Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 14
Sau mấy lần dò hỏi, tôi biết được lí do vì sao ông cục trưởng cục cảnh sát kia muốn ba tôi bắt bằng được Đình Nhi. Nghe nói con trai của ông ta trước đây từng làm trong đội phòng chống tội phạm. Trong một lần đuổi theo tên tội phạm buôn lậu vũ khí, anh ta không may bị bắn chết và người bắn chết anh ta chính là chân tay thân cận của Đình Phong. Sau vụ đó cảnh sát mở cuộc thanh trừng hắc bang quy mô lớn nhưng vì không có chứng cứ nên không thể động tới Đình Thiên. Ông cục trưởng kia sai người truy lùng người đã bắn chết con trai mình nhưng Đình Phong lại ra tay ngăn cản. Chính vì thế mà ông ta ôm hận trong lòng, quyết tâm trả thù Đình Phong. Nếu Đình Nhi rơi vào tay ông ta chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Tôi không thể trơ mắt nhìn con bé bị hại được.
Lựa chọn giữa gia đình và người yêu luôn là lựa chọn khó khăn nhất. Tuy tôi với Đình Phong mới dừng lại ở từ “thích” nhưng thích không có nghĩa là dễ dàng từ bỏ. Nếu bắt tôi phải lựa chọn giữa hai người họ, tôi thà chọn hy sinh bản thân mình, để cả hai được an toàn.
Theo kế hoạch đã vạch sẵn, ba sẽ bắt Đình Nhi khi con bé ra ngoài chơi. Tôi biết được chuyện này là do có một lần ba giả bộ vô tình hỏi tôi về công việc bảo mẫu. Tất nhiên là tôi đã kể chi tiết tất cả những gì mà tôi với Đình Nhi định làm cho ông nghe, và đúng như mong đợi, ba quyết định chọn hôm tôi đưa Đình Nhi tới công viên chơi để ra tay.
Bên Đình Phong, tôi chỉ nói vài câu là anh đã đồng ý để tôi đưa Đình Nhi đi chơi, cũng không có cử vệ sĩ đi theo như mọi lần. Lúc đó tôi không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ sợ làm lộ ra sự lo lắng trong mắt. Trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại câu xin lỗi và mong muốn anh sẽ hiểu cho việc làm của tôi.
Đình Nhi thích thú chơi hết trò này đến trò khác trong công viên. Khuôn mặt tươi cười của con bé còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời. Cứ nghĩ đến sau này con bé sẽ không thể thoải mái chơi đùa thế này nữa, lòng tôi lại quặn đau.
Chờ cho Đình Nhi chơi đến mệt, tôi liền bảo con bé ngồi nghỉ ở chiếc ghế đá chỗ vắng người qua lại, nói là tôi đi mua nước uống, sau đó nấp vào một góc.
Tôi vừa đi khỏi chưa được bao lâu thì người của ba ập đến, dùng khăn tay bịt mồm con bé lại, đợi nó ngủ rồi mới bế đi. Tôi cũng bí mật bám theo phía sau.
Hai bên hẹn gặp nhau ở một khu đất trống trên núi. Nơi này rất ít người ở, đường đi lại ngoằn ngoèo nguy hiểm. Rất thuận lợi ấy vụ việc mờ ám kiểu này. Tôi đã từng nghe không ít vụ giết người xảy ra ở đây.
Chờ cho người của ba bế Đình Nhi ở trong xe ra, tôi liền ra lệnh cho người của mình trên chiếc xe cảnh sát giả lao thẳng vào chỗ bọn họ đang đứng nhằm phân tán sự chú ý. Nhân lúc bọn họ không để ý, tôi chạy thật nhanh đến chỗ người đang bế Đình Nhi, tất nhiên anh ta cũng là người của tôi. Vừa mới đỡ được Đình Nhi thì tôi bị đám người của ông cảnh sát nhìn thấy. Tôi giả vờ đá cho người vừa bế Đình Nhi một cái, sau đó ôm con bé chạy về phía ô tô đang chờ sẵn. Không thể để những người kia phát hiện ra tôi đứng sau vụ này được.
Đặt con bé lên ô tô, tôi nói với anh Long – vệ sĩ của tôi và cũng là người tôi tin tưởng nhất, “Chăm sóc con bé giúp em.”
Chiếc xe vừa nổ máy rời đi thì một chiếc xe khác vụt qua tôi, đuổi theo xe của anh Long. Chết tiệt! Xe của anh Long cũng tăng tốc, nhằm tránh khỏi sự truy đuổi của chiếc xe đằng sau.
“Đình Nhi đâu?” Đình Phong không biết đã đến từ bao giờ, nắm chặt lấy vai tôi, lo lắng hỏi.
“Trên chiếc xe đi trước.” Tôi giơ tay tháo khẩu trang trên mặt, vừa nói vừa chỉ tay về chiếc xe trở Đình Nhi, đúng lúc đó một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt tôi.
Có tiếng súng nổ, tiếp theo là tiếng phanh gấp thật chói tai và cuối cùng là tiếng nổ đinh tai nhức óc. Tôi hoàn toàn chết lặng, chiếc xe trở Đình Nhi vừa nổ tung. Khói lửa sáng rực cả một vùng.
“KHÔNG!” Đình Phong hét lên một tiếng sau đó chạy về phía đám cháy.
Tôi sau vài giây chết lặng giật mình chạy theo giữ anh lại. Để anh chạy đến đó nhất định sẽ bị bọn người kia làm hại.
“Ở đó rất nguy hiểm.” Tôi đuổi theo Đình Phong, dùng tất cả sức lực tôi có giữ chặt lấy anh.
“Buông ra, tôi phải đi tìm Đình Nhi.” Đình Phong quát lớn, gạt tay tôi ra khỏi người anh, loạng choạng tiến về phía trước.
Tuy tôi không hiểu được cảm giác của anh lúc này như thế nào, nhưng nhìn vào mắt anh có thể thấy được sự đau khổ cùng tuyệt vọng. Tất cả là do tôi bất cẩn, ngu ngốc, nếu ngay từ đầu tôi chịu nói ra sự thật với Đình Phong thì Đình Nhi sẽ không phải chết. Không còn cách nào khác, tôi đành phải nhờ người của đánh ngất anh, đưa anh rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Đêm hôm đó Đình Phong sốt rất cao, trong lúc mê man hàng lông mày nhíu chặt lại, hai tay khua khoắng lung tung, luôn miệng gọi tên Đình Nhi. Tôi ngồi bên cạnh chăm sóc anh mà lòng đau thắt. Cảm thấy bản thân thật vô dụng, không cứu được Đình Nhi thì thôi còn khiến con bé thiệt mạng. Bây giờ Đình Phong bị như vậy cũng không thể làm gì để giúp anh bớt khó chịu.
Đình Phong bị sốt liền mấy hôm mới tỉnh, vừa tỉnh dậy liền lao đi tìm Đình Nhi nhưng chỗ xảy ra tai nạn đã được người ta dọn sạch, không lưu lại một dấu vết nào. Đình Phong dường như phát điên, cả ngày hết uống rượu lại đập phá đồ đạc. Tôi khuyên thế nào cũng không nghe.
“Nếu anh không chịu dừng lại thì để em uống cùng anh.” Tôi trừng mắt nhìn Đình Phong, giật lấy chai rượu trên tay anh, ngửa cổ uống.
Tôi chưa uống rượu bao giờ, lần đầu tiên uống lại dính ngay phải rượu wisky. Một phần ba trai rượu vừa dốc hết vào bụng, tôi liền lăn quay ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Lúc tôi tỉnh dậy dã là sáng ngày hôm sau, đầu óc quay mòng mòng, đau như búa bổ. Đình Phong ngủ gục bên giường, một tay nắm chặt tay tôi.
Khuôn mặt say ngủ của anh thật yên bình, không còn lạnh lùng, không còn nét đau đớn. Trông anh giống như thiên sứ đang ngủ vậy, xung quanh như tỏa ra ánh hào quang. Đẹp đến mức tôi không thể rời mắt.
“Em tỉnh rồi!” Mí mắt Đình Phong khẽ lay động, giọng nói lạnh lùng đầy mệt mỏi hỏi tôi.
Tôi ngây ngốc gật đầu, vẫn chưa thoát khỏi sức mê hoặc của khuôn mặt say ngủ kia. Đình Phong chỉ giơ tay xoa đầu tôi một cái rồi đứng dậy rời đi. Không nói gì thêm.
Mấy hôm sau, tang lễ cho Đình Nhi được tổ chức, có rất nhiều người đến, họ hàng, bạn bè và cả đối tác làm ăn. Tôi thay Đình Phong tổ chức tang lễ và tiếp đón khách, coi như đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho Đình Nhi. Còn Đình Phong, tôi sẽ dùng thời gian còn lại của cuộc đời để trả nợ cho anh.
Năm tháng sau.
Từ sau vụ tai nạn của Đình Nhi, Đình Phong ngày càng trở nên lạnh lùng hơn, suốt ngày lao đầu vào công việc. Mặc kệ tôi ở bên cạnh lải nhải đủ thứ chuyện vẫn không nói nửa lời. Thời gian tôi ở bên cạnh anh còn nhiều hơn thời gian ở nhà. Vậy mà vẫn không biến anh trở lại như bình thường được.
Hôm nay là giáng sinh, cũng là sinh nhật 18 tuổi của tôi. Tôi hẹn Đình Phong đi ăn tối sau đó đến nhà thờ cầu nguyện và anh đã đồng ý.
Diện một bộ cánh thật lộng lẫy và sang trọng, tôi vui vẻ đến công ty của Đình Phong. Lâu lắm rồi anh mới chịu đồng ý ra ngoài chơi với tôi. Bây giờ thì cả cái công ty Đình Thiên này đều nghĩ tôi là vợ chưa cưới của Đình Phong. Nhân viên cứ gặp tôi là chào, khiến tôi vừa ngượng vừa vui vui.
Sau khi ăn tối, Đình Phong và tôi đi bộ tới nhà thờ. Vì hôm nay là giáng sinh nên nhà thờ rất đông người. Tôi phải bám chặt lấy tay Đình Phong để khỏi bị lạc. Khó khăn lắm mới chen được vào trong thánh đường. Tuy tôi không theo đạo thiên chúa nhưng rất thích ngồi xem người ta làm lễ trong nhà thờ. Khi cả hai đã tìm được chỗ ngồi, tôi chìa tay ra trước mặt anh, hỏi: “Quà sinh nhật của em đâu?”
“Đợi một lát nữa.” Anh cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi rồi tiếp tục nhìn cha sứ đang làm lễ phía trên thánh đường. Khuôn mặt lạnh nhìn nghiêng vô cùng đẹp trai.
Chuông đồng hồ của nhà thờ vừa điểm 12 giờ, Đình Phong đột nhiên kéo tôi lên tháp chuông. Không gian xung quanh tràn ngập tiếng kinh thánh. Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói trầm lạnh vang lên đều đều: “Một tuần nữa chúng ta sẽ kết hôn.”