School 2021 [taekook]

Chương 60: 55.


Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 60: 55.

Đông qua, xuân đến – quy luật của tự nhiên, thời điểm kết thúc một năm cũng là lúc kết thúc chặng đường học sinh của mình. Sẵn sàng mang trên vai những kiến thức đã lĩnh hội tại nơi đây để bước vào ngưỡng cửa Đại học.

Đan xen vào đó là nỗi nhớ thương, lưu luyến tất cả những kỷ niệm tại ngôi trường mang tên Trung học phổ thông Kangsan – Seoul.  Đó là bạn bè, thầy cô, là buồn vui, giận hờn,… tất cả đã gắn bó với họ suốt hành trình, từ những ngày đầu tiên.

Cuộc đời của mỗi người, có thể được ví như một bản nhạc. Nốt cao, nốt thấp, những quãng nghỉ, những đoạn cao trào. Cũng như chúng ta ấy, lúc thăng, lúc trầm, lúc vui cười hạnh phúc, cũng có lúc nước mắt chỉ biết nuốt vào tim.

Trong bản nhạc ấy, giữa những tháng năm áo trắng đến trường, trung học phổ thông có lẽ là đoạn điệp khúc đẹp đẽ nhất, mà mỗi người sẽ cứ muốn quay lại.

Chớp mắt một cái, ta vui mừng cầm giấy báo trúng tuyển, vui mừng báo với gia đình, họ hàng và bè bạn.

Thêm cái nữa, ta đã vừa kết thúc kì thi khép lại năm học lớp 10, trong lòng nôn nao không biết môn trúng tủ điểm thế nào, môn tạch khi đi thi điểm ra làm sao.

Hai cái nữa thôi, trải qua quãng thời gian 11 lấp lửng, bài tập ngập đầu, không biết từ lúc nào, ta đã chạm đến cái ngưỡng tốt nghiệp 12.

Những câu chuyện vui khiến thầy trò thân thiết, những câu chuyện buồn khiến thầy trò hiểu nhau. Và dù là bật cười hay rơi nước mắt, phút giây này tất cả đều được gói trọm vào hai từ kỉ niệm mà thôi.

Lễ tổng kết năm lớp 12, chính là bữa tiệc kết thúc khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp của một lứa học sinh đang mấp máy ở độ tuổi trưởng thành.

Đối với Jungkook, hôm nay là ngày đặc biệt quan trọng. Cũng giống bao bạn bè cùng trang lứa, buổi lễ hôm nay là cột mốc đánh dấu ngày tháng cuối cùng đến trường với vai trò là học sinh.

Tuy nhiên, vẫn còn thứ khác khiến lễ Tốt nghiệp của Jungkook càng trở nên ý nghĩa.

Ngồi ở hàng ghế danh dự của phụ huynh, ba mẹ Jeon tự hào nhìn về con trai mặc đồng phục tốt nghiệp đang cười vui cùng bạn bè. Không chỉ có ba mẹ, còn có Siro – em gái của Jungkook vẫn chưa ra đời.

Thật là khó để thuyết phục đám học trò của mình rằng mai này các em sẽ gặp nhiều rắc rối trong tương lai hơn là việc giải một đề toán tích phân hay chứng minh ba điểm thẳng hàng trong không gian ở môn hình học hiện tại. Chỉ đến khi thật sự đối mặt với thử thách, đến khi vấp ngã trên đường đời gian nan, đám trẻ tinh nghịch ngày nào mới nhận ra thầy cô giáo chẳng bao giờ lừa mình.

Khởi đầu thì thật đáng sợ nhưng khi kết thúc lại thật đáng buồn. Những khoảnh khắc tuyệt vời trôi qua dưới mái trường trung học là kỉ niệm mà mãi đến sau này ai đó cũng sẽ chẳng thể nào quên.

Lần đầu biết yêu, biết cảm nhận con tim bồi hồi khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của ai đó. Lần đầu biết khóc, biết đau lòng chấp nhận những rạn nứt với những người thương quen.

Lần đầu biết nhớ, biết mai xa rồi chẳng còn gặp mặt trò chuyện đùa vui. Lần  đầu biết xa, xa rồi không chắc có ngày gặp lại. Lần đầu cảm thấy hối tiếc kỉ niệm cuối cùng của thời học sinh.

Tuy nhiên, vấn đề kẻ đi, người ở trong mối quan hệ yêu đương chênh tuổi của Kim Haru và Min Hae Ra vài ngày trước Lễ tốt nghiệp đã bước đến bờ vực của sự chia ly.

.
.
.
.
.

“Chị ơi, em đăng ảnh lên Instagram nha!”

“Ừm em đăng đi nhưng chọn tấm nào không thấy rõ mặt nhé!”

“Dạ vâng…”

Hae Ra quen rồi, quen với “sở thích” này của Haru. Haru không khắt khe trong việc công khai lên mạng xã hội, nhưng chị bé bao giờ cũng chọn những tấm ảnh không thấy rõ mặt nhau.

Hoặc là góc nghiêng hiệu ứng mờ ảo, hoặc là chụp cảnh nắm tay, sau lưng. Tuyệt nhiên không thích Hae Ra đăng ảnh trực diện lộ rõ gương mặt mình trên trang cá nhân của em và ngược lại.

“Chị.”

“Ơi, chị nghe.”

“Cuối tuần này, chị về nhà ăn cơm với ba mẹ và em nha.”

Không gian chợt im lặng, có chút suy tư, có chút tâm tình chẳng thể nói ra. Bấm tắt màn hình điện thoại, Haru quay sang bên cạnh, gượng ép mỉm cười che giấu cảm xúc trong lòng.

“Biết làm sao giờ? Cuối tuần này chị có hẹn với mẹ rồi.”

Hae Ra mỉm cười đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc rối của chị bé.

“Dạ vâng. Vậy để lần sau cũng được.”

Hae Ra không biết lần này là lần thứ bao nhiêu Haru từ chối việc này. Ban đầu, em nhỏ còn không bận lòng nhưng giờ thì có chút để tâm.

Hae Ra để tâm đến cảm xúc của Haru nhiều hơn những chuyện vụn vặt, nhưng dạo này cả hai thường xuyên cãi vặt, nên việc buồn lòng không tránh được hiện rõ trên mặt em.

“Công chúa của chị sao cứ buồn mãi thế?”

“Chị đừng giỡn, không vui đâu.”

Hae Ra gạt tay Haru đang véo một bên gò má. Mày ngang nhíu lại không hài lòng với thái độ dửng dưng như không của chị lớn.

“Em làm sao vậy?”

“Yêu xa mà chị vui vẻ vậy sao? Không chút lo lắng, không chút bận tâm em gặp gỡ nhiều người khác sao?”

“Không phải…”

“Không phải thì sao lại không cho em đến chỗ chị?”

Haru hết năm học này là vào đại học. Trường Đại học của Haru vẫn ở thành phố Seoul nhưng phải mất hơn một giờ đồng hồ ngồi xe mới đến được.

“Chị đã nói không cần phải thế rồi mà, em đừng có bướng.”

“Đối với chị, muốn bên cạnh chị chỉ là sự bướng bỉnh nhất thời của em thôi sao?”

“Đừng có trẻ con.”

Hae Ra cười nhạt, nhường nhịn hết mức, yêu thương hết lòng chỉ để đổi lấy  hai từ trẻ con.

“Chị sợ em sẽ làm phiền chị hẹn hò với những người khác hả?”

“HAE RA – SSI !”


Yêu trẻ con không mệt, Haru chỉ mệt khi yêu người không hiểu mình.

Ánh mắt đanh lại đầy quyền uy, Haru trong lòng thật rất khó chịu.

“Đối với em, chị chỉ là loại người như vậy thôi hả?”

“Em khô… không…”

Là người từng bị lừa dối trong chuyện tình yêu, Haru sao có thể đối xử như vậy với Hae Ra được? Bởi Haru hiểu rõ hơn ai hết, bị người yêu thương phản bội sau lưng, cảm giác đau đớn thế nào.

Haru không yếu đuối, nhưng khi ai nhắc về nỗi đau ấy, vết thương như lần nữa bị xé toạc ra. Không đau, nhưng không kìm được nước mắt.

“Không chịu được… vậy bỏ đi!”

Haru tránh đi bàn tay muốn nắm cổ tay mình rồi quay lưng bỏ đi. Hae Ra cũng  chẳng thể níu chị bé ở lại nữa rồi. Cả hai cứ vậy không ai nói gì.

Hae Ra trước giờ không phải kiểu người có chuyện là tìm đến rượu bia, nhưng hôm nay lòng buồn nên cần nơi giải tỏa.

Tối nay Hae Ra uống khá  nhiều. Tửu lượng Hae Ra không phải dạng vừa nhưng say khướt đến mức này thì quả thật em nhỏ đã thật sự hành hạ dạ dày của mình bằng thứ chất lỏng đắng ngắt kia…

Mơ màng trong cơn say, Hae Ra ấn điện thoại gọi người em đang rất nhớ, chưa quá ba nhịp chuông reng, đối phương đã nhận máy nghe em cất lời.

“Em uống say rồi, Ru đến đón em nhé.”

Đẩy nhẹ gọng kính rồi gấp vội quyền sách đang đọc, Haru bước xuống giường với lấy áo khoác không quên lên tiếng để em nhỏ yên tâm.

“Ừm, ngoan. Ở yên đó, chị đến đón em.”

Haru không cáu giận dù lòng hiện tại rất khó chịu khi nghe tạp âm từ đầu dây bên kia. Tức giận đối với người say chỉ thiệt bản thân. Cái Haru cảm thấy mình được tôn trọng, chính là khi say Hae Ra vẫn nhớ người nên gọi và cần phải gọi là ai.

Đám nhóc này chưa đủ tuổi thành niên. Uống bia nhậu nhẹt cũng chỉ có gan mua mang về nhà tự bày tiệc rượu.

Haru xuất hiện khiến bạn bè Hae Ra không khỏi nhận xét hai từ “ngọt ngào”. Gương mặt nhỏ nhắn vừa đủ xinh đẹp cùng tóc nâu xoăn gợn hai bên, phủ lên bởi mũ áo hoodie trắng muốt.

Tay cầm lấy kẹo mút đang ngậm dở, lưỡi đẩy nhẹ sang một bên gò má. Hôm nay không dạy dỗ người yêu không được rồi. Haru vào nhà do một người bạn của Hae Ra mở cổng, hai tay giấu trong túi áo đảo mắt quan sát bạn bè của bé công nhà mình.

Ánh mắt sắc sảo dừng lại nhìn chằm chằm Hae Ra đang ngồi chẳng vững vì say. Bên cạnh còn có nữ sinh không biết điều mà dựa dẫm.

“Min Hae Ra.”

Không say đến mức không biết gì, Hae Ra ngẩng mặt đưa tay muốn được ôm.

“Ruru ơi, em say rồi, say rồi nhưng chỉ nhớ Ruru của em thôi…”

“Ngoan.”

Thấy chị gái mới đến có ý định mang Hae Ra đi, bạn gái bên cạnh không cam lòng bắt lấy cánh tay Haru lên tiếng ngăn cản.

“Không được!”

Nhìn bàn tay đang nắm tay áo mình, Haru lần nữa nhìn chằm chằm vào người đó ý bảo buông ra.

“Chị đẹp muốn mang người đi thì ít nhất cũng phải uống với tụi em một ly chứ!”

“Phải rồi, chị cũng nên chuộc lỗi khi làm Hae Ra của bọn em buồn như vậy.”

Hae Ra nào của mấy người ?

“Phải đó, chị cũng quá tàn nhẫn với Hae Ra rồi. Nhìn cậu ấy buồn như thể chỉ có mình Hae Ra thương chị, còn chị thì luôn đối xử lạnh nhạt với cậu ấy.”

Không trách hành động và lời nói của bạn Hae Ra lỗ mãng, Haru biết đám nhỏ này chắc cũng say rồi. 

“Ly nào của Hae Ra?”

Haru không thích lòng vòng, tay nhận ly của Hae Ra chủ động rót đầy, uống ực một hơi nhanh chóng kết thúc.

“Vẫn chưa được.”

Haru nhíu mày.

“Hoặc là chị thay Hae Ra uống tiếp, hoặc là cậu ấy phải trả hết chầu hôm nay.”

“Được rồi, tớ tra…trả!”

“Cất!”

Haru nói nhưng không khác ra lệnh. Ngoan thì chị thương, hư thì chị phạt. Hae Ra hôm nay đừng mong nhận được lời ngọt ngào.

“Chị ơi…”

“Có muốn chia tay không?”

Hae Ra lắc đầu, ngoan như cún con.

“Không muốn thì cất ví vào.”

Nói rồi, hất mặt nhẹ sang trái muốn Hae Ra nhích qua, Haru ngồi xuống trực tiếp nắm một lon bia khui ra đặt lên trước mặt.

“Giờ cũng muộn rồi. Uống séc cho nhanh nhé!”

“Được chứ!”

Cạch, cạch, cạch, cạch…

Bia lon lần lượt được khui uống cạn theo vòng tròn ngồi sẵn. Nét mặt Haru chẳng chút thay đổi dù đã khui đến lon thứ năm, bạn bè Hae Ra nhận ra người yêu của bạn mình không ngọt ngào như vẻ ngoài chị mang đến.

“Tiếp chứ?”

Người giơ tay xin rút, người gục mặt xuống bàn vì say, Haru chỉ hơi ửng hồng hai bên gò má. Bé công ngồi bên cạnh cũng dần tỉnh rượu luôn rồi.

“Thôi chị, bạn em say hết rồi.”


Haru lúc này mới xoay lại nhìn người yêu.

“Còn em?”

“Dạ?”

“Tỉnh rượu chưa?”

Gật gật đầu trả lời chị bé. Vốn đã tỉnh rượu từ lúc chị uống đến lon thứ ba.

“Vậy về!”

Haru đứng lên, vẫn giữ nguyên tay bỏ vào túi trước bụng. Thuận tiện rút ví để lên bàn mấy tờ tiền. Một trong số những người bạn của Hae Ra vẫn còn tỉnh táo lên tiếng từ chối.

“Không cần đâu chị.”

“Chầu này chị trả thay Hae Ra. Chị đến sau, nên vốn dĩ uống ít hơn mọi người.”

Haru vẫn không thay đổi quyết định. Lần nữa quay sang bạn gái nãy giờ cứ lén lút ngả ngớn vào Hae Ra nhà mình.

“Chúng tôi là yêu nhau chứ không phải chỉ mình em ấy là người có tình cảm. Người ngoài không hiểu rõ đừng vội phán xét.”

“Bạn thì là bạn, đừng đi quá giới hạn rồi một tiếng đổ thừa là vì rượu bia.”

“Chị…”

Haru không có ý định để người khác xen vào lời mình.

“Nếu biết bản thân khi say sẽ làm loạn thì đừng cố chấp mà uống. Biết không ai đưa về thì phải tự giữ tỉnh táo chứ đừng đổ lỗi cho việc uống say.”

Suốt đường về nhà, cả hai không ai nói với ai lời nào. Không biết bắt đầu thế nào, cũng chẳng biết tâm trạng đối phương ra sao để an ủi cho đúng. Mãi đến lúc Haru đỡ Hae Ra xuống ngồi ở cửa hàng tiện lợi gần nhà em, mua cho em loại nước giải rượu, lúc này Haru mới yêu chiều hỏi nhỏ.

“Vì sao lại gọi chị?”

“Vì hiện tại chỉ nhớ đến chị.”

Hae Ra hỏi ngược lại:

“Vì sao chị lại đến?”

“Vì chị muốn để bạn bè em biết người yêu của em – là chị!”

“Không phải chị không muốn công khai sao?”

Có chút tủi thân, có chút ấm ức, Hae Ra không dám nhìn thẳng vào Haru.

“Ừm, chị không muốn công khai, bởi không muốn mắc phải lỗi lầm như ngày trước.”

Haru quay sang xoa đầu Hae Ra đang ủ rũ.

“Nhưng chị không muốn người chị yêu cảm thấy tủi thân.”

“Chị ơi…”

Haru biết Hae Ra không cố ý nói lời đau lòng kia.

“Vì sao lại muốn đưa chị về nhà?”

“Vì em muốn lâu dài với chị.”

Nhịp tim ấm áp, cảm giác ngọt ngào. Haru nhìn Hae Ra kéo tay mìmh xuống hôn nhẹ.

“Em dù có rất tức giận, nhưng từ bỏ là điều em chưa bao giờ em nghĩ đến.”

“Hae Ra biết không?! Thật ra chị không giỏi uống bia đâu…”

Hae Ra nhìn chị đầy thắc mắc.

“Chỉ là trước khi đến đón em, chị đã uống sẵn nước giải rượu. Bởi vì dù có phải uống nhiều, chị vẫn đủ tỉnh táo để đưa em về – về bên chị.”

Không quan trọng tương lai, dù có cãi vã, dù có đau lòng, dù có bất đồng quan điểm hay giận dỗi vì tính cách của nhau nhưng Haru và Hae Ra vẫn yêu thương đối phương tuyệt đối. Không gian dối, không phản bội.

Dù tỉnh hay say, trong tim cũng chỉ có một người – duy nhất.

“Em xin lỗi vì đã nói lời khiến chị đau lòng.”

“Chị xin lỗi vì đã không để tâm đến cảm xúc của em.”

Haru nói tiếp.

“Chuyện em muốn đến trường Đại học thăm chị, chị sẽ cho phép nhưng một tuần hai lần thôi nhé vì chị không muốn ảnh hưởng đến thời gian học của em. Hôm nào được nghỉ tiết chị sẽ về với em được chứ?”

Hae Ra đương nhiên gật đầu đồng ý, trên môi không giấu được nụ cười thật tươi.

“Còn nữa…”

“Dạ???”

“Cuối tuần này, đưa chị về nhà nhé!”

“…”

Giận hờn là để hiểu nhau, nếu chọn im lặng, thì mọi chuyện sẽ chỉ là câu chuyện của riêng Haru hoặc riêng Hae Ra thôi. Nhưng tình yêu lại chẳng phải chuyện của một người. Có nói ra thì mới có thể giải tỏa. Ôm nhau một cái, cả hai làm hòa.


.
.
.
.
.

Quay lai Lễ tổng kết ngập tràn cờ hoa tại trung học Kangsan, học sinh Song Minhyuk hoang mang, bàng hoàng khi tên mình được gọi lên ở hạng mục học bổng OMC, bản thân cậu không tin vào những gì vừa nghe được lập tức quay đầu tìm kiếm câu trả lời.

Tất cả thành viên còn lại của đội  tuyển gồm có Jeon Jungkook, Kim Haru, Jo Jaekyung, Min Hae Ra và Hwang Hawon đồng loạt nghiêng đầu nháy mắt, tay bật ngón cái ngay khi Minhyuk quay lại. Ngay khi xin anh họ Hoseok về học bổng OMC, Jungkook với tư cách đội trưởng đã gặp riêng từng người ngoại trừ Minhyuk để nói lời xin lỗi về quyết định của mình khi chưa thông qua ý kiến của mọi người.

“Đội trưởng nhỏ Jeon Jeon có vẻ được lòng hơn đội trưởng dự phòng Kim đời trước nhỉ?”

Jimin cảm thán một câu, thái độ trêu chọc Taehyung và Haekyung ngay bên cạnh.

“Nhưng cậu nên nhớ, Jungkook dẫn đội chỉ đạt Á quân.”

“Nhưng có hai đứa là đội trưởng dẫn đội Quán quân nhưng chẳng dám cãi lời Á quân nhà người ta ấy.”

Nói đúng lại còn nói rõ to. Haekyung và Taehyung bật cười dù bản thân bị trêu chọc. Cả hai thỉnh thoảng vẫn choảng nhau qua mấy tin nhắn trong nhóm nhưng bên ngoài cũng vẫn là choảng nhau.

Nhóm các anh năm người tiêu soái ngời ngời khoanh tay tự hào nhìn lứa đàn em giỏi giang hơn mình đứng nhận thưởng trên sân khấu.

Chỉ đến bây giờ, khi ở giây phút chia xa, khi đã ở cuối một chặng đường, họ mới có cơ hội ngoảnh đầu lại, và nhận ra mình đã đi được xa đến thế nào, mình đã trưởng thành ra sao.

“Mày và Jimin sao rồi?”

“Vẫn vậy thôi. Jimin chưa muốn công khai với gia đình.”

Taehyung và Yoongi nói chuyện riêng khi cả hai đứng cạnh.

“Ừm! Với tính cách của Jimin thì chuyện này cũng không bất ngờ. Còn mày, định tính sao?”

“Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi. Tao và Jimin vẫn cố gắng vì tương lai của hai đứa. Khi nào Jimin muốn nói, tao sẽ ủng hộ, cậu ấy không nói cũng không sao.”

“…”

“Người tao muốn lấy là Jimin, gia đình cậu ấy cũng quan trọng nhưng chỉ xếp thứ hai trong lòng tao.”

“Vậy được rồi. Ráng mà mở cửa hàng to to, sau này ông đây có việc cần cậy vào nhà hàng của mày.”

“Chưa gì đã nghe nhờ vã.”

Taehyung bật cười, không quên nói lời khách sáo

“Giữ sức khỏe!”

“Ừm! Tụi mày cũng giữ sức khỏe!”

Mọi khoảnh khắc vui buồn nhanh đến chóng đi nhưng kỉ niệm thì vẫn còn mãi. Những chiếc bút bi không cánh mà luôn biến mất. Cục tẩy bị chia năm xẻ bảy, cây thước cứ cưa đôi mà dùng. Một chiếc bút xóa, một xấp giấy kiểm tra chỉ cần một đứa chuẩn bị là cả lớp được nhờ. Sao giờ chia xa lòng bồi hồi nhớ quá.

Không còn những ngày chở nhau trên chiếc xe đạp, cùng nhau lên lớp, cùng nhau học bài. Không còn nụ cười ha hả mỗi khi biết được nghỉ tiết. Không còn bày trò phá phách, cãi lời thầy cô. Không còn mừng rỡ mỗi dịp hè về hay khi xuân đến. Bởi lẽ cô cậu học trò ngày nào giờ đã không còn… là học sinh nữa rồi.

Tốt nghiệp cấp ba, hoàn thành nhiệm vụ học sinh nghĩa là không còn khoác lên mình bộ đồng phục đến trường mỗi sớm mai thức giấc. Ba năm cấp ba vậy là kết thúc. Kết thúc thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ hồn nhiên.

“Anh nghe tin rồi chứ? Cô Ahn Yeong tháng sau kết hôn rồi.”

“Ừm anh biết! Lần này quay về cũng để chúc mừng và cũng để… đặt dấu chấm cho chuyện của anh và cô ấy!”

“Anh ổn không?”

Hawon dù không thích suốt ngày bị so sánh với anh trai, nhưng không có nghĩa cậu không quan tâm đến cảm xúc anh mình. Hơn nữa hiện tại, Hawon cũng đã chứng minh được bản thân khi tên cậu được vinh danh vào Top 1 Ban Xã hội khối 12.

Haneul mỉm cười chua xót bên cạnh em trai giờ đã trưởng thành.

“Buồn chứ! Nhưng anh không có gì oán trách cả. Thanh xuân của người con gái chỉ có một. Anh đâu có gì trong tay mà bắt người ta chờ. Nay người anh thương đã tìm được hạnh phúc. Anh nên vui vẻ chúc mừng thì hơn.”

Cuộc trò chuyện ngày hôm đó, có thể thấy được hai cô trò vui vẻ nói cười với nhau, nhưng một bên là trái tim hạnh phúc còn một bên… đến tim chắc cũng không còn nữa rồi…

“Chị phải thật hạnh phúc nhé!”

Buông được rồi. Cuối cùng Haneul cũng buông bỏ được đoạn tình cảm đau lòng không một tia hi vọng. Nhưng khoảnh khắc đó, Haneul đã định sẵn anh sẽ đóng chặt trái tim, tạm thời không muốn tiếp nhận thứ gọi là tình cảm yêu đương. Bởi vì anh ấy.. mệt rồi.

“Anh uống gì không, em xuống căn tin mua luôn cho.”

“Mua giúp anh ly siro trái cây đi, anh muốn uống gì ngọt ngọt một chút!”

Anh mình thích đồ ngọt sao, Hawon trước giờ không để ý việc này. Em trai biết tâm trạng anh mình không tốt nên không đặt câu hỏi thắc mắc. Thôi thì chiều anh trai một lần…

Jungkook bây giờ đã có thể nói với Taehyung mỗi khi em buồn, em khóc. Jungkook bây giờ đã lựa chọn ôm Taehyung thay vì hút thuốc thật nhiều như trước đây.

Jungkook bây giờ đã có một người sẵn lòng yêu thương và bảo vệ. Taehyung không xua đi giông bão trong đời Jungkook, cái anh làm là sẵn sàng che nắng che mưa cho em cả đời.

Cả hai nắm tay bình bình yên yên đi qua từng góc kỉ niệm. Mỗi ngóc ngách nhỏ ở trung học Kangsan đều chứng kiến khoảnh khắc ngọt ngào của cả hai người.

Cảm ơn năm tháng tuổi hồng đã cho Jungkook gặp lại chàng  trai ấy. Cảm ơn năm tháng ấy đã cho Taehyung gặp được định mệnh đời mình.

“Anh không quan tâm đó là nơi ngọt ngào hay tăm tối. Chỉ cần nơi đó có Jeon Jungkook, Kim Taehyung anh sẽ tự nguyện bước đến ôm em vào lòng.”

Tất cả ký ức sẽ được gói ghém thật kỹ, cất vào một góc sâu thẳm nhất trong trái tim. Giấc mơ càng sâu lắng, càng ngọt ngào thì chúng ta càng không muốn tỉnh giấc. Những ngày thanh xuân ơi, hãy mãi là những ký ức thật đẹp nhé. Tạm biệt, tuổi học trò.

Tạm biệt ❣️


Hẹn gặp lại …


❣️❣️❣️

DANH SÁCH CỰU HỌC SINH
TRUNG HỌC PHỔ THÔNG KANGSAN

1. Jeon Jungkook – Du học
Đại học Sư phạm Pennsylvania
Khoa: Giáo dục Tiểu học.
Ngành: Giáo dục Tiểu học.


2. Kim Taehyung – Du học
Đại học Kinh tế Arkansas State
Khoa: Kinh tế
Ngành: Quản trị kinh doanh

3. Song Minhyuk – Du học
Đại học Kinh tế Arkansas State
Khoa: Tài chính ngân hàng
Ngành: Tài chính

4. Jo Haekyung – Du học
Đại học Kinh tế Arkansas State
Khoa: Kinh tế
Ngành: Quản trị Kinh doanh

5. Jo Jaekyung – Du học
Đại học Kinh tế Arkansas State
Khoa: Kinh doanh Quốc tế
Ngành: Ngoại thương

6. Hwang Haneul – Du học
Đại học Washington
Khoa: Nhân văn
Ngành: Tâm lý học

7. Park Jimin
Đại học Kinh tế Seoul
Khoa: Kế toán
Ngành: Kế toán doanh nghiệp

8. Kim Haru
Đại học Kinh tế Seoul
Khoa: Tài chính – Ngân hàng
Ngành: Thị trường chứng khoán

9. Hwang Hawon
Đại học Luật Seoul
Khoa: Luật
Ngành: Luật Kinh doanh

10. Min Yoongi
Không học Đại học – Đã đi làm.

Trung học Phố thông Kangsan – Tỉ lệ tốt nghiệp: 100%


.
.
.
.

Kết thúc chương  3…

Có lẽ phải tạm chia tay với vài nhân vật vì khoảng cách địa lý giữa Hàn Quốc và Mỹ Quốc. Bii dự định viết một tập để phỏng vấn các nhân vật trước khi các cô cậu học trò trở thành sinh viên. Mọi người góp ý câu hỏi về nhân vật mọi người muốn hỏi nhé ❣️

❣️❣️❣️


Bonus:


“Nghe nói em và Taehyung cần tìm nhà trọ.”

“Thì sao?”

Taehyung lập tức giơ vuốt ôm chặt người yêu.

“Tôi có nhà riêng ở Mỹ, nếu cậu vẫn chưa tìm được chỗ ưng ý, có thể ở tạm chỗ tôi.”

“Thật ạ?”

Jungkook hớn hở vì em biết Minhyuk chắc chắn cũng ở đó.

“Vì sao phải chọn ở chỗ của cậu.”

“Nhà riêng của tôi vẫn còn phòng trống. Không gian thoải mái lại còn gần trường của cậu và em ấy.”

Đột nhiên dừng lại, Haekyung bước gần đến Taehyung ghé sát tai anh thì thầm đủ hai người nghe.

“Phòng trong nhà tôi cách âm !”


Chương 4 coming soon …!


❣️❣️❣️
______________________


Một lần nữa, cùng nhìn lại chương 3 đã trải qua bao cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Ai đó đã mỉm cười trước sự  ngọt ngào của những bạn nhỏ trong School 2021 , ai đó đã rơi nước mắt vì dường như nhìn thấy chính mình qua những câu chuyện của School.

Chương 3 đã chính thức khép lại thời gian ngọt ngào Trung học phổ thông với nhiều kỉ niệm, mở ra những con đường mới, những câu chuyện mới của các Tân sinh viên đầy hứa hẹn.

Hẹn gặp lại những chiếc kẹo bông đáng yêu, những rds xinh xắn trong những câu chuyện ngọt ngào của School 2021 trong chương 4 – Mảnh ghép cuối cùng của câu chuyện thanh xuân.

Cảm ơn mọi người vì đã đến và ở lại, cảm ơn mọi người đã gửi những lời yêu thương và kể ra câu chuyện, tâm sự của riêng mình vào School 2021.
Bii vẫn ở đây, vẫn lắng nghe những góp ý, nhận xét của mọi người để dần hoàn thiện hơn chính bản thân mình qua từng con chữ.

Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻‍♀️❤️

05/02/2022 rubii kim ❣️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.