ chăm chỉ làm việc. Sau đó, Hiểu Đồng xung phong đi đến kho hàng để kiểm tra hàng. Việc này rất mệt nhọc nên rất ít
người chịu đi, cho nên khi Hiểu Đồng đề nghị thì được phép ngay. Vậy là
cả chiều hôm đó, Vĩnh Phong không nhìn thấy Hiểu Đồng.

Các cấp lãnh đạo đều đi theo Vĩnh Phong vào phòng họp để đón tiếp
chủ tịch Lâm Văn Trác của tập đoàn Vĩnh Phát. Đúng giờ hẹn, ông Văn Trác cùng con trai là ông Tuấn Khanh oai phong bước vào. Họ được chào đón
như những vị khách vô cùng quý.

– Chào ngài! Rất hân hạnh được đón tiếp ngài – Vĩnh Phong đưa tay ra bắt, vui vẻ chào ông Văn Trác.

– Chào cậu! Vẫn nghe đồn cậu tuổi trẻ tài cao. Hôm nay được gặp mặt
thật là may mắn – Ông Văn Trác cũng đưa tay ra bắt lại cười nói.

– Ngài quá khen. Mời ngài ngồi – vĩnh Phong chỉ tay vào ghế lịch sự ngồi.

Vĩnh Phong cũng quay sang bắt tay ông Tuấn Khanh.

Sau mấy lời xã giao khách sáo, ba người cùng ngồi xuống nhìn nhau,
mỗi người theo đuổi một suy nghĩ . Sau cùng Vĩnh Phong hỏi:

– Chẳng biết các vị thích dùng chi, tôi lập tức cho người đem đến.

– Không cần khách sáo làm gì. Chỉ cần một tách trà là được – Ông Văn Trác cười hàhà trả lời.

– Ba tôi chỉ thích uống trà thôi – Ông Tuấn Khanh giải thích.

– Chẳng hay ông thích uống trà gì. Tôi sẽ cho người pha ngay – Vĩnh Phong liền hỏi.

– Trà tôi uống rất đặc biệt. Chắc công ty không thích uống loại trà đó
đâu. Cứ pha một tách trà bình thường là được – Ông Văn Trác cười cười
nói.

– Lần đầu chúng ta gặp mặt lại không thể tiếp đãi ngài chu đáo rồi – Vĩnh Phong tỏ vẻ hối lỗi.

– Thật kì lạ là, tôi lại có cảm giác đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải – Ông Văn trác nhìn Vĩnh Phong một lát rồi trả lời.

– Tuổi trẻ nông nổi, thường hay rong chơi, quậy phá. Chắc là bị chủ tịch nhìn thấy rồi, xin đừng chê cười.

– Khàkhà ….rất thẳng thắn. Vừa gặp mặt tôi đã thích cậu rồi.

– Tôi cũng vậy – Vĩnh Phong đáp. Sau đó cậu quay đầu bảo – Mau cho người pha trà mời chủ tịch và tổng giám đốc nhanh lên.

– Vâng! – Khương Thái gật đầu rồi vội vàng đi ra ngoài.

Vì phòng tiếp khách gần ngay phòng kế hoạch cho nên Khương Thái ra bảo họ đi pha trà. Mai thi là người được lệnh đi pha. Cô cũng biết đây
là cuộc gặp mặt quan trọng nên vội vàng đi pha. Nhưng chẳng may trong
lúc lúng túng cô làm đổ nguyên hộp trà xuống đất. Hoảng hốt, tìm trà
khác để pha, nhưng chẳng còn loại trà nào nữa, cô lanh trí vội chạy đến
tìm Hiểu Đồng.

– Hiểu Đồng! Cậu vẫn còn trà hoa hồng hay không?

Hiểu Đồng ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi:

– Để làm gì, cậu tới ngày rồi à.

– Không phải, mình làm đổ hết hộp trà xuống đất rồi. Không còn trà nào
hết, cũng may mình nhớ cậu thích uống trà hoa hồng nên hay mang theo
liền chạy đến đây. Mau đưa cho mình đi, cậu cũng biết phó tổng đang bàn
công việc với chỉ tịch Vĩnh Trác.

– Nhưng mà dùng trà hoa hồng để đãi khách thì có phải là ….

– Có còn hơn không? Nếu không mình sẽ bị đuổi việc mất – Mai Thi lo lắng nói.

– Được rồi để mình pha cho nếu không cậu lại làm đổ nữa – Hiểu Đồng vội trấn an Mai thi.

Mai Thi gật đầu. cả hai nhanh chóng đi đến phòng pha trà.

Vĩnh Phong và ông Văn Trác nói thêm vài câu xã giao rồi liền xoay vào vấn đề lô đất đó.

– Cậu hy vọng tôi sẽ nhường lô đất đó cho cậu – Ông Văn Trác mĩm cười hỏi.

– Vậng – Vĩnh Phong gật đầu.

– Nếu tôi không nhường thì sao – Ông Văn Trác vẫn nụ cười bí hiểm nhìn Vĩnh Phong hỏi.

Sắc mặt Vĩnh Phong hơi tối lại, cậu cũng biết ông ta không dễ gì
nhường lại lô đất đó. Vẫn còn chưa kịp nói gì thì có tiếng gõ cửa.

Mai Thi đã đem trà vào, cẩn thận đặt xuống bàn trước mặt từng người. Vĩnh Phong nhân cơ hội nói:

– Mời chủ tịch và tổng giám đốc dùng trà.

Ông Văn Trác lịch sự cầm ly trà lên thưởng thức. Mùi vị trà quen thuộc xông lên mũi ông. Ông nhìn Vĩnh Phong cười nói:

– Xem ra quý công ty có điều tra một chút về sở thíchc ủa tôi thì phải.

Nói xong ông liền uống thử một ngụm. Vừa uống xong ông liền đưa ly trà ra nhìn chăm chú. Sau đó uống một hơi cạn ly rồi cười một cách
sảng khoái nhìn Vĩnh Phong cười hỏi:

– Có thể cho tôi gặp người pha trà không?

Vĩnh Phong quay đầu nhìn Mai Thi hỏi:

– Là cô pha trà à.

– Tôi… – Mai Thi nét mặt đầy sợ hải ấp úng không dám trả lời. Cô không
biết tại sao ông Văn trác lại muốn gặp người pha trà, không biết có phải do trà có vấn đề hay không. Cô vừa sợ bị đuổi việc vừa sợ liên lụy Hiểu Đồng càng không dám nói.

Vĩnh Phong nhìn vẻ ấp úng của Mai Thi thì liền uống thử ly trà
xem có phải là có vần đề gì hay không. Nhưng khi cậu vừa uống vào. Vị
ngọt thấm ngay đầu lưỡi lại thêm một chút vị chua tỏa hương thơm nhè nhẹ cùng với hương hoa hồng khiến người ta sảng khoái. Cậu biết ngay người
pha trà là ai:

– Mau ra gọi cô ấy vào đây.

Mai Thi luống cuống vội lui ra
ngoài. Vĩnh Phong nhìn ông Văn Trác nghi ngại, rồi với tay rót thêm một
tách trà khác cho ông ta. Ông Văn Trác không ngần ngại cầm ngay tách trà uống cạn, rồi cười sảng khoái:

– Đã lâu không được uống trả này rồi, cũng hơn hai năm rồi. Thật không ngờ quý công ty lại hiểu rõ khách của mình đến vậy.

Vĩnh Phong nhìn thần thái ông Văn Trách như thế thì kinh ngạc lắm, ông Tuấn Khanh thấy vậy mới nói:

– Đây là loại trà đặc biệt mà lúc nãy ba tôi nói đến.

– Vậy thì mời ngài uống thêm tách nữa – Vĩnh Phong cười nói rồi ra hiệu cho Khương Thái.

Khương Thái hiểu ý liền rót thêm một tách trà nữa. Tách trà đầu,
Vĩnh Phong vì khách sáo và cũng để bày tỏ lòng hiếu khách của mình.
Nhưng tách thứ hai, cậu tuyệt không thể rót bởi vì cậu không thể để ông
Văn Trác cho rằng cậu đang hạ mình trước ông ấy. Như vậy khi thỏa hiệp
mới không bị ông ấy xử ép.

Ông Văn Trác với con mắt lão luyện của mình cũng hiểu rõ ý tứ này. Ông nheo nheo mắt nhìn Vĩnh Phong:” Thằng nhóc này xem ra rất có bản
lĩnh”

– Cốc…cốc …

Cánh cửa mở ra, Hiểu Đồng bước vào. Đập vào mặt của cô là gương mặt của Vĩnh Phong, cậu đang mở to mắt nhìn cô, khóe miệng khẽ mĩm cười.
Cậu quay sang nhìn ông Văn Trác nói:

– Cô ấy chính là người đã pha trà.

Sau đó rất tự nhiên cậu đứng dậy kéo Hiểu Đồng vào sát người mình
tỏ vẻ âu yếm. Hành động của cậu khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả Hiểu Đồng cũng bị kinh ngạc trừng mắt nhìn cậu ngỡ ngàng.

Chỉ có ông Văn Trác ngồi nhìn thấy thì cười vang:

– Haha…lúc nãy ta đã nói là cảm thấy cậu rất quen. Quả nhiên là không sai mà.

Hiểu Đồng nghe tiếng quen quen thì liền quay đầu lại nhìn, thấy ông Văn Trác đang nhìn mình cười thì kinh ngạc kêu lên:

– Ông…

– Hiểu Đồng! Con bé này còn nhớ ông sao? – Ông Văn Trác cười vui vẻ nữa như trách móc.

– Con rất nhớ ông – Hiểu Đồng cười hối lỗi.

– Ông đã tìm cháu mấy chục lần nhưng không thấy. Sao cháu đột ngột nghỉ làm thế, làm ông thèm uống trà mà chẳng có ai pha cho uống. Chẳng ai
pha hợp ý ông cả.

Hiểu Đồng cũng không biết nên nói gì, cô cúi đầu cười nhẹ. Sau đó, cô bắt đầu ý thức được rằng mình đang bị Vĩnh Phong ôm chặt, thì cảm
thấy xấu hổ đi nhích người ra xa thì nào ngờ càng bị Vĩnh Phong ôm chặt
và kéo cô cùng ngồi xuống. Hiểu Đồng bất đắc dĩ phải ngồi xuống cùng
cậu.

Sau khi đã giữ Hiểu Đồng yên phận trong tay mình thì Vĩnh Phong cười làm ra vẻ ngạc nhiên nói:

– Thì ra ông quen biết với người yêu của cháu.

Lại thêm một lần nữa, tất cả mọi người trong phòng bị kinh ngạc tột độ, Hiểu Đồng thì cảm thấy toàn thân run lên đầy xúc cảm khi Vĩnh Phong giới thiệu cô là người yêu của cậu công khai trước mặt mọi người.

– Hai đứa trẻ này quả thật rất xứng đôi phải không? – Ông Văn Trác cười quay sang con trai hỏi.

– Dạ, đúng vậy – Ông Tuấn Khanh gật đầu cười.

– Xem ra, chúng ta rất có duyên với nhau – Vĩnh Phong chớp lấy cơ hội
này liền đề ra yêu cầu – Chủ tịch, mong ngài suy nghĩ lại đề nghị của
chúng tôi. Chúng tôi sẽ thu mua lại với giá cao, tuyệt đối không để ngài chủ tịch bị lỗ đâu.

– Về vấn đề này thật khó trả lời – Ông Văn Trách giả vờ ra chiều suy nghĩ.

– Ngài chủ tịch theo tôi được biết các ngài mua lô đất đó cũng chẳng để làm gì cả, vậy sao không nhượng lại cho chúng tôi.

– Cậu cũng biết chính phủ đang ra dự án xây dựng đô thị mới ở lô đất
đó. Bây giờ có lẽ chúng tôi không sử dụng lô đất đó, nhưng sau này biết
đâu có lúc lại cần.

– Nhưng theo tôi được biết thì hình như toàn bộ vốn đầu tư của các vị
đang đổ vào kế hoạch đầu tư ở mỹ. Có lẽ còn khá lâu mới có thể tiến hành dự án tiếp theo. Vậy thì lô đất đó bỏ hoang rất phí. Nếu công ty chịu
nhượng lại cho công ty tôi thì sau này công ty của ngài muốn tiến hành
kế hoạch khác, công ty tôi sẽ hỗ trợ cho các ngài lô đất khác. Bảo đảm
không thua gì lô đất này.

– Cậu thật là người mau lẹ – Ông Văn trác cười nói, xong quay lại nhìn
Hiểu Đồng nói – Tôi xem Hiểu Đồng như cháu gái của mình cho nên tôi mong cậu đối xử tốt với con bé. Chuyện hợp tác tôi sẽ suy nghĩ lại xem.
Nhưng trong thời gian đó mong cậu cho tôi mượn Hiểu Đồng ít hôm. Lâu rồi không được uống trà do con bé pha, tôi cũng muốn cùng con bé hàn huyên
tâm sự.

– Được! Lúc nào ngài rảnh rỗi cứ gọi Hiểu Đồng đến chơi.

Vĩnh Phong trả lời xong liền quay qua Hiểu Đồng, dùng tay vịnh cằm của Hiểu Đồng xoay mặt cô lại nhìn âu yếm tình tứ nói:

– Em yêu, em thấy vậy được không?

Hiểu Đồng không biết tại sao Vĩnh Phong lại làm vậy, nhưng trước
mặt ông Văn Trác, cô không tiện hỏi cũng không dám bày tỏ gì cả đàng
ngoan ngoãn gật đầu, còn phối hợp cùng cậu mĩm cười nhìn nhau.

Ông Văn Trác nhìn hai đứa trẻ thì khẽ cười đứng dậy:

– Được, hai tuần sau tôi sẽ trả lời cho cậu.

– Hy vọng được nhận sự đồng ý của ngài – Vĩnh Phong cũng đứng dậy chào, tay vẫn ôm chặt eo Hiểu Đồng không rời.

Khi ông Văn Trác vừa đi ra ngoài . Bàn tay đặt lên eo của Hiểu Đồng
buông thỏng xuống, gương mặt dịu dàng lúc nãy lập tức trở lại lạnh băng. Cậu quay lại nói như ra lệnh:

– Mọi người nghe đây, chuyện này chỉ là vì công ty thôi. Cho nên tôi
không hi vọng mọi người đồn đại lung tung ra bên ngoài, ảnh hưởng đến
công ty. Có biết chưa.

– Chúng tôi biết rồi phó tổng – Tất cả mọi người đồng loạt nói.

– Mọi người ra ngoài đi – Vĩnh Phong nhẹ nhàng nói.

Tất cả mọi người đều lần lượt ra ngoài. Hiểu Đồng cũng định ra cùng nhưng Vĩnh Phong đã gọi lại:

– Cô ở lại, tôi có chuyện muốn nói với cô.


Tất cả
mọi người nhìn hai người một cái rồi nhanh chóng biến đi. Hiểu Đồng đứng yên tại chỗ chờ mọi người ra hết cô mới xoay người về phía Vĩnh Phong.
Nhưng Vĩnh Phong xoay lưng lại phía cô, im lặng không nói gì. Hiểu Đồng
cũng không thúc giục, cô cũng im lặng chờ đợi. Nhưng không gian xung
quanh như bao trùm lấy họ đến nghẹt thở. Dường như chỉ còn lại tiếng tim đập.

Khi Vĩnh Phong khẽ xoay người lại, dường như ánh sáng sau lưng cậu tỏa ra hai bên.

– Có biết vì sao tôi giữ cô ở lại không?

– Biết – Hiểu Đồng cắn nhẹ môi rồi bật ra.

– Tốt, hy vọng trong hai tuần này cô và tôi sẽ hợp tác tốt với nhau – Vĩnh Phong khẽ gật đầu hài lòng.

– Tại sao? – Hiểu Đồng cuối cùng cũng lên tiếng hỏi ra những điều giấu kín nãy giờ.

– Vì cô chính là bàn đạp của tôi để tiếp cập chủ tịch Văn Trác – Vĩnh
Phong trả lời thẳng thừng, vẻ mặt không chút thay đổi, dường như trong
lòng không có chút cảm giác gì.

“ Bàn đạp” – Hiểu Đồng cay đắng nghĩ. Trong lòng cậu cô chỉ là bàn
đạp không hơn không kém. Lúc trước, Hiểu Đồng từng kể cho Vĩnh Phong
nghe về ông Văn Trác, chỉ là lúc đó hai người đều không biết ông ta
chính là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Phát. Lúc Vĩnh Phong tự nhiên tỏ ra thân mật với cô, Hiểu Đồng đã đoán ra, Vĩnh Phong muốn giả vờ để ông Văn
Trác vui vẻ đồng ý điều kiện của cậu. Nhưng cô không ngờ cậu lại nói
thẳng ra cô chỉ là cái bàn đạp. Tim cảm thấy rất đau, cô muốn kìm nén
nỗi đau lại, không muốn cho Vĩnh Phong phát giác ra cõi lòng đau đớn của cô nhưng mà nỗi đau ập đến qua nhanh khiến cô không thể kìm lại. Nét
đau buồn thể hiện rõ trên nét mặt và đôi mắt, chỉ là cuối cùng cô không
rơi nước mắt.

– Tôi không đồng ý – Hiểu Đồng chợt buông nhẹ một câu.

Vĩnh Phong liền giương đôi mắt bén nhọn nhìn Hiểu Đồng. Cậu hừ nhẹ một cái rồi nói:

– Chẳng phải cô nói cô là người giúp việc của tôi hay sao. Cô vẫn còn
giữ tiền của tôi mà. Vậy thì chỉ cần cô đồng ý thì sau khi xong tôi sẽ
xóa hết nợ nần cho cô.

– Tiền của anh tôi không hề sài đến một đồng. Tôi sẽ trả lại cho anh –
Hiểu Đồng chỉ còn cách giữ lại cho mình chút lòng tự trọng mà thôi.

– Tôi không cần cô trả lại – Vĩnh Phong liếc nhìn cô nói – Cô quên rằng trong hợp đồng cô đã nói sẽ làm bất cứ việc gì tôi yêu cầu sao.

Hiểu Đồng nghe Vĩnh Phong nói thì thất thần, cô không ngờ Vĩnh
Phong vẫn còn giữ tờ hợp đồng đó. Lúc Vĩnh Phong đưa thẻ cho cô, Hiểu
Đồng không nhận, cho nên trong lúc vui đùa cô mới nói, nếu muốn cô nhận
thì phải làm hợp đồng rõ ràng. Đó là hợp đồng thuê người giúp việc.
Trong hợp đồng Vĩnh Phong cố ý thêm vào câu: “ Bên B nhất định phải làm
theo bất cứ yêu cầu nào của bên A”. Lúc đó, Hiểu Đồng nghĩ cả đời cô
muốn ở bên cạnh Vĩnh Phong, với lại lúc đó cả hai hạnh phúc bên nhau, tờ hợp đồng đó chỉ là nhất thời đùa vui. Không ngờ cậu lại dùng nó vào
việc ép buộc cô.

Vĩnh Phong cũng không ngờ cậu lại dùng điều khoản đó để ép cô nhận
lời. Chỉ là lúc Hiểu Đồng nhắc đến số tiền đó, Vĩnh Phong đã lôi tờ hợp
đồng ra đọc lại, chỉ để ôn lại những hồi ức đẹp ngày xưa mà thôi. Nào
ngờ lại vận dụng những điều khoản đó bây giờ.

– Anh ….- Hiểu Đồng chỉ thốt lên được một lời rồi im bặt.

– Với lại, cô là người của công ty, cô phải có trách nhiệm giúp đỡ công ty trong lúc khó khăn – Vĩnh Phong sắc lạnh nói với Hiểu Đồng, sau đó
nhìn cô một cái kìm nén mới nói tiếp – Điều này cũng là làm vì Vĩnh
Thành. Anh ấy là tổng giám đốc của công ty. Nếu có bề gì thì anh ấy là
người chịu trách nhiệm nhiều nhất.

Vĩnh Phong nhắc đến Vĩnh Thành làm Hiểu Đồng tỉnh ra, cô đã quên
mất rằng mình đã nguey65n cả đời chăm sóc Vĩnh Thành. Cô nhìn Vĩnh Phong kiên quyết nói:

– Nếu là vì Vĩnh Thành thì tôi đồng ý.

Vĩnh Phong nghe Hiểu Đồng đồng ý thì cười nhạt.

– Không có chuyện gì nữa đúng không? Vậy tôi đi ra ngoài đây – Nói xong Hiểu Đồng lập tức đi ra.

Vĩnh Phong cung tay đấm mạnh xuống mặt bàn. Bàn tay lần trước đấm vào tường, nay lại tiếp tục chảy máy đến tê dại.

Các tờ báo đang xôn xao về việc nữ minh tinh Anh Kỳ vừa mới về
nước đã tham gia hoạt động từ thiện rất nhiều. Rất nhiều nơi được cô đến thăm quà trao quà cũng như tài trợ. Mặt khác, Anh Kỳ cũng là con gái
duy nhất của một công ty lớn bên mỹ cho nên dưới sự hỗ trợ và tài trợ
của công ty đó. Những trại trẻ mồ côi được tăng cường thêm những trang
thiết bị tốt hơn, hiện đại hơn. Mọi hành động của cô từ khi trở về rất
được người dân ủng hộ. Danh tiếng của cô ở trong nước chẳng mấy chốc trở nên cao. Chẳng những vậy, chính phủ còn trao tặng bằng khen công dân vì tổ quốc cho cô ( hổng biết có cái bằng này không nữa – tất cả chỉ là
trí tưởng tượng của con nhỏ tác giả mà thôi ) . Cho nên tivi và báo chí
ngày nào cũng đăng tải hình ảnh cô đang làm từ thiện.

Rất nhiều buổi tiệc lớn đều mời bằng được cô đến tham dự. Cho nên
Anh Kỳ vô cùng bận rộn. Cuối cùng cô quyết định trốn khỏi một bữa tiệc
để đến nhà Vĩnh Phong. Quả như cô định liệu, Vĩnh Phong mở cửa cho cô
với vẻ mặt khó chịu.

– Anh đã bảo em đừng tùy tiện đến đây mà.

– Mấy ngày nay em mệt muốn chết, hôm nay trốn đến nhà anh để được nghỉ
ngơi, anh không thể tiếp đón em một chút à – Anh Kỳ nũng nịu nhào đến ôm chặt Vĩnh Phong nói.

Vĩnh Phong bực bội xô cô ra khỏi người mình, mắt khẽ lướt nhìn
đồng hồ trên tường, vẫn chưa tới giờ, cậu bỗng thấy nhẹ nhỏm trong lòng.

– Em đừng có như vậy nữa, phải biết giữ hình tượng của mình chứ. Để người ta nhìn thấy thì sao? – Vĩnh Phong khó chịu cằn nhằn.

– Để người ta thấy thì sao. Thấy thì càng tốt. Dù gì em cũng công khai
theo đuổi anh trước báo đài rồi còn gì – Anh Kỳ cười cười trả lời.

Vĩnh Phong bất lực đành nói:

– Vào nhà ngồi đi.

Anh Kỳ cười hì hì theo Vĩnh Phong vào nhà. Hôm nay Vĩnh Phong tham dự một bữa tiệc, tiệc xong cậu cảm thấy dạ dày khá đau nên về thẳng nhà mà không đến công ty. Cậu cứ thế ngồi vào ghế xem tivi để mặc Anh Kỳ
muốn làm gì thì làm. Anh Kỳ cũng ngoan ngoãn ngồi xem tivi, thỉnh thoảng ngọ nguậy chọc phá Vĩnh Phong. Vĩnh Phong tuy giả vờ bình thản xem tivi nhưng mắt cứ liếc nhìn đồng hồ. Vĩnh Phong không biết hành động này của cậu đã bị Anh Kỳ để ý. Cuối cùng đồng hồ cũng sắp đến giờ, cậu vội đứng dậy đuổi Anh Kỳ về.

– Em không muốn về – Anh Kỳ giở giọng nhõng nhẽo.

– Không được, trễ rồi em về đi – Vĩnh Phong kiên quyết xua đuổi.

– Trễ thì có sao đâu, em ngủ lại ở đây – Anh Kỳ đề nghị.

– Ở đây em ngủ không quen đâu – Vĩnh Phong từ chối.

Cả hai giằng co một hồi, cuối cùng Anh Kỳ cũng đành phải chịu thua, cô nói:

– Vậy anh phải hôn em một cái, hôn xong em sẽ ra về – Anh Kỳ cười gian ra điều kiện.

Vĩnh Phong lại nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm. Nhưng cậu không muốn
Anh Kỳ rầy rà ở lại, nên đồng ý. Cậu cúi mặt định hôn lại má Anh Kỳ, nào ngờ cậu lại bi Anh Kỳ ôm chầm lấy hôn lên môi. Cô giữ chặt lấy cộ Vĩnh
Phong không chịu rời. Ngay lúc đó cánh cửa nhà Vĩnh Phong bật ra.

Chiều nay, Hiểu Đồng có hẹn cùng ông Văn Trác gặp mặt trò chuyện, vì việc lấy lòng ông cho nên Hiểu Đồng có thể tự ý rời khỏi công ty để
đến gặp ông. Khi ra về cô ghé siêu thị đi chợ, vì từ siêu thị đến nàh
vĩnh Phong phải qua mấy lượt xe buýt nên Hiểu Đồng đi taxi đến cho tiện. Cho nên cô đến sớm hơn mọi ngày. Dự định nấu cơm sớm rồi đi rước bé
Phong và bé Đường cùng về nhà. Cô vừa mở cửa bước vào thì chứng kiến Anh Kỳ và Vĩnh Phong đang hôn nhau. Tim cô như chết đi một nữa.

Hai người kia cũng bị bất ngờ vội buông nhau ra. Nhưng Vĩnh Phong lãnh đạm thờ ơ như không có gì. Anh Kỳ thì thẹn thùng đỏ mặt.

– Xin lỗi! Tôi làm phiền hai người rồi, tôi đi ra ngoài một lát.

Anh Kỳ nhìn thấy Hiểu Đồng tay xách đồ ăn thì nói:

– Không cần đâu. Bây giờ tôi phải về rồi, vừa rồi chỉ là hôn tạm biệt
thôi. Nếu lúc nãy cô mà đến sớm thì đúng là ngượng chết được – Anh Kỳ
giả vờ mắt cỡ nói, giọng điệu rõ là cố tình gây hiểu lầm. Cô ta cố ý làm cho Hiểu Đồng hiểu rằng cô ta và Vĩnh Phong vừa làm chuyện mờ ám xong.

Hiểu Đồng cắn môi cười ngượng rồi đứng nép qua một bên nhường lối
cho Anh Kỳ. Nhưng Anh Kỳ không đi ra liền mà chạy đến hôn trộm một cái
lên má Vĩnh Phong rồi cười nói:

– Em đi về đây, anh phải gọi điện thoại cho em đó nha.

Vĩnh Phong vẫn im lặng không nói gì. Còn Anh Kỳ đi ngang qua Hiểu Đồng cố ý cười nói:

– Nhờ cô chăm sóc anh Vĩnh Phong của tôi dùm.

Khi Anh Kỳ đi về, Vĩnh Phong khẽ lườm Hiểu Đồng một cái rồi đi thẳng lên lầu. Hiểu Đồng gương mặt tái nhợt nhìn theo bóng dáng Vĩnh Phong
buồn bã. Rồi xách đồ đi xuống bếp.

Cả buổi nấu cơm, tâm hồn Hiểu Đồng đều để nới khác. Tay liên tục bị cứa đứt, lẫn lộn gia vị, cô thở dài thẩn thờ đừng yên một chỗ cho đến
khi nồi canh sôi tràn ra ngoài cô vội vàng dùng tay bốc nắp nồi lên,
quên mất cái nóng khiến bàn tay bị bỏng ửng đỏ lên ran rát. Chỉ đến
khi tay cô bị ai đó nắm kéo đến bên vòi nước xã mát cô mới thấy dễ chịu
lại.

– Cô là đồ ngốc à – Vĩnh Phong tức giận mắng – Nồi nước sôi như vậy mà dùng aty không bốc.

Hiểu Đồng ngước mắt nhìn Vĩnh Phong, gương mặt vẫn lạnh lùng như
thế, chỉ có ánh mắt là có chút đau lòng. Cô để yên tay mình trong tay
Vĩnh Phong, bàn tay cậu vuốt nhẹ chỗ bỏng rát dưới vòi nước làm tay cô
dễ chịu vô cùng, dường như chưa từng bị bỏng.

Vĩnh Phong dùng khăn nhẹ nhàng lau sách tay cho cô rồi lại bôi
thuốc cho cô, hành động rấr ân cần, rất dịu dàng, cậu nhẹ nhàng thổi vào tay cô cho thuốc mau thấm vào. Hiểu Đồng vội rút tay lại. Cô sợ mình
không thể kìm nén cảm xúc trước sự ân cần của cậu.

– Tôi đi dọn cơm cho anh.

– Cô ngồi nghỉ đi, tôi sẽ tự dọn.

Vĩnh Phong ăn cơm xong, cậu cũng dành phần rửa chén. Hiểu Đồng ngồi đó lặn lẽ quan sát cậu. Khi Vĩnh Phong rửa xong, cô đứng dậy cáo từ ra
về.

– Để tôi đưa cô về – Vĩnh Phong vội nói khi Hiểu Đồng định mở cửa.

– Không cần đâu. Nhưng mà hi vọng sau này, nếu anh và bạn gái ở cùng
nhau thì hãy gọi điện thạoi báo cho tôi biết một tiếng – Hiểu Đồng nói
xong thì mở cửa định đi ra ngoài.

– Rầm …

Cánh cửa vừa mở ra liền bị một bàn tay mạnh mẽ đóng sầm lại. Một hơi thở ám sát sau lưng Hiểu Đồng làm cho tóc gáy cô dựng lên. Cô cố gắng
kéo của ra nhưng lực của người kia mạnh hơn khiến cô không tài nào mở ra được.

– Tôi phải về rồi – Hiểu Đồng xoay mặt lại đối diện với Vĩnh Phong nói.

Lúc này cô mới biết mặt cô và mặt Vĩnh Phong kề sát nhau, đến độ
mũi hai người chạm vào nhau. Ánh mắt của Vĩnh Phong nhìn cô một cách
cuồng dại, hơi thở dồn dập. Ngay sau giây phút đó, Vĩnh Phong cuối xuống hôn chặt lấy đôi môi Hiểu Đồng như muốn nuốt chuẩn môi cô vào cậu. Một
nụ hôn thật sâu, thật mãnh liệt. Hiểu Đồng dùng tay đẩy mạnh Vĩnh Phong
ra nhưng đã bị cậu bắt lấy rồi bẻ quặt ra sau lưng giữ chặt. Cuối cùng
Hiểu Đồng cũng bị Vĩnh Phong hạ gục, cô đã không còn phản kháng nữa, bắt đầu đón nhận nụ hôn của Vĩnh Phong. Hai bàn tay bị Vĩnh Phong giữ chặt
được dần thả lỏng ra, hai bàn tay bất giác đưa lên cổ Vĩnh Phong ôm
chặt. Gờ phút này Hiểu Đồng đã để mặt cho trái tim lấn át lí trí. Cô để
mặc cho tình cảm dồn nén bùng phát, không muốn suy nghĩ nhiều về những
chuyện trước kia, muốn quên đi tất cả lại lại từ đầu bên cạnh Vĩnh
Phong. Giờ phuát này cô chỉ muốn hòa làm một với Vĩnh Phong.

Cuối cùng khi mà sắc mặt cả hai đều đỏ bừng lên vì hô hấp nhanh,
Vĩnh Phong mới rời khỏi môi Hiểu Đồng. Cả hai đứng sát vào nhau cùng thở hổn hển. Vĩnh Phong dùng ngón tay cái quệt lên môi Hiểu Đồng rồi cười
nói:

– Cũng không tệ. Cô làm bạn gái tôi bỏ đi, tôi đành lấy cô bù vào. Vậy
thì sau này, nếu bạn gái tôi không có ở đây trong lúc tôi có nu cầu thì
tôi sẽ sử dụng cô.

Hiểu Đồng vừa nghe thì liền thấy choáng voáng vô cùng, đau đớn vô
hạn. Gương mặt từ đỏ bừng chuyển sang tím xanh giận dữ, cô xô Vĩnh Phong ra tát mạnh vào mặt cậu. Rồi nhìn trừng trừng cậu với ánh mắt đầy giận
dự và bi thương, cuối cùng cô đã khóc, khóc trong đau đớn, khóc vì bị
xem thường, khóc vì bị làm kẻ thay thế, khóc vì tình yêu cô vẫn còn dành cho cậu, khóc vì sự đau khổ chờ đợi bấy lâu nay. Cuối cùng cô quay lưng mở cửa bỏ đi.

Vĩnh Phong muốn giữ Hiểu Đồng lại, muốn nói rằng tất cả đều không
phải, không phải là sự thật. Cậu không xem cô là người thay thế. Nụ hôn
lúc đó cũng không phải là nụ hôn đùa cợt mà xuất phát từ tình yêu của
cậu dành cho cô, từ nỗi xót xa của cậu khi thấy cô bị thương, từ nỗi
nhung nhớ mong chờ bấy lâu nay.

Nhưng Vĩnh Phong chỉ có thể cười đau khổ nhìn Hiểu Đồng bỏ đi.

Hiểu Đồng nằm ở lại nghe tim mình chảy máu. Cô cười, cười rất nhiều, cười đến dạ dày quặn thắt lại, đua
đớn. Cô nghiêng người ôm lấy bụng, không ngờ những giọt nước mắt cô kiềm chế nãy giờ, lại bắt đầu thi nha chảy xuống gối, ướt đẫm. Cô muốn ngồi
dậy nhưng lại không còn sức. Cám giác cơ thể ngày càng nóng bừng lên gần như bốc cháy, cái nóng xé nát ruột gan cô. Cô cố gắng thở nhưng dường
như không còn sức. Cuối cùng khóe mắt nhắm ghiền lại cho chìm vào mê
man.

Vĩnh Phong lái xe phóng thật nhanh ra đường quốc lộ, trời khuya nhưng
vẫn nhiều xe, nhất là xe tải. cậu điên cuồng bóp còi khiến những nơi cậu đi qua đều đọng lại âm thanh đinh tai nhức óc. Cuối cùng cậu cũng chạy
ra ngoại ô vắng vẻ. Dưới ánh trăng mờ ảo cậu không gừng la hét, muốn xé
toạt buồng phổi ra, muốn hét cho đến khi tim vỡ nát. Cuối cùng cậu gục
xuống đất, nước mắt rơi xuống đầy đau khổ và tuyệt vọng.

Khi cậu trở về, trời đã qua ngày mới. Căn nhà lạnh ngắt không một hơi
người, cô đơn tịch liêu. Nhưng Vĩnh Phong phát hiện một đôi giày nữ vẫn
còn để ở cạnh cửa. Đôi giày của hiểu Đồng:” Cô vẫn chưa đi”

Vĩnh Phong liền chạy ù lên trên, cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, cảm thấy
vô cùng hồi hộp. Cậu cũng chẳng biết bản thân đang chờ đợi gì sau cánh
cửa. Nhưng cậu nhìn thấy Hiểu Đồng đang nằm gập người lại, hơi thở đứa
quảng, phả ra hơi nóng đáng sợ. Vĩnh Phong đưa tay sờ trán cô, trán cô
rất nóng. Vĩnh Phong lạnh cả người vội vàng bế Hiểu Đồng đến bệnh viện.

Khi Hiểu Đồng mở mắt ra, cô đã thấy mình nằm ở bệnh viện, tay đang
truyền dịch. Đình Ân đang ngồi bên cạnh cô, gương mặt lắm lem nước mắt,
trên ghế sofa, Thiên Minh và Minh Thùy đang ngồi im lặng. Đình Ân vừa
thấy Hiểu Đồng thức dậy, Đình Ân mừng rỡ reo lên:

– Cậu tỉnh rồi. Cậu làm mình lo chết đi được.

– Sao mình lại ở đây – Hiểu Đồng cố gắng ngồi dậy, nhìn xung quanh hỏi.

– Cậu bị sốt cao nên ngất đi, là….là Vĩnh Phong đưa cậu vào đây. Anh ấy
đã ở với cậu cả đêm, tới sáng thì gọi điện cho Thiên Minh và mình đến –
Đình Ân trả lời rồi nhìn Hiểu Đồng cảm kích đến muốn khóc – Cậu thật là
ngốc, hà tất vì chuyện của mình mà đứng đợi dưới mưa để rồi phát bệnh
thế này.

– Ngốc quá! Đâu hẳng là mình vì cậu đâu – Hiểu Đồng cười khuyên nhủ Đình Ân để cô không áy náy .

– Hiểu Đồng! – Thiên Minh đi đến bên họ lên tiếng – Anh đã hỏi Vĩnh
Phong rồi. KHông phải lỗi của cậu ấy đâu. Là bà Mai Hoa gọi điện yêu cầu các cổ đông phải thay đổi người đại diện. Vĩnh Phong chỉ bị buộc phải
đưa ra yêu cầu đó mà thôi. Em cũng đừng trách họ, họ là những người kinh doanh, chạy theo lợi nhuận là chính. So với Đình Ân, Anh kỳ có độ nổi
tiếng hơn. Chuyện hợp đồng, em đừng lo nữa, anh và Vĩnh Phong sẽ giải
quyết.

Mai Hoa – Cái tên này đã lâu rồi cô không nghe thấy. Bây giờ nghe nhắc
đến trong lòng cô bỗng như dậy sóng. Ánh mắt lóe lên một ngọn lửa. Cô
quay sang nhìn Đình Ân, rồi Thiên Minh và Minh Thùy, chậm rãi buông ra
một câu:

– Mình nhất định giúp cậu lấy lại hợp đồng đó.

Tập đoàn Vĩnh Phát.


– Mời cô vào đây. Chủ tịch đang ở trong đó – Cô thư kí giọng nhẹ nhàng mời Hiểu Đồng vào phòng ông chủ tịch một cách lịch sự.

Hiểu Đồng cũng mĩm cười nhẹ nhàng lịch sự gật đầu chào cô rồi thẳng lưng đi vào phòng ông Văn Trác. Đây là lần đầu tiên cô bước chân vào đây. Cô vừa mở cửa ra thì đã thấy nụ cười của ông Văn Trác , trong phòng còn có tổng giám đốc, con trai ông Văn Trác – ông Tuấn Khanh .

– Con bé này, cháu làm ông bất ngờ quá.

– Con chào ông.

– Mau đến đây ngồi – Ông Văn Trác đứng dậy đi lại ghế sofa và chỉ tay bảo Hiểu Đồng ngồi xuống.

Hiểu Đồng ngoan ngoãn bước đến và ngồi xuống. Ông Văn Trác với tay định rót trà cho cô nhưng Hiểu Đồng đã chặn lại, cười nói:

– Phải là cháu rót trà mời ông mới đúng ạ.

– Quả nhiên là cháu có chuyện muốn nhờ vả ông rồi. Được cháu mau nói đi, giúp được thì ông sẽ sẵn sàng giúp cháu – Ông Văn Trác cười phá lên,
ánh mắt hiền từ nhìn cô.

Hiểu Đồng cẩn thận rót cho ông Văn Trác một tách trà, rồi rót cho mình
một tách khác, mới nhẹ nhàng đặt bìng trà xuống, cô ngồi thẳng lưng,
nhìn thẳng ông Văn Trác nói:

– Không phải nhờ vả. Cháu muốn cùng ông giao dịch.

Ông Văn Trác khá bất ngờ trước câu nói của Hiểu Đồng, ông nhướn mày nhìn cô quan sát. Hiểu Đồng không hề bối rối trước ánh mắt của ông Văn Trác, cô bình thản, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, đôi mắt trong suốt. Sau một hồi
quan sát, thấy Hiểu Đồng không có vẻ gì là đang đùa với ông, ông Văn
Trác mới nghi ngờ hỏi:

– Cháu muốn cùng ông giao dịch cái gì?

– Chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn Nguyên Thành Phong – Hiểu Đồng trả lời ngay lặp tức.

Ông Văn Trác quá bất ngờ trước lời đề nghị của Hiểu Đồng. Ông dựa hẳn
vào thành ghế nhìn cô đăm đăm một lần nữa đầy nghi ngờ. Sắc mặt Hiểu
Đồng vẫn kiên định không hề thay đổi.

– Cháu có biết, chủ tịch Triệu Vĩnh Nguyên là người nắm giữ 25% số cổ
phần, vợ ông ta nắm giữ 15 % số cổ phần, hai người con trai của họ mỗi
người nắm giữ 10% cổ phần. Cháu nghỉ xem làm sao cháu có thể thay đổi
được chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn họ chứ – Ông Văn Trác bình tĩnh
phân tích.

– Vậy cháu hỏi ông, trong tay ông nắm giữ bao nhiêu % cổ phần của tập
đoàn Nguyên Thành Phong – Hiểu Đồng mĩm cười nhìn ông hỏi thẳng.

Sắc mặt ông Văn Trác bỗng tối sầm lại, ông khàn giọng hỏi:

– Làm sao cháu biết.

– Cháu không biết. Chỉ vì trên đời này có cái gọi là gián điệp kinh tế cho nên cháu đoán như vậy.

Ông Văn Trác vẫn trầm ngâm nhìn Hiểu Đồng không nói gì. Cô mĩm cười khẽ một cái rồi nói tiếp.

– Xét theo tình hình của tập đoàn ông mà thấy, việc ông mua lô đất đó
thì đúng là quá kì lạ. Nhưng một người lão luyện trên thương trường như
ông lại tìm mọi cách mua bằng được lô đất đó. Nhất là khi tập đòan
Nguyên Thành Phong đang dự định thu mua để lập nhà máy. Vấn đề là, tập
đoàn đang vẫn chưa tiến hành xong thì đã bị ông hớt tay trên rồi. Vấn đề đặt ra là, tại sao ông lại biết khi mà cuộc họp đó chỉ toàn là các cổ
đông với nhau. Suy ra một trong các cổ đông đó là gián đệp của ông. Vậy
thì cổ phần của người đó cũng thuộc về ông.

– Hiểu Đồng, cháu quả là một người thông minh. Cháu còn biết gì nữa.

– Khi tổng giám đốc chúng cháu cho người liên lạc với ông, ông đã hẹn
hai tuần, ông đã cố tình để họ nóng ruột chờ đợi, sẽ dễ dàng chấp nhận
những yêu cầu của ông đưa ra để đổi lấy lô đất đó.

Ông Văn Trác nhíu mày nhìn Hiểu Đồng, cô chỉ cười nhẹ nhàng nói tiếp.

– Khi ông đích thân đi đến tập đoàn là quyết định không để cho họ một cơ hội suy nghĩ nào. Nếu không thì chỉ vì một chuyện như vậy thì không cần ông phải đích thân đi ,mà chỉ cần một người đại diện đến thông báo là
được rồi. Yêu cầu của ông chắc chắn là đổi lô đất đó để lấy một số cổ
phần của công ty. Nhưng khi ông nhìn thấy cháu, ông đã quyết định hoãn
lại ý định của mình.

– Tại sao cháu lại nghĩ ta hoãn lại ý định của mình vì cháu.

– Cháu hỏi ông, có phải ông đã cho người điều tra về cháu hay không?

Ông Văn Trác tái xanh cả mặt, ông nhìn Hiểu Đồng chằm chằm, rồi sau đó thở dài:

– Làm sao cháu biết.

– Cháu đã nói ông rồi, tất cả đều là suy đoán của cháu. Ông là bạn của
ông bộ trưởng thì chắc chắc ông biết cháu là bạn gái của Vĩnh Thành –
tổng giám đốc của tập đoàn. Nhưng khi ông đến, Vĩnh Phong và cháu lại
diễn một màn kịch âu yếm trước mặt ông. Cho nên ông biết cháu có quan hệ mật thiết với hai anh em nhà này. Nói chính xác hơn là cả hai người họ
đều yêu cháu. Cho nên ông bảo sẽ suy nghĩ thêm hai tuần nữa rồi mới trả
lời. Mục đích là có thời gian để điều tra cháu, rồi sau đó lợi dụng
cháu.

Mặt ông Văn Trác tối sầm lại, nụ cười gượng gạo mà ông cố thể hiện tắt ngúm, lát sau ông thở dài nói:

– Xin lỗi cháu, Hiểu Đồng. Ông thật lòng rất quý mến cháu nhưng thương
trường là nơi dẫm đạp nhau, lợi dụng ;ẫn nhau và *** hại nhau. Ông buộc
phải làm như vậy.

– Cháu biết, cho nên cháu không trách ông. Cháu tình nguyện để ông lợi dụng.

– Cháu nghĩ bây giờ khi bị cháu biết rõ tất cả mọi chuyện, ông còn mặt mũi lợi dụng cháu sao.

– Bởi vậy cháu mới đến để giao dịch với ông. Bởi vì cháu cũng muốn lợi
dụng ông để đạt được mục đích của mình – Hiểu Đồng đáp, sau đó cô nhìn
thẳng ông Văn Trác – Cái ông cần bây giờ là một gián điệp có thể tiếp
cận trực tiếp tổng giám đốc của tập đoàn Nguyên Thành Phong. Mà cháu
chính là người lí tưởng nhất.

Hiểu Đồng nhìn ông Văn Trác đang ngây người im lặng. Cô lặng lẽ đặt lên bàn một tờ giấy:

– Đây là số điện thoại của cháu. Nếu ông cần thì hãy gọi điện cho cháu.

Nói xong cô đứng dậy quay lưng bỏ đi. Ông Văn Trác nhìn theo cô hỏi:

– Cho ông biết lí do cháu lại làm như vậy.

– Vì cháu muốn trả thù – Hiểu Đồng đáp mà không quay đầu lại.

Sau đó cô mở cửa ra về mà không chờ đợi thêm phút nào nữa. Ông Tuấn
Khanh nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhìn theo dáng Hiểu Đồng rồi lên tiếng:

– Cô bé đó dường như đang mang nặng mối thù.

– Phải, nghe nói trong thời gian qua, con bé sống rất vất vả – Ông Văn
Trác trả lời – Ba cảm thấy hổ thẹn khi có ý định lợi dụng con bé.

– Ba nghĩ tâm hồn con bé có bị vẩn đục hay không?

– Ba không biết, nhưng chắc chắn con bé sẽ phải chịu đau đớn rất nhiều
nếu tiếp tục trả thù. Bởi vì ánh mắt nó không hề đen tối mà lại sáng
ngời. Dù hận thù nhưng trong lòng nó vẫn có tình yêu bất diệt.

Ông Văn Trác và ông Tuấn Khanh đều thở dài.

– Cốc…cốc …

– Vào đi – Ông Tuấn Khanh lên tiếng.

Một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sang trọng và lịch sự bước vào. Cô nhìn hai người đàn ông trong phòng cười nói:

– Ông, ba, hai người cùng ở đây à.

– Là cháu à – Ông Văn Trác thấy đứa cháu yêu bước vào thì mĩm cười.

Cô gái vừa vào thì sà đến ôm ông Văn Trác nhõng nhẽo. Ông Tuấn Khanh thấy con gái làm nũng thì lên tiếng trách:

– Hạ Khanh! Con gái lớn rồi mà còn làm nũng, người ta biết được thì sẽ không ai dám cưới đâu.

Hạ Khanh cười hìhì nói:

– Không ai cưới càng tốt, con ở mãi bên ông và ba, để hai người nuôi con suốt đời.

– Cháu gái của ông xinh đẹp giỏi giang như vầy thì lo gì mà không có người cưới – Ông Văn Trác cười lớn vỗ vai cháu mình nói.

Hạ Khanh buông ông Văn Trác ra rồi ngồi xuống bĩu môi nói:

– Ông ơi! Ai lại khen cháu gái mình chứ. Vậy chẳng hóa ra mèo khen mèo dài đuôi à.

Cả hai người đàn ông nghe cô nói vậy thì phá ra cười. Đột nhiên Hạ Khanh quay sang ông Tuấn Khanh nói:

– Ba, lần này ba cho con làm luật sư đại diện cho việc họp tác của tập đoàn mình với tập đoàn Nguyên Thành Phong nha.

– Hôm nay con có hứng thú làm việc cho công ty à – Ông Tuấn Khanh lườm con gái.

– Ba này ! Thì con đã làm luật sư cho công ty rồi còn gì – Hạ Khanh nhõng nhẽo với a mình.

– Cháu gái của ông là ngoan nhất. Ai như cái thằng trời đánh kia. Tại sao nó chưa chịu về nhà hả – Ông Văn Trác tức giận hỏi.

– Dạ, nó về Việt Nam rồi nhưng chắc đi loanh hoanh đâu đó vẫn chưa về nhà thôi – Ông Tuấn Khanh lo sợ nói.

– Mau lôi đầu nó về đây. Nếu cần cứ bẻ gãy tay chân nó luôn rồi đem về – Ông Văn Trác giận dữ nói.

Hạ Khanh khẽ liếc nhìn ba mình rồi nhún vai.

Tại nghĩa trang, một cô gái mang sắc mặt buồn bã đang quỳ trước hai ngôi mộ, được bao quanh bởi hoa thạch thảo tím.

– Mẹ! Con xin lỗi, con không thể quên được. Con cứ tưởng là mình có thể
quên đi. Nhưng bây giờ con mới phát hiện là không phải con quên mà là
con đang chờ đợi cơ hội. Cơ hội để trả thù. Con muốn người đàn bà đã hại chết mẹ phải thân bại danh liệt. Con muốn bà ta phải sống đau khổ hơn
nỗi đau mà con phải chịu. Cơ hội của con đến rồi. Kế hoạch trả thù của
con vừa mới bắt đầu thôi.

– Ba! Xin ba hãy phù hộ cho con.

Hiểu Đồng xuống xe buýt, cô đi dạo để thư thản, không biết tại sao chân
lại đưa cô đến trước quán cà phê GRANTTYLOVE. Hiểu Đồng đứng nhìn thật
lâu trước cửa tiệm. Cô và Vĩnh Phong có rất nhiều hồi ức ở quán cà phê
này. Trời phun nhẹ những hạt mưa xuống đất. Hiểu Đồng quyết định bước
vào bên trong.

Cảnh vật trong quán vẫn không thay đổi, chỉ là những người cũ đã không
còn. Trước mặt cô đều là những nhân viên mới. Họ vẫn lích sự, vẫn ân
cần. Cây đàn piano vẫn còn y chỗ củ, vẫn sáng bóng. Hiểu Đồng đưa tay
bấm thử, âm thanh quen thuộc vang lên. Đã lâu rồi cô không động đến phím đàn. Trước đây, khi quán đã đóng cửa, cô và Vĩnh Phong vẫn ở lại cùng
nhau đánh đàn, tiếng đàn còn đó nhưng người xưa đâu còn.

Hiểu Đồng chọn cái bàn bên cửa kính, lúc trước cô hay cùng Vĩnh Phong
ngồi ở đây ngắm nhìn mọi người qua lại, có khi ngắm nhìn mưa. Nhân viên
mang đến cho cô một tách cà phê, mùi cà phê nóng ấm thơm lừng bốc lên
mũi. Một bài hát nhẹ trữ tình vang lên:

Ngồi lặng thinh quán vằng tênh em một mình

Chẳng còn anh nhưng vẫn kêu cafe đắng

Cành hoa trắng mong manh

rụng trên phím cây dương cầm

như chính e buồn heo hắt những chiều mưa.

Bài nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần

Là nỗi cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu

Cafe đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng

Không hiểu sao em chẳng khóc mà mắt nhạt nhòa

Bỗng vỡ òa vì những xót xa

Khi nhận ra mình rất nhớ

Ngỡ đã quên hình bóng thân quen

mà hôm nay lại nhớ thêm

Trách trái tim mình chẳng đủ vô tình

để phôi phai màu ký ức

Đã lâu rồi mà cứ mãi hy vọng

Anh biết không em chắc sẽ thôi chờ mong

Bài nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần

Là nỗi cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu

Cafe đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng

Không hiểu sao em chẳng khóc mà mắt nhạt nhòa

Bỗng vỡ òa vì những xót xa

Khi nhận ra mình rất nhớ

Ngỡ đã quên hình bóng thân quen

mà hôm nay lại nhớ thêm

Trách trái tim mình chẳng đủ vô tình

để phôi phai màu ký ức

Đã lâu rồi mà cứ hy vọng

Anh biết không em chắc sẽ …..

Bỗng vỡ òa vì những xót xa

Khi nhận ra mình rất nhớ

Ngỡ đã quên hình bóng thân quen

mà hôm nay lại nhớ thêm

Trách trái tim mình chẳng đủ vô tình

để phôi phai màu ký ức

Đã lâu rồi mà cứ hy vọng

Anh biết không em chắc sẽ thôi chờ mong…

Nghe bài hát xong, Hiểu Đồng khẽ cười: “ Đúng vậy, cô vẫn chưa đủ vô
tình nên không thể quên được Vĩnh Phong. Đã đến lúc phải quên đi”

Cô uống một hớp cà phê, quả thật lòng thấy đắng vô cùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.