Đọc truyện Sẽ Có Một Ngày Anh Hiểu Em – Chương 40: Giấc mơ sẽ không có anh
Sáng hôm sau, mặt trời buồn bã không buồn rọi những tia nắng
ấm áp. Trong căn biệt thự sang trọng của Yumi, không khí im lặng bao
trùm….bỗng >
-Dậy đi, 7h30 rồi!!!_Toni cùng Tú Anh phá vỡ không khí
yên tĩnh, khua chiêng gõ trống
-…
-…
-AAAAAAAAAA!!! Chết với bà Cao Linh!!! _Yumi la lớn
-AAAAAAAAAA!!! Mau! Mau! Không bã xữ từng đứa bây
giờ!_Kelly cũng bật dậy, khua tay múa chân…
Cả bọn nháo nhào chạy đi VSCN…5 phút sau đã chuẩn
bị tươm tất.
-Các anh chị vào ăn sáng đi này ^^ _Tú Anh tươi cười
đi từ nhà bếp ra.
-Giờ này mà ăn cái gì nữa? _Anna
-Lên căn tin trường rồi ăn._Kelly
Tú Anh với Toni nhìn nhau cười gian_cả bọn bị đơ 1s _
-Ế! đừng nói là…~_ken
Yumi lấy điên thoại ra xem giờ…
-Bị lừa rồi!! Xông zô đánh nó!_ Ken chủ trương đứng
lên nói lớn ~~~
-XÔNG VÀOOOO!!!_đồng thanh toàn tập…
Sau khi Toni vs Tú Anh bị dần cko 1 trận tơi tả, cả
bọn mới tới trường.
May sao cả bọn vẫn đến trường đúng giờ….
-Ôi! Giấc ngủ ngàn vàng của tuii_Yumi mệt mỏi vừa đi
vừa than vãn _
…Một cái *liếc xéo* hình kẹo đồng đầy căm phẫn xen
lẫn tức giận của cả bọn tặng cho Toni và Tú Anh.
“tùng!tùng!” Toni và Tú Anh phải cảm ơn
tiếng trống vào lớp dữ lắm ý. Không lại chịu thêm 1 trận nữa-_-
chắc chết…
~Tiết đầu~ được coi là môn ru ngủ cho cả lớp 1 giấc
no say đó là môn Văn địa ngục…ừ thì bà cô vẫn say sưa *giảng bài*
suốt tiết còn nguyên lớp thì *la liệt* nằm trên bàn như không còn
chút sức lực nào. _
~Tiết 2~ Thể dục à? Con gái! ờ thì nhảy xà! Chuẩn
bị hôn nệm ôm xà đi là vừa!!
Bọn con gái lớp cứ kêu ca, than vãn nhức hết cả đầu.
Riêng nhóm Y thì tới 1 chiều cao lí tưởng với sự luyện tập đều dặn
nên không phải lo lắng nhiều mà vẫn dễ dàng nhảy qua. 70cm, 80cm, 90cm
tất cả đều có thể vượt qua. Mức xà được nâng lên 1m, có vẻ lần này
đã có nhiều bạn gái đã bỏ cuộc. Con số cứ thế mà tăng lên, số còn
lại là nhóm K và Y, rãi rác 1 số bạn nam trong lớp và trong đó có
cả con Yu (trốn nhảy mà giờ còn đòi nhảy 1m40 thì chuẩn bị hôn nệm
đi _ )
*1m40* (nổ đại con số, còn t/g là không qua rồi
đó..hh). Nhóm K lần lượt nhảy qua với những con mắt thán phục có,
ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có (chủ yếu là nữ là ngưỡng mộ, còn
mấy bạn nam thì…)) Nhóm Y, Yumi xung phong nhảy đầu, đến Ry, Anna
cũng qua được.
*Choáng váng* cơn đau của Sery cứ kéo đến trong chốc
lát và ngày càng đau hơn…
-Sery! Sery ơi! Cố lên! _cả bọn cổ vũ tinh thần cho
nhỏ. Bước đầu tiên, Sery cố gắng bước đi, nhưng không thể :(( nhỏ xác
định vị trí không được, mọi thứ dần mờ dần, mờ dần và chìm trong 1
màu đen…
-Sery!!!_ cả bọn hét lên chạy lại chỗ của Sery…và
Yumi cũng nhanh chóng gọi xe cấp cứu.
Ở đằng xa, Yu nở 1 nụ cười ranh mãnh tỏ vẻ rất đắc
chí.
————————————————————————————————–
Một lúc sau, tất cả đã có mặt tại bệnh viện(cúp
học luân _ )…*ting!!!* Tiếng chuông của phòng cấp cứu kêu lên…vị
bác sĩ mặc áo blue màu trắng bước ra. Cả bọn hối hả chạy đến hỏi:
-Bạn tôi/ cô ấy làm sao rồi???
-Ai là người nhà của bệnh nhân? đi theo tôi! _Vị bác
sĩ điềm tĩnh hỏi nhưng xen chút lo lắng.
-Là tôi_Key lo lắng trả lời rồi nhanh chóng chạy theo
bác sĩ nhưng bị Yumi cản lại không cho Key đi.
-Để tôi vào. Cậu ở ngoài đi.
Nói xong Yumi đi vào phòng bác sĩ để lại Key giũa sự
tò mò và lo âu. sau 1 hồi, Yumi bước ra với vẻ mặt bình thường:
– Sery không sao dâu. Nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe thôi.
Giờ về lấy đồ lên chăm sóc Sery nữa.
Trên chiếc xe mui trần trở về nhà, Yumi không thôi nghỉ
đến lời căn dặn của bác sĩ:” Bạn của cô bị bệnh máu trắng, có
vẻ cô bé lơ là việc này dẫn đến bây giờ căn bệnh đã nặng hơn. Nên
cho cô bé nghỉ ngơi vài ngày và thuyết phục cô ấy điều trị.”
“Nên cho Sery ra nước ngoài chữa thôi”_ Yumi
vẫn vơ suy nghĩ…
-Nè! Yumi! có xuống xe không vậy?_Ry
-A! Có chứ!_Yumi giật mình
Tối
hôm đó, căn phòng bệnh trống trải của Sery đã mang những lạnh lẽo,
vắng vẻ. Key đảm nhận việc chăm sóc Sery đêm nay, anh chàng lo lắng,
mệt mỏi và gục bên giường bệnh.
————————————————————————————————–
Sáng
sớm, ánh nắng ban mai rọi qua tấm rèm trắng mỏng manh. Sery mơ màng
tỉnh dậy,
-Key
à!_Sery nhìn Key 1 cách đau xót…
“Bây
giờ em phải làm thế nào để không khiến anh đau khổ, dằn vặt vì em,
vì căn bệnh quái đãn này??? Em có nên nói cho anh biết
không???….” Sery suy nghĩ mông lung rồi bước xuống giường nhung
không quên đắp cho Key 1 cái chăn. Nhỏ bước ra khỏi phòng bệnh 1 cách
mệt mỏi. Key tình dậy thì không thấy Sery đâu, lo lắng đi tìm
-Ủa?
Sery đi đâu rồi, cô ấy còn bệnh mà Trong
lúc đó cả bọn (trốn học lunn) đến bệnh viện làm ồn ào hết cả lên.
-Nè
nè, cạp đôi này làm gì trong đó vậy nhỉ? _Kelly nhanh nhảu.
-Làm
trò gì thế? Tụi tao mang đồ ăn sáng đến rồi này!_ Kay vừa đẩy của
phòng bệnh, vừa hỏi…
~…..~
trống không _
-Ớ!
Đi đâu rồi?_ Kin ngẩn ngơ.
-Trốn
đi tìm không gian riêng rồi sao?_Ry
-Ồ!
Lãng mạn vậy!!!_Anna
-Thôi
ngồi chờ tụi nó đi, đừng phá không khí riêng tư của tụi nó.
Yumi
vẫn im lặng suy nghĩ vè căn bệnh của Sery. Bên cạnh đó Ken đang nhìn
cô với ánh mắt khác thường. Không Phải ánh mắt đầy gian xảo, cũng
không phải ánh mắt luôn tức tối hằng ngày. Yumi ngước mắt lên chốc
lát *1s* thì bắt gặp ánh mắt ấy, ánh mắt như chứa sựu quan tâm nhỏ
bé bên trong cái tảng băng lớn ấy. Ánh mất ấy có ý gì vậy nhỉ???
Còn
về Key, chàng đi tìm Sery khắp bệnh viện. mồ hôi nhễ nhại thấm qua
chiếc áo sơ mi của anh chàng, chợt 1 suy nghĩ lóe lên:
-A!
Đúng rồi! Sân thượng!!!
Key
nhanh chóng chạy lên sân thượng. Bóng dáng nhỏ bé giữa bầu trời trong
xanh. Những làn gió nhẹ chơi đùa ùa qua mái tóc mượt mà của Sery.
Là vì gió làm cay khóe mắt em hay vì 1 thứ gì đó??? Những giọt
nước mắt đau đớn lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn của Sery…Bỗng Key
gọi:
-Sery
à! Em làm gì ở đây vậy? Em còn bệnh mà!
Sery
bỗng giật mình vội lau nước mắt quay đầu lại gượng cười:
-Em
không sao! Em lên đây hóng gió thôi! Trong phòng bệnh ngột ngạt quá ý
mà…em không sao!!! :))_ Sery biện minh
-Em
khóc à?_Key ngờ vực.
-Đâu
có! Em không khóc, anh không thấy trên đây có gió à, là bụi thôi._Sery
cười. Nụ cười dịu dàng nhưng đau đớn lắm. Nhưng nó đã đủ làm dịu đi
sự lo lắng cua Key rồi.
~~~~~
Quay
về phòng bệnh, thì vk ck nhà ta phát hoảng vì căn phinfg đã trỏ
thành nơi cho cả bọn tha hồ phá phách.
-Hey!
Nhào zô luôn đi!_ Kin lên tiếng
-May
là vk ck 2 người về kịp không thì hết đồ ăn rồi!!!_ Kelly vùa nói vừ
ôm 1 mớ đồ ăn.
-Tham
lắm rồi nha Kelly, cho tôi với_Kay lanh chanh
-Mang
đồ ăn cho tụi nó mà giờ ăn hết, bó tay @@@_Ken cằn nhằn.
-Ăn
vừa thôi, làm gì mà giống bị bỏ đói mấy năm vậy? _Yumi
-Cục
cưng ăn đi này!_Kin nựng yêu, đút cho Anna 1 miếng bánh.
-Ẹc!
Sến khiếp!_Ken
-Mấy
người…Tôi sẽ cho mấy người biết tay!!_ Key la làng cầm gậy chơi
mèo vờn chuột làm cả bọn chạy bán sống bán chết. Kelly còn tiếc
của ôm theo cả mớ đồ ăn. Sau khi cho cả bọn ra ngoài, Key đưa Sery về
giường rồi dọn dẹp bãi chiến trường. Cả bọn nấp ở ngoài cửa bàn
tán:
-Đảm
đang ghê!_ Ry.
-Chồi
ôi!!! Cảnh đẹp! Cảnh đẹp! Chụp! Chụp! Ta cần camera!_Kin hò hét.
-Kin!
Anh nên học tập đấy!
–
=_= _Kin im hơi, lặng tiếng.
-Hahahaha
_Cả bọn cười toàn tập.
-Im
lặng nào! _Ken và Yumi hét.
–
Woaaa! Thần giao cách cảm luôn kìa!_ Kelly cười gian.
*1s*
Hai đứa nhìn nahu 1 lúc.
–
Xì! Không thèm!_ đồng thanh tập 2.
-Ai
cho cô/anh nhái tôi!_ đồng thanh tập 3
-HAHAHAHAHA_
cả bọn cười phá lên (trừ Ken và Yumi đang hằm hằm nhìn nhau)
-Im
đi_đồng thanh tập 4.
-Thôi
đi về!_ đồng thanh tập 5(mệt với 2 ac này gê _ )
-Tớ
cũng không hoan nghênh các cậu ở lại đâu! PyePye nkang!!!_Ken bước ra
khỏi phòng bệnh trên tay cầm 2 bịch rác và trân trọng gửi lại cho
cả đám.
~~~*1s*~~~
đơ! cả bọn ngớ người :))
-Nhớ
vứt rác vào sọt đấy nhắ!_Key tười cười trở về phòng.
Đôi
môi Sery khẽ cong lên “anh cứ như vậy thì làm sao em có thể yên
lòng được đây?” Sery suy nghĩ trong sự đau khổ và day dứt. Sâu
trong nụ cười là 1 nỗi đau không ai có thể thấu hiểu được.
Cả
bọn đã trốn học 2 ngày liền, đảm bảo ngày mai bà bác già Cao Linh
sẽ không để yên cho cả bọn đâu. =_=…