School 2021 [taekook]

Chương 43: 39.


Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 43: 39.

RẦM !

Taehyung không nén được tức giận mà đóng mạnh cửa thoát hiểm, ánh mắt tối sầm, lạnh lùng siết chặt tay Jungkook kéo một mạch lên thẳng tầng cao nhất của tòa nhà.

Sức lực của Jungkook hiện tại không cho phép em kháng cự, em chỉ có thể hoảng sợ mà bước nhanh lên bậc thang.

Chân ngắn không kịp theo tốc độ của anh nên cả người mất đà ngã về phía trước liền bị Taehyung xoay người bắt lấy bế gọn lên. Jungkook vừa bất ngờ vừa hoảng sợ mà vòng hai chân khóa chặt thắt lưng anh lớn. Môi mấp máy định nói gì đó nhưng vì sợ nên nuốt ngược lại vào trong.

Lên tới sân thượng, nơi ít có thầy cô hay bạn học qua lại, tất cả mọi người đều đang còn tập trung làm lễ dưới sân. Taehyung lúc này mới buông tay đang giữ trên đùi Jungkook, để em đứng xuống.

Chưa dừng lại ở đó anh lần nữa dùng lực tiến lên ép chặt Jungkook làm em hoảng sợ mà giật lùi. Lưng gầy vì thế mà đập mạnh lên bức tường phía sau tạo lên một tiếng huỵch thật lớn.

Taehyung vì mất kiểm soát mà dùng lực mạnh làm đau em nhỏ mất rồi. Nhưng làm sao bằng sự đau lòng của Taehyung hiện tại.

“Muốn chia tay sao?”

“Vừa nói nhớ tôi rồi vài tiếng sau đòi chia tay sao?”

“Tình cảm tôi dành cho em dễ vứt bỏ như vậy sao?”

“Lời chia tay dễ nói đến vậy hả?”

Jungkook liên tục lắc đầu trước những câu hỏi dồn dập đầy giận dữ. Em nhỏ bị dọa đến nước mắt rơi lã chã nhưng hình như không làm dịu được sự tức giận trong lòng Taehyung.

“Em còn giữ lại làm gì? Nếu muốn chia tay như vậy thì tháo dây chuyền rồi vứt đi.”

Bàn tay Taehyung nắm chặt dây kim loại khắc tên mình trên cổ Jungkook ý định bứt đứt. Jungkook hoảng loạn mà đưa tay giữ chặt, ánh mắt như cầu xin anh.

Ngược lại với sự dịu dàng hằng ngày, thái độ lạnh lùng của Taehyung khiến Jungkook cảm thấy bất an lo sợ. Em nhỏ cắn môi kìm nén cảm giác ấy nhưng lại không biết bộ dáng hiện tại quyến rũ đến mức nào.

“Ưm… Tae….”

Không một động tác thừa, Taehyung một tay giữ chặt hai cổ tay Jungkook giơ lên cao ấn sát vào cánh cửa, một tay siết chặt eo nhỏ không cho đối phương bất kì cơ hội phản kháng nào.

Taehyung chỉ cần dùng lưỡi đã có thể dễ dàng cạy mở môi và răng của em nhỏ, thành công xâm chiếm khoang miệng ngọt ngào.

Lưỡi ấm nóng của anh dùng sức mà mút chặt lấy lưỡi nhỏ đỏ hồng của Jungkook mà đưa đẩy. Anh tham lam chạm đến mọi ngóc ngách muốn chiếm hết dịch vị trong khoang miệng vừa ngọt vừa thơm bởi kẹo đường.

Em nhỏ mềm nhũn chống cự yếu ớt, tiếng rên khẽ bên tai làm Taehyung càng mất kiểm soát. Anh dường như nuốt trọn tất cả thanh âm ngọt ngào của bé con.

Tay anh di chuyển kéo tay Jungkook vòng ra sau cổ mình để em có điểm tựa, Jungkook thấp hơn Taehyung nên phải kiễng chân đến mức bắp chân tê rần không chịu nổi mà ngã lùi về sau dứt khỏi môi anh.

Taehyung lập tức phản ứng. Rất nhanh lần nữa bế xốc Jeon lên, đặt cậu ngồi lên bục cao gần đó mà tiếp tục việc làm dang dở.

Một tay vẫn ở trên eo nhỏ, một tay đỡ lấy sau gáy tiếp tục ấn xuống nụ hôn sâu.

Chất lỏng từ miệng mất kiểm soát mà rỉ nhẹ sang khóe môi đỏ hồng kéo xuống cằm một đường mỏng. Jungkook bị hôn đến hô hấp trở nên khó khăn. Cảm giác môi lưỡi sắp bị đối phương nuốt chửng mất rồi.

“Ưm…m..”

Bàn tay Taehyung di chuyển xuống nới lỏng cavat nơi cổ áo Jungkook, rồi lại tiếp tục theo xúc cảm mà gỡ bỏ tiếp những cúc áo đầu tiên.

Jungkook không chống đối nhưng cơ thể run lên từng đợt. Khóe mắt vô thức rơi xuống giọt nước ấm nóng đánh thức ý thức của Taehyung.

“Jungkook…?”

“Ha…”

Vừa dứt khỏi nụ hôn, Jungkook cố gắng nuốt từng ngụm khí lớn để điều hòa lại hơi thở, lồng ngực cũng phập phồng vì thiếu dưỡng khí quá lâu. Môi đỏ bị anh cắn chặt đến vương cả dấu răng lún nhẹ.

Nhìn gương mặt trắng bệch của Jungkook vì hoảng sợ, đáy mắt còn ướt đẫm nước mắt còn nóng hổi, Taehyung xót xa mà đưa tay lên chạm vào.

“Anh làm em sợ sao?”

Jungkook không sợ, miễn là Taehyung thì Jungkook sẽ không sợ.

Em nhỏ ngẩng đầu nhìn lên khi nghe giọng anh đầy lo lắng.

Đây mới đúng là Taehyung của Jungkook. Người luôn dùng hết thảy sự dịu dàng dành cho cậu chứ không phải thái độ lạnh lùng như vừa nãy bỏ qua nước mắt của Jeon.

Đưa tay lên giữ chặt tay anh đang lau nước mắt, Jungkook lắc đầu vì biết sự tức giận của Taehyung đều do cậu nên mới như thế.

Là do Jungkook hèn nhát không dám đánh cược tương lai. Jungkook không muốn Taehyung vì mình mà bận tâm rồi ảnh hưởng đến sự nghiệp nếu anh có cơ hội phát triển hơn ở Mỹ.

Một người nhỏ bé như cậu, một người chỉ vô tình lướt qua cuộc đời Taehyung khi anh mới 18 đâu thể phá hủy hết những năm tháng sau này của anh. Là Jungkook không dám đối diện với ngày Taehyung hết yêu thương cậu.

Taehyung dùng ngón tay xoa lên chỗ da bị ửng đỏ vì bị anh siết chặt khi nãy. Lại chưa đủ mà nâng lên hôn nhẹ. Mọi cử chỉ đều là sự trân trọng đối phương.

“Anh đã rất sợ!”

“…” Jungkook im lặng nghe Taehyung nói.

“Anh sợ mất em…”

Nước mắt vừa vặn rơi xuống ngay khi lời nói của Taehyung vừa dứt. Không phải Jungkook mà là Taehyung khóc rồi.



“Con muốn hỏi ý kiến ba mẹ.”

Ba mẹ Kim lần đầu nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của con trai, có lẽ thằng bé cần lời khuyên cho một quyết định quan trọng.

“Con nhận được học bổng du học toàn phần. Và…”

Ba mẹ Kim kiên nhẫn nghe con trai nói, dường như ba mẹ cũng đã nhìn ra được con trai mình không chỉ đơn giản muốn thông báo tin vui này.

“Con muốn xin hoãn việc đi du học lại 1 năm…”


Không gian phòng khách phút chốc im lặng. Taehyung hồi hộp nghe câu trả lời của ba mẹ. Bản thân thật sự lo lắng nếu như mọi chuyện không đúng theo mong muốn của mình.

Không lâu sau đó, ba Kim nheo mắt nhìn con trai.

“Thằng bé chiếm bao nhiêu phần trăm trong quyết định hoãn lại chuyện du học của con?”

Ba không nói tên nhưng Taehyung đủ nhận thức để biết rằng người ba nhắc đến chỉ có thể là em ấy.

“Jungkook chiếm 40%!”

Mẹ Kim rót cho chồng mình một tách trà. Ba Kim nhận lấy rồi uống một ngụm rồi đặt tách trà xuống bàn, chân vắt chéo lên rồi ngã người dựa vào lưng ghế.

“Được! Cùng nghe 60% còn lại của con xem có đủ thuyết phục không.”

Taehyung ngồi thẳng lưng. Không giống như lần trốn nhà theo Jeon trước đây, Taehyung của hiện tại hoàn toàn trưởng thành trong từng câu chữ sắp sửa nói ra.

“Thứ nhất, học lực hiện tại của con không tồi nhưng lại chưa đủ ở một môi trường mới. Con cần thêm thời gian để trau dồi, chuẩn bị thật tốt trước khi quyết định nhập học. Ít nhất là về mặt ngôn ngữ và các kiến thức khác ngoài Toán hình bởi chuyên ngành con sắp học còn xoay quanh nhiều nội dung khác.”

“Thứ  hai, con từ nhỏ chưa từng gặp khó khăn trong tài chính vì cho đến hiện tại vẫn được ba mẹ chu cấp tiền tiêu vặt hằng tháng. Con muốn bản thân tập làm quen với việc vừa học vừa làm để có thể thích nghi với việc làm thêm ở nơi không có vòng tay của ba mẹ.”

“Ba mẹ đủ điều kiện chu cấp thêm cho con tiền tiêu vặt.”

Mẹ Kim lên tiếng

“Con biết! Nhưng đôi khi có những nhu cầu cần thiết và cấp bách, con nghĩ mình nên tự chuẩn bị xoay sở vẫn tốt hơn. Quyết định đi du học là của con, ba mẹ đã lo các khoản tiền nhà, nên con cần học cách chịu trách nhiệm cho việc chi trả cho những chi phí nhỏ nhặt khác.”

“Con đã tìm hiểu thông tin việc hoãn nhập học chưa?”

“Con đã trực tiếp liên hệ với trường Đại học để hỏi thêm thông tin về việc này. Bên phía nhà trường nói rằng điều đó có thể. Học bổng của con vẫn sẽ được đảm bảo tuy nhiên con cần vượt qua bài kiểm tra chất lượng đầu vào vào năm học sau nếu như quyết định hoãn việc nhập học theo thời gian đã thông báo trước đó.”

“Con nghĩ 1 năm, đủ để con trau dồi thêm kiến thức, làm quen với việc vừa học vừa làm. Và hơn hết, con có thể đợi em ấy đưa ra quyết định có cùng con sang Mỹ du học hay không!”

“Nếu thằng bé không muốn đi thì sao?”

“Con sẽ tôn trọng quyết định của em ấy.”

“Nếu ba mẹ không đồng ý thì sao?”

Taehyung ngẩng đầu nhìn ba mẹ rồi lại cúi xuống nhìn vào bàn tay đang siết chặt vào nhau.

“Thì con vẫn sẽ đi du học sau khi tốt nghiệp. Dù rằng… có chút miễn cưỡng.”

Ba mẹ Kim trao đổi ánh mắt rồi cùng đứng lên.

“Ba mẹ cần nói chuyện riêng một chút.”

Ba mẹ vào phòng rồi, chỉ còn mình Taehyung ngồi ngoài phòng khách thấp thỏm không yên. Hết đứng lên đi qua đi lại, anh lại ngồi xuống bấu chặt hai bàn tay.

Chưa bao giờ Taehyung cảm giác mỗi phút mỗi giây trôi qua lại chậm như thế. Cảm giác cả cơ thể muốn nổ tung vì cảm giác bứt rứt khắp người.

CẠCH !

Ba mẹ trở lại rồi. Taehyung vẫn dán chặt mắt về hướng cửa phòng của ba mẹ đầy chờ đợi. Trái với sự lo lắng của Taehyung, ba mẹ dường như không có gì căng thẳng, ngược lại hình như còn đang chuẩn bị ra ngoài hẹn hò.

Ba Kim lướt ngang qua con trai vỗ vỗ lên vai…

“Khi nào trường gửi mail đồng ý hoãn lịch học thì nói với ba mẹ.”

“Ba… mẹ…!”

“Cứ làm những điều con muốn. Ba mẹ tôn trọng quyết định của con.”

Taehyung thật sự muốn bước đến ôm lấy ba và mẹ mình.

“Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ!”

Mẹ Kim lúc này mới đi đến gần con trai hỏi nhỏ.

“Nói lại xem, thằng bé chiếm bao nhiêu phần trăm?”

“Con…” Taehyung ngập ngừng.

Nhìn biểu cảm bối rối của con trai, mẹ Kim lại nổi lên ý muốn trêu chọc thằng bé.

“Còn nói thằng bé chỉ chiếm 40%. Hai từ miễn cưỡng đã cho thấy trong lòng con Jungkook chiếm trọn hơn con số kia rồi. Nói trắng ra, con vì Jungkook nên mới tìm những lý do khác để thuyết phục ba mẹ.”

“Con…”

“Đừng lo lắng. Không phải ba mẹ muốn thay đổi ý định đâu. Con đã đưa ra được những lý do rất thuyết phục ông bà già này.”

Ba Kim tiếp lời vợ.

“Nhưng không phải vì những điều đó mà ba mẹ đồng ý cho con hoãn nhập học mà bởi vì ba mẹ nghĩ con trai mình đã chững chạc để đưa ra quyết định cho cuộc đời con. Và vì là quyết định của con nên con phải tự chịu trách nhiệm.”

Ba Kim không quên nhắc nhở con trai:

“Đừng nói cho Jungkook biết sớm, nếu đơn hoãn nhập học của con không được thông qua, thằng bé sẽ thất vọng lắm.”

“Dạ vâng! Con hiểu rồi.”

“Ba mẹ chỉ hi vọng con luôn vui vẻ.”

Và Taehyung thành công thuyết phục ba mẹ. Giờ chỉ cần đợi thông tin từ trường Đại học là anh có thể ở lại cùng Jeon.

Thời gian sau đó Taehyung vẫn phải chuẩn bị mọi thứ đề phòng trường hợp đơn xin hoãn nhập học không được thông qua.

Nhìn thấy Jungkook ngày ngày tự mình làm mọi thứ chuẩn bị cho những ngày sau này không có anh bên cạnh mà lòng Taehyung xót xa nhiều lắm. Nhưng anh lại chẳng thể nói cho Jungkook về việc mình đang làm sợ em nhỏ lại càng suy sụp nhiều hơn.

Nhưng đợi mãi vẫn không nhận được thư hồi âm của trường Đại học cho đến khi Taehyung chỉ còn chút nữa là bước lên máy bay.

Nhận được tin nhắn, anh lập tức bỏ lại hai thằng bạn đi cùng mình. Bản thân lao như bay ra khỏi cổng sân bay bắt xe đến chỗ Jungkook.

Khoảnh khắc Jeon rơi nước mắt khi nãy anh đã thấy rồi. Anh muốn thật nhanh bước đến lau nước mắt cho bé con của mình.

Đến cổng trường trung học, Taehyung chạy thật nhanh về phía hội trường đang diễn ra buổi Lễ tổng kết. Sân trường rất đông các bạn  học sinh nhưng rất nhanh anh đã tìm thấy người mà anh yêu thương nhất.

Em nhỏ ngồi ngoan với đôi mắt sưng húp vì khóc, gò má cũng đỏ ửng chắc do dị ứng  thời tiết đây mà…


Chân định bước đến thì điện thoại lại nhận được tin nhắn. Taehyung dừng lại một chút để đọc dòng chữ hiện trên màn hình…

Và…

CHOANG!

Điện thoại vỡ nát ở khi va mạnh vào gốc cây gần đó… và rồi mọi chuyện sau đó diễn ra trên sân thượng trung học Kangsan.


Hiện tại cả hai đang ở sân thượng của trường học, cả hai giữ chặt lấy nhau như sợ lạc mất. Lạc mất định mệnh của cuộc đời mình.

“Anh còn giận em sao?”

Sự im lặng của Taehyung đã trả lời câu hỏi của Jungkook.

Em nhỏ biết biết lỗi của mình, không gấp gáp mà kiên nhẫn ôm chặt tìm cách dỗ ngọt anh bé dỗi hờn.

“Ước gì được Taehyungie ôm…”

Taehyung không trả lời nhưng cánh tay thì nâng lên đặt lên lưng người nhỏ.

“Taehyungie thương em thì xoa lưng cho em nhé. Ban nãy bị đập vào tường còn đau nhiều lắm.”

Ai đó vẫn không trả lời nhưng bàn tay thì xoa xoa lên lưng người trong lòng. Thật muốn vạch em lên xem có chỗ nào bị thương không.

“Anh muốn hôn ở trán hay ở môi thì không giận em nữa?”

Jungkook xuất chiêu cuối cùng.

“Anh muốn hôn em ở lễ đường.”

“Tae…”

“Vì vậy nếu muốn anh hết giận thì cho đến lúc anh đường đường chính chính nắm tay em lên lễ đường, em nhất định không được nói lời tương tự như vậy lần nào nữa.”

Jungkook mỉm cười đến rơi cả nước mắt.

“Nhất định không nói, không nói nữa. Xin lỗi anh…”

“Thay vì nói xin lỗi, anh muốn em hôn anh hơn!”

Nghe lời làm nũng của Taehyung, Jungkook kiễng chân đặt môi mình lên môi anh mềm mại. Taehyung cũng phối hợp mà bắt lấy eo nhỏ.

“Cảm ơn anh vì đã dung túng cho em nhiều như thế!”

Taehyung cúi xuống để đầu mũi cả hai chạm vào nhau…

“Là bởi vì… Anh yêu em!”

Jungkook đã rất sợ khi Taehyung mạnh bạo như thế có lẽ là lần đầu vì anh trước nay lúc nào cũng dịu dàng  khi cả hai thân mật. Nhưng đâu đó từ trong suy nghĩ lại len lỏi cảm giác… thích một chút.

Có lẽ Jungkook không nên cho người yêu mình biết được điều này.



Trên chuyến bay sang Mỹ hôm đó còn có Haneul và Haekyung ngồi cạnh nhau. Cả hai không thân thiết nhưng vì cùng trong đội tuyển nên cũng đã cùng nói chuyện.

Nhìn thấy Haneul ngồi suy tư rất lâu, Haekyung vốn không tò mò nhưng lại muốn bắt chuyện vì hai anh là người quen duy nhất trên chuyến bay này.

“Sao thẫn thờ vậy?”

“Không có gì.”

“Thất tình sao?”

Ánh mắt Haneul có chút dao động vì câu nói của Haekyung. Một tuần trước khi đi, anh và cô giáo của mình đã cãi nhau rất lớn. Chính điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của anh.

“Sao chị cứ tìm cách tránh né tôi vậy, chị rõ ràng cũng có tình cảm với tôi mà.”

“Em đừng cư xử như trẻ con nữa.”

“Chỉ vì tôi nhỏ hơn chị nên chị xem thường tình cảm của tôi sao?”

“HWANG HANEUL !”

“Nếu chị không cho tôi câu trả lời, tôi sẽ bỏ không đi du học nữa.”

Ahn Yeong bất lực trước đứa học trò cứng đầu, là đứa học trò mà cô vô tình “yêu thương”. Rõ ràng thứ tình cảm ấy sẽ hủy hoại thằng bé.

“Trong câu sẽ có nhiều dấu phẩy, nhưng chỉ có duy nhất một dấu chấm. Hành động của em bây giờ là đang đặt dấu chấm cho mối quan hệ của cô và em.”


Haekyung chống cằm nghiêm túc lắng nghe câu chuyện của bạn học Hwang. Người ngoài cuộc thì luôn có cái nhìn sáng suốt hơn.

“Nếu tôi là ở trường hợp đó tôi cũng sẽ từ chối. Dù trong tình yêu thì khoảng cách tuổi tác không quan trọng, cậu và cô Woo cũng chỉ cách nhau 5 tuổi. Nhưng định kiến xã hội về điều này quả thật là một vấn đề lớn.”


“Theo như lời cậu nói, cô Woo ban đầu là sinh viên thực tập ở trường mình, cả hai cũng có mối quan hệ rất tốt. Cô ấy rõ ràng biết tình cảm của cậu, biết rõ cậu học ở Kangsan. Vậy nếu không phải vì cô ấy cũng có tình cảm tương tự thì sao cô Woo lại chấp nhận bản thân có thể gặp rắc rối mà xin việc ở một trường học mà biết chắc cậu đang học ở đó?!”

“Chuyện này…”

“Một giáo viên và một học sinh của mình nảy sinh quan hệ yêu đương sẽ bị xã hội chỉ trích gay gắt. Cậu có thể bị đuổi học, cô Woo có lẽ cũng chẳng yên ổn trong ngành giáo dục được lâu. Tương lai của cả hai chắc chắn chẳng mấy tốt đẹp. Nhưng nếu một chàng trai 24 tuổi đã có công việc ổn định trong tay yêu một cô giáo 29 thì không ai có quyền nói gì cả…”

Lời Haekyung nói quả thật không sai. Haenul thật sự nghiêm túc suy nghĩ về điều đó. Có lẽ sau khi đến sân bay anh sẽ nhắn với cô của mình một tin nhắn.

“Nếu đến lúc em tốt nghiệp đại học mà chị vẫn độc thân, thì cho em một cơ hội nhé!”

Haneul sẽ không ép buộc người con gái của mình lãng phí thanh xuân. Nếu thật sự cả hai là duyên là nợ thì cuối cùng cũng sẽ thuộc về nhau…



“Yoongi hyung và Jimin hyung không đi du học ạ?”

“Ừm! Yoongi từ lâu đã không muốn học Đại học, nó đã định hướng rõ ràng về nghề nghiệp tương lai.”

“Anh ấy muốn mở nhà hàng thật ạ?”

“Ừm!”

“Còn Jimin hyung?”

“Có lẽ Jimin đã thuyết phục được gia đình không đi du học nhưng vẫn sẽ học Đại học trong nước. Không phải Jimin không muốn học Đại học, chỉ vì áp lực từ gia đình nên không muốn họ kì vọng quá nhiều thôi.”

Dưới nắng chiều vàng nhạt, bàn tay nắm chặt bàn tay, Taehyung cùng Jungkook dẫn Tanie và Bamie đi dạo.

Taehyung để Jungkook đi phía chỗ có nhiều bóng mát hơn vì sợ ánh  nắng làm rát da bạn nhỏ. Anh phụ trách dẫn Bam còn Jungkook ẳm Tan nhỏ hơn. Con trai cả hai đều rất “năng động” nên không cẩn thận lại ham chơi chạy mất cho xem.

“Dạo này anh hay để nhỡ cuộc gọi của mẹ.”

Cả hai dừng  lại nghỉ ở thảm cỏ xanh gần hồ nước trong công viên, xung quanh cũng có nhiều người ngồi nghỉ chân thư giãn.

“Sao anh hư thế?”

“Anh không bắt máy thường là hai trường hợp. Hoặc là anh ngủ, hoặc là anh đi nhậu.”

“Hai đứa nghe ba Kim con nói kìa, hai đứa không được hư như ba Kim đâu có biết chưa….”

Jungkook vừa ôm Tan vừa quay qua xoa đầu con trai Bam mà dạy dỗ. Taehyung phút chốc thấy em nhỏ của mình đẹp lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

“Anh muốn từ nay mẹ muốn tìm anh thì chỉ cần gọi cho em.”

Jungkook chớp mắt nhìn anh.

“Bởi vì anh muốn rằng anh có đi nhậu cũng sẽ có em đi cùng. Mà anh có ngủ, thì cũng chỉ ngủ cùng em.”

Không biết có phải do thời tiết nắng nóng quá không mà gò má Jungkook đỏ ửng lan ra tận cả vành tai mềm mại. Em nhỏ ngượng ngùng quay mặt sang hướng khác nhưng bất thành vì bị anh ôm chặt.

“Đừng rời xa anh nhé!”

Hôm đó, một người đã đến tặng cho Jungkook và Taehyung một bức hình vô tình chụp được. Trong ảnh là khoảnh khắc Jeon Bam cúi xuống chạm mũi vào anh trai Tanie, Jungkook lại cúi xuống hôn Bam, còn Taehyung thì vòng tay ôm tất cả con trai và bé con của mình vào lòng không quên hôn nhẹ lên trán Jungkook.

Có lẽ cho đến hiện tại, đó là bức ảnh hạnh phúc và bình yên nhất mà người thợ chụp ảnh đã có dịp chụp được. Bức ảnh về một gia đình nhỏ gồm hai baba và hai con trai.

( Au sẽ ngồi đây chờ một thiên thần edit ảnh gia đình nhỏ như trên )


❣️❣️❣️


Định mệnh của anh là để yêu em
Để một đời được thấy em cười
Định mệnh của anh là để bên em
Để một đời chở che ngày đêm.

Chỉ cần phía trước bước bên em
Dẫu địa ngục anh vẫn bước tới
Định mệnh như đã nói với anh
Từ phút giây đầu thấy em người ơi.

< Yêu em là định mệnh – Cao Thái Sơn >


❣️❣️❣️

Một năm học nữa lại trôi qua, mối quan hệ của Jungkook và Taehyung đã có nhiều thay đổi.

Lần đầu yêu xa, lần đầu cãi vã, lần đầu giận dỗi đến đánh mất bản thân… nhưng nhìn lại đều vì bản thân yêu thương người còn lại quá nhiều.

Taehyung từ hạng 20 đã thật sự vì Jungkook mà đạt vị trí top 1, đạt điểm tối đa trong kì thi OMC, và cả giành được học bổng du học toàn phần.

Jungkook bắt đầu nói với Taehyung những điều làm em khó chịu, bắt đầu biết cầm điện thoại gọi cho anh mỗi khi em nhỏ buồn…

Cả hai là vì nhau nên cố gắng vun đắp ! Tình cảm chỉ có ngày càng nhiều hơn.

Còn kể đến chuyện gia đình Jungkook, mọi người dường như đã bắt đầu lắng nghe nhau nhiều hơn.

Jungkook sẽ đi cùng Taehyung sang Mỹ chứ?

Taehyung hay Jungkook sẽ là người thuyết phục ba mẹ Jeon?


Ba mẹ sẽ chấp nhận hay phản đối chuyện của hai người vào thời gian sắp tới?

Còn cả những chuyện tình dang dở của những đôi bạn trẻ Hae Ra – Haru ? Haekyung – Minhyuk ? Haneul – Ahn Yeong ?

Và cái nợ đám cưới của thầy giáo và bác sĩ Kim…

Cùng chờ đợi chương 3 của School 2021 nhé !

Sẽ sớm thôi …

Kết thúc chương 2.


❣️❣️❣️

Ảnh tốt nghiệp của Ban Tự nhiên 11B1 Kim Taehyung .

Anh camera nói: “Ủa camera bên này mà em ơi?”


Jungkook sau đó nói:

“Để em chụp cho ạ !”

Và đây là thành quả…


❣️❣️❣️

Ảnh Taehyung hôm đi thi OMC vuốt keo lộ trán…

Còn này là em bé được anh vuốt keo cho nè !


*OMC : Olympic Maths Competition


❣️❣️❣️
Bonus

Yoongi cùng Jimin đến trường Đại học Seoul để hoàn thành thủ tục nhập học của Min nhỏ. Lúc xong việc, Yoongi vừa hỏi vừa cầm ba lô từ tay Jimin khoác lên vai mình.

“Đã quyết định học Đại học sao lại không chọn du học?”

“Vì không muốn xa mày.”

“Sao mày lại chọn học ngành Kế toán?”

“Để đếm tiền cho mày.”

Cả tương lai của Jimin, cậu thật sự chỉ muốn bên cạnh Min Yoongi ! Thật trùng hợp khi Min Yoongi cũng có suy nghĩ tương tự như thế!


.
.
.
.


Chương 3 coming soon… !


❣️❣️❣️


Kết thúc chương 2 với chút nước thịt nhạt nhoà vì Au chưa có kinh nghiệm “kho thịt” nhưng đã rất cố gắng mọi người cứ nhận xét để tớ rút kinh nghiệm nhé ❣️

Kẹo bông gòn vẫn là ngon nhất ❣️

Hẹn các bạn đáng yêu ở chương 3 nhé ❣️

Cảm ơn mọi người vẫn yêu thương School 2021 và yêu thương Bii ❣️

Bii sẽ tiếp tục cải thiện nhiều hơn trong từng con chữ để mọi người có thể tìm thấy chút niềm vui nơi mái nhà nhỏ xíu này ❣️

Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻‍♀️❤️

18/12/2021 rubii kim ❣️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.