Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 23
Ghen!
Người thay đổi không chỉ có riêng Đình Phong mà còn có cả Gia Hy nữa. Từ sau kì nghỉ tết, thằng nhóc đó chẳng biết ăn phải cái gì mà suốt ngày bám dính lấy tôi. Ra chơi thì đến lớp xem tôi làm bài tập, giờ ăn trưa thì cầm theo khay cơm chạy từ nhà ăn của khối 11 sang nhà ăn của khối 12 để ăn cùng tôi, lúc tan học thì đứng chờ tôi ở cửa lớp, đưa tôi đến tận lớp học thêm rồi mới trở về. Chính vì thế mà dạo gần đây trong trường xuất hiện mấy cái tin đồn vớ vẩn như: Tôi dùng bùa yêu mê hoặc nhân vật nổi tiếng số 1 trong trường; Trịnh Nguyên Ân khối 12 qua lại với đàn em khóa dưới, công khai cắm sừng chồng mới cưới;… và còn nhiều tin đồn khác nữa. Tôi thật hối hận khi đã từ chối để Đình Phong đến đón ra ngoài ăn trưa. Cũng may dạo này anh hay đưa tôi đi học vào buổi sáng, nếu không tôi chắc chắn Gia Hy sẽ đến đón tôi đi học. Sau đó sẽ có thêm một tin đồn mới là: Trịnh Nguyên Ân đã li hôn, quyết định về sống chung với tình nhân mới. Đến là điên luôn. Nhiều lúc tôi cũng thắc mắc, có phải đám con gái trường này định sẽ thi ngành báo chí tuyên truyền hết không, sao mà có thể đặt điều giật tít ghê thế cơ chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, những biểu hiện của Gia Hy càng chứng tỏ suy nghĩ của tôi là đúng, cậu ta thích tôi. Thử nghĩ mà xem, một tên con trai không thân không quen, tự nhiên lại hết lòng giúp đỡ bạn hết lần này đến lần khác. Những người như thế một là lừa đảo, hai là có tình cảm với bạn. Tuy Gia Hy là người khá bí ẩn nhưng trông cậu ta không có vẻ giống lừa đảo, hơn nữa từ trước đến nay cậu ta chưa từng bắt tôi phải trả ơn. Suy ra Gia Hy thuộc loại thứ hai, chính là có tình cảm với tôi.
Hôm đó là thứ bảy, tôi không phải đi học thêm nên sau khi kết thúc giờ học bồi dưỡng trên trường liền về thẳng nhà. Tất nhiên cái người đã gây cho tôi những tin đồn thất thiệt cũng bám theo đằng sau. Tôi có nên hỏi Gia Hy xem cậu ta có tình cảm với mình không nhỉ? Nếu có thì tôi sẽ khéo léo từ chối, còn nếu không có thì thôi. Mà tôi dám chắc là có.
Nhưng hỏi đột ngột như thế liệu có mặt dày quá không nhỉ? Dù sao cậu ta cũng chưa có nói bóng gió là thích tôi.
“A!” Đang mải nhìn trời nhìn dất suy nghĩ thì tôi suýt đâm đầu vào cột điện, may mà Gia Hy nhanh tay chặn giữa đầu tôi và cái cột nên tôi chỉ bị giật mình thôi.
Hành động vừa rồi của cậu ta cũng có thể coi là đang bảo vệ tôi đúng không? Chứng tỏ rằng Gia Hy luôn quan tâm để ý đến tôi nên khi tôi vừa gặp nguy hiểm cậu ta đã kịp thời ra tay giúp. Aizz!!! Xem ra là thích tôi thật rồi. Nhưng bây giờ mà nói ra chắc chắn sẽ khiến tình cảm tốt đẹp mấy ngày qua rạn nứt, dù sao tôi cũng thấy hơi hơi quý Gia Hy rồi. Mới cả tôi đã quen với việc bị cậu ta bám theo, nếu một ngày nào đó không còn nữa lại thấy có chút không nỡ.
Đắn đo mãi, cuối cùng tôi vẫn quyết định lên tiếng hỏi, một phần là do không muốn mầm non của đất nước bị hủy hoại vì lỡ đem lòng thích tôi, còn một phần là do không muốn Đình Phong hiểu lầm.
Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên, cười cười hỏi: “Gia Hy, cậu thích tôi đúng không?”
Gia Hy nghe tôi hỏi vậy chợt đứng khựng lại, quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khó hiểu. Một lúc lâu sau mới lên tiếng, trong giọng nói còn tỏ rõ sự mỉa mai: “Xin lỗi nhưng chị không phải mẫu người của tôi.”
Ý gì đây? Dám nói với tôi bằng chất giọng mỉa mai đáng ghét đó. Không, không đúng! Chắc chắn là thằng nhóc này ngại nên mới nói như thế để đánh lạc hướng sự chú ý của tôi. Hứ! Còn lâu Nguyên Ân này mới mắc lừa nhé. Tôi tỏ vẻ thông cảm nhìn Gia Hy, giơ tay vỗ vỗ vai cậu ta, an ủi: “Tôi biết là cậu có tình cảm với tôi… nhưng mà tôi đã có chồng rồi, cậu nên từ bỏ thứ tình cảm không có kết thúc này, tìm một… ”
Đang thao thao bất tuyệt thì Gia Hy đưa tay bịt mồm tôi, nhìn một lượt từ đầu đến chân tôi rồi hỏi: “Chị thấy mình có điểm nào thu hút tôi không?”
Vì bị bịt mồm nên tôi không thể nói, chỉ có thể gật gật đầu. Điểm tốt của tôi có đầy ra ý, ở trường cũng có hẳn một fan club riêng. Tôi không tin mình không có điểm nào thu hút Gia Hy, nếu không sao cậu ta lại tốt với tôi như vậy? Tận sau này tôi mới biết được lí do vì sao cậu ta lại tốt với tôi như vậy.
Gia Hy nhếch môi cười, cúi đầu ghé sát tai tôi, nhấn mạnh từng chữ một: “Tôi.không.thích.chị.”
Cậu ta vừa dứt lời thì có tiếng còi ô tô vang lên ngay bên cạnh. Tôi giật bắn mình lùi lại mấy bước, nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người của Đình Phong. Mặt tôi bỗng nhiên đỏ bừng lên, sao tôi lại có cảm giác giống như bị chồng bắt quả tang đang ngoại tình thế này?
“Lên xe!” Đình Phong liếc Gia Hy một cái rồi lạnh lùng ra lệnh, giọng nói tựa như băng giá.
Không khí trong xe bức bối đến mức ngột ngạt, tôi ngồi nhìn hết bên này đến bên kia, ngập ngừng mãi mà không dám mở lời. Gia Hy chết tiệt! Đâu cần cúi sát vào người tôi để nói, hại tôi bây giờ rơi vào hoàn cảnh có nhảy xuống sông Hồng cũng không rửa sạch tội.
“Suýt chút nữa tôi quên mất, ngoài khả năng lừa gạt người em còn rất giỏi trong việc quyến rũ đàn ông.” Đình Phong khẽ nhếch môi, buông một câu khiến cả người tôi đông cứng.
Anh nói như vậy là có ý gì? Anh coi tôi là loại con gái gì chứ? Anh có thể lạnh nhạt thờ ơ với tôi, có thể đối xử với tôi tùy ý nhưng tôi không cho phép anh xúc phạm tới lòng tự trọng của tôi.
“Anh thì khác gì tôi, cũng quyến rũ bao nhiêu đứa con gái nhẹ dạ cả tin còn gì.” Tôi nói bằng giọng khinh khỉnh, trong mắt tỏ rõ ý mỉa mai.
“Em… thằng nhóc đó là ai? Có quan hệ gì?” Đình Phong không nói lại được liền lập tức đổi chủ đề.
Hừ! Tại sao tôi phải trả lời anh chứ? Chính anh còn đưa gái về nhà mà không một lời giải thích với tôi đấy thôi. Lại còn bắt tôi thay quần áo cho con nhỏ đó nữa chứ. Tên chồng chết tiệt, chính anh ngoại tình trước vậy mà bây giờ còn dám lên tiếng chất vấn tôi. Mà tôi với Gia Hy hoàn toàn trong sạch, chính miệng cậu ta còn vừa nói là không thích tôi nữa chứ. Suy ra người sai chính là anh, đã ngoại tình lại còn ghen vớ ghen vẩn.
Bây giờ mới để ý lúc nãy anh lái xe ngược đường về nhà, hôm nay là ngày nghỉ sao anh lại ra ngoài giờ này, không phải là đi đón tôi đấy chứ? Nghĩ đến đây, lòng tôi bỗng dịu hẳn lại, mỉm cười ranh mãnh hỏi Đình Phong: “Anh đang trên đường đi đón em đúng không?”
“Không!” Đình Phong chẳng buồn liếc tôi, lạnh nhạt trả lời.
“Anh đang ghen đúng không?”
“Không!”
“Aizz… sao em lại ngửi thấy mùi giấm chua thế này?”
Lần này thì anh không trả lời, giả bộ chăm chú lái xe. Từ góc độ của tôi có thể thấy rõ khóe mắt anh đang giật giật. Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì! Tôi thích chí bật cười ha hả, đưa tay vỗ vỗ vai anh.
Đang cười đầy thỏa mãn thì Đình Phong đột nhiên dừng xe lại, nhận thấy nguy hiểm đang cận kề nên tôi ngồi sát vào cửa xe, nếu anh định làm gì thì tôi sẽ lập tức mở cửa nhảy xuống.
Đình Phong tắt máy sau đó nghiêng người sang chỗ tôi. Khuôn mặt anh chỉ cách mặt tôi đúng hai cm, hơi thở ấm nóng phả vào mặt tạo cảm giác nhồn nhột. Tôi cảnh giác đặt tay lên chốt cửa, chỉ cần anh định làm gì quá đáng là tôi sẽ mở cửa phi ra ngoài.
Thế nhưng Đình Phong chẳng làm gì quá đáng cả, chỉ giữ nguyên khoảng cách hai cm ấy và nói với giọng cảnh cáo: “Đúng là tôi đang ghen, vì vậy lần sau, em tốt nhất là đừng để tôi nhìn thấy hành động thân mật của em với thằng nhóc kia, em chỉ được phép là của riêng tôi. Nếu không đừng có trách tôi hạ thủ vô tình.”
Đúng là ép người quá đáng mà, bây giờ tôi mới biết là anh có tính chiếm hữu cao như thế. Thật quá bá đạo. Nhưng có qua cũng phải có lại, anh có tính chiếm hữu chẳng lẽ tôi lại không.
“Được thôi! Nhưng trước tiên anh phải giải thích tại sao hôm đó lại đưa Hà My đang say khướt về nhà… và phải hứa từ nay không được qua lại với bất cứ đứa con gái nào có tình cảm với mình.” Tôi hếch mặt nhìn Đình Phong, môi nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng.
“Được!” Anh chẳng thèm suy nghĩ mà lập tức đồng ý, ngay cả một chút do dự cũng không thấy.
Trên đường về nhà, Đình Phong đã giải thích với tôi hôm đó anh không có đưa Hà My về nhà mà là do con nhỏ đó tự tìm đến. Lúc anh lái xe về đến cổng thì bắt gặp nó đang nôn thốc nôn tháo ngay trước mũi ô tô. Vì nể tình anh trai của nó nên mới đưa vào nhà.
Nghe Đình Phong giải thích xong tôi thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Thì ra anh không ngoại tình. Thì ra anh hận tôi nhưng cũng rất yêu tôi. Và thì ra, mặt lạnh đáng ghét cũng có lúc biết ghen.