Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau

Chương 2


Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 2


Tôi luôn tự hỏi, liệu những cô gái có anh trai có những cảm giác kì lạ giống tôi hay không? Đầu tiên là cảm giác nhớ nhung mỗi khi anh trai đi xa, tiếp đó là cảm giác khó chịu khi anh ấy ở cùng với cô gái khác và cuối cùng là mỗi khi ở bên cạnh trong lòng lại thấy vô cùng hạnh phúc. Điển hình là lúc này đây, tôi đang cảm thấy rất rất nhớ anh, nếu có thể tôi sẽ mua vé máy bay rồi lên chuyến bay sớm nhất để sang Hồng Kông gặp anh.
Tôi đã từng đem chuyện này ra hỏi Hạ Băng – con bạn thân từ thửơ mới lọt lòng của tôi. Và câu trả lời mà tôi nhận được khiến tôi bị trầm cảm mất mấy ngày. Đến tận bây giờ, mỗi khi giáp mặt với Nguyên Vũ câu nói kinh khủng đó của nó lại vang lên trong đầu tôi: “Mày bị mắc phải chứng bệnh yêu anh trai mất rồi!!! Khổ thân!”
Trời ạ! Đó là căn bệnh quái quỉ gì vậy? Yêu anh trai, trước giờ tôi chưa từng nghe nói có căn bệnh quái lạ như thế nha. Thật là quá biến thái. Nhưng mà, ngoài cái chứng bệnh quái lạ đó ra tôi không tìm dược câu trả lời nào thích hợp để giải thích cho những cảm xúc kì lạ của mình cả.
Haizz…tạm gác chuyện cảm xúc sang một bên đã tôi phải nhanh chóng đến rạp chiếu phim bởi vì Hạ Băng đang chờ tôi ở đó để cùng xem phim “The Amazing Spider-man 2”. Tôi với nó mê tít anh nam chính của phim này, keke.
Rạp chiếu phim không quá đông bởi vì một lý do rất đơn giản: hôm nay không phải ngày nghỉ. Tôi có thể dễ dàng nhận ra Hạ Băng trong bộ váy màu xanh mà nhân vật Gwen Stacy mặc trong phim, nó đang đứng nói chuyện với nhân viên soát vé, vẻ mặt vô cùng tức tối. Đúng lúc tôi đi đến bên cạnh Hạ Băng thì bắt gặp một thân ảnh cao lớn tay dắt theo một đứa bé gái đi vượt qua tôi. Anh ta đưa vé cho cô nhân viên vừa cãi nhau với Hạ Băng sau đó thản nhiên bước vào bên trong, nhanh đến mức tôi không kịp nhìn rõ mặt.
“Tại sao anh ta có thể vào mà bọn tôi thì không?” Hạ Băng tức giận đến mức mặt đỏ phừng phừng, giọng nói đầy uất ức.
“Bởi vì anh ấy đã bao hết phòng chiếu này, mong quý khách thông cảm chờ mai quay lại xem, vé của quý khách sẽ có giá trị đến hết ngày mai.” Cô nhân viên tỏ thái độ không mấy hài lòng nhìn hai đứa tôi, khó chịu giải thích.
Hừ! Thái độ kiểu gì thế này, rõ ràng chúng tôi mới là người nên cảm thấy khó chịu ở đây. Còn cả cái tên thừa tiền kia nữa, muốn xem phim hai mình thì ở nhà xem đi cần quái gì đến đây bao cả phòng để ảnh hưởng đến người khác cơ chứ.

“Thái độ của chị như thế mà được à? Thân là nhân viên mà thái độ phục vụ vô cùng bất lịch sự mà cả cái cách làm việc của cái rạp chiếu phim này nữa, đã bán vé buổi chiếu ngày hôm nay cho khách rồi vậy mà bây giờ lại không cho người ta vào xem.” Tôi lừ mắt nhìn cô nhân viên, kiên quyết nói, “Gọi quản lí đến đây cho tôi!”
Cô nhân viên nhìn tôi vẻ mặt có chút sửng sốt, chắc cô ta không ngờ tới việc tôi đòi gặp quản lí. Trong lúc cô ta còn đang lúng túng không biết làm thế nào thì thân ảnh cao lớn từ trong phòng chiếu bước ra, cất giọng lạnh lùng như ra lệnh.
“Cho họ vào đi!”
“Vâng ông chủ.”
Tôi đưa mắt nhìn người con trai trẻ tuổi trước mặt, anh ta…chính là cái tên lạnh lùng tôi mới gặp cách đây không lâu – Triệu Đình Phong. Mà cô nhân viên kia vừa gọi anh ta là gì ấy nhỉ? “Ông chủ”, chả có lẽ anh ta là…là chủ của cái rạp chiếu phim này??? Hứ tên lạnh lùng này thật ghê gớm còn trẻ vậy mà đã làm tổng giám đốc của Đình Thiên bây giờ còn là chủ của cái rạp chiếu phim to nhất thành phố này, quả là không tầm thường nha.
“Vào xem thôi!” Còn đang mải đánh giá cái tên Đình Phong kia thì Hạ Băng nhỏ giọng nói, kéo tay tôi tiến về phía cửa phòng chiếu. Triệu Đình Phong liếc mắt nhìn tôi một cái sau đó đứng dịch sang một bên nhường đường cho hai đứa tôi. Lúc đi ngang qua người anh ta tôi còn ngửi thấy một mùi hương vô cùng quyến rũ, khiến tâm trạng bực bội vì thái độ của cô nhân viên kia lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác lâng lâng rất thoải mái. Mà bản thân tôi mỗi khi ngửi thấy hương thơm trên người Nguyên Vũ mới có cảm giác này.
Bộ phim kết thúc, tôi với Hạ Băng thỏa mãn bước ra khỏi phòng chiếu, vừa đi vừa tám truyện về anh nam chính, vừa ra đến cửa thì bọn tôi bắt gặp Đình Phong cùng cô bé lúc trước đi cùng hắn đang đứng chờ ở đó. Mặc dù không biết anh ta đang chờ ai nhưng theo phép lịch sự tôi vẫn tiến lại gần để nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn!”

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy chỉ khẽ “Ừ” một tiếng. Hừ tôi cực ghét những người quá ư lạnh lùng nha.
“Chị Nguyên Ân!”
Thanh âm trong trẻo tựa như nước vang lên lôi kéo ánh mắt của tôi hướng về phía phát ra giọng nói. Khi ánh mắt chạm đến một khuôn mặt nhỏ nhắn, nụ cười trên môi nở rộ như hoa, tôi cố gắng suy nghĩ xem đã gặp cô bé này ở đâu nhưng đáng tiếc là không nhớ được.
Bản thân tôi ấy mà đối với những người mới gặp qua một lần sau đó lâu lâu mới gặp lại tôi sẽ chẳng thể nào nhớ được, trừ khi người đó gây cho tôi ấn tượng quá đặc biệt hoặc ấn tượng không mấy tốt đẹp. Mà cô bé xinh xắn trước mặt tôi kia chắc chắn là không gây cho tôi một trong hai ấn tượng trên nên tôi mới không thể nhớ.
“Chị không nhớ em à?” Cô bé có vẻ thất vọng khi nhìn thấy vẻ mặt hỏi chấm của tôi, giọng nói cứ nhỏ dần.
Tôi thật sự rất ghét trẻ con nói đúng hơn là bị dị ứng, bởi chúng nếu không quá nghịch ngợm không chịu nghe lời thì cũng thích nũng nịu đòi cái này đòi cái kia. Vô cùng khó chịu nhưng mà khi nhìn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt xinh xắn như tiểu thiên thần kia chẳng hiểu sao sự chán ghét trẻ con trong lòng tôi lại tan biến hết, áy náy hỏi.
“A…thật xin lỗi, chúng ta đã gặp qua nhau rồi à?”
“Vâng hôm đó ở công viên trung tâm chị đã giúp em thoát khỏi bọn con trai đang bắt nạt em.”

Sau một màn hồi tưởng ký ức rốt cuộc tôi cũng nhớ ra, haizz…chỉ có thể trách trí nhớ của tôi quá kém đi. Trong lòng càng cảm thấy áy náy, tôi cúi xuống xoa đầu cô bé, dùng chất giọng ôn nhu nói, “Xin lỗi, tại trí nhớ của chị không được tốt lắm hehe, cô bé đáng yêu từ hôm đấy không có ai dám bắt nạt em nữa chứ?”
Cô bé cười thật rạng rỡ, bộ dáng thất vọng lúc trước cũng không còn vui vẻ nói, “Không ạ, bọn nó sợ chị rồi…à em là Đình Nhi, chị đi ăn với em và anh trai nhé em muốn cảm ơn chị, rủ luôn cả bạn chị đi cùng nữa.”
Tôi liếc nhìn Hạ Băng, vẻ mặt nó hớn hở như bắt được kim cương, gì thì gì chứ đồ ăn đối với nó có sức hút rất lớn hơn nữa lần này được ăn miễn phí chả trách hai mắt sáng rỡ thế kia. Tôi cười khổ, vốn định về sớm tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho anh nhưng nhìn Hạ Băng phấn khích thế kia xem ra tôi không thể từ chối rồi, ai bảo tôi quá tốt cơ chứ.
“Được thôi dù sao chị cũng đang đói.”
Bốn người chúng tôi lên xe của Đình Phong để cùng đi ăn trưa,suốt cả quãng đường tên “mặt lạnh” kia (à đây là tên tôi đặt cho Đình Phong) không nói thêm bất kì một câu nào chuyên tâm lái xe, chỉ có Hạ Băng và Đình Nhi là mồm miệng liến thoắng trò chuyện không ngớt. Ầy tôi với Hạ Băng tuy là bạn thân nhưng tính cách hai đứa vẫn có vài điểm không tương đồng, điển hình là tôi rất ghét trẻ con còn nó thì cực kì thích chúng nên bây giờ trong xe mới tràn ngập tiếng cười đùa của nó và Đình Nhi.
Xe dừng trước cửa hàng bánh ngọt có tên Lotte, mang đạm phong cách Âu châu. Tôi thích thú bước xuống xe, ngắm nhìn thật kĩ kiến trúc của cửa hàng trước mặt, trong lòng không khỏi phấn khích. Đang thả hồn vào không gian đẹp đẽ thì giọng nói của Hạ Băng chợt vang lên bên tai tôi, phá tan cái tưởng tượng được ăn thật nhiều những chiếc bánh ngọt đủ loại.
“Mày đứng đây nhìn gì vậy mau vào thôi đây là làn thứ hai tao đi ăn đồ Nhật.” Sau đó kéo tôi hướng đến nhà hàng bán đồ Nhật nằm ngay cạnh Lotte. Trời ạ! Vậy mà tôi cứ tưởng…thôi lát nữa sẽ ghé vào mua ít bánh mang về nhà ăn cũng được.
Chúng tôi được nhân viên phục vụ dẫn dến một căn phòng dành cho bốn người, căn phòng có màu sắc chủ đạo là màu nâu, ở giữa phòng kê một cái bàn gỗ cao khoảng 30 cm, xung quanh là bốn tấm nệm tròn màu đen, bốn bức tường được trạm khắc hình những bông hoa anh đào đang bay trong gió. Thoạt nhìn căn phòng có vẻ đơn giản nhưng thực chất lại vô cùng hài hòa đẹp mắt.
Tôi ngồi bên cạnh Đình Phong bởi vì Đình Nhi đã năn nỉ tôi cho con bé ngồi cạnh Hạ Băng, muốn khóc quá. Bình thường đứng cùng anh ta thôi cũng thấy sợ rồi chứ nói gì đến ngồi ăn ngay bên cạnh, mỗi lần chạm phải ánh mắt lạnh băng của anh ta là tôi lại thấy sợ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy sợ khi nhìn vào ánh mắt của một người, cảm giác có hơi mất tự nhiên cùng khó chịu. Ấy vậy mà hai cái người ngồi đối diện với tôi kia lại đang cười đùa rất vui vẻ, dường như đã quên mất sự tồn tại của tôi với Đình Phong. Cho đến khi những món ăn đủ màu sắc được dọn lên thì Hạ Băng với Đình Nhi mới thôi không cười đùa mà nữa chuyển sang tranh giành thức ăn, tôi chỉ biết nhìn với ánh mắt vô cùng ba chấm. Chán nản liếc sang bên cạnh thì bắt gặp khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc đang ăn rất chi là từ tốn, từng động tác của anh ta trông vô cùng tao nhã, dường như những việc đang xảy ra chẳng có chút tác động nào tới anh ta.

Thu lại ánh mắt của mình tôi lại chăm chú nhìn những món ăn tinh tế đủ màu sắc trên bàn, gồm có: sushi, sashimi, chirashi-don, taimeshi và onigiri (cơm nắm). Trời ạ! Sao lại tòan những món liên quan tới cá sống thế này? Thật là buồn quá đi, tôi rất ghét ăn cá hơn nữa còn là cá sống, xem ra chỉ ăn được mỗi onigiri thôi. Bỗng nhiên một đĩa sushi trứng cá hồi được đẩy đến trước mặt tôi, theo hướng cái đĩa được truyền tới thì có thể biết người đẩy nó đến là cái người đang ngồi ngay bên cạnh tôi. Tôi có chút ngạc nhiên quay sang nhìn thì bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn tôi, vẫn là vẻ lạnh lùng như mọi khi.
“Tôi không thích ăn đồ sống.” Tôi mỉm cười nói với anh ta rồi đẩy đĩa sushi về chỗ cũ.
“Để tôi gọi món khác.” Anh ta lãnh đạm nói.
“Không cần tôi ăn cái này là được rồi!” Tôi vừa nói vừa chỉ chỉ về phía đĩa cơm nắm nhỏ nhỏ xinh xinh trên bàn sau đó nhanh tay gắp một miếng bỏ vào bát. Thật ra thì tôi cũng muốn ăn ramen nhưng mà bữa ăn này là do anh ta mời thiết nghĩ không nên quá đòi hỏi, nếu là Nguyên Vũ thì lại khác, anh sẽ biết tôi thích ăn gì và không thích ăn gì. Ai da lại nhớ đến anh nữa rồi.
Kết thúc bữa ăn trong không khí vô cùng tẻ nhạt (à là đối với bản thân tôi thôi chứ ba người kia thì không chắc), tôi kéo tay Hạ Băng chạy sang cửa hàng bánh ngọt Lotte, trước khi đi không quên cảm ơn và tạm biệt hai anh em nhà họ Triệu.
Đứng nhìn theo bóng dáng hai cô gái nhỏ, Đình Phong bất giác mỉm cười, cô bé Nguyên Ân kia quả là thú vị, biểu hiện trong bữa ăn của cô ấy đúng là vô cùng phong phú. Trong lòng Đình Phong bỗng xuất hiện một cảm giác mang tên hứng thú, đã lâu rồi hắn không có cảm giác như vậy. Hơi cúi đầu nhìn đứa em gái nhỏ bên cạnh, Đình Phong cất giọng dịu dàng hỏi.
“Em muốn thuê Nguyên Ân làm bảo mẫu của mình à?”
“Vâng! Chị ấy vừa tốt lại vừa xinh đẹp, em rất thích” Cô bé nở nụ cười tươi rói, ánh mắt trong veo không một gợn sóng.
“Được!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.