Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Chương 23: Bẫy tình


Đọc truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa – Chương 23: Bẫy tình

27 tuổi, Khương Thái đã làm được
đến chức trợ lí tổng giám đốc của tập đòan Nguyên Thành Phong, đó chính
là nhờ nổ lực hết sức mình của cậu.Và cũng có thể nói là điều bất ngờ
nhất của cậu.Thật ra, trước lúc đó cậu hoàn toàn chỉ là một nhân viên
quèn trong công ty mà thôi. Để có thể vào làm ở tập đoàn người thì cậu
phải chiến thắng rất nhiều người, loại bỏ không bết bao nhiêu đối thủ
nặng ký, nếu không nhờ nổ lực hết mình của cậu thì khó có thể đặt chân
vào đây.

Đúng hơn là phải nói cậu quá may mắn, có lẽ là nhờ phúc của ông bà để lại cho nên cậu mới có cơ hội chiến thắng những người có cức vụ cao
hơn, có năng lực hơn để đễ nhận được chức trợ lí tổng giám đốc này.

Chuyện là từ lúc công ty xôn xao chuyện tổng giám đốc vừa trở về
nước và chuẩn bị đến tiếp quản công ty. Các cô gái thanh tú và đầy năng
lực trong công ty bắt đầu được tuyển chọn và các chàng trai đầy tài năng được đưa ra để tổng giám đốc chọn làm thư kí và trợ lí cho mình.

Ai cũng tranh đua thể hiện mình để cấp trên để ý và đưa họ vào danh sách tuyển chọn.Khương Thái vừa mới vào làm chưa được một năm do cậu
nhảy việc, biết mình chẳng bao giờ được để mắt tới, nên cậu không quan
tâm đến việc tuyển chọn cho lắm.càng không cần thể hiện mình.

Ngày đầu tiên tổng giám đốc bước vào công ty, ai cũng vội gác bỏ
mọi thứ chạy ra chào hỏi tổng giám đốc.nhưng Khương Thái thì không.
Chẳng phải là cậu đang tỏ ra thanh cao hay ngạo đời gì cả, đơn giản chỉ
vì lúc đó cậu đang tra tài liều giùm cho khách và họ đang chờ cậu trả
lời. Với lại góc bàn cậu ngồi cách rất xa chỗ mọi người, lại ở trong góc khuất, cậu nghĩ rằng tổng giám đốc sẽ chẳng để ý đến nên an tâm ngồi
tra và trả lời khách hàng. Bởi vì phương châm của mọi công ty là: “
Khách hàng là thượng đế”

Nhưng khi cậu vừa gác máy xong thì thấy tổng giám đốc đã xuất hiện
trước mặt cậu, còn mọi người xung quanh ai cũng mặt mày xanh xám lo
lắng.Họ sợ tổng giám đốc sẽ nổi giận vì có nhân viên không nể mặt đến
chào hỏi mình.Họ hết nhìn tổng giám đốc rồi đến nhìn Khương Thái không
ai dám mở miệng.

Cuối cùng giám đốc tiếp quản nhân sự vội ra hiệu cho cậu nói:

– Mọi người đã chào tổng giám đốc hết rồi, chỉ còn mình cậu thôi. Mau chào tổng giám đốc đi.

Nhưng Khương Thái chưa kịp nói gì thì tổng giám đốc đã lên tiếng:

– Cậu tên gì?

Khương Thái nghe xong thì cả người toát mồ hôi.Tuy không đến chào
tổng giám đốc nhưng cậu cũng nghe mọi người chào với nhau. Ngoại trừ các vị có chức vụ lớn mới tự giới thiệu tên mình, còn những nhân viên bình
thường thì chỉ chào hỏi thông thường và đón nhận cái bắt tay của tổng
giá đốc mà thôi. Cũng chưa có ai được tổng giám đốc hỏi tên nhưng bây
giờ tổng giám đốc lại hỏi tên cậu thì trăm phần trăm là muốn đuổi việc.

Khương Thái hít một hơi thật sâu rồi khẳng khái trả lời:

– Tôi tên Khương Thái, thưa tổng giám đốc.

– Tốt! Thu dọn đồ đạc của anh đi – Tồng giám đốc lạnh lùng nói.

Mọi người xung quanh đều e dè nhìn Khương Thái, nửa thương cảm, nửa lắc đầu trách móc.

Khương Thái chẳng hề thất vọng chút nào về câu nói của tổng giám
đốc.Cậu đã biết trước việc làm tổng giám đốc nổi giận thì chắn chắn bị
đuổi việc. Cậu ngẩng cao đầu nói:

– Thưa tổng giám đốc bây giờ không phải tôi bị thôi việc mà là do tôi
tự xin nghỉ. Tôi không muốn ở lại trong công ty thích đuổi việc nhân
viên chỉ vì họ không đến chào tổng giám đốc của họ.

– Đuổi việc – Tổng giám đốc khẽ chau mày – Ai nói sẽ đuổi việc anh.

– Chẳng phải tổng giám đốc vừa bảo tôi thu dọn đồ đạc hay sao? – Khương Thái ngạc nhiên hỏi.

– Tôi muốn anh đến làm trợ lí cho tôi, cho nên bảo anh thu dọn đồ đạc
di chuyển đến tầng làm việc của tôi – Tổng giám đốc cười mà như không
cười nói, rồi cậu quay qua nhìn tất cả mọi người nói – Tôi cần một nhân
viên siêng năng biết đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu, coi khách
hàng là thượng đế. Dù có là ai đến đi chăng nữa thì cũng phải đặt lợi
ích của người tiêu dùng lên hàng đầu. Làm cho họ càng tin tưởng vào tập
đoàn của chúng ta hơn.

Tất cả mọi người ai nấy đều ngạc nhiên và hối tiếc.Họ âm thầm
ngưỡng mộ Khương Thái.Không ngờ hảnh động của cậu lại được tổng giám đốc chú ý đến như vậy.Càng không ngờ tổng giám đốc lại chý ý đến những điều nhỏ nhặt đến như vậy.

Tất cả bọn họ từ gìa đến trẻ không ai dám lơ là công việc nữa.Sợ rằng sẽ bị tổng giám đốc chú ý.

Vậy là Khương Thái nghiễm nhiên đứng ở vị trí trợ lí tổng giám đốc, là người có quyền lực khá lớn, bởi vì tổng giám đốc không cần thư kí
riêng. Cho nên mọi chuyện lớn nhỏ đều qua tay cậu rồi mới đến tay tổng
giám đốc.

Cho nên Khương Thái càng không dám chểnh mãng công việc.Không muốn
phụ lòng tổng giám đốc nâng đỡ.Tổng giám đốc cũng là người rất dễ chịu,
không bao giờ làm khó nhân viên.

Càng ở gần tổng giám đốc, Khương Thái càng ngưỡng mộ tổng giám đốc
vô cùng.Bởi không chỉ có tài lãnh đạo mà tổng giám đốc còn có óc phán
đoán và khả năng kinh doanh, biết lựa chọn đúng thời điểm để giành về
cho công ty những hợp đồng lớn. Mà anh chỉ mới ở vào độ tuổi 25 mà thôi.

Nhưng mấy ngày gần đây hình như tâm tình của tổng giám đốc không
tốt,khiến ai ai cũng lo sợ.Mà cái người làm trợ lí như cậu còn lo sợ hơn hết thảy.

Các giám đốc khác lâu lâu lại chạy đến rỉ tai cậu hỏi thăm tin tức. Nhưng chính bản thân cậu còn không biết hỏi ai. Mấy hôm nay ngày nào
tổng giám đốc cũng ở lại công ty làm việc tới khuya.Thân là nhân viên
chẳng ai dám về sớm hơn, dành oai oán trách thầm.

Khi bước vào phòng cậu thấy tổng giám đốc đang đứng trước tấm kính
của văn phòng tòa cao ốc mà nhìn ra bên ngoài, tay cầm ly rượu có vẻ suy tư. Điều này khiến Khương Thái không khỏi giật mình.Cậu chưa từng thấy
tổng giám đốc uống rượu ở công ty bao giờ cả. Cậu bước đến gần bên cạnh
hỏi:

– Tổng giám đốc có gì phiền não sao?

– Có chút chuyện vẫn chưa nghĩ ra – Vĩnh Thành đáp.

– Là chuyện công ty à.

– Không là chuyện riêng – Vĩnh Thành vừa nói vừa quay lại nhìn Khương Thái – Được rồi, về thôi, nói mọi người cũng về đi.

Cậu cứ nghĩ mọi chuyện rồi sẽ qua nhưng không hiểu tại sao trong
lòng vẫn cứ bức rứt không yên. Chẳng thể nào ngủ yên, gương mặt đó cứ
xuất hiện trong lòng cậu không làm sao xóa nhòa được. Dù cậu cố vùi đầu
vào công việc để quên đi gương mặt đó, nhưng chẳng thể nào quên được.
Cái cảm xúc cứ dâng tràn trong lòng cậu là gì, chính bản thân câu cũng
không biết rõ, cũng không tài nào giải đáp được.

– Tổng giám đốc, ngày mai có đến tham dự buổi tiệc ở nhà ngài bộ trưởng hay không ? – Khương Thái lên tiếng hỏi.

– Đi, chúng ta phải đi – Vĩnh Thành khẽ đáp.

Tại biệt thự của ngài bộ trưởng.

Có rất nhiều người đều nể mặt tham dự, từ các quan chức chính trị,
các doanh nhân có máu mặt, các diễn viên người mẫu nổi tiếng. Tất cả bọn họ đều ăn mặc rực rỡ và cực kì sang trọng để đến tham dự. Họ gặp mặt và trò chuyện rất vui vẻ.

Vĩnh Thành mặc một bộ comple màu trắng, áo sơ mi xanh, caravat kẻ
sọc, chiếc khăn màu xanh tiệp với màu áo sơ mi, gương mặt hoàn mỹ nhưng lạnh lùng càng khiến mọi người bị thu hút khi cậu vừa bước vào. Bước
chân thong thả, thái độ trầm tĩnh, không quá gần cũng không lạnh nhạt,
cậu làm cho các nữ diễn viên, người mẫu ngây ngất.

Họ lần lượt từng người đến trước mặt cậu lã lơi chào, cố gắng sự thu hút ánh nhìn của cậu.

– Xin chào – Một nữ diễn viên rất xinh đẹp và quyến rũ vùa mới nổi đến
trước mặt cậu nở nụ cười chết người chào cậu nhưng Vĩnh Thành chỉ đáp
lại bằng một cái bắt tay thờ ơ rồi mau chóng bỏ đi nơi khác, khiến cô
diễn viên kia cảm thấy mất mặt vô cùng. Nụ cười trên môi lập tức bị dập
tắt.

Trong cả bưa tiệc dường như Vĩnh Thành là người nổi bật nhất vì có rất nhiều người chạy đến chào cậu. Ngay cả ngài bộ trưởng cũng thân mật vỗ vai cậu.

Sau khi chào hỏi mọi người xong, cậu mệt mỏi cầm ly rượu đứng lui
về một góc khuất cho yên tĩnh. Ly rượi vừa đưa lên môi thì ánh mắt vô
tình lướt qua một gương mặt .

Vĩnh Thành bắt gặp một cô gái đứng ở một góc khuất . Cô gái đó
không ăn bận cầu kì, không trang điểm lòe loẹt, chỉ mặc một chiếc váy
trắng đơn giản, mái tóc đen dài buông thả trên vai nhưng cô không hề
thua kém bất cứ một nữ diễn viên hay người mẫu nào ở đây. Cô không
giống những cô gái ở đây bao quanh lấy cậu.

Cô đứng bên bức tường nguy nga màu trắng như hòa vào nó, điểm khác
biệt làm người ta nhận ra cô chính là mái tóc đen và đôi mắt đen lánh.
Đột nhiên ánh mắt cậu bị cô gái thu hút hướng nhìn. Dường như cậu không
hề rời mắt khỏi cô gái, mỗi cử chỉ, mỗi động tác của cô gái đều không bị cậu bỏ sót. Ngay cả ly rượu vừa đưa lên môi cũng bị hã xuống.

Nhưng không phải chỉ mình cậu đang nhìn cô, cũng có vài người đã
chú ý đến sự có mặt của cô. Và ánh nhìn của họ cũng chỉa về phía cô.
Nhưng cô gần như đứng yên không cử động làm cho người ta cứ nghĩ cô là
một bức tượng đẹp và sống động. Đôi khi chiếc váy trắng và mái tóc của
cô bị gió nhẹ thổi trong càng sinh động hơn.

Dường như cảm nhận thấy ai đó đang nhìn mình cho nên cô quay lại, bốn mắt họ giao nhau, cô khẽ cười chào cậu rồi nhanh chóng quay mặt đi, chìm vào không gian yên lặng vốn có của cô. Để lại cho cậu một sự nuối
tiếc và một trái tim xao động.

Giữa buổi tiệc đột nhiên có tiếng trẻ em hét lên :

– Không chịu, không thèm…

Mọi người đều quay mặt nhìn đứa bé đó. Đó là một đứa bé có gương
mặt bầu bĩnh dễ thương nhưng tính tình lại ngỗ nghịch do bị cưng chiều
từ nhỏ. Mẹ nó dỗ dành thế nào, dỗ ngọt bao nhiêu mà thằng bé vẫn cứ nhất định không chịu ăn gì. Đã vậy nó còn hất đổ thức ăn văng khắp nơi.

Đứa bé đó chính là cháu nội ngài bộ trưởng. Nó là đứa cháu trai duy nhất trong dòng họ cho nên rất được cưng chiều. KHông ai dám quát nạt
nó một lời. Ai dám lơn tiếng với nó, nó sẽ càng lì hơn, khó dạy bảo hơn.

Hiếu kì, mọi người liền quay đầu đến xem có chuyện gì. Vĩnh Thành
cũng bước lại xem, nhưng nào ngờ, thằng bé văng đồ ăn chúng vào người
cậu và đính ngay trên bộ complr trắng tinh không tùy vết của cậu, làm
cho nó bị một vệt bẩn dài.

Trong lúc mọi người còn đang hoảng hốt nhìn, thì một chiếc khăn
trắng tinh đã được chìa ra trước mặt cậu. Ngẩng đầu nhìn xem chủ nhân
của chiếc khăn tay ấy là ai thì Vĩnh Thành gặp một nụ cười nhẹ nhàng
thanh khiết làm cho cậu ngẩng người. Sau giây lát, cậu mới đón nhận
chiếc khăn đó. Cô gái chỉ khẽ gật đầu rồi bước đi.

Đứa bé vẫn vùng vằng không chịu ăn, khiến mẹ nó trông thật khổ sở.

– Bốp…bốp…bốp…

Ba tiếng động vang lên, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại. Ngay
cả đứa bé đang quấy cũng nín bặt nhìn về phía chủ nhân của tiếng động.

Cô gái thản nhiên như chỗ không người. Hai tay bụm chặt vào nhau
đưa lên tầm mắt. He hé bàn tay nhìn vào đó rồi cô reo lên :

– Đẹp quá. Hay quá……

– Thật là đẹp – Cô vừa reo vừa đi đến bên cậu bé.

Cô nhìn cậu bé cười rồi lại nhìn vào hai bàn tay đang chụm lại của mình huýt huýt sáo như đang trò chuyện bằng âm thanh với một động vật
nào đó trong lòng hai bàn tay cô. Không chỉ đứa bé tò mò, mà cả những
người lớn xung quanh cũng tò mò nhìn cô chằm chằm, chẳng ai có phản ứng
gì.

Cô đưa hay bàn tay đến trước mặt cậu bé cười hỏi:

– Có muốn xem không?

Đứa bé nhìn hai tay đang chụm lại của cô một lát rồi nhanh chóng
gật đầu. Cô mĩm cười giả vờ hé tay ra nhưng sau đó nhanh chóng thu hay
tay về :

– Nhưng mà chỉ có những em bé ngoan mới được xem.

– Em ngoan, em ngoan mà – Đứa bé không kìm được nổi tò mò mà không cần suy nghĩ đã vội trả lời.

– Bé ngoan thì phải ăn hết cơm, không được nhõng nhẽo, không được văng
thức ăn lung tung. Em mau ăn cơm đi, nếu không chị sẽ thả nó đi đó.

Đứa bé ngậm miệng lại, gương mặt sị xuống. Cô gái nhướn mày nói:

– Vậy chị thả nó đi đây.

– Đừng mà, em ăn, em sẽ ăn. Sẽ là em bé ngoan – Đứa bé vội nói, sợ cô sẽ thả đi con vật trong tay cô mất.

– Vậy mới ngoan – Cô khẽ cười – Mau ăn đi, ăn xong thì chị sẽ đến tìm em.

Cô ra hiệu cho người mẹ mau đút cho nó ăn. Cô ta nhanh chóng đút cho nó và đứa bé đã ngoan ngoãn ngồi ăn mà không quấy rối nữa. Cô gái khẽ
cười quay người đi, hai tay buông thỏng, không có cái gì trong tay cô
cả. Một trò lừa gạt thông minh mà thôi. Mọi người mau chóng giải tán.

Ấn tượng về cô gái trong lòng Vĩnh Thành sâu hơn một chút. Muốn kêu cô lại nhưng cô đã đi xa rồi.

Giải quyết hết mọi công việc ở công ty thì cả người đều thấy mệt
mỏi. Vĩnh Thành nhanh bước ra cửa nhưng lại gặp ngay cơn mưa. Trong khi
chờ tài xế đánh xe tới cậu đành đứng ngắm nhìn những hạt mưa đang sa
xuống mặt đường rồi hòa tan vào nhau tạo thành làn nước mỏng manh.

Đột nhiên cậu thấy phía bên kia đường là một cây dù màu tím đang
che một cô gái. Chính là cô gái cậu gặp ở nhà ông bộ trưởng. Hôm nay cô
vẫn mặc một chiếc váy trắng và đôi giày trắng. Đứng dưới là mưa trắng
xóa, than người mỏng manh của cô như được tạo ra từ gió và nước.

Một bàn tay chợt đưa ra phía ngoài ô, hứng lấy những giọt mưa mỏng manh lạnh ngắt, rồi để mặc nó chảy xuống lòng đường. Một cảnh tượng rất mê hoặc, rất thanh khiết. Đột nhiên tim cậu đập mạnh. Cậu cứ ngây người nhìn cô, cho đến khi tài xế giương dù gọi nhỏ:

– Tổng giám dốc vào xe thôi.

Vĩnh Thành đành nuối tiếc đi vào xe, nhắm mắt thở dài. Đêm nay lại
một đêm khó ngủ nữa khi gương mặt của cô cứ xuất hiện trong trí não cậu.

– Tổng giám đốc, chúng ta vẫn chưa xuất được số hàng đó đi mà thời gian giao đã đến gần – Khương Thái đi vào báo cáo.

– Tại sao vẫn chưa xuất được – Vĩnh Thành cau mày lớn tiếng hỏi:

– Có một số trục trặc nhỏ, cho nên bên hải quan vẫn chưa chịu cho chúng ta đi. Họ đòi phải có chữ ký của ngài bộ trưởng thì mới đồng ý cho
chúng ta xuất hàng – Khương Thái tiếp tục báo cáo.

– Nếu chúng ta giao hang trễ thì sao?

– Tổng giám đốc, nếu chúng ta giao trễ lô hang này thì chúng ta phải
bồi thường hàng trăm tỷ đồng cho bên kia. Cho nên bằng cách nào cũng
phải có được chữ ký của ngài bộ trưởng – Khương Thái e ngại nói.

– Đã liên lạc với ngài bộ trưởng chưa?

– Dạ rồi, nhưng mà…

– Chuyện gì ?

– Nhưng mà dường như bên phía ngài bộ trưởng dường như có ý từ chối.

– Tại sao? Chẳng phải xưa nay chúng ta có quan hệ rất tốt với bên ngài
bộ trưởng hay sao. Lần trước tôi đến nhà, ông ấy vẫn rất thân thiện mà.

– Nghe đâu, một người bạn rất thân với ông ấy cũng đang sản xuất một
mặt hang tương tự. Cho nên tôi nghĩ họ cố tình làm khó dễ chúng ta là
để bên kia có thể thuận lợi ký kết hợp đồng.

– Tôi biết rồi – Vĩnh Thành thở dài, cậu đưa tay day day thái dương.

Cậu cần tìm ra biện pháp để giải quyết tình huống này ngay tức khắc nếu để chậm trễ thì vừa mất hợp đồng vừa phải bồi thường nữa.

Khương Thái thấy tổng giám đốc đau đầu thì nhẹ nhàng cáo lui.

Ra bên ngoài cửa sảnh, bất giác Vĩnh Thành đưa mắt nhìn về phía đối diện nơi có cây dù tím và cô gái đã mặc chiếc váy trắng ngày hôm qua ở
đó. Nơi đó chỉ là một nơi trống không, tràn ngập ánh nắng chiều. Trong
lòng cậu bỗng có chút hụt hẫng. Trong lòng cảm thấy trống trải, cậu mang cảm giác nhức nhói trở về nhà.

Cậu chỉ có thể thấy bóng cô hòa trong làn mưa mà thôi. Chỉ có ngày mưa, cậu mới có thể gặp cô.

Trong căn biệt thự to lớn, nhưng ngoài người giúp việc ra, không
còn bất cứ người thân nào ở bên cạnh Vĩnh Thành. Con người dễ cô đơn
ngay chính căn nhà của mình.

Khi gặp cô gái đó, cậu đã biết cảm giác buồn bực khó chịu trong lòng mình mấy hôm nay là gì.


Cậu nhìn bức ảnh treo trên tường. Trong hình là hai cậu bé đang
cười rất vui vẻ bên nhau. Có thể thấy tình cảm hai anhem vô cùng thắm
thiết. Vĩnh Thành uống cạn ly rượu trên bàn rồi ngã vật xuống thành ghế
sofa thở dài:

– Vĩnh Phong! Anh xin lỗi….

Ngồi trong văn phòng, cậu nhìn ra ngoài bên tấm kính trắng, những hạt mưa lất phất, bắt đầu rơi xuống. Lòng cậu trào lên một cảm xúc
nhung nhớ, không biết cô có đứng lặng lẽ nơi đó bên cây dù tím hay
không?

– Tổng giám đốc – Khương Thái khẽ gọi.

– Mọi chuyện giải quyết ra sao rồi? – Cậu lấy lại vẻ lạnh lùng trên gương mặt hỏi.

– Bên phía gia đình ngài bộ trưởng đang có chuyện. Nghe nói cháu trai
của ông ấy bị bệnh không chịu ăn uống gì cả. Ông ấy rất lo lắng cho nên
mấy hôm nay không đến làm. Cho nên chúng tôi vẫn chưa thể gặp được ông
ấy để thương thảo. Tôi nghĩ chúng ta nên đến nhà ông ấy thăm viếng một
chút.

– Tôi biết rồi. Đích thân tôi sẽ đến gặp ông ấy – Vĩnh Thành trầm khàn trả lời.

Vĩnh Thành bỗng thấy một tia sang quét qua não bộ của cậu. Đứa bé
chính là chìa khóa cho sự thương lượng của cậu. Chỉ cần cậu có thể làm
đứa bé vui vẻ thì ngài bộ trưởng cũng vui vẻ mà cùng cậu ký kết.

Vĩnh Thành chợt bật dậy cậu lao nhanh ra khỏi văn phòng mình trước
sự ngỡ ngàng của Khương Thái , Khương Thái cũng vội chạy đuổi theo ra
ngoài trong sự bang hoàng của những người khác.

Xuống tới sảnh đường, Vĩnh Thành vội lao ra khỏi thang máy rồi
chạy ra cửa, bên ngoài trời bắt đầu nặng hạt mưa. Nhưng hình ảnh cậu
muốn thấy, cô gái cậu muốn gặp đã đập vào mắt cậu. Bất chấp cơn mưa, cậu băng qua mặt đường chạy đến sát bên cô gái, núp dưới thân câu dù tím.
Cậu nhìn rõ gương mặt xinh đẹp của cô khi cô giật mình ngẩng đầu nhìn
cậu. Vẫn là gương mặt không hề trang điểm nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp
khiến người ta say đắm.

Cô không mở một lời nào, chỉ khẻ chớp mắt nhìn cậu, đôi mắt đen láy đầy u buồn chất chứa hang ngàn giọt lệ tinh khiết. Vĩnh Thành bị đôi
mắt đen đó cuốn lấy đến bất động, mọi ý nghĩ trong đầu bỗng nhiên bay
mất, đầu óc trở nên trống rỗng. Cho đến khi cậu nhận được một nụ cười
nhẹ như hoa trôi trên dòng nước, thì mới hay tim đã đập lỗi nhịp từ bao
giờ.

Cậu cố kìm nén hơi thở dồn dập của mình bối rối nói:

– Chúng ta đã từng gặp nhau rồi.

– Vậy sao – Cô gái nói, giọng tỏ vẻ ngạc nhiên một chút, ánh mắt nhìn cậu xem xét.

– Trong buổi tiệc ở nhà ngài bộ trưởng – Vĩnh Thành gấp gáp giải thích.

Cô gái như chợt nhớ ra vội gật đầu cười nhẹ.

– Có thể nhờ em một việc hay không?

– Là chuyện gì? – Giọng cô gái nhẹ nhàng trong trẻo hỏi khiến cậu càng thêm bối rối.

– Đứa bé lần trước – Cậu vừa nói vừa nhìn cô, cô đang im lặng nghe cậu
nói – Nó đang bệnh, lại không chịu ăn gì, em có thể đến dỗ nó ăn giúp
không.

– Em sợ mình không làm được – Cô gái lo sợ nói.

– Em chỉ cần thử qua một chút thôi. Nếu có thể dỗ được thì tốt, còn
không thì thôi, không sao cả. Chỉ là lần trước đứa bé rất nghe lời em
cho nên anh mới nhờ em đến thử xem.

Cô gái cắn nhẹ môi cúi đầu suy nghĩ, lát sau cô ngẩng đầu lên nhìn cậu trả lời:

– Được. Vậy thì để em thử xem sao, nhưng em xin nói trước là em không bảo đảm có thể dỗ được nó đâu.

– Chỉ cần em có lòng là được rồi – Vĩnh Thành cười mừng rỡ nói – Em tên gì?

– Hiểu Đồng! Em tên Hiểu Đồng.

7 giờ tối, một chiếc xe sang
trọng chạy đến đậu ngay trước cổng nhà ngài bộ trưởng. Một người gác
cổng chạy đến dò hỏi, lát sau mở cửa cho chiếc xe vào.

Một đôi trai tài gái sắc bước xuống xe tiến thẳng vào nhà, được
chủ nhà đón tiếp nồng hậu. Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ nhưng chỉ là
cuộc trò chuyện bình thường tuyệt không có nói đến chuyện làm ăn.

Cô gái vẫn luôn khoát tay chàng trai một cách thân mật, chàng trai thỉnh thoảng quay qua cười nồng ấm với cô gái.

Bỗng nhiên trên lầu vang lên tiếng khóc la của một đứa trẻ, sắc mặt của ngài bộ trưởng đang tươi cười bỗng nhiên trầm lại rồi thở dài
thành tiếng than thở:

– Thật là …chẳng thể nào nói được nữa rồi.

Mẹ đứa bé từ trên lầu hớt hải chạy xuống, gương mặt tái mét, e dè đến gần ngài bộ trưởng nói:

– Gia Bảo lại không chịu ăn nữa. Nó lại hất đổ đồ ăn nữa….

Nói rồi người phụ nữ ấy cúi đầu cam chịu, có vẻ hơi ấm ức. Vì
không dám đánh, lại chẳng thể bảo ban nó được, nhưng cứ để tình trạng
này mãi sẽ bị trách mắng là không nên thân, không biết nuôi con. Đúng là làm dâu trong nhà quyền quý thật khó, đi cũng phải nhìn đường, ngồi
cũng phải nhìn hướng, ăn cũng phải coi nồi.

Cả Vĩnh Thành và Hiểu Đồng đều nhìn người phụ nữ tuy ăn bận cực kỳ
sang trọng, và có một vẻ đẹp dịu dàng nhưng lại ẩn chứa một nỗi khắc khổ bất lực và cam chịu một cách thương cảm cho số phận của một người phụ
nữ, một người mẹ, một người vợ và một người dâu con.

Ông bộ trưởng quắt mắt nhìn con dâu vẻ khiển trách càng khiến cô con dâu lo sợ cụp mắt nhìn xuống mà không dám ngẩng lên. Ông bộ truởng nhìn Vĩnh Thành cười:

– Xin lỗi cháu! Để cháu thấy cảnh xấu hổ trong gia đình rồi. Vì mãi mới có một thằng cháu trai nên cưng chìu riết sinh hư. Chẳng thể dạy bảo
được điều chi. Bác phải lên xem thế nào, kẻo nó không chịu ăn gì thì lại sinh bệnh.

Vĩnh Thành cũng tỏ vẻ đồng cảm gật đầu nói:

– Bác cứ lên giỗ em bé đi. Tụi cháu ngồi chơi dưới này cũng được ạ.

Ông bộ trưởng liền đứng dậy đi lên lầu, cô con dâu cũng ngẩng đầu chào hai người rồi định đi theo bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Hiểu Đồng
lần nữa. Một nỗi vui mừng hiện lên trên nét mặt của người phụ nữ ấy. Cô
ta chạy đến bên Hiểu Đồng nắm lấy tay cô nói rất chân thành:

– Lần trước, em giúp chị bảo thằng bé ăn, nó đã rất nghe lời, nhưng sau đó em lại mất tích cho nên nó cứ khóc mãi, đòi đi tìm em. Bây giờ gặp
được em rồi, em làm ơn giúp chị dỗ nó được không. Biết đâu em nói nó sẽ
nghe lời hơn.

Hiểu Đồng không nói gì, cô lưỡng lự ngồi yên. Vĩnh Thành đã vỗ nhẹ lên tay của cô cười nói:

– Em lên giúp chị ấy thử xem, biết đâu thằng bé sẽ nghe lời em mà chịu ăn thì sao.

Hiểu Đồng nghe lời gật đầu một cái rồi theo người phụ nữ đi lên
lầu. Chị ta mừng rỡ vô cùng liền dẫn Hiểu Đồng đi lên lầu. Vừa lên lầu
đã nghe tiếng khóc.

– Con hổng chịu đâu. Con hổng thích ăn, con hổng thích uống thuốc.

– Ngoan , Gia Bảo ngoan, ăn một chút. Ngày mai ông nỗi dẫn con đi chơi sở thú – Tiếng ông bộ trưởng nài nỉ dỗ dành.

– Không chịu, con không muốn đi .

Cánh cửa phòng Gia Bảo mở ra, cô con dâu gọi nhỏ:

– Ba, ba ra ngoài này một tí đi.

Ông bộ trưởng nhíu mày rồi cũng thở dài đi ra.

Ông vừa bước ra thì ánh đèn trong phòng vụt tắt chỉ còn lại ánh
đèn ngủ mờ ảo trong phòng. Bé Gia Bảo hoảng sợ định khóc thét lên thì
bỗng nhiên một bóng chim bồ câu xuất hiện trên mặt tường, rồi có một
giọng nói trong trẻo vang lên:

– Chào bạn! Mình là chim bồ câu, mình tên Bảo Bảo. Bạn tên gì?

Bé Gia Bảo hơi sợ một chút mắt vẫn chămn chú nhìn chú chim bồ câu đang bay lượn trên tường. Đột nhiên con chim bồ câu bỗng biến thành một con chó con, rồi lại cất lên tiếng trong trẻo:

– Gâu, gâu, gâu….Chào bạn, mình là chó con.

Sau đó, chó con lại biến thành thỏ con….Bé Gia Bảo đi từ sợ hãi
tới ngạc nhiên rồi bỗng nhiên thấy thích thú. Cậu bé đứng dậy cố chạy
đến sờ vào con chim thiên nga trên tường nhưng cậu vừa đưa tay chạm vào
thì on thiên nga đã tung cánh bay mất rồi.

Gia Bảo cảm thấy tiếc nuối vô cùng, cậu xụ mặt xuống trong buồn
bã. Thấy vậy Hiểu Đồng mới đến trước mặt cậu, khom người xuống nhìn cậu
hỏi:

– Có thích không?

Gia Bảo ngẩng đầu lên nhìn thấy Hiểu Đồng thì nhận ra ngay. Trẻ con vốn có trí nhớ rất tốt, cho nên cậu bé cười mừng rỡ nói:

– Thích lắm, chị làm nữa đi.

Nhưng Hiểu Đồng lắc đầu nói:

– Chỉ có những em bé ngoan thì các bạn thú mới đến chơi cùng thôi. Các bạn ấy không thích chơi với những em bé không ngoan.

Gia Bảo nghe vậy thì xụ mặt buồn bã nói:

– Em ngoan mà.

– Vậy thì Gia Bảo phải ăn cơm, uống thuốc và nghe lời mọi người. Có như vậy các bạn mới đến chơi cùng với Gia Bảo – Hiểu Đồng xoa đầu Gia Bảo
nói.

Gia Bảo ngoan ngoãn gật đầu. Vậy là Hiểu Đồng liền lấy cháo đút
cho Gia Bảo ăn rồi cho thằng bé uống thuốc. Nhưng Gia Bảo lại sợ đắng,
Hiểu Đồng bật cười nói:

– Nói nhỏ cho em nghe nha, chị cũng sợ uống thuốc vì thuốc rất đắng.
Cho nên trước khi uống thuốc chị thường ăn kẹo trước để đầu lưỡi có vị
ngọt. Khi uống thuốc vào thì sẽ không sợ bị đắng nữa.

Liền lấy trong túi ra mấy viên kẹo cho Gia Bảo ăn. Sau đó cô kể
chuyện cho cậu bé nghe cho đến lúc thuốc phát huy tác dụng, làm cậu bé
chìm vào giấc ngủ.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Hiểu Đồng cầm tô cháo bước ra khỏi phòng
trong ánh mắt cảm kích của mẹ bé Gia Bảo. Trả lại tô cháo cho người phụ
nữ ấy, Hiểu Đồng đi xuống phòng khách ngồi kế bên Vĩnh Thành.

Vĩnh Thành nắm lấy tay Hiểu Đồng kéo cô lại sát bên người mình,
mĩm cười với cô và cô cũng cười đáp lại. Bỗng nhiên giọng ông bộ trưởng
vang lên phá tan không khí giữa hai người.

– Cháu thật là giỏi, biết bao nhiêu người dỗ dành mà thằng bé chẳng chịu ăn gì cả. Bây giờ lại ngoan ngoãn gnhe lời.

– Dạ, bác quá khen thôi. Bé Gia Bảo vốn dĩ ngoan ngoãn nhưng tại vì
trong người khó chịu nên mới như vậy thôi – Hiểu Đồng cười nói.

Ông bộ trưởng nghe cô nói vậy bỗng thấy rất hài lòng, gật gật đầu. Sau đó ông nói với Vĩnh Thành:

– Nếu rảnh thì cháu cùng bạn gái đến chơi. Bé Gia Bảo dường như rất nghe lời bạn gái cháu. Hay là thứ 7 tuần này đi.

Vĩnh Thành gật đầu nói:

– Dạ, nếu rảnh, cháu và cô ấy sẽ cùng đến chơi. Nhưng mà dạo này vì việc xuất cảng cháu hơi bận rộn chắc chưa thể có thời gian đến đâu. Để dịp
khác vậy.

Vĩnh Thành nói rồi chẳng kịp cho ông bộ trưởng nói thêm điều gì. Cậu đưa tay xem đồng hồ rồi kéo Hiểu Đồng đứng dậy nói:

– Cũng muộn rồi, cháu xin phép đưa bạn gái cháu về ạ, với lại còn một số việc cháu cần về giải quyết.

Ông bộ trưởng không nói gì, vẻ suy nghĩ một chút rồi đứng dậy tiễn cả hai ra về.

Vĩnh Thành và Hiểu Đồng cùng thân mật khoát tay nhau tạm biệt ông bộ trưởng đi vào xe. Khi chiếc xe vừa lăn bánh, tay hai người lặp tức
rời nhau ra. Không khí bỗng nhiên có phần ngượng ngập, hai người đều
không ai nói gì ngoài anh tài xế hỏi Vĩnh Thành muốn đi đâu.

– Em ở đâu, để anh đưa em về – Vĩnh Thành quay sang Hiểu Đồng có nhã ý hỏi.

– Không cần đâu. Em tự về được rồi, chở em đi đến ngã tư trước mặt là được – Hiểu Đồng vội vàng từ chối.

Vĩnh Thành cũng không nài ép, nhưng lát sau cậu lại hỏi:

– Làm sao có thể liên lạc với em.

Nhưng khi thấy Hiểu Đồng nhìn cậu bối rối một chút, cậu vội giải thích:

– Chỉ là bây giờ em giả vờ làm bạn gái anh, nếu sau này ngài bộ trưởng
gọi đến lại phải tiếp tục nhờ em giả làm bạn gái anh. Đến lúc đó lại
không biết liên lạc với em bằng cách nào thì sẽ khó ăn nói lắm.

Hiểu Đồng như hiểu ý vội gật đầu cười. Cô đọc số điện thoại của mình cho cậu. Rồi nói:

– Em đã nhận tiền của anh rồi nên đương nhiên sẽ đến khi anh cần.

Sau đó hai người chia tay nhau. Vĩnh Thành nhìn theo cho đến khi
bóng dáng Hiểu Đồng khuất xa. Rồi mới quay đầu nói với tài xế giọng lạnh lùng:

– Đi thôi.

Mấy ngày sau, khi Vĩnh Thành đang giải quyết một số công văn thì Khương Thái vui vẻ đi vào nói:

– Tổng giám đốc, hàng của chúng ta đã được xuất đi, vừa kịp lúc đến hạn định của hợp đồng. Ngài bộ trưởng có nhã ý mời tổng giám đốc với …

Nói tới đây bỗng nhiên Khương Thái im bặt. Từ lúc đi theo Vĩnh
Thành làm cũng được hai tháng hơn rồi nhưng mà cậu chưa từng thấy Vĩnh
Thành có một cô gái nào bên cạnh. Đi dự tiệc cũng chỉ đi có một mình,
làm việc đôi khi đến tận nửa đêm mới trở về. Cho nên cậu hơi ngạc nhiên
khi thấy thư kí của ngài bộ trưởng nhấn mạnh việc ngài bộ trưởng mời
tổng giám đốc cùng bạn gái đến chơi.

Vĩnh Thành ngẩng đầu cau mày nhìn vẻ lấp lửng một cách khó hiểu nhìn Khương Thái. Thấy vậy Khương Thái vội nói:

– Ngài bộ trưởng mời tổng giám đốc cùng…cùng bạn gái đến chơi.

Vầng trán Vĩnh Thành chợt giảng ra, cậu gật đầu một cái lạnh lùng rồi tiếp tục cúi đầu vào hồ sơ. Khương Thái hơi ngạc nhiên trước
biểu hiện bình thản của Vĩnh Thành, nhưng là một trợ lí cậu biết bổn
phận của mình là không nên tò mò về đời tư của cấp trên. Cho nên cậu cáo lui ra ngoài.

Khương Thái vừa đi ra ngoài, Vĩnh Thành lập tức cầm điện thoại bấm vào số mà cậu đã thuộc lòng. Đầu dây bên kia vừa bắt máy cậu đã lên tiếng.

– Là anh đây…

……….

– Ngài bộ trưởng mời hai chúng ta đến nhà chơi. Lại phải nhờ đến em nữa rồi.

…………

– Anh chờ em.

Cậu gập máy lại, trong lòng bỗng nổi lên một cơn sóng mạnh mẽ. Suốt cả buổi, cậu mong cho thời gian mau chóng trôi qua.

Ra đến cửa, Vĩnh Thành không kìm nén được lòng mình khi nhìn thấy
cây dù tím dưới cơn mưa lất phất kia. Lần này, cô chủ động bước đến
trước mặt cậu.

– Chào anh – Hiểu Đồng cười thật tươi nhìn Vĩnh Thành, nụ cười làm trái tim cậu thổn thức.

Nhưng Vĩnh Thành đã kìm chế được cậu chỉ nhẹ nhàng cười chào cô,
không vồn vã cũng không thờ ơ. Cả hai cùng vào xe, nhưng Vĩnh Thành
không đưa Hiểu Đồng đến ngay nhà ngài bộ trưởng mà đưa cô đến một cửa
hàng thời trang cao cấp.

Hiểu Đồng có vẻ hơi lưỡng lự một chút nhưng sau đó cô không ngần
ngại thử đồ chọn ra cho m,ình một bộ đồ sang trọng. Vĩnh Thành cũng thay cho mình một bộ đồ comple sang trọng. Trông cậu rất điển trai, rất sang trọng, toàn thân toát ra một sức hút đàn ông mạnh mẽ. Làm cho mấy cô
nhân viên trầm trồ không ít.

Bọn họ tròn mắt nhìn hai người thầm công nhận thật xứng đôi vừa lứa.

Cuối cùng cả hai cũng đến nhà ông bộ trưởng. Gia Bảo vừa thấy Hiểu
Đồng thì mừng rỡ cứ quấn lấy cô không rời. Hiểu Đồng nói gì thì nghe
đấy, rất ngoan ngoãn, tất nhiên Hiểu Đồng cũng thưởng cho Gia Bảo rất
nhiều câu chuyện cổ tích hay.

Hiểu Đồng rất biết cách kể chuyện, cô vừa kể vừa diễn tả rất sinh
động làm Gia Bảo thích lắm. Thằng bé cứ cười cứ khóc sợ theo từng nhân

vật chó sói và gà của Hiểu Đồng.

Ông bộ trưởng hài lòng lắm, rất quý mến Hiểu Đồng. Ông muốn nhờ
Hiểu Đồng đến dạy học cho Gia Bảo nhưng cô từ chối, lấy lí do bận, chỉ
có thể thỉnh thoảng cùng Vĩnh Thành đến mà thôi. Làm ông bộ trưởng vốn
quý mến Vĩnh Thành vì tuổi trẻ tài cao lại càng thêm quý mến vì cậu đã
khéo léo chọn người bên cạnh mình.

Sau khi ra về, Vĩnh Thành đã hỏi Hiểu Đồng:

– Sao em lại nghĩ ra cách dỗ thằng bé hay như vậy. Chẳng ai dỗ được nó cả.

Hiểu Đồng cười buồn , ánh mắt nhìn ra ngoài nói:

– Vì nhà em rất nghèo. Chẳng thể nào mua đồ chơi cho em gái nhỏ của em
được. Cho nên đành bày trò chơi để hai chị em chơi với nhau. Có lẻ nhờ
vậy mà em mới có thể dỗ được bé Gia Bảo. Trẻ con đôi khi không phải cứ
mua nhiều đồ chơi cho nó hay là mua nhiều truyện cho nó là tụi nó sẽ vui đâu. Đôi khi những trò chơi giản dị lại hấp dẫn hơn và phải kể chuyện
sao cho như chúng nó thấy thật thì chúng mới thích.

Vĩnh Thành nghe Hiểu Đồng nói như thế thì cảm thấy dâng lên một sự
thương cảm mãnh liệt trước cô gái trẻ trước mặt mình. Tựa như cảm nhận
được nỗi buồn và sự vất vả của cô qua lời nói.

Sau đó, Vĩnh Thành thường hẹn Hiểu Đồng gặp mặt, dù không cần đến nhà ông bộ trưởng. Hai người đơn thuần chỉ là đến một nhà hàng hay một
quán cà phê nào đó để trò chuyện.

– Thật ra, là anh muốn gặp em nên mới lợi dụng việc này để hẹn em đến – Vĩnh Thành cười thú nhận.

– Thật ra là em cũng muốn gặp anh cho nên mới nhận lời – Hiểu Đồng nhìn vào mắt Vĩnh Thành cười trả lời.

Sau khi thốt ra những lời đó, cô cụp mắt nhìn xuống chiếc ly trước mắt
mình, gương mặt bắt đầu đỏ lên đầy xấu hổ. Vĩnh Thành cũng không ngờ cô
lại nói ra những lời đó nhất thời không biết nói gì, cậu cong tay lại
nắm chặt, cũng ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác.

– Nếu như nói, anh thích em, em có tin không? – Cuối cùng Vĩnh Thành
lên tiếng phá tan không khí ngượng ngùng này. Tay cậu đã nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô, làm cô ngỡ ngàng nhìn lên bắt gặp ánh mắt
chân thành của cậu.

Hiểu Đồng nhìn đáp lại ánh mắt cậu rồi lát sau cô thu bàn tay đang bị tay cậu chiếm giữ lại nói:

– Thật ra là em đang lợi dụng anh với mục đích khác – Hiểu Đồng hừ mũi cười nhìn Vĩnh thành vẻ đùa cợt.

Vĩnh Thành hơi bị chấn động một chút nhưng sau đó cậu bật cười, nheo mắt nhìn cô .

– Em lợi dụng anh mà lại nói cho anh biết ư. Là em thật thà hay em ngốc nghếch đây.

Hiểu Đồng không cảm thấy khó chịu trước lời giễu của Vĩnh Thành, cô còn bật cười lớn theo cậu rồi nhẹ nhàng nói:

– Vốn dĩ đàn ông sinh ra là để phụ nữ lợi dụng mà. Phụ nữ lợi dụng, sức khỏe, tình cảm, và tiền bạc của đàn ông.

Vĩnh Thành mở to mắt nhìn Hiểu Đồng, vẻ chăm chú nghe cô nói một cách thích thú, Hiểu Đồng cười nói tiếp:

– Chẳng phải khi làm những việc nặng nhọc thì phụ nữ lại lợi dụng sức
khỏe cơ bắp của đàn ông hay sao, cho thấy rằng người đàn ông đó rất có
bản lĩnh, có thể che chở bảo bọc cho người phụ nữ bên cạnh mình. Những
khi phụ nữ cảm thấy mệt mỏi, yếu đuối, họ cần tình cảm của đàn ông để bù đắp, vỗ về họ, chứng tỏ đó là người đàn ông có sức hút.

Vĩnh thành vừa nghe vừa gật gù.

– Còn họ lợi dụng đàn ông về tiền bạc chẳng phải đang chứng tỏ người
đàn ông đó thật sự thành đạt. Người phụ nữ càng xài tiền của họ càng
nhiều họ càng thích vì chứng tỏ sự thành công của họ trên thương trường. Một người đàn ông có thể bị người phụ nữ lợi dùng từ sức khỏe đến tình cảm và tiền bạc, càng chứng tỏ đó là người đàn ông thật sự có bản lãnh
và phong cách. Chỉ có đều khác nhau ở chỗ, họ bị người đàn bà chân thành lợi dụng hay là người đàn bà xảo trá lợi dụng mà thôi.

Vĩnh thành nghe Hiểu Đồng nói thì cười lớn rồi gật gù nói:

– Thú vị. rất thú vị.

Sau đó, cậu nhìn cô hỏi:

– Vậy thì em là loại đàn bà nào.

– Anh nghĩ sao. Nếu em là loại đàn bà thứ hai – Hiểu Đồng nhướn mày cười hỏi.

– Được ,nếu em không sợ khi lợi dung anh thì anh cũng không ngại để cho em lợi dụng đâu.

Nói rồi cả hai cùng nhìn nhau cười âu yếm.

Sau đó, Hiểu Đồng chính thức làm bạn gái của Vĩnh Thành. Hiểu Đồng không quan tâm đến việc Vĩnh thành có thật sự yêu cô hay không, hay anh chỉ là một chàng lãng tử phong lưu chỉ là rugn cảm nhất thời với cô mà
thôi. Mục đích thứ nhất của cô là tiếp cận cậu.

Mục đích đã đạt được, Hiểu Đồng cười nhẹ nhìn mình trông gương.
Nhưng cô lại không nhận ra chính mình ở trong gương mà trong gương là
một con người khác, hoàn toàn xa lạ với chính bản thân cô. Một gương mặt xấu xa, vô cảm, Hiểu Đồng cắn chặt răng nhủ thầm:

– Hiểu Đồng! Mày đã không còn con đường rút lui rồi

Rượu! Từ lúc ba cô bắt đầu uống
rượu, Hiểu Đồng rất ghét rượu. Nó chính là thứ làm người ta sa đọa, chìm đắng trong men say đánh mất tất cả. Con người đã dính vào rượu thì
chẳng thể nào vực dậy được ý chí mà cứ mãi để nó chìm trong men rượu.

Nhưng chỉ có người say mới hiểu được tại sao mình muốn chìm trong
men rượu. Người ngoài nhìn vào có thể cảm thông có thể phê phán nhưng họ mãi mãi không hiểu được tại sao.

Hiểu Đồng bây giờ mới biết tại sao ngày sưa ba cô lại chìm trong men rượu. Là bởi vì ông muốn tìm quên đi nỗi đau, nỗi buồn của bản thân
mình. Chỉ có rượu mới giúp ông quên đi nỗi đau này.

Hiểu Đồng không biết uống rượu, cho nên chỉ vài ly nhỏ thì cô đã ngà ngà say rồi. Cổ họng khô khốc, cả người bị rượu làm nóng đến độ đầu óc
choáng voáng, khung cảnh trước mặt cô nhòe lên. Đồng hồ đã chỉ 12 giờ,
Hiểu Đồng lảo đảo bước ra khỏi quán.

Bước chập chững từng bước trên đường, đón từng cơn gió mát rượi
thổi qua mặt. Nhưng cái nóng đang cào xé ruột gan cô cứ cuộn trào lên,
cuối cùng không chịu nổi Hiểu Đồng đành chạy đến một góc cây bên đường
bắt đầu nôn thốc nôn tháo ra ngoài.

Cô lấy tay chùi miệng cho sạch hết những chất nhờn trong miệng.
Nhưng càng chùi cô lại càng thấy nó dơ bẩn, Hiểu Đồng chùi đến muốn rách môi của mình vậy mà cô vẫn cứ tiếp tục chùi.

Cô và Vĩnh Thành đã hôn nhau, là một nụ hôn rất lãng mạn, nụ cười
và ánh mắt của Vĩnh Thành rạng rỡ khiến tim Hiểu Đồng đau nhói. Cô biết
anh thật lòng yêu cô. Cô biết anh là một người đàn ông tốt, đáng để cho
các cô gái nương tựa cả đời. Mấy ngày ở bên cạnh nhau, anh chăm sóc cô
rất tốt, có những biểu hiện khiến cho bất cứ cô gái nào cũng thấy cảm
động. Nhưng….

“ Anh lại là anh trai của Vĩnh Phong “

“ Anh lại là con trai của bà ấy”

“ Anh lại là công cụ trả thù của em”

Hiểu Đồng vô ý máng vào một cặp ở phía trước. Hiểu Đồng lảo đảo
ngã xuống đất, khi cô vừa lồm cồm ngồi dậy thì có tiếng cười ghê rợn hơi quen vang lên phía sau cô. Hiểu Đồng vẫn chưa nhận ra được giọng nói đó vì cô vẫn còn choáng voáng cả người vẫn chưa thể nào đứng thẳng dậy thì một cánh tay to béo đỡ lấy cô.

– Người đẹp, không sao chứ, uống say rồi à, có cần anh giúp không – Giọng nói của gã nghe bỡn cợt vô cùng.

Hiểu Đồng vội hất bàn tay nham nhở đang đặt trên người cô ra, quay lại nhìn vào mặt của kẻ đáng ghét kia. Xong rồi cô hừ nhẹ:

– Là ông à.

– Là tôi thì sao nào – Giám đốc Vương vừa cười nham nhở vừa ôm chặt một người đẹp ở bên cạnh mình.

Hiểu Đồng không thèm trả lời, cô khinh bỉ nhìn ông ta rồi quay đầu bỏ đi. Nhưng …

– Sao vậy, bạn trai giàu có của cô đã bỏ đi rồi à.

Hiểu Đồng nghe ông ta nhắc đến Vĩnh Phong thì khựng bước nhưng sau đó tiếp tục bỏ đi. Nhưng Giám đốc Vương đã đuổi theo cô nắm lấy tay cô
nham nhở nói:

– Thằng đó bỏ em thì còn anh đây. Chỉ cần em ngoan ngoãn phục vụ anh
thì anh sẽ cho em những gì em cần. Em muốn gì cũng được, anh sẽ cho em
tất cả. Sao hả.

– Bốp …

Hiểu Đồng đã quay lại tát một cái thật mạnh vào mặt lão dê già này. Cô tức giận nhìn gã mắng:

– Đừng có để bàn tay ghê tởm của ông lên trên người tôi.

Lão béo bị Hiểu Đồng tát một cái thì tức giận vô cùng, lão buông
người đẹp bên cạnh mình ra. Bước đến bên cạnh Hiểu Đồng nhếch môi khinh
bỉ:

– Cô tưởng cô là ai. Cô tưởng cô có giá lắm à. Cô chẳng qua là một món
hàng, bị cái tên công tử Vĩnh Phong kia chơi chán chê rồi bỏ. Tôi đây
chỉ là thấy cô có chút nhan sắc mới muốn chiếu cố đến cô. Đừng có mà
không biết điều như thế.

Hiểu Đồng tức giận nhìn hắn ta bằng ánh mắt đỏ rực trợn lên, môi mím lại như muốn ăn tươi nuốt sống lão ta:

– Đồ dê già, mau cút đi cho tôi.

– Cô … – Giám đốc Vương tức giận tím mặt trừng mắt nhìn Hiểu Đồng – Đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à.

Nói xong lão xấn tới kéo tay Hiểu Đồng lôi đi, nhưng cô đã vùng ra:

– Buông tôi ra, nếu không tôi la lên đó. Nói cho ông biết, thà là tôi
trao thân cho một tên cùi hủi còn hơn là bán thân cho một lão già khốn
khiếp như ông.

Giám đốc Vương tái mặt, nhất là khi có một người đẹp đang đứng đó trố mắt nhìn hắn. Tuy cô ta không tỏ ý gì nhưng hắn vẫn cảm thấy nhục
khi bị Hiểu Đồng nói thế. Mà một kẻ vô liêm sỉ như hắn ta có thể mất mặt trước người quyền thế hơn mình nhưng tuyệt đối không muốn mất mặt trước những cô gái dưới ta mình.

Để lấy lại danh dự của mình, lão ta muốn trừng phạt kẻ đã sỉ nhục
mình để gỡ gạc lại danh dự. Lão đưa tay lên định đánh Hiểu Đồng thì một
bàn tay đã nhanh chóng chụp lấy tay gã và bẻ ngoặt ra phía sau lưng. Lão béo bị đau la lên một tiếng.

– Á ….

Lão muốn vùng ra và nhìn ra sau xem kẻ nào đã cản trở lão nhưng
cánh tay kia cứng cáp khỏe mạnh làm cho lão ta càng vùng quẫy càng đau
đớn nhiều hơn.

Hiểu Đồng cũng nhìn lại người đã cứu mình. Đó là gương mặt quen
thuộc với chiếc kính đen to che tới mũi, mái tóc lòa xòa phủ xuống che
luôn một phần mắt kính. Vẫn là cái áo khoát da mà đen và chiếc đàn ghi
ta sau lưng. Gương mặt đó nhìn cô đầy lo lắng hỏi:

– Em không sao chứ?

– Em không sao – Hiểu Đồng lắc đầu cười yếu ớt nói, sau đó nhìn mặt
giám đốc Vương đang nhăn nhó đến buồn cười, cô nói với Thành Vinh – Thả
lão ta ra đi.

Thành Vinh miễn cưỡng thả lão ta ra, sẵn tay cậu đẩy cho lão một
cái chút nhũi về phía cô tình nhân đang xanh xao sợ hãi của lão, nhếch
môi lớn tiếng cảnh cáo :

– Cút! Sau này ông còn đến làm phiền cô ấy thì đừng trách tôi.

Giám đốc Vương tức lắm nhưng chẳng thể làm gì được, lão tức giận
nhổ xuống đất một bãi nước bọt rồi kéo tay cô tình nhân bỏ đi.

Hiểu Đồng nhìn giám đốc Vương bỏ đi rồi quay sang ngượng cười với Thành Vinh nói:

– Cám ơn anh.

Thành Vinh không nói gì chỉ nắm tay kéo Hiểu Đồng đi rồi nói:

– Anh đưa em về.

– Em không muốn về – Hiểu Đồng lắc đầu nói, cô kìm bước chân lại, không muốn bị Thành Vinh kéo đi.

Thành Vinh nhìn sững Hiểu Đồng một chút, rồi buông tay ra ảo não nói:

– Vậy em phải cẩn thận một chút. Sau này đừng uống rượu nữa, con gái ra đường đêm khuya lại say xỉn dễ bị người ta sàm sỡ lắm.

Nói rồi luyến tiếc nhìn Hiểu Đồng một cái rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng Hiểu Đồng đã ôm lấy eo cậu từ phía sau nức nở nói:

– Đừng đi. Anh đừng đi, ở lại đây với em thêm một chút có được không.

Cả người Thành Vinh cứng lại, nghe sóng trào trong tim, cậu vội vàng gỡ vòng tay của Hiểu Đồng ra, sợ rằng nếu cứ tiếp tục như thế cậu sẽ
không thể nào từ bỏ được.

– Anh xin lỗi, anh không thể.

Bàn tay Hiểu Đồng bị gỡ ra bỗng cảm thấy hút hẫng đáng tiếc và
đau buồn. Hiểu Đồng không nói gì chỉ im lặng nhìn theo thân hình đang
đứng im trước mặt mình, môi run run muốn nói điều gì đó.

Thành Vinh thở dài tiếp tục bước đi thì Hiểu Đồng lại lên tiếng cầu xin:

– Chỉ một chút thôi. Hôm nay là sinh nhật em, em…em không muốn một mình cô đơn trong ngày sinh nhật của mình. Là sinh nhật lần thứ 20 của em.

Thành Vinh ngạc nhiên quay lưng lại nhìn Hiểu Đồng thì bắt gặp
ánh mắt cô đơn tuyệt vọng đầy đau buồn của cô. Một chút quyết tâm còn
sót lại của cậu cũng vỡ tan ra, trong lòng chỉ còn cảm giác muốn ôm chặt lấy cô. Thành Vinh chạy đến ôm chặt lấy Hiểu Đồng, để cô tựa vào ngực
mình. Vuốt mái tóc dài của cô thở dài nói:

– Em thật là ngốc.

Hiểu Đồng cứ thế khóc nức nở trong vòng tay của Thành Vinh. Trút
hết những đau khổ dằn vặt mà mấy ngày nay cô đã chịu đựng.

Hiểu Đồng cảm thấy lồng ngực kia rất ấm áp, rất bình yên, chỉ cần
gặp Thành Vinh thì lòng cô cảm thấy rất thanh thản. Mọi gánh nặng trong
lòng đều có thể bỏ xuống. Có lẻ vì Thành Vinh luôn đem lại nụ cười cho
cô.

Lúc này Hiểu Đồng mới hiểu tại sao năm xưa mẹ cô lại ngã vào vòng
tay của bác Nguyên – ba Vĩnh Phong, bất chấp việc bác ấy đã có gia đình, bất chấp việc mình sẽ chở thành người thứ ba phá hoại gia đình người
khác. Bởi vì lúc đó bà cũng vô cùng tuyệt vọng, vô cùng khổ đau và mệt
mỏi, cho nên bà cần vòng tay ấy. Cần một người làm điểm tựa vững chắc
cho bà dựa vào, cần một người sưởi ấm trái tim đang lạnh giá của bà.

Hiểu Đồng lúc đó tuy không trách mẹ nhưng cô cũng giận bà đã quên
ba cô. Nhưng giờ đây, cô cũng hiểu được cảm giác của bà lúc đó. Một
người phụ nữ dù mạnh mẽ tới đâu thì cũng có lúc họ thấy cô đơn mệt mỏi
cần một bờ vai để nương tựa.

Trên sân thượng của một căn biệt
thự phía ngoại ô thành phố, Thành Vinh và Hiểu Đồng cùng ngồi sát bên
cạnh nhau ngắm nhìn những vì sao trên trời. Bầu trời sao rất sáng, rất
đẹp nhưng lại không làm Hiểu Đồng cảm thấy thích thú, bởi vì trong tâm
tưởng của cô, chỉ có bầu trời ở căn nhà cũ của cô mới là đẹp nhất.

Những ký ức của Hiểu Đồng lại chập chờn trong tâm tưởng cô.

Lúc Hiểu Đồng cùng bé Đường ở lại nhà Vĩnh Phong, cô phải ngủ với
bé Đường. Cô lo bé Đường thức dậy mà không thấy cô thì sẽ sợ. Cho nên
Hiểu Đồng và Vĩnh Phong đến giờ ngủ là ai về phòng người ấy.

Sau đó, có bà Cẩm Du đến ở chung. Vĩnh Phong và Hiểu Đồng cứ như
hai người xa lạ, chỉ có ánh mắt là có thể truyền đến nhau, chứ trước mặt bà Cẩm Du cả hai không dám có bất cứ cử chỉ thân mật nào cả. Hiểu Đồng
có thể khống chế bản thân mình nhưng Vĩnh Phong thì không.

Cậu muốn được ôm lấy cô, hôn lên mái tóc thơm mùi hương thoảng
thoảng của cô. Nhưng mà sự có mặt của bà Cẩm Du làm cậu phải kìm nén. Có một hôm, cậu gỏ cửa phòng của ba mẹ con họ. Hiểu Đồng ra mở cửa, Vĩnh
Phong nhìn cô đầy yêu thương cầu khẩn, giọng khàn đặc nói:

– Chúng ta lên sân thượng đi.


Hiểu Đồng lo sợ nhìn mẹ và bé Đường đang ngủ say, e dè hỏi lại Vĩnh Phong:

– Để làm gì.

– Ngắm sao – Vĩnh Phong đáp gỏn lọn như thế rồi nắm tay Hiểu Đồng kéo
ra ngoài nhẹ tay đóng cửa rồi kéo cô cùng lên sân thượng.

Vừa lên sân thượng Vĩnh Phong đã bày tỏ nỗi khao khát trong
lòng mình. Cậu ôm lấy cô thật chặt rồi áp môi mình lên môi cô một cách
cuồng nhiệt trút hết những nổi mong nhớ trong mấy ngày qua.

Sau đó hai người ngồi tực vào nhau cùng ngắm các vì sao trên bầu trời.

– Lúc nhỏ, em thường đòi ba hái sao cho em – Hiểu Đồng thì thầm – Ba
liền bảo, ngày mai ba sẽ hái cho em. Sau đó, ba mua rất nhiều những ngôi sao phát sáng dán đầy trong phòng cho em. Bây giờ thì không còn nữa
rồi, em nghĩ lúc sữa nhà người ta đã tháo ra hết.

Sau đó cô nghĩ đến những truyện tình kinh điển khi hai người yêu
nhau cùng ngắm sao. Cô gái sẽ đòi người yêu hái sao trên trời cho mình
và chàng trai nói :” Anh sẽ vì em hái một giỏ đầy những ngôi sao sáng để em ngắm nhìn chúng mỗi khi ngủ”

Hiểu Đồng quay sang nhìn Vĩnh Phong cười lém lỉnh hỏi:

– Nếu bây giờ em muốn anh hái một vì sao trên trời cho em ngắm nhìn thì sao.

Vĩnh Phong nghe xong quay lại nhìn Hiểu Đồng cười bí hiểm rồi kéo
cô ôm thật chặt vào lòng mình nhưng không trả lời. Hiểu Đồng tất nhiên
muốn nghe câu trả lời dù rằng cô biết Vĩnh Phong cũng sẽ nói như các
chàng trai kia, nhưng con gái vốn dĩ thích nghe những lời ngọt ngào như
thế mặc dù rằng mãi mãi chẳng ai có thể vì người con gái mình yêu hái
những vì sao ấy muốn.

Hiểu Đồng nhéo vào eo Vĩnh Phong một cái, nghiến răng nói:

– Mau nói đi, anh chịu hái hay là không hả.

Vĩnh Phong trân mình chịu cái nhéo của cô rồi cười nói:

– Cần gì phải hái, nếu em muốn ngắm nhìn sao trên trời thì chi bằng
ngắm nhìn anh đây này. Bởi vì anh là ngôi sao của em, anh còn sáng và
đẹp hơn những vì sao trên kia cộng lại ấy.

Nghe một câu trả lời thật khác với mong đợi nhưng lại khiến
trái tim Hiểu Đồng cảm thấy ấm áp hơn gấp trăm lần. Đúng là so với câu
trả lời không bao giờ thành sự thật thì câu trả lời của Vĩnh Phong lại
chân thật vô cùng. Anh đúng là ngôi sao sáng của lòng cô.

Tuy vậy Hiểu Đồng vẫn lườm Vĩnh Phong một cái rồi trề môi nói:

– Tự tin thấy ớn.

Nhưng Vĩnh Phong đã nhanh chóng chiếm lấy đôi môi đang cong ra của cô khiến nó chìm trong biển lửa tình yêu.

Vậy là lâu lâu hai người lén lút gặp nhau trên sân thượng ngỡ rằng không ai biết cho đến một hôm bà Cẩm Du chuẩn bị đi thăm một người bạn
nói:

– Mẹ đi thăm bạn, chắc tối sẽ ngủ lại nhà thím ấy. Hai đứa cứ ở trong nhà ngắm sao đừng lên sân thượng nữa kẻo bị bệnh.

Khi bà nói xong câu đó thì Hiểu Đồng và vĩnh Phong đỏ hết cả mặt xấu hổ, còn bà Cẩm Du nhìn cả hai người cười trêu.

– Hiểu Đồng! Em không sao chứ?

Tiếng gọi làm Hiểu Đồng thoát khỏi hồi ức của mình, cô quay sang Thành Vinh ngượng ngập cười.

– Em không sao.

Cả hai lại im lặng cùng nhau ngắm nhìn những vì sao lung linh
trên bầu trời đầy thơ mộng kia. Lát sau Hiểu Đồng quay sang Thành Vinh
hỏi:

– Nếu như cô gái anh yêu bảo anh hái sao trên trời xuống cho cô ta thì anh sẽ trả lời thế nào.

Thành Vinh không quay lại nhìn Hiểu Đồng, cậu tiếp tục ngắm những vì sao trên trời sau đó trả lời:

– Anh là người rất thật tế. Anh sẽ trả lời thẳng với cô ấy là anh không thể. Nhưng nếu cô ấy thích thì anh có thể xây một căn phòng đầy sao cho cô ấy ngắm nhìn thỏa thích, hoặc anh sẽ cùng cô ấy ngày ngày ngắm sao
trên trời.

Hiểu Đồng gật đầu tỏ ý hiểu. Nhưng Thành Vinh lại nói tiếp:

– Nhưng nếu thực tế có thể hái những vì sao trên trời kia xuống thì dù
có phải vào dầu sôi lửa bỏng, anh cũng tình nguyện vì người con gái mình yêu mà nhảy vào để có thể hái những vì sao trên trời kia xuống cho cô
ấy.

Những câu nói chân thật luôn có thể làm cảm động lòng người, nhất
là những cô gái. Hiểu Đồng cảm thấy rất xúc động trước một Thành Vinh
thẳng thắn như thế. Nhưng sau đó cô cười trêu cậu.

– Hy vọng anh còn có thể sống sót sau khi nhảy vào dầu sôi lửa bỏng nếu không cô gái đó sẽ mồ côi mất.

Thành Vinh cũng bật cười trước sự trêu chọc của Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng cũng cười lớn rồi vô tình quay sang nhìn Thành Vinh, nụ
cười trên môi dần biến mất khi cô chăm chú nhìn nữa bên mặt của Thành
Vinh. Gương mặt cậu có gì đó rất quen. Cậu có cái mũi rất cao và thẳng,
đôi môi đầy đặn đầy quyến rũ. Chỉ là cậu đem một cái mắt kính cỗ lỗ sĩ
và có mái tóc trông rất rối phủ che cả cặp kính làm người ta nhìn cậu
trông giống một thằng ngố vậy. Cả gương mặt cậu bị che dấu dưới mái tóc
và cặp mắt kính kia.

Hiểu Đồng bỗng đưa tay muốn kéo cái mắt kính của Thành Vinh xuống,
nhưng đã bị Thành Vinh giữ lại. Gương mặt cậu có vẻ hơi hốt hoảng. Cô
ngây người nhìn Thành Vinh.

Thành Vinh nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Hiểu Đồng, cậu vội vàng cười lấp liếm:

– Em có biết là đôi mắt kính này chính là sự tự tin của anh hay không hả. Nếu em lấy xuống thì anh sẽ không còn tự tin nữa.

Nhưng vẫn bắt gặp cái nhìn chăm chú của Hiểu Đồng, cậu bèn thở dài nói:

– Thôi được rồi, anh đành thú nhận với em vậy. Thật ra mắt anh vốn bị
lé. Chứ em nhìn xem, anh đường đường là một thằng con trai mình cao tám
thước, vai u thịt bắp thế này – Cậu vừa nói vừa làm động tác gồng người – Mũi miệng đều được cả thì phải có khối cô theo đuổi mới đúng chứ. Nhưng mà, ai cũng vừa nhìn cặp mắt anh khi tháo mắt kính xuống thì đều bỏ
chạy . Riết rồi anh không dám tháo mắt kính xuống nữa. Em làm ơn để cho
anh chút ấn tượng phong độ được không?

Nghe Thành Vinh than thở về đôi mắt của mình khiến Hiểu Đồng bật cười. Thật chẳng biết mắt cậu xấu đến đâu mà cậu lại nhăn nhó đến vậy.
Nhưng cô không nở ép buộc cậu nên đành le lưỡi cười trừ, lát sau mới
nói:

– Thật ra, nhìn nghiêng thì anh rất giống một người.

Thành Vinh nuốt nước miếng khan một cái rồi tằng hắng hỏi:

– Ai vậy?

Hiểu Đồng thở dài nói:

– Là một người tốt, nhưng lại bị kẻ xấu như em lợi dụng.

Sau đó Hiểu Đồng quay người lại nhìn Thành Vinh cười:

– Nhưng thật ra, anh không thể nào là anh ấy. Phải nói là anh thua xa
anh ấy gấp trăm lần về phong cách thời trang. Anh ấy lúc nào cũng mặc âu phục thẳng tắp, tóc lúc nào cũng được vuốt keo ngược ra đằng sau trông
rất đẹp trai. Cách nói chuyện bước đi đều rất phong độ. Còn anh – cô thở dài nhìn cậu – Ây da, em chẳng biết phải nói sao nữa. Nếu anh mà xách
cây ghi ta ra đàn ở ngoài chợ bảo đảm người ta đi qua sẽ để tiền lại tha hồ làm giàu.

Nói xong cô run run người kìm nén nụ cười của mình.

– Này em có cần phải hạ thấp anh xuống đến như vậy không hả. Anh đây
tuy không bằng anh ta nhưng cũng đâu đến nỗi tệ như thế chứ. Mà em có
biết trên đời này có bao nhiêu người giống nhau không hả. Anh và anh ta
tuy có hơi giống nhau nhưng là hai người khác biệt đó nha. Em đừng có mà nhầm lẫn.

Nhưng mà cậu nhìn thấy bộ dạng kìm nén cười của Hiểu Đồng đành thở dài bât lực nói:

– Thôi được rồi em muốn cười thì cười đi, nếu nhịn dễ bị đột tử lắm.

Chỉ chờ câu nói này của cậu, Hiểu Đồng liền phá ra cười nắc nẻ.
Trêu chọc cậu đúng là làm cô quên đi những đau buồn kia.

Sau đó, cả hai trò chuyện rất vui vẻ, những câu chuyện của Thành
Vinh khiến Hiểu Đồng cảm thấy rất thú vị. Rồi cô mệt mỏi ngã vào người
Thành Vinh ngủ lúc nào không hay biết. Chỉ cảm thấy một vòng tay ấm áp
đang ôm lấy mình, xua đi những lạnh giá xung quanh. Cũng không biết từ
lúc nào Thành Vinh đã gục đầu lên đầu cô ngủ thiếp đi.

Chỉ khi Hiểu Đồng giật mình thức dậy vẫn thấy vòng tay ấm áp ôm
chặt lấy mình. Gương mặt say ngũ trông thật thánh thiện. Ngồi một chổ
khiến Hiểu Đồng cảm thấy đau cả người cô hơi khẽ cựa mình một chút nhưng không ngờ lại làm Thành Vinh thức giấc.

Ánh sáng ban mai từ từ len lõi vào mắt cậu, khi cậu mở mắt ra, trước mặt cậu là ánh bình minh tuyệt đẹp.

– Woa! Thật là đẹp.

Hiểu Đồng cũng quay lại nhìn, một quầng hào quang ngũ sắc rất đẹp với ánh sáng nhè nhẹ đẹp đến mất hồn.

– Đúng là rất đẹp

Ánh mắt Hiểu Đồng chợt cụp cuống một cách buồn bã rồi luyến tiếc nói:

– Chỉ tiếc rằng vẻ đẹp ánh sáng này không hợp với em. Chỉ có vẻ đẹp
của ánh hoàng hôn mới hợp với em vì nó mang màu tàn lụi, màu của sự kết
thúc.

Thành Vinh nhíu mày nhìn Hiểu Đồng rồi gõ đầu cô cái cốc, mắng yêu:

– Đồ ngốc! Bình minh và hoàng hôn đều có những vẻ đẹp riêng. Nếu chỉ
có bình minh mà không có hoàng hôn thì con người sẽ rất mệt mỏi. Nhưng
nếu chỉ có hoàng hôn mà không có bình minh thì con người sẽ chìm trong
cô đơn lạnh lẽo. Cho nên hãy cứ để bình minh và hoàng hôn cùng tồn tại
song song bên cạnh nhau. Đừng bao giờ mang hoàng hôn đặt vào lòng mình
mà chối bỏ ánh bình minh.

Rồi cậu nhìn thẳng mắt Hiểu Đồng chân thành nói:

– Nếu không có ánh hoàng hôn tàn lụi thì sẽ không có ánh bình minh rực rỡ. Ánh bình minh này chính là tương lai của em.

Đó có phải là một lời hứa hay không? Một lời hứa hẹn của một chàng
trai với một cô gái, lời hứa mang lại cho người con gái một cuộc sống
hạnh phúc rạng rỡ, một tương lai tươi sáng.

Ánh mắt và lời nói êm dịu chân thành của Thành Vinh khiến Hiểu Đồng xúc động. Cô đáp lại cái nhìn trìu mến của cậu rồi nhẹ nhàng nói:

– Cám ơn anh, Thành Vinh. Nếu không có anh em không biết ngày sinh nhật lần thứ 20 tuổi này của mình phải trải qua như thế nào.

Thành Vinh bỗng phá ra cười xoa xoa đầu cô :

– Đừng khách sáo. Chúng ta là bạn bè mà.

– Ừhm, chúng ta là bạn bè – Hiểu Đồng gật đầu mĩm cười .

– Tiếc là bây giờ còn quá sớm nếu không anh nhất định phải cùng em ăn
bánh kem và thổi nến – Thành Vinh luyến tiếc nói – Nhưng dù sao ngày vẫn còn dài, chiều nay anh và em sẽ gặp nhau để cùng ăn mừng sinh nhật. Còn bây giờ chúng ta phải về nhà tắm rửa thay đồ mới được – Cậu vừa nói vừa giả bộ kéo tấm áo khoát của mình lên ngửi ngửi – Em có tự tin nhưng anh không có tự tin mặc như vậy đến chiều đâu. Được không?

Hiểu Đồng bật cười gật đầu:” Được”

– Được, vậy chiều nay 3 giờ anh chờ em ở đây, chúng ta sẽ cùng nhau ăn mừng sinh nhật thật hoành tráng.

Vĩnh Thành vừa vào đến văn phòng của mình thì Khương Thái cũng
vào theo, trên tay là một xấp tài liệu cần được giải quyết. Nhưng Khương Thái chưa kịp nói gì thì Vĩnh Thành đã ngẩng lên hỏi:

– Chiều nay có cuộc hẹn nào không?

Bởi vì Vĩnh Thành không cần thư ký cho nên Khương Thái phải kim
luôn nhiệm vụ này. Khương Thái vội đặt xấp tài liệu lên trên mặt bàn rồi báo cáo:

– Chiều nay tổng giám đốc có hai cuộc hẹn với …

– Hủy hết cho tôi – Vĩnh Thành vừa nghe thì cắt ngang, đầu cúi nhìn xấp tài liệu lật qua xem xét – Gọi Bích Trâm vào đây cho tôi.

Mặc dù theo Vĩnh Thành chưa lâu nhưng Khương Thái cũng hiểu rất
rõ tính cách của Vĩnh Thành. Từ xưa đến nay cậu rất ít khi nào thất hẹn
với khách dù bận thế nào cũng sắp xếp thời gian để đến đúng giờ. Điều
bất ngờ hơn là cậu lại cho gọi nhân viên nữ vào văn phòng của mình. Từ
trước đến nay chưa từng có nhân viên nữ nào bước vào phòng của Vĩnh
Thành, mọi việc đều thông qua tay Khương Thái, lần này cậu đích thân gọi Bích Trâm vào.

Mang theo sự hờ nghi, Khương Thái đi ra ngoài đến bàn Bích Trâm gọi cô vào.

Công ty vốn có rất nhiều nhân tài trẻ tuổi, nam có nữ có. Không ít
cô dù đã có người yêu hay chưa có đều có lòng để ý đến anh chàng tổng
giám đốc đẹp trai lạnh lùng và tài giỏi của họ. Chỉ có điều, tổng giám
đốc quá xa cách quá lạnh lùng cho nên chưa có ai tiếp cận được.

Hôm nay nghe tổng giám đốc gọi Bích Trâm vào phòng thì ngạc nhiên
vô cùng. Cả đám người ồ lên nhìn Bích Trâm đang vừa bối rối vừa hãnh
diện.

Bích Trâm vốn là một cô gái xinh đẹp học thức, đặc biệt là một
người rất sành điệu, ăn mặc đúng mốt. Vì gia đình cũng có chút tiền nên
cô có thể tiêu xài thoải mái vào các nhãn hàng hiệu đắt tiền. Có biết
rất rõ các nhãn hàng hiệu và các cửa hàng trang sức đắt giá.

Cô kiêu hãnh đứng dậy trong con mắt ghen tị của các cô nàng, rồi từ từ tiến vào phòng tổng giám đốc.

Mọi người bên ngoài đều rất tò mò, họ nhìn chằm chằm vào văn phòng
tổng giám đốc cố gắm im lặng lắng nghe động tĩnh bên trong. Cho đến khi
Bích Trâm bước ra thì hõ lập tức bao lấy cô muốn biết tổng giám đốc tìm
cô có chuyện gì hay là cô đã được tổng giám đốc chấm đến.

Nhưng Bích Trâm bước ra với bộ mặt sầu thảm, cô đi thẳng đến bên
ghế ngồi úp mặt xuống dưới bàn thút thít. Mọi người lo lắng càng hỏi dồn cô xem có chuyện gì. Lát sau Bích trâm mới ngẩng đầu lên, gương mặt đã
đẫm nước mắt.

– Tổng giám đốc đã có bạn gái rồi.

Một tin chấn động cho các cô gái vẫn mơ tưởng đến tổng giám đốc, họ cảm thấy hụt hẫn và đau buồn, tâm trạng lập tức trở nên ảo não.

Ngay lúc đó tài xế riêng của Vĩnh Thành đi đến bên Bích Trâm nhắc:

– Xe sẵn sàng rồi chúng ta đi thôi.

Ánh mắt mọi người đầy kinh ngạc và tò mò thêm nhìn Bích Trâm, cô chỉ thở dài nói:

– Tôi phải đi mua quà tặng cho bạn gái tổng giám đốc đổi lại được thăng trức làm thư ký.

– Sinh nhật em anh muốn chỉ có hai đứa mình bên nhau – Vĩnh Phong ôm
Hiểu Đồng thì thầm – Anh muốn cùng em tận hưởng một buổi tối thật lãng
mạng. Lúc đó anh sẽ đích thân nấu cho em ăn. Anh sẽ thắp thật nhiều nến
trong căn phòng, treo thật nhiều tấm thiệp chứ những lời tỏ tình của
anh, để mỗi ngày em đọc một tấm thiệp. Cho đến khi em đọc hết thì đồng ý làm vợ anh.

– Vậy thì em không thèm đọc đâu – Hiểu Đồng bĩu môi nói.

– Vậy thì em muốn làm vợ anh bây giờ à – Vĩnh Phong cuời khì khì nói.

– Thấy ghét, ai thèm làm vợ anh chứ…..

Vĩnh Phong ngồi nhìn căn phòng mình thấp đầy nến và treo rất nhiều
tấm thiệp dưới đuôi những trái bong bóng hình trái tim. Trên bàn có hai
dĩa thức ăn thơm lừng chỉ có điều không có rượu vang như thường thấy mà
là hai chai nước ngọt. Những ngọn nến sáng lung linh trong căn phòng
được kéo rèm kín mít. Ánh sáng của nến hòa vào làn khói thuốc của cậu
càng làm không gian ngột ngạt hơn. Lời hứa, cậu vẫn giữ nhưng mà người
con gái đó lại không có ở bên cạnh cùng cậu ăn mừng ngày sinh nhật.

Hiểu Đồng ! Hiểu Đồng! Làm sao mới có thể quên được em, làm sao để em biến mất khỏi trái tim anh. Làm sao để nỗi nhớ này không dày vò anh
từng đêm. Hiểu Đồng! Em mau nói đi.

Bên một quán nước thanh lịch có một cô gái cũng rất xinh đẹp, cô
đang hồi hộp ngồi đếm thời gian, mong cho giờ hẹn mau đến. Ánh mắt cô
lúc nào cũng nhìn về phía chiếc cửa ra vào cho đến khi cô nhìn thấy một
bóng dáng rất thư sinh, đeo một chiếc kính đen nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp
cuốn hút.

Chàng trai đó nhanh chóng nhìn thấy cô gái và vội vã bước đến bên bàn cô.

– Em chờ anh có lâu không? Xin lỗi anh đến trễ – Thế Nam nhìn Đình Ân hỏi.

– Không lâu, là do em đến sớm thoi6, vẫn chưa đến giờ hẹn mà – Đình Ân tươi cười trả lời.

Thế Nam vừa ngồi xuống liền hỏi:

– Em có tin gì của Hiểu Đồng không?

Câu hỏi này làm nụ cười của Đình Ân bỗng chốc trở nên cứng lại.
Một nỗi buồn dâng lên trong lòng cô, cô rất nhớ cậu, muốn gặp cậu đến
phát điên. Nhưng cậu đến tìm cô chỉ để hỏi thăm tin tức của người con
gái khác.

– Hiểu Đồng có đến tìm em. Trông cậu ấy rất ốm. Nhưng cậu ấy nhất quyết không cho em biết cậu ấy đang ở đâu. Em cũng không dám hỏi quá, sợ cô
ấy lại biến mất – Đình Ân giọng buồn bã nói.

Thế Nam cũng buồn bã gật đầu. Sau đó cả hai chỉ im lặng ngồi uống nước.

– Hôm nay hình như là sinh nhật Hiểu Đồng – Thế Nam chợt lên tiếng,
trong giọng nói chứa nhiều xúc động – Không biết cô ấy có người cùng ăn
mừng hay không.

– Có lẽ cô ấy sẽ không ăn mừng vì bên cạnh cô ấy không còn ai – Đình Ân nói mà giọng lạc đi, cô muốn rơi nước mắt xót xa cho người bạn thân của mình.

Thế Nam đưa tay vuốt nhẹ giọt nước mắt trên khóe mi Đình Ân, lòng cảm thương sâu sắc.

– Hiểu Đồng có một người bạn như em thật là may mắn.

– Cô ấy có hai người con trái rất yêu thương mình mới là may mắn – Đình Ân trả lời.

Ánh mắt cô nhìn Thế Nam chất chứa bao tâm sự, cậu biết chứ, chỉ là …cãu đã trao trái tim cho người con gái khác, cho nên không muốn để
người con gái bên cạnh thêm hy vọng để khổ đau. Cậu đành trả lời một câu tàn nhẫn:

– Phải! Anh yêu Hiểu Đồng. Dù cô ấy có ra sao, anh vẫn yêu cô ấy.

Những giọt nước mắt đọng ở khóe mi bỗng nhiên thi nhau rơi xuống
trên gương mặt Đình Ân. Thế Nam đau khổ rút tay về, cậu không thể nào
xoa dịu được những giọt nước mắt kia. Cậu nhìn Đình Ân trong đau đớn rồi đau lòng đứng dậy định bỏ đi.

– Em sẽ chờ, dù bao lâu em vẫn chờ. Đừng bảo là em ngốc nghếch, bởi vì anh còn ngốc hơn em.

Thế Nam thờ dài rảo bước ra bên ngoài trông cái nhìn theo đầy tuyệt vọng của Đình Ân. Cô vẫn muốn nói với Thế Nam:

– Hôm nay cũng là sinh nhật em.

Đình Ân buồn bã ra khỏi quán, nước mắt vẫn cứ rơi, đâu hay có một
bước chân đang chậm rãi đi sau lưng mình. Cho đến khi cô cảm nhận được
hơi thở và bước chân của người đó, cô mới quay đầu lại.

Người đi sau lưng cô là Thiên Minh, vẻ mặt cậu nhìn cô rất xót xa. Giọng trầm ấm cậu hỏi:

– Có muốn mượn vai không?


Đình Ân không nói gì chỉ nhào vào vai cậu bật khóc. Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô thở dài nói:

– Nhìn em như thế này, anh rất hối hận. Hối hận tại sao năm xưa lại ra nước ngoài để rồi trở thành người đến sau.

– Em muốn anh tặng quà sinh nhật gì? – Vĩnh Phong nằm bên cạnh Hiểu Đồng nhìn cô âu yếm hỏi.

– Em muốn nghe anh nói một ngàn lần: Anh yêu em

– Được.

– Cô ơi, tới nơi rồi – Giọng người tài xế gọi làm Hiểu Đồng thoát khỏi
hồi tưởng. Cô trả tiền rồi bước đến cảnh căn biệt thự ban sáng.

Người gác cổng đã mở cửa cho cô vào rồi dẫn cô thẳng ra vườn bên
hông nhà. Nơi đó đã bày ra một bàn tiệc rất đẹp mắt với một bình hoa đầy màu sắc. Xung quanh còn treo rất nhiều bóng bóng trên cây, còn có băng
rôn để câu “Happy birthday” lấp lánh kim tuyến.

– Thế nào? Có đẹp không? – Thành Vinh nhìn cô cười hỏi.

Hiểu Đồng gật đầu cười, đưa mắt nhìn cậu. Thành Vinh đã vứt bỏ
chiếc áo khoát da màu đen của mình để thay vào một chiếc áo thun bình
thường giản dị nhưng rất đẹp. Hiểu Đồng lúc này cảm thấy bộ dạng ngốc
nghếch của Thành Vinh đã bị vứt bỏ dể thay vào đó là một vẻ đẹp và sự
chững trạc.

Cậu đeo một cái tạp dể, tay cầm một cái kẹp, đang xay trở những
miếng thịt nướng thơm lừng trên lò than. Mồ hôi trên trán cậu đang bắt
đầu chảy xuống. Hiểu Đồng vội rút một cái khăn giấy trên bàn lau trán
cho cậu một cách dịu dàng yêu thương. Thành Vinh cũng tự nhiên đón nhận
sự quan tâm của cô.

Lát sau, cậu nói:

– Được rồi, lại bàn thưởng thức thôi.

Cậu nắm tay Hiểu Đồng đi đến bên bàn, kéo ghế mời cô ngồi một cách
lịch sự. Còn trải khăn lên đùi của cô như trong một nhà hàng pháp làm
Hiểu Đồng phì cười.

Hai người cùng ngồi ăn rất vui vẻ nhấm nháp ly rượu vang.

– Có ngon không?

Hiểu Đồng gật đầu rồi khen:

– Không ngờ anh cũng biết nấu ăn.

– Là do em trai anh hồi nhỏ rất kén ăn cho nên anh mới đi học nấu.

– Làm em trai anh thật là hạnh phúc.

Khi hai người ăn xong thì bàn ăn được dọn dẹp để thay vào đó là một
chiếc bánh kem rất đẹp có gắn 20 cây nến sáng lung linh.

– Thật ra, nên thổi nến vào buổi tối sẽ hay hơn nhưng anh nghĩ là em có hẹn với bạn vào buổi tối nên mới hẹn em giờ này.

Câu nói của Thành Vinh bỗng nhắc nhở Hiểu Đồng. Cô có hẹn, đúng
là cô có hẹn. Cô có hẹn với bạn trai mình – tổng giám đốc tập đoàn
Nguyên Thành Phong – Vĩnh Thành. Bất giác cô thở dài.

– Cám ơn anh – Hiểu Đồng cười nhẹ nói.

– Được rồi mau nắm lấy cái này rồi cầu nguyện đi – Thành Vinh cười rồi đưa cho Hiểu Đồng một trái bong bóng .

Hiểu Đồng bật cười khi nhớ lại hồi nhỏ cũng từng chơi trò này. Bọn
trẻ cằm bong bóng rồi nguyện ước rồi thả lên trời cao, để trái bong bóng đem ước nguyện của mình lên cho ông trời. Chỉ là bây giờ lớn rồi không
tin vào nguyện ước cho lắm.

Nhưng cô vẫn đón nhận trái bong bóng trong tay Thành Vinh và nhắm mắt nguyện ước.

Nguyện ước điều gì, nguyện ước cho cô được trở lại lúc còn bé bên
gia đình hạnh phúc. Nguyện ước cho ba mẹ cô sống lại …nhưng không.

“ Em nhớ anh, Vĩnh Phong. Em muốn gặp anh”

Quả bong bóng vụt khỏi tay Hiểu Đồng rồi lao lên trời cao mang theo nguyện ước của cô. Hiểu Đồng ngẩn người nhìn theo trái bong bóng kia.
Có người đã vì cô mà thả ngàn trái bong bóng lên trời, cũng cùng cô hẹn
ước ăn mừng sinh nhật. Chỉ là giờ đây người đó đã không còn bên cạnh cô.

– Thổi nến đi – Thành Vinh khẽ nhắc.

Hiểu Đồng cười yếu ớt rồi cúi đầu thổi nến nhưng khi nến vừa tắt thì

– Á …

Gương mặt của Hiểu Đồng đã ngập trong cái bánh kem. Có tiếng cười sặc sụa của Thành Vinh vang lên bên tai càng khiến Hiểu Đồng tức giận
cô ngẩng mặt lên nhìn Thành Vinh lắp bắp nói:

– Anh ….anh…

– Haha… em nên soi gương đi. Mặt em đúng là tức cười chết đi được –
Thành Vinh ôm bụng cười chỉ vào gương mặt đầy bánh kem của Hiểu Đồng.

– Còn không phải là do anh làm hay sao, vậy mà còn dám cười. Còn cười
nữa em sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa đâu – Cô giận dỗi nói – Nhìn xem cái bánh kem đẹp là thế lại bị anh phá hủy mất rồi. Thật là uổng
phí.

– Không uổng phí đâu

Thành Vinh nói xong đưa tay vệt vết bánh kem trên mặt Hiểu Đồng rồi cho vào miệng ăn ngon lành. Hành động đó làm Hiểu Đồng cứng cả người
lên. Cô vội vàng quay mặt đi, kéo lấy một xấp khăn giấy vội vàng chùi
mặt sạch sẽ.

Thành Vinh nhìn cô lúng túng lau mặt thì phì cười, cậy cũng lấy một mớ giấy rồi nhẹ nhàng giúp Hiểu Đồng lau mặt. Trong lòng Hiểu Đồng bỗng dâng lên một cảm xúc lạ, cô ngẩn người ngồi yên cho cậu lau mặt cho đến khi Thành Vinh nói: “ Xong rồi” thì cô mới ngượng ngùng nói:

– Cám ơn.

– Quà của em – Thành Vinh thu lại tư thế ngồi rồi mới lấy từ trong túi
ra một chiếc hộp nhỏ được bọc giấy lụa rất đẹp và một cái nơ màu xanh
được thắt cầu kì.

Hiểu Đồng ngỡ ngàng cầm lấy món quà trong tay Thành Vinh. Thì ra,
lúc sáng cậu muốn chia tay là vì để chuẩn bị những thứ này.

Lúc Hiểu Đồng đến đây, chỉ nghĩ đơn giản là muốn ngồi trò chuyện
cùng cậu, muốn có một người ở bên cạnh. Thật không ngờ, cậu đã vì cô
chuẩn bị một bàn tiệc, bánh kem, lại còn chuẩn bị quà cho cô.

Hiểu Đồng mân mê hộp quà một lúc thì Thành Vinh giục:

– Mau mở ra xem coi có thích không?

– Hiểu Đồng đành chậm rãi tháo tờ giấy lụa được bao lại để lộ bên
trong là một chiếc hộp nhung màu xanh lá mềm mại. Bên trong chiếc hộp là một con búp bê nga. Con búp bê này ….

Hiểu Đồng chợt run cả người khi nhìn thấy con búp bê quen thuộc
đó. Đó chính là con búp bê mà cô đã để lại trong vali của Vĩnh Phong.
Bên trong búp bê đó cô đã để lại một tờ giấy nhắn nhủ với Vĩnh Phong.

“ Chờ em. Bởi vì, em yêu anh”

Nhưng Hiểu Đồng không biết, Vĩnh Phong đã đọc chưa. Chắc là cậu
sẽ không đọc, chắc là cậu đã quăng nó đi mất rồi. Bởi vì cậu hận cô.

Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Thành Vinh, môi run run hỏi:

– Con búp bê này….

– Là tự tay anh làm – Thành Vinh vội trả lời – Anh thấy em rất quý con
búp bê kia của em. Mà theo anh biết loại búp bê nhỏ này thường đi đôi
một bé trai và một bé gái. Cho nên anh lên mạng tìm, nhưng nó đã hết
hàng rồi nên anh đã tự tay làm.

– Tự tay anh làm thật sao ? – Hiểu Đồng nhìn Thành Vinh kinh ngạc .

– Ừhm, hồi trước có học qua một chút. Vốn là định tặng em từ trước
nhưng mãi vẫn chưa tặng được. Nhân tiện bây giờ đem tặng càng có ý nghĩa hơn – Thành Vinh gật đầu xác nhận, rồi nhắc cô – Mở bên trong ra đi.

Hiểu Đồng hồi hộp mở ra bên trong. Có cái gì đó hơi lấp lánh phát
sáng. Hiểu Đồng trút nó ra khỏi con búp bê. Một sợi lắc màu trắng rơi
ra, đó là một sợi lắc hình những ngôi sao nối liền nhau rất đẹp, sáng
óng ánh. Đến độ Hiểu Đồng bật ra câu khen ngợi:

– Đẹp quá.

Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Thành Vinh, gương mặt cậu đang tỏ ra
thích thú vui vẻ khi thấy cô thích món quà của cậu. Cô xúc động nói:

– Cám ơn anh. Nó đẹp lắm.

Thành Vinh không nói gì chỉ nắm lấy sợi lắc rồi kéo tay cô lại đeo vào cho cô. Sợi lắc đeo vào bàn tay thon nhỏ và trắng hồng của cô càng
trông đẹp hơn.

Sau đó, hai người đã cùng nhau đồng tâm hiệp lực tiêu diệt cái
báng kem không lớn lắm kia đến no căng cả bụng. Cả hai quyết định đi dạo trong khu vườn nhỏ của căn biệt thự.

Trong khu vườn này có một hồ sen rất đẹp, nước trong hồ trong
suốt. Buổi chiều tà, có nhiều cơn gió miên man thổi tới làm tâm hồn con
người thấy thanh thản hơn.

Vĩnh Thành nhặt lấy vài hòn sỏi nhỏ, cậu ném một cái, những viên
sỡi nhảy tăng tăng trên mặt nước mấy vòng rồi mới chìm xuống. thành Vinh đưa một viên đá cho Hiểu Đồng hỏi với vẻ thách thức:

– Có muốn thử không?

Hiểu Đồng chưa từng thử thẩy đá cho nó nhảy lăn tăn như vậy bao
giờ. Cô cầm lấy viên đá mím môi quăng thử hy vọng nó cũng nhảy lăn tăng
được vài vòng nhưng….nó vừa đụng vào mặt nước chỉ để phá tan sự yên tĩnh vốn có trên mặt nước rồi nhanh chóng chìm xuống.

Hiểu Đồng cảm thấy thất vọng vô cùng, cô nhặt một viên nữa rồi thảy tiếp nhưng chẳng có một chút hy vọng nào. Viên thứ ba, thứ tư….

Thành Vinh nhìn vẻ mặt không cam lòng của Hiểu Đồng thì cười lớn nói:

– Để anh chỉ cho em thẩy.

Cậu đặt viên đá vào táy cô, rồi vòng ra sau áp sát vào ngườ cô, một
tay nắm tay cô, một tay ôm lấy vòng eo của cô. Hơi thở của cậu phả trên
tóc cô, khiến cô run lên. Sau đó, cậu dìu cả người cô chuyển động theo
thân hình cậu nghiêng người một chút rồi quăng viên đá lên hồ.

Một vòng, hai vòng, ba vòng ….năm vòng rồi lặn xuống.

Hiểu Đồng cảm thấy tim đập mạnh khi cậu áp sát người mình, cô vội nhích người ra khỏi người cậu. Ấp úng nói:

– Em biết rồi, để em tự làm xem sao.

Viên đầu tiên chỉ được ba vòng, viên thứ hai thì năm vòng….mười vòng.

– Hay quá. Em thành công rồi.

Tuy cô không thẩy được đến hai mươi vòng như Thành Vinh nhưng mười
vòng so người mới học như cô thì đây đúng là một điều thích thú. Cô nhặt thêm một viên đá nữa, lần này quyết ném thật mạnh để nó được nhiều
vòng.

Nhưng khi viên sỏi bay khỏi tay cô thì có một thứ cũng bay theo nó
rơi tỏm xuống mặt hồ. Hiểu Đồng tái mặt đưa tay rờ vào cái cổ trống
không của mình thì giật mình la lên:

– Sợi dây truyền của ba em để lại, nó vừa rơi xuống hồ, em phải xuống tìm nó.

Hiểu Đồng toan nhảy xuống hồ thì Thành Vinh đã cản lại.

– Để anh xuống dưới cho. Ở đây em không có đồ thay dễ bị cảm lắm, trời chiều xuống nước sẽ lạnh.

Hiểu Đồng ngẫng đầu lên bắt gặp ánh hoàng hôn buồn bã nhưng rất
đẹp. Trong lúc cô quay lại thì Thành Vinh đã nhảy xuống nước mò tìm sợi
dây.

– Hình như nó rớt ở phía này – Hiểu Đồng chỉ tay vào chỗ lúc nãy cô thấy nó rơi xuống.

Hiểu Đồng lo lắng nhìn Thành Vinh mò sợi dây truyền. Sợi dây
truyền kỉ niệm của ba cô để lại, sợi dây truyền có lồng chiếc nhẫn của
Vĩnh Phong …chiếc nhẫn của Vĩnh Phong…Nghĩ tới đây, Hiểu Đồng đột nhiên
thấy tim đau nhói.

Cô cắn chặt môi nhủ thầm:” Hiểu Đồng đã không thể nào quay lại
được nữa rồi, sao mày lại không quên đi, sao mày cứ nhớ hoài. Chiếc nhẫn đó mày nên ném đi từ lâu rồi mới phải, vì sao cứ giữ lại. Mày phải quên anh ấy đi, phải quên anh ấy đi”

Hiểu Đồng nhìn Thành Vinh đang mò tay dưới hồ. Hồ nước không sâu
nhưng vì phải khom người nên quần áo cậu bị lắm bùn rất nhiều, cả gương
mặt và chiếc kính của của Thành Vinh cũng bị lắm lem bùn. Hiểu Đồng nhìn Thành Vinh đau xót nói:

– Thành Vinh bỏ đi. Em không cần nó nữa. Anh mau trở lên đây đi.

– Anh sắp tìm ra rồi, em đợi một chút nữa đi – Thành Vinh vội nói rồi
cậu khấn trương mò. Cậu tháo mắt kính ra để tìm cho dễ, rồi cứ cúi đầu
mò tìm.

– Bỏ đi, anh mau trở lên đây đi .

Nhưng mặc cho Hiểu Đồng thúc giục, Thành Vinh vẫn mò tìm bên dưới,
cậu xoay lưng tìm ở chỗ sâu hơn một chút. Cuối cùng cậu reo lên.

– Anh tìm ra rồi.

Cậu mừng rỡ rửa tay thật sạch dưới hồ, rửa lại mặt mũi và mái tóc
dính bùn. Vuốt nhẹ mái tóc ra ngoài sau để gương mặt không bị ẩm ướt.
Cậu từ từ xoay người đi lên, trên miệng cười rất vui vì đã tìm ra được
sợi dây truyền.

Hiểu Đồng dù muốn vất bỏ sợi dây truyền đã mang chiếc nhẫn của
Vĩnh Phong nhưng khi nghe Thành Vinh reo lên tìm thấy thì cõi lòng bỗng
nhẹ nhõm. Cô nhìn Thành Vinh phì cười khi thấy cậu lấy nước bùn rửa tay
chân mình.

Nhưng nụ cười của cô bỗng căng cứng lại khi Thành Vinh từ từ đi lên bờ và đến gần cô.

Trước mặt cô không phải là một Thành Vinh trông ngô ngố bụi đời,
không phải là chàng trai có đôi mắt lé phải đeo kính. Mà là một người
phong độ lịch lãm dù rằng bây giờ cả người cậu lấm lem bùn nhưng chẳng
thể nào lấn áp được khí chất cao sang vốn có của cậu . Người trước mặt
cô là Vĩnh Thành – tổng gám đốc tập đoàn Nguyên Thành Phong.

Vĩnh Thành không để ý sắc mặt đang tái dần đi của Hiểu Đồng, cậu cười rạng rỡ chìa sợi dậy truyền ra trước mặt cô. Nhưng thay vì mĩm
cười nhận lấy thì Hiểu Đồng cứ nhìn trân trân trên mặt cậu rồi từ từ
thụt lùi về sau.

Lúc này Vĩnh Thành mới để ý thấy sắc mặt Hiểu Đồng thay đổi, cậu chợt nhận ra điều gì đó. Vội vàng lên tiếng giải thích:

– Hiểu Đồng em nghe anh nói…

Nhưng Hiểu Đồng đã quay lưng bỏ chạy thật nhanh ra cổng.

Cô vừa mở cổng chạy ra ngoài thì đã bị Vĩnh Thành giữ lại:

– Hiểu Đồng em nghe anh giải thích đi.

Nhưng cô đã hất tay cậu ra, lạnh lùng quay đi. Nhưng lại bị Vĩnh thành giữ chặt không cho cô bước đi tiếp.

– Bốp…

Hiểu Đồng giậnn giữ quay người tát một cái thật mạnh lên mặt Vĩnh Thành. Nhưng đánh cậu xong cô lại cảm thấy đau lòng.

– Nếu như đánh anh mà em cảm thấy dễ chịu thì em cứ đánh tiếp đi. Chỉ cần em nghe anh giải thích một chút thôi.

– Giải thích – Hiểu Đồng bật cười đau khổ nói – Giải thích cái gì. Anh
đang chế nhạo tôi thì có. Có lẽ anh cảm thấy vui khi trêu đùa tôi như
thế.

Cô cười đau khổ nhủ thầm:” Đáng đời mày lắm Hiểu Đồng, mày định
bẫy người ta nhưng không ngờ chính mày mới là kẻ bị lừa gạt”

– Anh là thật lòng, là thật lòng với em – Vĩnh Thành nhìn Hiểu Đồng khổ sở nói.

– Thật lòng – Hiểu Đồng cười lớn đến điên dại – Anh thật lòng mà đóng
hai vai để tiếp cận tôi. Anh là thật lòng khi biết tôi là người đã đá em trai anh không thương tiếc, anh là thật lòng mà đối với một người mới
gặp như tôi lại rất mực quan tâm. Tôi cũng từng tự hỏi, tại sao tôi lại
có thể dễ dàng tiếp cận với tổng giám đốc Nguyên Thành Phong như thế.
Nào có biết đâu, vị tổng giám đốc kia lại chính là người bạn bên cạnh
mình. Anh đúng là tài giỏi, đúng là khéo che dấu.

– Đúng vậy, ngay từ đầu là anh tiếp cận em, anh muốn biết em vì sao lại chia tay với Vĩnh Phong. Muốn biết tại sao khi đã tàn nhẫn chia tay
Vĩnh Phong rồi mà lại đau khổ gọi tên Vĩnh Phong trong cơn mê. Muốn biết tại sao em phải nói lời xin lỗi với Vĩnh Phong trong nước mắt….Và anh muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng anh.

Cậu tiến thên một bước về phía Hiểu Đồng:

– Anh không biết tại sao mình lại không muốn thấy em khóc. Muốn tìm mọi cách để em bớt đau khổ, muốn làm cho em vui lên. Muốn làm chỗ dựa cho
em lúc em ngục ngã. Những điều này anh không biết tại sao lại muốn như
vậy cho đến khi….- Cậu hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp – Cho đến khi
em bảo anh đừng gặp lại em nữa.

Cậu nhìn Hiểu Đồng tiến thêm một bước đến gần cô.

– Anh tôn trọng ý nguyện của em. Bời vì lúc đó anh chỉ muốn biết em còn yêu Vĩnh Phong nữa hay không. Sau đó anh biết em còn yêu Vĩnh Phong rất nhiều, biết em vì sự ra đi của Vĩnh Phong mà đau khổ, biết em vì sự
ngăn cách của mẹ anh mà buộc phải chia tay Vĩnh Phong. Anh lúc đó chỉ
muốn bù đắp tổn thương trong lòng em. Cho nên anh đã không bước đến bên
em nữa. Nhưng sau đó, anh phát hiện trong lòng mình có gì đó khác lạ, nó cứ thổn thức, nó cứ bức rứt làm anh không thể ngủ được. Những lúc đó,
anh lại nhớ đến em. Nhưng anh chưa từng yêu ai nên anh không biết cảm
giác yêu là thế nào, càng không nghĩ mình sẽ yêu em. Cho đến khi anh gặp em ở buổi tiệc của ngài bộ trưởng. Tim anh đập mạnh khi trông thấy em,
mắt anh chỉ dõi theo bóng hình em. Khi em ra đi, anh cảm thấy hụt hẫng.
Lúc đó, anh mới biết mình đã yêu em. Mới biết cái cảm giác thổn thức đó
chính là tình yêu.

Im lặng một lúc, Vĩnh Thành nói tiếp:

– Anh đà tìm mọi cách để được gặp em, để được nhìn thấy em. Và em không biết anh vui như thế nào khi em nhận lời làm bạn gái anh. Suốt cả đêm
anh không thể ngủ vì nhớ đến gương mặt em, nhớ nụ cười của em. Anh mong
cho ngày mai mau tới để anh có thể nhìn thấy em. Nhưng sau đó, anh nhận
ra, ở em có cái gì đó rất xa lạ nhất là khi anh hôn em, dường như em
đang ép bản thân mình ở bên anh. Lúc đó anh rất lo sợ, anh sợ em không
yêu anh mà chỉ là muốn thấy hình bóng của Vĩnh Phong qua anh mà thôi.
Cho nên anh mới muốn làm Thành Vinh một lần nữa để ở bên cảm xúc chân
thật ở em. Anh yêu em, anh thật lòng yêu em , Hiểu Đồng, em tin anh đi.
Anh yêu em.

Vĩnh Thành đi đến nắm lấy hai bờ vai của cô, nhìn cô thành thật nói.

– Đừng nói, đừng nói nữa, em không muốn nghe – Hiểu Đồng vội lắc đầu, dùng hay tay che lấy tai mình từ từ thụt lùi ra sau.

– Anh yêu em, Hiểu Đồng – Vĩnh Thành tuyệt vọng nói.

– Em bảo anh đừng nói nữa mà – Hiểu Đồng tiếp tục lùi ra sau.

Một chân của cô đã chạm xuống lề đường mà cô vẫn không có ý định
dừng lại, vẫn cứ thụt lùi. Một tiếng còi vang vọng kêu lên kèm theo
tiếng thắng xe tạo thành âm thanh hổn tạp.

– Tin tin …tintin…keettt………….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.