Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 51: 46.
Warning: 13+ …
❣️❣️❣️
Bàn tay liên tục gõ phím rồi chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, công việc gần đây của mẹ Jeon bận rộn nhiều so với trước đây.
Mẹ đau đầu xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt. Bất chợt lại nhớ đến con trai ngoan đang không ở nhà.
Nhìn về phía bàn trang điểm, mỹ phẩm son phấn hết một nửa là quà tặng của Jungkookie. Bàn tay vô thức lại chạm vào cây viết máy trên bàn làm việc, là món quà đầu tiên con trai tặng mẹ khi bé con mới 10 tuổi mà thôi.
Định kiến về vai trò của người phụ nữ chỉ nên an phận ở nhà chăm chồng chăm con trong gia đình mình khiến mẹ Jeon càng khao khát chứng minh bản thân hoàn toàn có thể trở thành doanh nhân thành đạt.
Mẹ không chấp nhận cái cuộc sống hoàn toàn dựa dẫm vào người khác. Mẹ có thể kiếm tiền, thậm chí là rất nhiều tiền. Nhưng cũng chính điều này khiến mẹ dần xa cách với chồng và con trai.
Phụ nữ sau sinh cần được chăm sóc kĩ lưỡng và nghỉ ngơi thật nhiều. Nhưng mẹ Jeon quay lại công việc chỉ sau 4 tháng sinh em ra.
Jungkook sinh ra không uống được sữa mẹ. Mẹ Jeon đã cố nhưng cứ cho em ti em lại nhè ra mà khóc quấy.
Chẳng còn cách nào khác ba mẹ Jeon phải cho con bú bình. Mà sữa bột ngày ấy đâu phải ít tiền.
Hết sữa đến tã, chi phí chích ngừa rồi thêm khám sức khỏe định kỳ cho con trai, áp lực tiền nong đè nặng lên vai ba mẹ trẻ.
Mẹ Jeon vì cãi lời cha mẹ gả cho ba Jeon nên khi sinh em ra bên ngoại cũng ít ai lui tới. Phận làm cháu ngoại nên Jeon có chút thiệt thòi.
Chăm trẻ sơ sinh mệt lắm chứ chẳng phải đùa. Mẹ Jeon nhiều đêm dỗ mãi em chẳng nín cũng chỉ biết ôm con mà khóc theo.
“Mẹ xin lỗi Jungkook của mẹ!”
Nhớ lại khoảng thời gian đó, mẹ lại tủi thân mà rơi nước mắt. Ba Jeon thương mẹ lắm nhưng gia đình chồng thì không…
Vì mẹ không giỏi việc nhà, không đảm việc bếp. Mẹ không như người con dâu công dung ngôn hạnh mà ông bà nội Jungkook mong muốn cưới về.
Là con gái của ba mẹ ruột hay con dâu của ba mẹ chồng, mẹ Jeon chưa từng được đối xử công bằng với những gì mẹ đã hi sinh.
Ba Jeon ngày ấy biết vợ chịu nhiều ấm ức nên thường để mẹ tự do làm điều mẹ muốn. Ba luôn cảm thấy có lỗi khi vợ sinh nhưng chẳng thể nghỉ việc ở nhà chăm sóc vợ tốt hơn.
Ba lúc đó chỉ là nhân viên quèn thấp cổ bé họng, nếu lỡ mất việc thì tiền đâu lo tã lo sữa cho con trai đầu lòng.
Mỗi ngày chỉ có thể tan sở chạy ngay về nhà ôm hôn bé con. Hôm nào có lương, ghé mua cho vợ món ngon vợ thích, mua thêm trống lắc cầm tay cho Kookie có đồ chơi.
Ngày ấy thiếu thốn nhưng gia đình ấm áp, lúc nào cũng có đủ mặt ba thành viên.
Mẹ Jeon thương chồng vất vả, một mình bôn ba. Lại thương con trai không được ông bà đón nhận.
Jungkookie của mẹ ngoan lắm. Chỉ khi bé con đói bụng mới khóc cho mẹ biết. Còn ngoài ra, chỉ cần để cho em vài con gấu bông, bé con sẽ tự mình chơi vui, yên lặng nằm ngoan rồi tự chìm vào giấc ngủ.
Từ bé, Jeon đã rất hiểu chuyện rồi. Sao giờ mẹ Jeon mới nhận ra điều này…
“Mẹ ơi con được học sinh giỏi.”
“Mẹ ơi mẹ ký sổ liên lạc cho con nha, trong này con có nhiều điểm 10 lắm.”
“Mẹ ơi con được cô chọn vào đội tuyển học sinh giỏi.”
“Mẹ ơi con vẽ tranh được cô khen.”
“Mẹ ơi con…”
“Mẹ đang bận, con đừng nháo nữa vào phòng đi, con cứ tự mình ký tên vào sổ liên lạc là được không cần đợi mẹ đâu.”
Ngoài tiền, mẹ chẳng có gì cho con…
“Không đâu… mẹ cho con cuộc đời. Và mẹ cho con một người mẹ. Jungkook yêu mẹ!”
“…”
“Jiri !”
“…”
“Jiri à…”
“Jung Jiri !”
“Hửm?”
Mẹ Jeon giật mình tỉnh mộng, nước mắt từ lúc nào rươm rướm trên hàng mi cong.
“Bà không khỏe sao?”
“Tôi… tôi không sao.”
Ba Jeon hành động bản năng đưa tay lên sờ trán vợ như muốn xác nhận mẹ Jeon không bị ốm. Hai mẹ con nhà này cứ trời biến nhiệt là cơ thể có phản ứng ngay.
Người phụ nữ ngược lại kinh ngạc mở to mắt, cơ thể cũng sững sờ bất động mất mấy giây trước hành động của chồng mình.
À không, là ba của con mình mới đúng. Lại nhớ đến ban nãy người đàn ông này vừa gọi tên mình.
Xác định thân nhiệt cả hai như nhau, ba Jeon mới thả tay khỏi.
“Nghỉ ngơi đi, đừng cố. Bệnh ra đó tôi lại… ư hừm.”
Câu nói của ba Jeon tự dưng lấp lửng…
“Bệnh ra đó Jungkook lại lo.”
Mẹ Jeon trong bụng đã cười nhưng gương mặt không lộ ra sự thay đổi.
“Tôi không nói, ông không nói, Kookie làm sao mà biết được?!”
“Con nó đi 3 tuần chứ bộ đi luôn không về hay sao mà không biết?”
Ba lại hỏi khó.
“Thì khi nào con về hẳn hay.”
“…”
“Đi 3 tuần hay đi 3 năm, thậm chí 4 năm thì con mình cũng sẽ về mà.”
Mẹ Jeon biết ngụ ý trong câu nói vừa rồi của chồng.
“3 tuần khác, 3 năm khác.”
“Khác gì chứ? Cũng đến lúc con trưởng thành rồi, có đam mê và hạnh phúc của riêng nó. Hơn nữa… bà với tôi cũng đâu trọn trọng trách người làm mẹ làm cha. Tôi biết bà mấy hôm trước cố ý về nhà sớm để nhìn thấy Jungkook cười nói vui vẻ với bạn bè.”
“Ông đừng nói nữa. Ở Hàn thiếu gì trường tốt, sao phải đến Mỹ xa xôi làm gì. Lỡ nửa đêm đau bệnh ai chăm lo săn sóc. Rồi lỡ…”
Mẹ nghẹn ngào.
“Lỡ có chuyện gì con cần tôi, tôi làm sao mà đến kịp?”
Mẹ cũng vì lo lắng cho con trai mẹ thương.
“Bộ bà ôm cột điện đẻ ra Jungkook hả?”
“…”
“Con của bà cũng là con tôi, bà lo thì tôi cũng xót con trai vậy. Nhưng thương con, lo cho con không có nghĩa là giữ chặt con bên mình. Ừ thì cứ coi như Jungkook học ở Hàn thì ở gần tôi với bà nhưng liệu con có thấy vui không?”
Giọng nói của ba Jeon cũng không được trôi chảy nữa…
“Không phải tôi với bà không thương con nhưng mình thương con sai cách rồi. Jungkook của mình 18 năm rồi không nở được một nụ cười vui vẻ với mẹ cha.”
Ba mẹ đâu phải không nhìn thấy con mình tổn thương… Nhưng ai cũng lần đầu trở thành ba mẹ. Vốn dĩ việc này cũng không ai dạy sẵn để chọn cách thức phù hợp để ba mẹ học theo.
“Chính vì vậy nên tôi mới muốn bù đắp cho Jungkook. Tôi sẽ không để con rời xa mình.”
“Bà…”
Ding dong…
Âm thanh chuông cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai vợ chồng.
Giờ trễ rồi mà còn ai lại đến?
“Ông nghỉ đi, tôi ra xem ai đến. Và… đừng nói về chuyện này nữa.”
“…”
Mẹ Jeon rời khỏi bàn làm việc mà quên mất không gập máy tính. Vô tình thôi, ba Jeon nhìn thấy trên thanh tìm kiếm của trang web dòng chữ:
Những trường đại học Sư phạm tốt ở Mỹ…
Nụ cười nhá nhem trên gương mặt phong độ của người đàn ông ở độ tứ tuần. Ba Jeon giúp vợ tắt máy rồi mới quay đi.
Đâu phải khi không năm xưa một người trăng hoa như ba lại bỏ qua hết ong bướm xung quanh mà chọn mẹ của Jungkook cưới làm vợ. Và đâu phải tính cách ấm áp, hiểu chuyện của Jungkook là do trời sinh sẵn có đâu…
Cạch !
“Con đến tìm Jungkook sao?”
Người đứng trước cổng nhà ông bà Jeon hiện tại là bạn thân yêu dấu của con trai mình. Sau khi cúi đầu chào lễ phép, Taehyung mới đứng thẳng trả lời câu hỏi của mẹ Jeon.
“Dạ không, con không đến tìm em.”
Cố gắng giữ bình tĩnh.
“Con muốn tìm cô chú.”
“…”
Trong phòng khách hiện tại là ba mẹ Jeon ngồi một bên đối diện với Taehyung đang ngồi khép nép như thiếu niên mới lớn.
Ba mẹ chắc không biết trước khi sang đây, Taehyung đã phải uống đến 3 lon bò cụng vì sợ tuột huyết áp giữa chừng.
Hớp một ngụm khí lớn lấy tinh thần, Taehyung đã phóng lao thì bắt buộc phải theo lao.
“Con biết điều này có chút vô lý. Nhưng mà…ơ… cô chú… có thể…ưm… nghỉ làm việc 3 hôm được không ạ?”
“…”
…
Ladies and gentlemen!
Welcome to the biggest brainstorming contest ever:
O . M . C !!!
Tiếng hò reo cỗ vũ, tiếng trống tiếng kèn khuấy động bầu không khí của cả hội trường. Khắp khán phòng hơn nghìn người cùng háo hức mong chờ cuộc đấu trí cân não giữa những học sinh xuất sắc đại diện của các trường trung học phổ thông hàng đầu các nước.
Vòng đấu cá nhân là cuộc đấu trí đầu tiên không kém phần căng thẳng. Điểm số của vòng thi này không ảnh hưởng đến vòng thi nhóm chung cuộc. Nó chỉ là vòng đấu để để các tuyển thủ phô bày khả năng của mình.
Đồng thời, đại diện các trường đại học sẽ dựa vào đó tìm ra học sinh tài năng, xứng đáng trở thành sinh viên cho trường mình trong tương lai. Cũng là cơ hội để các tuyển thủ ra đòn đánh phủ đầu đội đối phương về mặt năng lực và cả kiến thức.
Các con số đỏ chót không ngừng nhảy trên bàn số thu hút hết mọi ánh mắt của người xem.
Đội tuyển được chú ý nhất trong cuộc thi năm nay không ngoài dự đoán chính là trung học phổ thông Kangsan của Hàn Quốc.
Nhiều ý kiến bàn tán về đội hình tuyển thủ của Kangsan khi có số lượng nữ tuyển thủ nhiều hơn hẳn những đội tuyển khác.
Đấu cá nhân Ngôn ngữ Xã hội và Hóa học diễn ra cùng thời điểm…
Một số ý kiến cho rằng nữ sinh thì không tốt trong những môn tự nhiên bằng nam sinh. Tuy nhiên, trung học Kangsan rất nhanh đã đánh bay tư tưởng vô lý đó…
KENG !
HARU KIM … 100/100
HAE RA MIN … 98/100
(*điểm số gần như tối đa trong phân môn Xã hội)
CONGRATULATIONS !!!
Wahhhhh !
Wo !
“Ch*t tiệt !”
Trước những lời bàn tán có, tức giận có, cặp bạn nhỏ HaeRu hướng mắt về nhau giơ lên ký hiệu OK.
Không quan trọng là nam hay nữ. Vì đứa nào khi sinh ra cũng có cái đầu như nhau thôi!
Các vòng đầu cá nhân tiếp theo cũng diễn ra không kém phần căng thẳng. Phân môn Toán học và Vật lý học lại cùng lúc diễn ra…
Không chỉ có điểm số cao ngất ngưởng, vẻ mặt nghiêm túc của các tuyển thủ đến từ trung học Kangsan cũng khiến đối thủ của đội bạn cảm thấy dè chừng.
Nhất là nam sinh giữ vị trí chuyên môn Vật lý kiêm đội trưởng của Kangsan năm nay, hầu như ai nghe tên cũng đều nhăn mặt thấy khó.
Muốn vượt qua Jeon Jungkook, chắc phải cần hơn 50% may mắn mới mong mà làm được…
KENG !
Ánh mắt của các thí sinh đổ dồn về dòng chữ Kangsan đỏ chót đứng đầu trên bảng xếp hạng.
And…JUNGKOOK JEON !
100/100
Wahhhhh !
KENG !
MINHYUK SONG
100/100
CONGRATULATIONS !!!
“M* nó ! Kangsan là quái vật sao?”
Kết quả thật sự không nằm ngoài dự đoán. Trung học Kangsan không hổ danh là cái tên sáng giá suốt mấy năm liền. Khán giả xem đài cứ trầm trồ hò hét không thôi.
Nhưng trên đời làm gì có thứ gọi là hoàn hảo…
KENG !
JAEKYUNG JO …
60/100
Eww !
Khán giả cỗ vũ cho trung học Kangsan như vừa một bước từ thiên đàng rớt thẳng xuống địa ngục.
“Đùa sao? Trong lịch sử thi đấu OMC, 75 dường như đã là điểm số thấp nhất rồi.”
“Kangsan rốt cuộc cũng có hố đen.”
Ở vị trí thầy cô hướng dẫn và tuyển thủ từ các trường học khác cuối cùng cũng cảm thấy Kangsan chẳng phải đối thủ nặng ký nữa rồi.
Nhưng thay vì thất vọng và lo lắng, chẳng thấy ai trong đội tuyển Kangsan là thay đổi biểu cảm. Ngược lại, cả thầy giáo và các học sinh còn bật ngón tay cái hướng về phía nữ sinh vừa vỏn vẹn 60 điểm, điểm số thấp nhất ở OMC trong phân môn Hình học không gian.
Cái này có được xem là hiện tượng giỏi quá hóa rồ không?
Kết thúc ngày thi đầu tiên. Bảng điểm của trung học Kangsan khiêm tốn như sau:
KOREA KANGSAN HIGH SCHOOL
Literature: 98/100 points ( Haera Min)
Chemistry: 100/100 points (Haru Kim)
Physics: 100/100 points ( Jungkook Jeon)
Algebra: 100/100 points (Minhyuk Song)
Geometry: 60/100 (Jaekyung Jo)
RATING: 7/20
“…”
Biệt danh hiện tại của trung học Kangsan:
QUÁI VẬT 100 ĐIỂM !
…
Sau vòng đối đầu hôm nay, các đội tuyển có một ngày nghỉ ngơi trước vòng thi nhóm quyết định quán quân.
Vừa ra khỏi khu vực thi đấu, tiêu soái ngời ngời hai mỹ nam đứng ở cổng sau khiến bao nữ sinh phát ngất.
“Hai đứa đến rồi sao?”
“Dạ thầy! Bọn em ban nãy có xem các em ấy thi đấu.”
Haneul đại diện trả lời thầy Kim vì cái tên nào đó đang thả hết suy nghĩ vào em bé người yêu hơn mấy tháng chưa gặp của hắn rồi.
“YAH … JO HAEKYUNG !”
Vừa rồi là em gái gọi anh trai của mình.
Póc !
“YAH !!!”
Haekyung búng một cái vào trán muốn văng luôn não con bé ra ngoài. Xong xuôi còn cặp cổ em gái quặt xuống.
“Nói chuyện với anh trai vậy hả? Có tin anh cắt hết tiền tiêu vặt của em không?”
Jaekyung cũng chẳng vừa.
“Vậy em cũng cắt hết bánh sữa của Minhyuk nha.”
Anh em Haekyung Jaekyung hơn nhau có một tuổi nên nhiều lúc tưởng như hai thằng bạn chứ không phải hai anh em.
“Yah, hai người định đánh nhau đến bao giờ? Mọi người đi hết rồi.”
Jungkook bất mãn nhìn hai anh em. Cũng không có gì lạ đối với người từng là người yêu cũ của Haekyung tiền bối.
Haekyung giật mình buông em gái nhìn theo hướng mọi người rời đi. Hyuk nhỏ của anh cũng đi mất rồi.
Minhyuk ở đây mím môi khó chịu. Biết là anh em nhưng hai người thân thiết quá rồi. Cậu và Haekyung chỉ mới thuần khiết nắm tay nhau thôi. Ôm nhau còn chưa đâu…
Nghĩ rồi không thèm nói nhớ anh như dự định lúc ngồi trên máy bay nữa.
Còn về phía Jungkook, ánh mắt mong chờ một người nào đó xuất hiện nhưng chẳng thấy anh đâu…
“Em nhớ anh quá, Taehyung ah !”
.
.
.
.
Trước khi cả bọn về phòng nghỉ, thầy Kim ra lệnh cấm kĩ càng.
“Tuyệt đối không ra đường, cần gì thì gọi lễ tân hoặc gọi cho thầy. Năm nay không có Jungkook thứ hai để thay vị trí của ai đâu.”
Nửa đùa nửa thật, thầy Kim luôn lo lắng cho đàn gà con của mình.
Jungkook mặc áo khoác bông to xụ, vừa đi vừa đá đá chân xuống sàn vì buồn chán. Nhớ anh nhiều quá biết phải làm sao?!
Lại lục tìm trong túi điện thoại để kiểm tra hộp thư tin nhắn, Taehyung biết lịch thi đấu của cậu mà. Với cả Jeon nhỏ cũng muốn khoe điểm với anh.
“Người yêu Jungkook đang nghe…”
“Anh!”
“Dạ ơi…”
“Em.. em được điểm tuyệt đối. Giống anh năm ngoái đó!”
“Jeon của anh giỏi giỏi quá chừng.”
Jungkook cười một cái rồi lại rũ mi.
“Bé của anh làm sao lại im lặng rồi?”
“Anh ơi…”
“Dạ ơi… anh đây.”
Taehyung cứ ngọt ngào thế này Jungkook không vơi bớt nỗi nhớ mà còn nhớ anh nhiều hơn.
“Em cần động lực cho ngày thi cuối cùng.”
“Dạ anh biết rồi.”
Tự dưng tim Jungkook đập mạnh, ai đứng trước cửa phòng cậu vẫy tay quen quen quá cơ.
“Động lực thế này thì có được không?”
Túttttttttttt…
Chỉ còn âm thanh tút tút từ điện thoại vang lên. Thỏ bông khi nãy còn lười trở phòng giờ như tên lửa một phát lao thẳng nhảy lên ôm anh người yêu.
Taehyung cũng đoán được phản xạ lao đến của bé ú nụ tròn xoe kia. Hai tay bợ mông chụp gọn em đang vòng tay ôm mình không ngừng cọ tóc thơm thơm mềm mềm..
Giọng nói thì thầm ngay sát bên tai nhưng không phải từ điện thoại.
“Anh đến cho Jeon của anh động lực thi đấu. Không biết, có thể nhận một nụ hôn khen thưởng cho sự bất ngờ này kh..khô..ưm”
Hai tay nâng mặt anh nhấn xuống nụ hôn. Câu chữ của Taehyung bị con thỏ nhỏ tham ăn nuốt trọn. Nụ hôn của bao nỗi nhớ như cuốn hết vào.
Nhắm mắt hưởng thụ dịch vị ngọt ngào trong khoang miệng ấm nóng. Taehyung để em ở thế chủ động quấn quýt môi lưỡi cùng mình.
Biết thỏ háu hôn thường hay quên thở, Taehyung luôn xoa xoa lưng em để em ý thức hệ hô hấp cần được điều hòa.
Đến khi thỏ con buông môi anh ra thì bản thân cũng đứ đừ mà gục đầu lên vai anh làm nũng.
“Em nhớ anh nhiều lắm…”
Taehyung cũng nhớ em mà, nhưng cả hai vẫn còn ngoài hành lang thì sao mà thương em được.
“Jeon !”
“Dạ…” Ngoan ơi là ngoan.
“Đưa chìa khóa anh mở cửa rồi bế Jeon vào phòng nhé!”
Jungkook nói nhớ anh mà anh không đáp lại. Em nhỏ tủi thân muốn nhảy xuống nhưng dễ gì Taehyung cho phép.
“Anh lại vừa làm gì sai sao?”
Em bĩu môi hít hít mũi, hai mắt ươn ướt. Không biết từ lúc nào mà chỉ cần Taehyung không đáp lại lời nói nhớ em thôi mà Jeon nhỏ cũng tủi thân cho được.
“Người ta nói người ta nhớ anh mà…” Lại dỗi rồi.
Cưng sao cho hết được đây. ngón tay miết lên môi em vì vội mà va vào răng hơi sưng một chút, Taehyung lần này dịu dàng đặt nhẹ môi mình chạm lên môi em như để trị thương.
“Anh cũng nhớ Jeon của anh nhiều nhiều.”
Phải vậy bé ngoan mới yên yên ổn ổn để anh bế vào phòng. Vệ sinh, tắm rửa thay quần áo xong xuôi, Jeon nhỏ chui tọt vào vòng tay anh tham lam nghịch phá.
Nhưng được một lúc đã kiệt sức mà lăn quay ngủ ngon lành.
Taehyung nhấc người nhẹ nhàng chỉnh lại cánh tay cho Jeon nằm lên thoải mái. Hôn một ngụm lên môi có son dưỡng mùi cherry ngọt lịm.
Jungkook cũng tin người quá rồi. Áo ngủ vì lăn lộn khi nãy mà bị kéo trễ xuống lộ cả phần da thịt trước ngực trắng nõn. Một lời khen nữa cho sức chịu đựng của tiền bối họ Kim.
“Trêu ngươi anh như vậy em vui lắm sao? Con thỏ nhà em đúng là đồ gian manh nhưng anh lại chẳng làm gì được. Bao giờ lớn nhanh để anh còn cưới về nhà…”
Nhưng có chuyện anh chưa kịp nói với Jungkook. Taehyung không đến Mỹ một mình. Anh muốn lần này, Jungkook không chỉ nhận được lời khen từ anh…
.
.
.
.
Trong một căn phòng khác, Hwang Hawon vốn là bạn cùng phòng với Minhyuk liền được một vé đổi sang phòng hạng sang vì anh trai nào đó bỏ tiền ra mua chuộc.
Còn lại một mình Song Minhyuk phải giải quyết cái con người từ nãy giờ cứ khư khư bám dính lấy mình không chịu buông ra.
Minhyuk sang trái, Haekyung theo sang trái, cậu sang phải, anh lại lếch theo sang phải.
Mà chỉ đơn giản như vậy thì Minhyuk cũng chẳng thấy phiền. Còn đằng này, tiền bối họ Jo kia không những theo sát sau lưng cậu mà còn bạo dạn ôm chặt ngang hông di theo từng chuyển động.
“Hyuk nói chuyện với anh đi mà…”
“…”
“Hyuk ơi!”
“…”
“NGƯỜI YÊU ANH ỚI !”
“Nè… anh hét lớn như vậy làm gì?”
Minhyuk giật mình với âm lượng của người hiện đang là người yêu của mình.
“Anh tưởng em không nghe.”
“Em đâu có bị điếc.”
“Vậy có nghe thấy nhịp tim anh đang đập vì em không?”
Haekyung giữ tay Minhyuk áp lên vị trí ngực trái, cơ thể cũng được đà mà lấn tới ép sát em vào góc giường.
Minhyuk giật mình muốn rụt tay lại nhưng sức cậu không bằng sức anh.
“Anh.. gâ..gần quá rồi đó!”
Lắp ba lắp bắp, gương mặt Minhyuk hiện tại đỏ hơn cả điểm 100 mà cậu đạt được trên bảng điểm sáng nay.
“Vì anh muốn ngắm kĩ người anh yêu thôi mà…”
Nói rồi giả vờ tủi thân nhích người lùi lại, Haekyung tỏ ra bộ dạng đáng thương nhất có thể vì bị người yêu ruồng bỏ.
Minhyuk đương nhiên còn non trong mấy chuyện thân mật như này. Bản thân còn rất lạ lẫm. Nhưng nhìn mặt anh bây giờ tự dưng cảm thấy lỗi lầm thuộc hết về mình.
Cất giọng thỏ thẻ muốn dò xét cảm xúc của anh.
“Haekyung hyung~”
“Anh xin lỗi nếu làm em khó chịu. Chỉ là anh nhớ em thôi. Yêu nhau mấy tháng toàn chỉ nhìn em qua màn hình điện thoại, giờ em ngay trước mặt anh chỉ muốn gần em hơn chút thôi.”
???
Gì vậy? Trái tim người này cấu tạo bằng cánh hoa sao?
Minhyuk ngây ngô tưởng anh tổn thương thật.
“Nếu em không thích như thế thì anh không làm vậy nữa. Tối nay em cứ ngủ trên giường, anh ngủ dưới sàn nhà cũng được.”
“Ơ không phải…”
Hyuk nhỏ sập bẫy rồi.
“Em không cần áy náy. Vì anh là người thích em trước nên chịu chút thiệt thòi này cũng chẳng sao.”
“Không mà…”
Haekyung được nước lại càng diễn sâu, mi mắt rũ xuống như bản thân đang đau lòng lắm.
“Anh ngủ trên giường cũng được.”
“Em nói gì?” Nghe rõ mà lại giả vờ.
“Em nói anh ngủ trên giường cũng được.”
“Thôi ! Anh đâu nỡ để người anh thương ngủ dưới đất. Em cứ ngủ trên giường đi. Lạnh lẽo thế này anh chịu được hết.”
“Không mà.”
“Chứ ý em như thế nào?”
“Em…” Minhyuk ngập ngừng vì ngượng.
“Thôi trễ rồi. Em ngủ đi. Mai còn thi.”
Haekyung nhấc người đứng lập tức bàn tay bị giữ lại.
“Em muốn ngủ với anh.”
Bingo …
Khóe môi nhếch lên, cờ hoa trong bụng tung bay nhảy múa. Jo Haekyung chính thức đạt được mục tiêu đã đề ra.
Phải mất một tiếng sau cơ thể Minhyuk mới thả lỏng được một chút. Haekyung nằm cạnh cứ nhìn chằm chằm gương mặt cậu thôi.
“Là lần đầu em ngủ cùng người khác sao?”
Còn phải hỏi sao. Minhyuk khẽ gật đầu.
“Anh ôm em được không?”
Lời thật lòng nhất từ nãy đến giờ, Haekyung có gian manh nhưng tôn trọng người mình yêu là thật.
Hyuk nhỏ lại gật đầu nhưng cả cơ thể đều căng thẳng khi người bên cạnh kéo mình vào lòng rồi vòng tay ra sau lưng.
“Ngoan. Ngủ đi.”
“Anh sẽ không làm gì nếu không được sự cho phép của em.”
“…”
Trong lồng ngực anh rộng lớn, Minhyuk ngước lên chỉ đủ thấy xương hàm anh lớn, trong phút chốc trái tim mềm nhũn vì sự ôn nhu của đối phương dành cho mình.
Bạo dạn hơn vòng tay đáp lại cái ôm ấm áp, cả hai là yêu xa phải nên quý báu từng giờ từng phút bên nhau.
Xác định Minhyuk đã ngủ say, Haekyung đặt nhẹ lên trán nhỏ nụ hôn của sự nhung nhớ.
Bé con ngây thơ như vậy, ở xa anh thế có liệu có an toàn?
Haekyung từ giờ có nhiều nỗi lo cho bạn nhỏ này rồi.
…
Một ngày mới lại bắt đầu. Mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng cho những cuộc chiến khốc liệt…
Tiếng hò reo cỗ vũ chưa bao giờ ngừng sôi động khắp không gian bao quanh sân khấu chính của vòng chung kết tìm ra Quán quân cuộc thi OMC năm nay.
Trước khi vòng chung kết chính thức khai màn, tất cả mọi người có mặt đều đổ dồn ánh mắt về vị trí ba nam sinh là cựu Quán quân OMC năm trước.
Họ là minh chứng của câu nói tồn tại trên đời có người vừa học giỏi lại còn đẹp trai.
Phía trong hậu đài, các đội tuyển ở riêng trong khu vực đã được ban tổ chức sắp xếp, chẳng còn ai dám lên tiếng nói động đến trung học Kangsan.
Kim Namjoon vào phòng của đội tuyển trường mình, muốn dặn dò đội trưởng vài điều lưu ý nên gọi riêng Jungkook ra ngoài.
“Jungkook, thầy bảo.”
“Dạ ?”
Thầy Kim chỉ gọi rồi đưa Jungkook ra vị trí có thể quan sát thấy khán giả đến xem trực tiếp hôm nay.
“Có chuyện gì sao thầy?”
Jungkook vừa hỏi, vừa tìm vị trí của người yêu mình.
Chẳng phải điều khó khăn khí đèn spotlight giống như ưu ái riêng cho cái con người họ Kim tên Taehyung kia.
Taehyung thấy em rồi, em cũng nhìn thấy anh, cả hai mỉm cười như để xác nhận. Nhưng mà ngón tay anh ấy lại chỉ sang bên cạnh như muốn nói với Jungkook một điều gì khác…
“Thầy… Làm sa…sao?”
Namjoon vỗ vai Jungkook.
“Taehyung muốn thầy cho em gặp ba mẹ để có động lực trước khi bước vào trận thi đấu cuối cùng.”
Khóe mắt có chút cay, trong lòng lại có nhiều ấm áp.
Jungkook quay mặt nhìn thật kỹ, em muốn lưu giữ mãi khoảnh khắc ba mẹ đến xem.
Ba mẹ Jeon được Taehyung chỉ dẫn nhìn về phía cánh gà sân khấu, vỏn vẹn ngay khoảnh khắc Jungkook cũng nhìn ba mẹ mà hạnh phúc vô bờ.
Ánh mắt Jeon nhỏ chớp mi rồi lần nữa chuyển sang Taehyung như muốn gửi câu nói…
“Cảm ơn anh, người em yêu nhất đời này!”
.
.
.
.
Jungkook vẫn còn bồi hồi cảm giác khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của ba mẹ nhìn mình. Tự dưng căng thẳng đến mức tay chân vô thức tiết ra mồ hôi.
Nói nhỏ với Haru một tiếng rồi bản thân vào nhà vệ sinh chấn chỉnh lại tinh thần thi đấu. Hôm nay đặc biệt có ba, có mẹ, và có cả người cậu yêu ở vị trí khán đài.
Trên đường trở lại phòng chờ của đội tuyển, tiếng khóc của trẻ con cứ thế lọt vào tai của đội trưởng trung học Kangsan.
Và rồi có bàn tay nhỏ xíu níu lấy tay Jungkook giữ cậu lại.
“Hư..ức…hức… em..ức.. em bị lạc mẹ rồi hư…ư.”
Nước mắt tèm lem trên gương mặt xinh xắn của đứa trẻ không quá 5 tuổi. Trước mặt Jungkook hiện tại là một bé gái lạc mất mẹ cha.
“Anh ơi… hức… ức.. mẹ bỏ rơi em rồi hức..”
Jungkook khó xử nhìn đồng hồ rồi lại nhìn em nhỏ đang hoảng sợ mà khóc nấc. Không còn nhiều thời gian nữa là đến lượt thi đấu của cả đội rồi.
“…”
“Em là đứa trẻ cô đơn trong tuổi thơ của mình. Những gì em đã trải qua em không muốn bất cứ đứa trẻ nào gặp phải nữa.”
“Anh ơi… hức… ức.”
Jungkook là đội trưởng đội tuyển trung học Kangsan.
Jungkook giữ vị trí quan trọng trong vòng thi nhóm sắp diễn ra.
Jaekyung cần chứng minh khả năng vượt trội ở môn Hình học không gian.
Minhyuk cần có học bổng để đi du học.
Taehyung đang hoãn một năm đại học đợi cậu đi cùng.
Jungkook phải đạt được vị trí Quán quân trong OMC lần này.
Bàn tay siết chặt đến gân mỏng nổi rõ, anh cúi thấp người xót xa lau đi nước mắt bé con.
“Ngoan… anh dẫn em đi tìm mẹ ! Em sẽ không bị bỏ rơi đâu.”
“…”
.
.
.
.
“Jungkook đâu?”
“Không tìm thấy Jeon Jungkook.”
“Cậu ấy đi đâu rồi?”
“Sắp đến giờ thi đấu rồi.”
“Đùa sao?”
“…”
NOW !
WELCOME STUDENTS FROM KANG SAN HIGH SCHOOL …
“…”
“Hawon! Em chuẩn bị đi.” Thầy Kim phải ra nhanh quyết định.
“Nhưng em sao gánh nổi vị trí Jungkook hả thầy?”
“…”
Vị trí của Jungkook thật sự không ai đủ khả năng thay thế.
Jeon Jungkook bỏ lại đồng đội của mình rồi !
.
.
.
Nếu Jeon thật sự không về kịp để tham gia thi đấu. Thứ cậu đánh mất không chỉ có danh hiệu và cúp Quán quân OMC…
❣️❣️❣️
THÔNG BÁO TỪ BAN TỔ CHỨC O.M.C
❣️ TÌM TRẺ LẠC ❣️
Ai thấy bạn thỏ nhỏ này đang ở đâu xin vui lòng liên hệ gấp với Ban tổ chức…
Hoặc gọi cho người yêu của em bồng ẻm về gấp giúp độ tuyển trung học Kangsan…
Chân thành cảm ơn ❣️
❣️❣️❣️
Anh Kim ngồi như này trên khán đài không gây chú ý cũng uổng 🥲🥲🥲
❣️❣️❣️
__________________
❣️ Những điều đặc biệt ở tập 46❣️
1. Ảnh bìa không đơn giản chỉ là ảnh bìa ❣️
2. Mình đặt cảnh báo vì có câu chửi tục thôi à 🤗
3. Tên của mẹ Jeon ❣️
Chỉ là bii thích những điều nhỏ nhặt ngọt ngào như thế ❣️
Đến cả ảnh bìa cũng phải xinh xinh ❣️
Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻♀️❤️