Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 70: 64.
Do sự thúc ép của chồng và con trai cưng, mẹ Jeon trong hai tháng cuối của thai kì tạm ngừng việc đến công ty mà ở nhà chuyên tâm bồi bổ cơ thể. Ba Jeon thì vẫn đi làm, sáng đến công ty, tan tầm về nhà với vợ, hạn chế hầu hết các cuộc gặp mặt khách hàng sau giờ hành chính.
Ba Jeon có nói muốn thuê người làm để trông nom mẹ khi ba không có ở nhà, cũng để phụ giúp việc nọ việc kia nhưng mẹ Jeon tính tình hướng nội, không muốn có thêm người lạ trong nhà nên ba đành chiều theo ý vợ mà thôi.
Hàn Quốc và Mỹ lệch nhau khoảng 11 giờ đồng hồ, buổi sáng ở Hàn cũng là buổi chiều tối ở Mỹ. Chính vì thế mà khoảng thời gian tầm 9 giờ sáng là lúc lý tưởng để mẹ gọi con trai.
Mỗi sáng, sau khi tiễn chồng đi làm, mẹ Jeon quay về phòng rồi cùng Siro nói chuyện với anh hai nhỏ một chút.
Cảm giác mang thai Siro chẳng khác gì lúc mang thai Jungkook. Cả anh trai và em gái đều hiểu chuyện ngay từ khi chưa lọt lòng. Mẹ đưa tay xoa phần bụng nhô cao, miệng mỉm cười hoài niệm về hình ảnh Jungkook lúc nhỏ.
Như nhớ ra mấy quyển albums đã cất rất lâu trong tủ, mẹ Jeon nổi hứng muốn xem. Là ảnh cưới của ba và mẹ Jeon hơn hai mươi năm trước. Tuy điều kiện kinh tế lúc ấy có chút khó khăn nhưng ba Jeon không hề để mẹ Jeon thiệt thòi hơn so với bạn bè cùng trang lứa.
Đám cưới không có quá nhiều khách mời nhưng được tổ chức ở nhà hàng khó đặt chỗ nhất ngày ấy. Váy cưới mẹ mặc không quá lộng lẫy nhưng là ba Jeon cho người thiết kế riêng chứ chẳng thuê mướn bên ngoài.
Mẹ vuốt vuốt tấm ảnh đã có chút phai màu vì dấu ấn thời gian, chỉ có cảm xúc của hai nhân vật chính trong ảnh là vẫn mãi như thế.
Mẹ cười thật tươi nhìn vào ống kính máy ảnh trong khi ba Jeon lại chỉ say đắm nhìn vợ mà thôi.
Mẹ lại lật qua một trang ảnh khác, ba Jeon cầm tay mẹ hôn xuống dịu dàng. Phút chốc trong lòng, mẹ nhớ đến năm tháng được ba cưng chiều nhiều thế, vậy mà có lúc mẹ hiểu lầm yêu thương của ba.
Người mang thai hay nhạy cảm, không muốn mà nước mắt từ lúc nào đã ươn ướt trên mi cong.
Lật đến trang cuối cùng, mẹ ngạc nhiên khi nhìn thấy bức ảnh ở cánh đồng hoa hồng năm đó… Là bức ảnh mẹ đã từng tìm rất lâu.
Vì sao mẹ lại muốn tìm?
Bởi lẽ đó là tấm ảnh duy nhất có đủ mặt ba thành viên khi Siro chưa xuất hiện trên đời. Hoá ra lại nằm ở trang cuối cùng của cuốn hình cưới.
Lần đó mang thai, mẹ thích hương hoa hồng nhiều lắm, nhất là hoa hồng đỏ. Rồi không biết ba Jeon làm sao biết được mà đưa mẹ đến một vườn hoa rất lớn ở tận Daegu. Bức ảnh mẹ đang ngắm cũng chính là được chụp vào lúc đó.
Ở cánh đồng hoa lá xanh ngắt nổi bật những đóa hồng thẫm tươi, ba Jeon ôm vợ từ phía sau, bàn tay áp lên hai tay vợ đang đặt trên bụng tròn. Có lẽ cảm nhận được hương hoa hồng nên Jeon của ba mẹ hôm ấy rất vui, là lần đầu bé con không nằm yên mà ấn bàn chân nhỏ lên bụng mẹ… Cả hai vợ chồng đều cảm nhận rõ sự hào hứng của con trai đầu lòng.
“Aw !”
Bụng mẹ nhói lên một chút khiến mẹ dời tầm mắt khỏi quyển album…
“Siro sao vậy con?”
Mẹ vừa xoa bụng vừa như nói chuyện với bé con trong bụng, bé út hình như muốn nhắc mẹ điều mẹ đang quên…
Mẹ lại mỉm cười nhìn bàn chân nhỏ xíu xiu nấp sau da bụng, phản ứng của hai anh em Jungkook quả thật giống nhau… Chỉ là, Jungkook thích hương hoa hồng, còn Siro lại thích nghe mẹ kể chuyện, đọc thơ…
Chuông báo thức điện thoại vang lên, đến giờ gọi anh hai của Siro rồi mẹ ơi…
Hoá ra Siro muốn nghe giọng anh hai nhỏ rồi.
.
.
.
.
Tiếng bàn phím vẫn vang lên lạch cạch, Taehyung vẫn bận làm việc. Jungkook nói chuyện điện thoại với mẹ xong lại lăn cuộn tròn vào trong chăn.
“Anh Haneul bảo khi nào sẽ về Hàn vậy anh?”
Taehyung khẽ nhíu mày, không hề có ý mắng Jeon nhỏ.
“Sao tự dưng em lại quan tâm cậu ấy?”
“Mẹ bảo dự sinh còn ba tuần nữa, nhưng em cứ thấy lo lo như nào ý. Buổi sáng ba đi làm, ngộ nhỡ…”
Taehyung thấy em lo lắng không thôi, bỏ dở bảng số liệu còn đang làm, chân bước đến quỳ gối trước mặt Jungkook, bàn tay nâng lên xoa xoa gò má an ủi.
“Mai là Haneul về Hàn rồi. Bay cùng chuyến với Yoongi và Jimin. Ngoan, đừng nghĩ nhiều, sẽ đau đầu.”
Jungkook lấp lánh mắt nhìn anh, bàn tay đưa lên nắm tay anh. Bất kể lòng Jungkook có bao nhiêu nỗi bất an, chỉ cần Taehyung cạnh bên sẽ hoá dịu dàng…
“Dạ.”
Nghiêng đầu nhìn về hướng màn hình máy tính, Jungkook lại quay nhìn anh.
“Anh đang làm việc ạ?”
Taehyung gật đầu.
“Ừm, anh còn một chút.”
Nghe anh nói, Jungkook nhấc người tiến sát mặt anh nhẹ nhàng đặt môi chạm vào gò má.
“Anh đừng làm việc nhiều quá nhé!”
“Được, mọi chuyện đều nghe theo em.”
“Dạ …”
.
.
.
.
Cứ thế ngày lại ngày qua, Taehyung căn bản không còn nhiều thời gian khi phải vừa học vừa làm việc. Chỉ là bao giờ anh cũng chọn ngồi làm việc bên cạnh Jungkook. Một người học, một người làm việc, đôi lúc mệt mỏi quay sang bên cạnh liền có thể nhìn thấy người mình yêu thương.
Vẫn như thường ngày, Jungkook ngoan ngoãn ngồi làm bài tập, vì sắp thi nên em càng có nhiều bài tập hơn.
Đại học khác với các trường học trước đây. Thời học sinh chỉ cần học hành chăm chỉ, đến lúc thi cử, thầy cô sẽ khoanh vùng giới hạn kiến thức hoặc thậm chí là soạn sẵn đề cương cho mấy đứa nhỏ của mình.
Trở thành sinh viên rồi mới hiểu, việc gì cũng phải tự làm, học hành tự tìm tài liệu, thi cử tự soạn đề cương. Nhiều em nhỏ vừa vào năm nhất đại học còn hoang mang không biết học gì trước thềm mỗi kì thi.
Nào là đề đóng rồi lại đề mở, tự luận rồi thêm tiểu luận, vấn đáp rồi cả thực hành. Đến hình thức thi cũng rất nhiều tuỳ thuộc vào môn học và giảng viên.
Jungkook vậy mà ngủ quên trên bàn lúc nào không hay, Taehyung vẫn làm việc trên máy tính định quay sang nhìn xem em bé đã làm bài đến đâu rồi thì bắt gặp ngay gương mặt phụng phịu đang áp lên mặt bàn, không kìm được đưa tay xoa đôi má mềm mềm.
Thật muốn hôn!
Bên ngoài trời mưa lất phất, Taehyung lấy tấm chăn bông choàng qua người Jungkook vì biết bạn nhỏ không chịu được lạnh. Anh quay trở lại làm cho xong việc để bế Jungkook về giường.
Jungkook dụi dụi mặt vào ngực anh khi được Taehyung bế bổng, hơi ấm quen thuộc khiến cơ mặt giãn ra không chút đề phòng.
Taehyung sợ em giật mình nên mỗi hành động đều rất nhẹ nhàng, tay anh vẫn ôm lấy Jungkook, chỉnh đầu em đặt lên vai mình cho thoải mái.
Công việc của Taehyung vẫn chưa xong, anh là muốn ôm ôm cục bông của mình một chút.
Taehyung rất thích ngắm gương mặt của em bé nhà mình, đặc biệt là khi em ngủ say. Cảm giác bình yên như mặt hồ phẳng lặng. Và bao giờ, Taehyung cũng không kìm được mà cúi xuống hôn lén Jeon nhỏ của anh.
Chụt!
“Ưm…hm..”
Cảm nhận nhịp thở đều đặn của Jungkook, Taehyung khẽ rút tay định xuống giường. Chỉ vừa động người một chút, bàn tay nhỏ của Jungkook vòng qua eo ôm chặt.
“Anh đừng làm việc nhiều quá nhé!”
“…”
.
.
.
.
“Ưm…”
Hôm nay là cuối tuần Jungkook mở mắt dậy, theo thói quen sờ chỗ bên cạnh tìm hơi ấm quen thuộc nhưng chỉ cảm thấy trống trải, Taehyung chắc đã đi từ sớm rồi.
Em bước xuống nhà nhìn vào bếp thì thấy bữa sáng đã được chuẩn bị kèm theo mảnh giấy.
Jeon của anh thức dậy nhớ ăn sáng nhé! Hôm nay anh bận nên chắc sẽ về muộn. Tối em cứ ăn trước, đừng chờ cơm anh.
Dạo này Taehyung làm việc nhiều nhỉ…?!
Jungkook quay về phòng tìm điện thoại muốn gọi cho anh.
Hyungie ❣️đang gọi…
Cuộc gọi đầu tiên chẳng có ai nhấc máy, Jungkook vẫn kiên nhẫn ấn tiếp cuộc gọi tiếp theo.
“Jeon…”
Phải đến cuộc gọi thứ ba Jungkook mới được nghe giọng anh.
“Anh ơi…”
“Ơi…”
“Anh đang làm việc ạ?”
“Ừm, anh có chuẩn bị bữa sáng cho em.”
“Dạ…”
Ngừng một chút, Jungkook lại nói.
“Anh đừng làm việc nhiều quá nha!”
“…”
Điện thoại tắt rồi, Jungkook không nghĩ nhiều mà khoác áo ra ngoài.
Hôm nay Jungkook không muốn ở nhà…
Lang thang hết phố nọ đường kia, Jungkook cứ đi mãi chẳng biết bao lâu.
Ở phố xá náo nhiệt mênh mông biển người, lặng lẽ đỏ mắt. Jungkook chậm rãi buông cốc bia, ánh lại trở nên thâm trầm. Dưới hoàng hôn hồng đậm, mắt ướt mi cay, khuôn mặt ướt đẫm.
“Ba mẹ đừng làm việc nhiều quá nhé!”
“Anh đừng làm việc nhiều quá nhé!”
Ông trời quả thật chẳng cho ai tất cả…
Jungkook lúc trước cô đơn khi không nhận được sự quan tâm của ba mẹ, Taehyung liền xuất hiện ôm em vào lòng mà dỗ dành. Giờ ba mẹ Jeon đã yêu thương Jungkook hơn một chút, có phải là đến lúc Taehyung rời đi rồi không…?
Nhìn xuống bàn tay đang cầm ly bia, các ngón tay giơ lên ngắm nhìn thật kĩ…
“Móng tay lại dài rồi, lần này phải tự cắt thôi…”
Dạo này Taehyung lúc nào cũng vậy, Jungkook rất muốn biết anh làm gì. Là từ khi nào Taehyung không chia sẻ công việc của mình với Jungkook nữa?
Tự hỏi rồi tự đau lòng, Jungkook lần nữa ngửa cổ uống sạch phần bia còn sót lại. Jungkook sau đó rút vài tờ tiền trong túi đặt lên bàn rồi rời đi. Em phải về nhà trước khi Taehyung về.
9 giờ rồi Taehyung vẫn chưa về nhà cũng chẳng một tin nhắn hay cuộc gọi.
10 giờ rồi 11 giờ. Kim đồng hồ cứ lặng lẽ chuyển động mặc kệ Jungkook bất động gục đầu trên nệm lớn trong phòng.
12 giờ… và 1 giờ sáng!
Jungkook mơ màng cảm nhận chỗ ngồi bên cạnh lún xuống một chút…
“Anh về rồi…”
Taehyung đau lòng giúp em vuốt lại mái tóc.
“Sao em chưa ngủ?”
“Em chờ anh về.”
“Thức muộn như thế, đau đầu làm sao đây?”
Lời nói dịu dàng như thế nhưng… nhưng Jungkook của anh lại khóc.
Taehyung giật mình nâng gương mặt nhỏ nhắn đang cố tránh né anh.
“Em sao lại khóc? Anh không có mắng Jungkook mà.”
Taehyung vừa vào phòng, nhìn thấy em đã lập tức đi đến ôm em vào lòng. Nhưng Jungkook chỉ ngồi yên không phản ứng, em không ôm lại như mọi khi, cũng không hôn anh như mọi lần. Taehyung thấy có gì không đúng.
Anh nhìn thấy em ổn, bởi vì em cố tỏ ra mình ổn trước mặt anh thôi. Còn em khóc trước mặt anh, là vì em muốn giữ anh lại.
“Jeon à…”
“Em… em đâu có khóc! Ban nãy thái hành nên còn cay mắt thôi.”
“Ừm… lần sau cẩn thận một chút!”
Jungkook nhìn anh rồi lại quay đi ngăn anh thấy được nước mắt. Nói dối rõ ràng như vậy, Taehyung thậm chí còn không nghe ra…
“Hôm nay, Jungkook của anh làm gì ý?
“Em chỉ học bài rồi chơi game một chút.”
Không phải! Em uống bia…
“Có ăn đủ ba bữa không?”
“Dạ có !”
Chỉ uống bia và bia… Có phải anh rất lo cho em không?
Suy nghĩ thành thật như thế mà lời nói ra lại toàn điều dối gian. Nhưng quan trọng… Taehyung của em hôm nay chẳng nhận ra nữa.
Jungkook nhích người hôn lên má Taehyung theo thói quen rồi mới nằm ngoan xuống gối.
“Em ngủ trước nha, anh xong việc thì ngủ nhé!”
Anh ôm em ngủ được không? Em nhớ anh cả ngày hôm nay luôn đó.
“Ừm, Jungkook của anh ngủ ngoan.”
Phải rồi… Taehyung phải làm việc nữa mà. Jungkook ngủ rồi sẽ chẳng còn ai làm nũng. Jungkook ngủ rồi, sẽ chẳng còn ai phiền anh nữa đâu…
“Taehyung ơi…”
“Ơi?”
“Anh đừng làm việc nhiều quá nha.”
“Ừm, anh biết rồi.”
“…”
“Taehyung ơi…”
“Ơi?”
“Anh đừng làm việc nhiều quá.”
“Anh biết rồi.”
“…”
“Taehyung ơi…”
“Ơi?”
“Anh đừng…”
“Anh có việc một chút, nói chuyện với em sau.”
“…”
“Ba mẹ có việc rồi, con tự mình làm đi.”
Không… Taehyung… đừng như thế mà.
Taehyung ơi…
Cả người bất lực đổ gục xuống nền nhà lạnh buốt, Jungkook có gọi đến khàn cả cổ anh cũng chẳng quay đầu lại nhìn em.
“Ba nói em giống một ngôi sao… trong khi mẹ đối với ba là cả bầu trời.”
“Ừm… nhưng mắt nhìn anh kém lắm, chỉ vừa đủ chỗ cho một ngôi sao thôi.”
Giờ trong mắt anh chẳng còn một ngôi sao nhỏ nữa rồi…
“Anh là người yêu em, nếu có chuyện gì không ổn, hoặc bất cứ khi nào em cần người lắng nghe thì hãy nhớ anh luôn ở đây, ngay bên cạnh em…”
Anh đâu rồi, Taehyung ơi…
“Năm nay anh lại yêu em nữa nhé!”
“Không những năm nay, năm tháng sau này cũng chỉ yêu em…”
Giờ anh còn yêu em không?
“Bởi vì… anh yêu em!”
“…”
“Jeon ơi!”
“Jungkook, em sao vậy?”
“Jungkook à, mở mắt ra nhìn anh nào.”
“Ngoan, anh ở đây mà… Jungkook.”
Phựt !
Jungkook theo tiếng anh gọi mà giật mình tỉnh giấc. Không phải chăn lạnh giường trống, là Taehyung đang ôm lấy em mà dỗ dành.
“Jungkook. em mơ thấy ác mộng sao?”
Ác mộng sao? Những chuyện vừa rồi chỉ là mơ thôi đúng không?
Taehyung vì nghe tiếng thút thít bên tai mà giật mình tỉnh giấc, trong lòng hốt hoảng không biết vì sao Jeon lại khóc mặc dù còn chưa tỉnh dậy sau một đêm mưa.
Lay nhẹ người Jungkook muốn gọi em thức dậy, kết quả hiện tại sao em nhỏ của anh lại càng khóc lớn hơn vậy nè?
Jungkook ghì chặt áo Taehyung rồi vùi mặt vào lòng anh chẳng nói gì cả.
“Jeon ngoan, anh đây rồi, không sao rồi.”
“Taehyung đừng mặc kệ em mà…”
Dù đã ý thức tất cả đều là mơ nhưng trong lòng Jungkook vẫn đang rất lo sợ.
Nắng ấm ban ngày chẳng ấm bằng vòng tay anh ôm.
Taehyung vẫn ôm chặt em như thế, bàn tay vẫn ra sức dỗ dành. Rốt cuộc Jungkook đã mơ thấy gì mà lại hoảng sợ như thế, Taehyung thật đau lòng.
“Anh sao có thể mặc kệ Jungkook được?”
Hôn nhẹ xuống trán nhỏ trấn an Jungkook, anh khẽ khàng nói chuyện với em.
“Có chuyện gì thì kể anh nghe, anh sẽ lắng nghe em mà. Ai kêu em lại là hoàng tử nhỏ của anh.”
Taehyung lại trêu em rồi, nhưng chính thế này Jungkook mới nhận ra Taehyung vẫn yêu em như trước giờ vẫn thế.
Jungkook lại ngước nhìn anh, giọng nói rụt rè hỏi nhỏ.
“Hôm nay anh có làm việc nhiều không ạ?”
Nếu Taehyung thật sự bận công việc, vậy thì…
“Không! Hôm nay là cuối tuần mà. Cuối tuần nên chỉ muốn bên cạnh Jeon nhỏ thôi.”
“Dạ?”
Jungkook có chút ngơ ngác.
“Anh nói anh chỉ muốn bên cạnh Jungkook của anh thôi.”
Đừng nói Taehyung không nhận ra, anh dường như đã hiểu được Jungkook nhà mình đang lo lắng điều gì mà đến nằm mơ cũng phải bật khóc.
Jungkook mỗi lần đi học đều sẽ dặn anh đừng làm việc nhiều. Jungkook mỗi khi kết thúc cuộc gọi vẫn y nguyên câu nói ấy. Và cả tối hôm trước, dù trong lúc mơ màng say ngủ, Jungkook vẫn giữ tay anh lại và nói anh đừng làm việc nhiều.
Taehyung thương Jungkook nên anh để tâm đến từng thay đổi nhỏ nhất của em. Jungkook là đứa trẻ ngoan, thói quen để bản thân chịu thiệt thòi cũng từ hai tiếng “hiểu chuyện”. Jungkook đương nhiên sẽ không nói em ra nỗi sợ của bản thân, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy, mỗi khi Jeon cố tình che giấu, môi xinh sẽ mím lại, ánh mắt sẽ chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Taehyung.
Anh nhận ra mà… Là người yêu anh sao mà anh không nhận ra cho được.
Và hơn hết, Taehyung nhớ rất rõ lý do vì sao Jungkook phải đến bệnh viện điều trị tâm lý khi em chỉ mới ngót nghét ở tuổi 15.
“Hôm nay lại muốn thương Jungkook của anh nhiều hơn hôm qua rồi.”
Má hồng đỏ ửng vì lời anh nói, Jungkook sau trận khóc nhè ban sáng giờ lại quấn chặt anh người yêu.
“Anh sao lại thương em nhiều thế?”
Taehyung giả vờ nhíu mày:
“Em hỏi gì mà khó dữ vậy bé?”
Jungkook chu môi:
“Bộ khó trả lời lắm sao?”
“Ừm thì…”
Taehyung nghĩ nghĩ suy suy, nhất định phải cho Jeon nhỏ một lý do trước khi em lại lăn tròn làm nũng.
“Em lấy chứng minh thư lại đây đi.”
“Dạ?”
Jungkook rõ ràng là thắc mắc nhưng cơ thể không tự chủ mà cứ đứng dậy làm theo lời anh.
“Chứng minh thư làm gì ạ?”
Taehyung nhận lấy tấm thẻ cứng từ tay em, ngón tay miết nhẹ khổ hình 20x30mm rồi lại chỉ sang dòng chữ bên cạnh.
“Anh thương em nhiều thế bởi vì em là Jeon Jungkook, là Jeon Jungkook quốc tịch Hàn Quốc, sinh ngày 01/09/2005. Ngoài lý do này ra chẳng còn gì khác nữa.”
Nếu ngoài lý do đó còn có lý do gì khác khiến Taehyung yêu Jungkook thì liệu rằng khi gặp một người nào đó với cùng lý do kia, anh cũng sẽ yêu người đó thôi.
Và bởi vì Taehyung đã tìm được lý do cho việc này nên anh chẳng thể thương ai khác nhiều như thế nữa, bởi tồn tại trên đời này chỉ có mỗi Jeon Jungkook có số chứng minh thư như kia thôi.
“Anh thương Jungkook là vì đó là Jungkook thôi.”
Anh chủ của công ty sản xuất kẹo đường thì không thể thiếu những lời đường mật. Chỉ là tùy người, tùy đối tượng mới được anh chủ rót “đường” vào tai thôi.
“Anh đúng là dẻo miệng.”
Taehyung nhéo nhéo gò má đang phồng lên của người trong lòng.
“Không chỉ có miệng dẻo.”
“…”
“Lưỡi anh cũng rất dẻo. Em muốn thử không?”
“Ưm… cái anh này, người ta còn chưa oánh răng, aww!”
Jungkook bật tung khỏi móng vuốt hổ mà lao vào phòng vệ sinh. Cả tuần nay cho anh ấy ăn chay, giờ không khéo là bị đưa lên giường thịt cho xem.
“Nào… em đi từ từ khéo té.”
Taehyung nhìn thấy bộ dạng nhảy dựng của thỏ nhỏ thì mỉm cười dịu dàng, tâm trạng Jungkook chắc cũng đã quên chuyện trong mơ kia rồi.
Máu chảy trong mạch Jungkook chắc chắn có thành phần đáng yêu.
Con thỏ nhỏ nhà em không biết hôn hít mỗi lần thức dậy bao nhiêu lần rồi mà hôm nay còn lấy lý do là chưa oánh răng.
Ngày cuối tuần như mật ngọt trôi qua khi có Taehyung bên cạnh Jungkook. Và cũng từ ngày hôm ấy, Jungkook lại có suy nghĩ về một việc muốn dành riêng cho Taehyung. Một thứ gì đó có thể lưu giữ thật lâu.
.
.
.
.
“Chị có thể hỏi về ý nghĩa của nó không?”
Jungkook chọn Ink Tattoo – một cửa hiệu xăm của vợ chồng anh chủ cũng là người Hàn Quốc. Anh chủ là thợ xăm, còn chị là người thiết kế những mẫu hình xăm nghệ thuật cho khách hàng.
Những khách hàng tự thiết kế hình xăm cũng có, nhưng trường hợp của bạn bé mới đến này có phần đặc biệt hơn. Người trong nghề lâu năm sẽ nhận ra mục đích khác nhau của những người muốn in mực lên cơ thể. Và chị ấy nhận ra hình vẽ mà bạn nhỏ này thiết kế là đặc biệt có ý nghĩa đối với chính em.
“Dạ… là liên quan đến một người rất quan trọng đối với em.”
“Người yêu?”
“Dạ… ưm..”
Jungkook định gật đầu nhưng chợt ngưng lại. Ngón tay vô thức sờ lên chiếc nhẫn trên ngón áp út xinh đẹp vô cùng.
“Dạ.. là chồng em!”
Là một thợ xăm chuyên nghiệp, anh chị chủ sẽ luôn hỏi thật kĩ trước khi đặt kim đi nét đầu tiên lên người khách hàng. Bởi hình xăm là thứ đặc biệt ý nghĩa, nó có thể sẽ theo người ấy đến suốt cuộc đời.
Khoảng một giờ đồng hồ sau, Jungkook rời khỏi Ink Tattoo với hình xăm nhỏ phía sau cánh tay trái.
Redamancy
123009011123
“…”
…
❣️❣️❣️
❣️ Ngoại truyện❣️
Tối hôm ấy, ba Jeon đi làm về tranh thủ vào kho tìm lại mấy món đồ chơi bé xíu của Jungkook. Năm ấy dù không có nhiều tiền nhưng ba Jeon luôn chọn món đắt nhất cho Jungkookie.
Mẹ Jeon thấy chồng cứ hì hục mãi vừa thương lại vừa buồn cười. Nghĩ lại chồng mình đã ngoài bốn mươi vậy mà nghe tin vợ mang thai lại cứ bối rối như thanh niên mới lớn.
Tối đó, nằm bên cạnh chồng, mẹ Jeon lại lấy bức ảnh vừa tìm được.
“Bà tìm được rồi sao?”
“Ừm!”
Mẹ Jeon gật đầu.
“Trong cuốn ảnh cưới.”
Ba Jeon cũng lén ngắm vợ mình lúc trẻ. Đúng là mỹ nhân mà…
“Sao ông biết ở Daegu có vườn hoa hồng thế?”
Ba Jeon có chút giật mình nhưng rất nhanh đã lấy lại hình tượng người đàn ông một vợ hai con.
“Một đồng nghiệp vô tình kể với tôi nhà vợ ông ấy có một vườn hoa hồng rất lớn.”
“Có phải anh chị ngồi sau lưng mình khi đi trên xe không?”
“Đúng rồi.”
“Con trai anh chị ấy chắc cũng lớn như Jungkook nhà mình rồi nhỉ?”
“Ừm, chắc là thế.”
Ba mẹ Jeon vẫn nhớ cậu nhóc con trai của anh chị ấy. Bởi ba mẹ từng nghĩ con trai mình cũng sẽ khôi ngô như thế! Đứa trẻ ấy cứ nhìn mãi vào bụng tròn tròn của mẹ Jeon.
Và điều khiến mẹ nhớ nhất, chính là bàn tay nhỏ xíu của bé trai cứ với với đòi chạm vào bụng mẹ. Có những người ta vô tình gặp thôi nhưng vốn dĩ đã là nhân duyên đã được sắp đặt sẵn cả rồi…
❣️❣️❣️
❣️Góc tương tác với những chiếc rds đáng yêu❣️
Dự đoán phản ứng của Taehyung khi thấy hình xăm trên người Jeon Jeon sẽ ra sao?
❣️❣️❣️
_____________________
11:00pm 19/03/2022
Thử quay lại nhìn ảnh bìa nhé ❣️ Mỗi thứ trong School 2021 đều không mang ý nghĩa mà bii cố tình chọn lựa… ❣️
Cuối cùng cũng đăng kịp rồi ❣️
Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻♀️❤️