Scandal Hàng Đầu

Chương 11


Đọc truyện Scandal Hàng Đầu – Chương 11

Một tháng kế tiếp, Phương Đường vẫn ngày ngày cắm mặt ở phim trường quay phim, Hứa Ánh Dương cũng đều đặn đến tham ban mỗi tuần. Việc ưu tiên hàng đầu khi anh đến đây chính là dẫn Phương Đường đi ăn thật nhiều món ngon. Hiện giờ, chỉ cần không nhắc đến chuyện trước đây nữa thì hai người ở chung có thể nói là hòa hợp cực kỳ.

Trước hành vi ngược cẩu một cách thường xuyên như vậy, fan hâm mộ và người qua đường đồng loạt biểu thị: “Tụi tui bị bắt ‘ăn bánh cún’ riết quen luôn rồi!”

Lần đầu tiên Hứa Ánh Dương và Trần Bân Vũ người trước người sau lần lượt đến tham ban, đã khiến cho fan hai nhà bùng nổ ồn ào một trận. Fan của couple Kẹo Cứng tuy không đông bằng nhà bên kia, nhưng trước đống ‘bằng chứng’ là video của phóng viên quay lại, một bên thì lễ phép, khách khí trò chuyện xã giao; một bên thì ‘trong mắt chỉ nhìn thấy nhau’, luôn kề sát tai nhỏ giọng trò chuyện, lại còn ôm vai thân mật kiêm liếc mắt đưa tình; xem rõ là trận chiến này những ai chèo thuyền Kẹo Cứng thắng chắc rồi. Đã đối lập rõ ràng đến vậy, nhà Đường Phèn còn muốn dùng luận điệu ‘Yêu nhưng phải kiềm chế’ ấy cũng dùng không nổi nữa. Đừng nói người qua đường nhịn không được mà tự giác gia nhập chiến hạm này, đến ngay cả các gái nhà Đường Phèn còn không ít người bị lung lay, kiềm chế không nổi mà khóc sướt mướt, hô hào muốn ‘đổi nhà’, muốn ‘trèo tường’ qua bên Kẹo Cứng cơ mà.

Từ lần trước ảnh cả hai đi ăn lẩu, Hứa Ánh Dương dùng khăn lau miệng cho Phương Đường bị chụp lại, tạo một hồi ‘sóng gió’ điên cuồng trên weibo đến nay, mọi người đã ngạc nhiên đủ rồi, vậy nên một tháng này, hai người có show ân ái như nào cũng không còn khiến fan bỡ ngỡ như ban đầu nữa. Fan only của Phương gia và Hứa gia thì càng thêm chết lặng, tự động mở ra ‘cơ chế phòng ngự’: “Tui không nghe, tui không thấy, mặc kệ hai người thân mật cỡ nào, chỉ cần mắt không thấy thì tim sẽ không đau ú ù”…

Có một lần, trong giờ nghỉ rảnh rỗi, Phương Đường đang lướt bình luận trên weibo thì thấy có người vào thắc mắc Hứa Ánh Dương không cần công tác hay sao, mỗi ngày nếu không phải ở nhà thì chính là chạy tới chỗ Phương Đường. Cậu cũng rất ngạc nhiên, lúc gặp bèn thuận miệng hỏi vấn đề này, vẻ mặt còn hết sức thương cảm mà bảo anh: “Dạo này cưng không nhận được công việc nào tốt à, vậy thôi theo anh đi, anh đây nuôi cưng.”

“Em đúng là không biết lớn nhỏ.” Hứa Ánh Dương nhéo mặt cậu, cười cưng chiều nói tiếp: “Yên tâm, có nhiều kịch bản đang chờ anh chọn lắm, nhưng hiện tại anh không muốn nhận phim mới, cứ để trống lịch trình trước đi đã.”

“Sao anh lại muốn để trống lịch trình?”

“Tạm thời bí mật, sớm muộn gì em cũng biết”, Hứa Ánh Dương cố ý trêu cậu.

Phương Đường lẩm bẩm: “Còn giả vờ thần thần bí bí, đây chả thèm quan tâm.”

Hứa Ánh Dương mỉm cười, không nói gì thêm. Dạo gần đây anh không muốn nhận nhiều công việc chủ yếu là vì Phương Đường, mãi mới có cơ hội gần gũi cậu như vậy, bớt quay một hai bộ phim không tính là chuyện quan trọng gì.


Đến cuối tháng, rốt cuộc phim điện ảnh của Phương Đường cũng chính thức đóng máy. Thế nhưng cậu cũng không nghỉ ngơi được mấy ngày. Cách đây không lâu, người đại diện đã ký hợp đồng cho cậu tham gia một chương trình thực tế về đề tài du lịch, tuần sau sẽ bắt đầu khởi hành đi châu Âu ghi hình. Đối với loại công việc vừa làm vừa ‘chơi’ như này, Phương Đường rất thích thú, nếu đồng nghiệp trong chương trình còn là người quen biết, hợp tính tình thì càng quá tốt.

Trước khi khởi hành ba ngày, người đại diện gọi tới thông báo cho Phương Đường biết, anh vừa nhận được tin tức từ bên đài truyền hình, chương trình kỳ này Trần Bân Vũ cũng sẽ tham gia.

Phương Đường trợn trắng mắt: “Sao lúc ký hợp đồng anh không bảo cho em biết anh ta cũng tham gia?”

“Lúc ký anh cũng có bảo cậu ta sẽ không tham gia đâu!”

“Bộ phim mới của Trần Bân Vũ không phải vừa khởi quay sao? Anh ta đào đâu ra thời gian để nhận show nữa?”

“Trần Bân Vũ cũng xui xẻo cực, anh nghe người ta nói, nhà đầu tư của phim cậu ta đóng vừa dính phải án kiện gì đó, rút ra rồi, dự án này phải tạm gác lại. Trong một tháng tới cậu ta cũng không có việc gì làm, nên nhận luôn show thực tế này vào để lấp chỗ trống.”

“Em không cần biết, có anh ta thì không có em!”

“Tổ tông của tôi ơi, chuyện này không được đâu. Chúng ta đã ký hợp đồng rồi, bây giờ mà hủy là phải đền một khoản tiền bồi thường nhiều lắm đấy, cậu cần gì phải làm thế?”

Phương Đường tức giận, nói: “Em không muốn dựng tin couple với anh ta nữa, phiền muốn chết! Sớm biết Trần Bân Vũ tham gia, em nhất định không thèm ký.”


Người đại diện cũng nhức đầu cực kỳ, Trần Bân Vũ là sát giờ được tổ chương trình nhét thêm vào. Vì rating cao, đài truyền hình không biết hai chữ ‘tiết tháo’ viết như nào, đến lúc ghi hình rồi thì dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, kiểu gì cũng sẽ cố gán ghép couple để thu hút khán giả cho xem. Mấy năm nay Phương Đường phát triển càng lúc càng tốt, độ nổi tiếng cao hơn Trần Bân Vũ không chỉ một hai bậc thôi đâu, việc gì phải ‘cố đấm ăn xôi’ kéo vụ couple này vào chứ, nhưng hiển nhiên đối phương không hề tính toán bỏ qua cơ hội ‘dựa hơi’ Phương Đường lần này rồi.

Có điều bây giờ bực bội cũng vô dụng, lúc ký hợp đồng bên mình cũng không thêm điều kiện ‘Không được xuất hiện cùng Trần Bân Vũ’, người ta là do đài truyền hình mời đến, bọn họ sao có thể đuổi người đi được. Đợt này bị đài truyền hình ‘gài bẫy’, nếu không muốn đền khoản tiền kếch xù, thì chỉ có thể đành tự nhận bản thân xui xẻo thôi chứ biết làm sao.

“Không sao đâu, may mà còn có Hứa Ánh Dương,” Người đại diện sở hữu tinh thần AQ dào dạt, cố an ủi Phương Đường cũng như chính mình: “Hiện tại, ai mà chẳng biết Kẹo Cứng mới là chân ái chứ.”

“Xì!” Phương Đường thẳng tay cúp điện thoại.

Cú điện thoại này làm cậu không còn tâm trạng thu dọn hành lý nữa. Thật ra, trước đây khi Trần Bân Vũ đơn phương tạo scandal với cậu, cậu cũng không quá để tâm, coi như nhìn không thấy là được, cho dù tình cờ đọc phải những tình tiết tự động bổ não thái quá của fan, cậu cũng chỉ xem như đang đọc truyện cười. Thế nhưng, từ khi cùng Hứa Ánh Dương liên hệ lại đến giờ, không hiểu sao cậu tự nhiên nảy sinh tính tự giác của ‘người có chồng’, không muốn làm gì khiến anh hiểu lầm nữa.

Đúng lúc này, tin nhắn weixin của Hứa Ánh Dương gửi tới: “Tối nay ăn cơm cùng nhau nhé!”

“Một tuần vẫn chưa đến đâu, không đi!”

“Em phân rõ thời gian như vậy làm gì, dì cả còn chưa chắc canh chuẩn ngày bằng em nữa.”

“Anh muốn dì cả đến thăm lắm à? Cút!”


Hứa Ánh Dương gửi địa chỉ một nhà hàng qua máy cậu: “Em không đến thì anh tới tận nhà rước em, em tự chọn đi!”

“Anh biết tôi đang ở đâu chắc?”

Hứa Ánh Dương nhắn qua một mặt cười không đàng hoàng: “Chẳng có việc gì của em mà anh không biết.”

Phương Đường nhấn tắt weixin, không thèm để ý đến Hứa Ánh Dương nữa. Tuy cậu đã cho anh biết rõ mình có bao nhiêu ngôi nhà, nhưng ở thành phố này, cậu cũng có đến vài căn hộ, cậu không tin Hứa Ánh Dương làm sao đoán được chính xác cậu đang ở chỗ nào.

Bốn mươi phút sau, Hứa Ánh Dương gọi điện thoại tới: “Em xuống lẹ nha, anh đang đợi dưới lầu nhà em nè.”

Phương Đường kinh ngạc, vội chạy qua mở cửa sổ nhìn xuống, chỗ cậu ở không cao lắm, liếc nhìn là có thể thấy tình huống dưới nhà. Quả nhiên, Hứa Ánh Dương đang đậu xe ở ngay trước cửa.

Lúc lên xe, Phương Đường chọt tay Hứa Ánh Dương hỏi: “Anh nói rõ ràng cho tôi, làm sao anh biết được tôi đang ở chỗ này?”

“Thật ra anh cũng ở đây mà.”

Thấy vẻ mặt Phương Đường đầy ngạc nhiên, Hứa Ánh Dương cười cười nói tiếp: “Em không phát hiện ra căn hộ cách vách vẫn không có ai dọn vào sao?”

“Một năm thì có đến hơn nửa năm là tôi ở ngoài quay phim rồi, ai lại đi để ý nhiều chuyện như vậy…” Phương Đường nói được một nửa mới kịp phản ứng: “Cái gì, phòng đó là anh mua à? Mọe nó! Anh có bệnh hả, anh cố ý phải không?”

“Đừng có chửi bậy như vậy, lần trước tài liệu anh đưa em xem không phải có liệt kê rõ tên căn hộ này rồi sao, do em nhìn không kỹ còn gì.”


“Tôi đâu rảnh mà để ý việc này chứ. Nhưng tại sao anh lại mua căn hộ chung cư cạnh phòng tôi ở, anh mau giải thích rõ ràng cho tôi.”

“Nếu anh bảo đây chỉ là trùng hợp thì em có tin không?”

“Anh cho tôi là trẻ lên ba đấy hả?”

“Cưng à, trùng hợp thật mà. Trước đây muốn mua vài bất động sản để đầu tư, anh đã sớm nhìn trúng tòa chung cư này rồi, ba năm trước người chủ căn hộ ấy có việc nên vội vã muốn bán, anh liền ấn theo giá thị trường mà mua luôn, so với em còn sớm hơn đấy. Lần trước lúc đưa anh xem thống kê tài sản của em, anh mới biết được hóa ra em cũng mua phòng ở đây. Về sau hỏi thăm trợ lý nhà em một chút, liền biết được em thường nghỉ lại tại nơi này. Em xem, phòng của anh vẫn là phòng thô đó, muốn trang trí lại rồi cùng nhau dọn qua ở chung không?”

Phương Đường cười lạnh: “Anh đùa à, bị phóng viên biết được thì tin tức sẽ ‘bịa đặt’ ghê gớm tới cỡ nào nữa, phòng ở kế nhau đã có thể bị đồn là ở chung, còn ở chung thật thì chắc chắn sẽ khui luôn ra vụ đã kết hôn, chúng ta có nhảy vào Thái Bình Dương cũng tẩy trắng không nổi đâu.”

Hứa Ánh Dương cười, nhắc nhở cậu: “Nhưng chúng ta đích thực là đã kết hôn còn gì.”

“Lăn lăn lăn, lăn mau cho tôi!

Hai người đấu miệng suốt dọc đường đi. Phương Đường thuận tiện oán giận sự tình của Trần Bân Vũ và tổ tiết mục bên kia cho anh nghe, Hứa Ánh Dương vậy mà lại đồng quan điểm với người đại diện nhà cậu: “Đừng lo lắng, hiện tại mọi người đều biết couple Kẹo Cứng mới là vương đạo, những thứ yêu mà quỷ thần gì đều phải dọn hết sang một bên.”

“Anh tự tin về bản thân mình quá ha, đúng là đồ mặt dày!”

“Không phải anh tự tin, mà là anh rất tin tưởng em, em ghét hắn đến mức viết cả lên mặt như này rồi, chỉ có kẻ mù mới đi ‘ship’ hai người.”

Phương Đường lười nói tiếp với Hứa Ánh Dương, trong lòng âm thầm nghĩ, xem đến khi chương trình lên sóng, đầy hình ảnh gán ghép giữa cậu và Trần Bân Vũ quăng ra, thì ai ngồi nhà nghiến răng nghiến lợi cho biết, lúc đó, đứa nào ghen chính là cún con!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.