Đọc truyện School Life – Chương 1: Gặp mặt 1
Nếu như ngày đó, anh ấy chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi…
– Story begins –
Một buổi sáng trong lành… bỗng nhiên giọng nói của mẹ cô gọi dậy cùng với chuông đồng hồ báo thức đang kêu.
– Dao Dao dậy đi con! Sắp trễ giờ rồi mà còn ngủ à! Dậy đi học mau lên – Mẹ của Dao Dao đang cố gọi cô.
Cô bừng tỉnh nhìn đồng hồ… 😮.
– Á… 6h30 rồi! Sắp trễ rồi! Sao mẹ không gọi con dậy sớm hơn! Hôm nay là ngày khai giảng… bạn con còn đang chờ nữa – Cô hét toáng lên rồi nói.
( Xin chào mọi người mình là Bối Dao Dao năm nay 17 tuổi, đang học năm hai của trường cấp 3 tên Z. Gia đình mình rất bình thường mẹ tôi mở một tiệm hoa còn bố tôi mở tiệm cơm…)
Mẹ cô nghĩ ” mẹ gọi con từ nãy đến giờ tại con cứ nằm lười ấy chứ… Haizz “. Cô vội vàng chạy đi làm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo, lấy cặp sách chạy xuống nhà. Cầm một mẩu bánh mỳ ngậm vài mồm rồi chạy ra ngoài lấy xe đạp.
– Đi cẩn thận, nhớ uống sữa nóng nhé! – Mẹ cô nhắc nhở.
– Vâng… con đi đây! Chào mẹ! – Cô bộ chạy đi trước khi mẹ cô lên bắt uống sữa. ” Có ai giống tôi không lên cấp 3 rồi mà vẫn bị bắt uống sữa… “.
Lúc mẹ cô lên đã thấy cô chạy đi mà ly sữa vẫn còn nguyên.
– Đúng là hết cách với con, có ly sữa mà cũng không chịu uống – Mẹ cô lắc đầu nói.
Cô đi trên đường rất nhanh, đến ngã tư cô gặp một chiếc xe sang trọng. Cô phanh gấp và ngã xe may mà cô nhảy xuống kịp chứ không bị thương rồi, công sức một năm học võ cuối cùng cũng hữu dụng một chút. Chiếc xe kia cũng phanh lại, một người từ trong xe bước xuống hình như cách ăn mặc giống một tài xế…
– Cô đi đứng kiểu gì vậy? Lỡ may xảy ra tai nạn thì sao? – Tài xế đi đến chỗ cô và quát.
– Cháu xin lỗi ạ! Thật sự xin lỗi! – Cô cúi xuống xin lỗi dù sao cũng có lỗi của cô mà.
Rồi trong xe có một chàng trai với mái tóc đen óng bước xuống. Người tài xế lại chỗ cậu ta nói với nhau gì đó rồi người tài xế bước lên xe. người con trai đó bước đến gần tôi và hỏi.
– Cậu không bị thương chứ? – Kỳ Lạc hỏi cô.
( Xin chào mọi người mình là Chu Kỳ Lạc 17 tuổi hôm nay chuyển đến trường cấp 3 Z. Mẹ tôi mất từ nhỏ còn bố tôi là chủ tịch tập đoàn Chu thị…).
– Không sao, cảm ơn! – Cô xua tay cười nhẹ nói.
Cô nhìn đồng phục của cậu mặc nghĩ ” không phải đồng phục của trường mình sao. Mà hình như mình chưa từng nhìn thấy cậu ta. Không nghĩ nữa sắp muộn học rồi, Ngô Lỗi và Tâm Lan còn đang chờ mình “.
– Thành thật xin lỗi cậu nha! Mình sắp muộn rồi. Chào cậu, bye bye… – Cô nói xong nhấc xe đạp lên rồi đi tiếp. Cậu nhìn theo bóng lưng nhỏ bé rời đi rồi cười mà nói…
– Đúng là một cô gái thú vị, tôi sẽ biến cậu thành của riêng tôi… – Kỳ Lạc nói xong rồi bước lên tiếp tục đi tiếp.