Đọc truyện Scandal Giá Trên Trời – Chương 14
Lúc đó anh nói với cô, có người nói anh giống Wonbin, thực ra không hẳn, anh để tóc dài càng giống Lee Min Ho trong phim “City Hunter”. Hoặc là sự kết hợp giữa hai người này, dù sao cũng rất đẹp trai.
Vừa nhìn thấy cô, Lăng Bách liền mỉm cười. Anh bước xuống dưới sân khấu, vội vã đi đến bên cô, gương mặt thoáng vẻ ngạc nhiên hỏi: “Sao em đến đây?”
Anh dần có phong thái của một ngôi sao lớn rồi, không hiểu sao bỗng dưng cô cảm thấy ghen tị.
Nhân viên trang trí sân khấu và hội trường đi qua đi lại bên cạnh hai người. MC bước tới, mỉm cười hỏi thăm: “Lăng Bách, bạn gái đến rồi à?”
Hai má An Dao chợt nóng bừng, đưa mắt liếc nhìn Lăng Bách.
Ánh đèn thủy tinh trên đầu đang chiếu những tia sáng mạnh mẽ, ánh sáng ấy in lên đôi mắt Lăng Bách, giống như có vô số tia sáng đang chuyển động. Anh nhìn An Dao, ánh mắt càng nồng nàn đắm say hơn. An Dao không chịu nổi ánh mắt ấy, cô cảm giác gương mặt mình càng lúc càng nóng. Lăng Bách mỉm cười, anh đưa tay nắm tay cô, cô cố gắng rút ra nhưng anh càng nắm chặt hơn.
Anh chẳng kiêng nể gì, thậm chí cũng không thèm để ý tới những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình chằm chằm, miệng cười rạng rỡ thừa nhận: “Đúng thế, bạn gái tôi đến rồi.”
MC nhìn những hàng ghế trống trơn, rồi đưa tay nhìn đồng hồ, ngờ vực hỏi: “Sao còn chưa có phóng viên nào, bọn họ không sợ đến muộn sao?”
Hóa ra họ chưa biết gì.
An Dao nói: “Đường Khải tự sát phải nhập viện, vẫn đang cấp cứu. Chắc là phóng viên đều đến chỗ anh ta săn tin rồi.”
Tất cả nhân viên đều dừng tay, hội trường im lặng như tờ.
MC sững lại một lúc rồi mơ hồ nói: “Không có phóng viên thì họp báo sao được?”
Lăng Bách lại mỉm cười, siết tay An Dao chặt hơn: “Vậy không cần phóng viên nữa, họp báo với người hâm mộ, cho người hâm mộ vào đi.”
An Dao và MC quay sang nhìn nhau, không dám nói gì. Chưa bao giờ có ngôi sao nào họp báo ra mắt album mới lại không cần phóng viên mà chỉ cần người hâm mộ. Nhưng thời gian đang nhích từng giây từng phút, cũng chẳng còn cách nào khác tốt hơn.
Nhân viên bắt đầu cho người hâm mộ vào trong, lập tức có hơn nghìn người hâm mộ ùa vào, thậm chí bên ngoài khách sạn người người vẫn tranh nhau vào trước. Bảo vệ bất đắc dĩ đành phải đóng cửa lớn, ngăn không cho họ làm bừa.
Mọi thứ chuẩn bị bắt đầu.
Bên dưới người hâm mộ đang hô to tên Lăng Bách, tiếng vang như sấm dậy.
MC ngượng ngùng nói: “Xin mọi người trật tự, bởi vì hôm nay không có phóng viên tới…”
Đám đông huyên náo chợt im bặt.
Có fan ngạc nhiên liền hỏi lớn: “Truyền thông muốn bỏ mặc Lăng Bách sao? Là vì An Dao?”
MC vội vã xoa dịu: “Không phải là bỏ mặc, mà vì có chuyện nên không đến được.”
Người hâm mộ càng gay gắt hơn: “Công ti các người không sắp xếp từ trước hay sao? Tại sao không có phóng viên? Họp báo của ngôi sao không có phóng viên còn gọi là họp báo sao?”
“Tại sao lại đối xử với anh ấy như vậy, đây là buổi họp báo ra mắt album đầu tiên…”
“Rốt cuộc công ti sắp xếp thế nào, tại sao lại thế này…”
Tất cả người hâm mộ có mặt đều đang gào khóc, họ đau lòng thay cho thần tượng của mình.
An Dao cùng Lăng Bách nghỉ ngơi ở sau sân khấu được bảo vệ nghiêm ngặt, không khí khá căng thẳng. Lăng Bách đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi phòng. An Dao ngồi im, từng câu từng lời của người hâm mộ như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim cô, cảm giác đau đớn đang âm ỉ lan khắp cơ thể.
“Mọi người đừng lo lắng, tôi không sao đâu, ai quy định họp báo nhất định phải có phóng viên chứ? Các bạn có thể tới đây là tôi vui lắm rồi.”
“Lăng Bách, là Lăng Bách kìa.”
“Lăng Bách, đừng để ý tới An Dao nữa, truyền thông sẽ bỏ mặc anh mất.”
“Lăng Bách, anh có thể tìm được người con gái tốt hơn, tại sao lại là An Dao? Cô ấy sẽ hủy hoại tiền đồ của anh.”
“Lăng Bách, bỏ An Dao đi, nếu không sự nghiệp của anh sẽ kết thúc mất.”
Tiếng Lăng Bách và tiếng người hâm mộ lọt vào tai cô, An Dao nghe được càng cảm thấy buồn bã. Cô đứng dậy định rời khỏi nơi đây qua cửa sau, nhưng chân không nhấc nổi, bởi vì cô không thể bỏ anh lại một mình đối mặt với bao nhiêu người như thế. Cô quay lại bước ra khỏi phòng nghỉ, đi lên sân khấu.
Người hâm mộ nhìn thấy An Dao xuất hiện lại càng cãi nhau ác liệt hơn.
Cô bước lên sân khấu chưa kịp lên tiếng thì một chai nước suối ném từ dưới lên trúng chân cô. Cô coi như không nhìn thấy gì, giành micro từ MC, bình thản nói: “Tôi biết các bạn trách tôi, cũng biết các bạn thực sự bảo vệ Lăng Bách. Tôi tới tham dự buổi họp báo lần này là do công ti sắp xếp để giải thích rõ ràng giữa tôi và Lăng Bách vốn không có quan hệ gì, chúng tôi không phải là người yêu. Vì thế, mong các bạn hãy tiếp tục ủng hộ Lăng Bách, đừng bỏ rơi anh ấy.”
“An Dao.” Giọng Lăng Bách buồn thương: “Em đang nói linh tinh gì thế?”
Cô nhìn anh, ánh mắt muốn lẩn tránh: “Tôi chưa từng thích anh, anh cũng thế, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường quen nhau chưa lâu. Những điều này tại sao không nói cho fan biết? Tại sao để mọi người hiểu nhầm anh?”
Sắc mặt xám xịt, anh buồn bã giải thích: “Anh thực sự không hề lợi dụng em để tạo scandal, tình cảm của anh dành cho em là thật. Anh tưởng giao hết sổ tiết kiệm cho em là em sẽ tin, nhưng thực ra trong lòng em vẫn không muốn tin anh, có đúng không?”
Câu chất vấn này cô không trả lời được.
Anh nói tiếp: “Có rất nhiều người hỏi anh, bài ‘My girl’ rốt cuộc viết tặng ai? Có người nói là mối tình đầu của anh, có người nói là người mà anh đã thầm yêu từ lâu. Thực ra cô gái trong bài hát ‘My girl’ mọi người đều biết, em cũng biết.”
Mí mắt cô run rẩy, cái tên ngốc này, cô nghĩ trăm phương ngàn kế thay anh giải thích, vậy mà anh cứ làm ngược lại.
Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng trầm xuống: “Người ấy chính là em.”
Cả hội trường chợt im phăng phắc tới mức khiến người ta hoảng hốt.
Ngọn đèn pha lê lớn trên đỉnh đầu đang tỏa ra những tia sáng mạnh, chúng lan tỏa vào mắt anh, vỡ vụn như những giọt pha lê.
Cô nhìn anh, hoàn toàn đờ đẫn.
Anh lặp lại: “Người ấy thực sự là em.”
Một câu nói đơn giản với những từ ngữ thông thường nhưng lại khiến đầu óc cô đảo lộn. Mối tình đầu trong bài hát của anh là cô ư? Cô gượng cười cố gắng nói một câu hoàn chỉnh: “Anh đừng đùa nữa.”
Anh chưa bao giờ nghiêm túc như thế này: “Thực ra anh quen em từ lúc năm tuổi, cấp hai chúng ta học cùng trường, nhà anh và nhà em chỉ cách nhau có một căn thôi.”
Cô kinh ngạc lắc đầu, không thể tin nổi.
Nước mắt rưng rưng trong đôi mắt anh: “Thậm chí anh còn có ảnh em khi học cấp hai, là ảnh tốt nghiệp của cả lớp em, anh xin từ một người bạn rồi cắt ảnh của em ra.” Anh đưa tay gỡ sợi dây chuyền trên cổ xuống, sợi dây chuyền có mặt hình trái tim. Anh nhẹ nhàng ấn nút mở mặt trái tim ra rồi đưa tới trước mặt cô. Quả nhiên, bên trong là ảnh cô. Trong bức ảnh cô mặc váy đen, áo trắng, buông tóc thề.
Nước mắt cô bỗng dưng trào ra, cố gắng hỏi: “Những chuyền này đều là thật?”
Anh không đáp mà khẽ hát: “Hoàng hôn mùa hè năm ấy, tim anh đập lỡ một nhịp. My girl, nếu thời gian như đồng hồ cát, anh chấp nhận quay về ngày xưa, quên đi khoảng cách, quên đi mọi thứ, bất chấp tất cả để yêu, bất kể kết quả thế nào….”
Hát tới câu cuối cùng, anh nhìn cô, không ngăn được nước mắt: “Thực ra anh rất ghét bản thân mình. Nếu ngày xưa anh dũng cảm theo đuổi em thì có lẽ em sẽ chịu ít tổn thương hơn? Nếu ngày xưa anh gắng hết sức khiến em yêu anh thì có lẽ em sẽ không phải đau đớn chịu những lời chỉ trích. Nếu ngày xưa anh mạnh dạn đưa thư tình cho em sau vô số lần đi lại quanh em thì phải chăng tất cả mọi chuyện đã khác?”
Anh tiến lên trước vài bước, ôm chặt cô vào lòng, rơi lệ xót xa: “An Dao, nếu biết sớm có ngày anh có thể ôm trong lòng mà thổ lộ, nếu sớm biết em đau đớn, em buồn bã tới vậy thì ngay từ đầu anh nhất định sẽ khiến em yêu anh, sau đó dùng hết sức mình để bảo vệ em.”
Cô không thể kiềm chế những giọt nước mắt của mình nữa.
Hóa ra đây mới là sự thật.
Anh ôm chặt cô trong vòng tay: “An Dao, cho dù em có yêu anh hay không, cho dù em có thích anh hay không, anh chỉ muốn nói cho cả thế gian này biết rằng anh thích em.”
Cô mím chặt môi, nghẹn ngào không thốt nên lời, cảm giác như nghẹt thở. Cô hít một hơi dài, buồn bã nói với anh: “Lăng Bách, lẽ nào anh chưa từng xem clip đó? Bây giờ tất cả mọi người đều căm ghét tôi, anh hà tất phải tỏ tình thế này, lẽ nào anh không nghi ngờ gì? Có thể nhiều năm trôi qua, tôi đã không còn là tôi của ngày xưa. Tôi của ngày xưa rất đẹp đẽ trong lòng anh, nhưng tôi của hiện tại không còn là An Dao như trước đây nữa.”
Anh lắc đầu, giọng nói vừa dịu dàng vừa kiên định: “Em đã từng nói với anh, người con gái trong clip đó không phải em. Chỉ cần là em nói thì anh đều tin, em nói không phải em, anh sẽ tin đó không phải em. Anh chỉ hối hận, hối hận mình tỏ tình quá muộn, khiến em phải chịu bao nhiêu ấm ức. An Dao, anh xin lỗi….”
Trước đây khi đóng phim, cũng có nam diễn viên tỏ tình với cô theo kịch bản. Nhưng những lời tỏ tình ấy không khiến tim cô đau đớn và xúc động như bây giờ.
Hội trường im ắng, tất cả đều nín thở dõi theo hai người trên sân khấu.
Đột nhiên có tiếng vỗ tay khe khẽ, sau đó tất cả người hâm mộ đều vỗ tay. Trong tiếng vỗ tay giòn giã, người hâm mộ hét lên: “Bách Bách, Lăng Bách.” Bảo vệ xông lên sân khấu, tách An Dao và Lăng Bách ra rồi đưa An Dao ra lối cửa sau. Xe ô tô đã đợi sẵn ở đó. Trên xe là Amy và Lý Thừa Trạch.
An Dao im lặng suốt dọc đường.
Ngồi bên ghế phụ Amy hỏi An Dao: “Cô không định hỏi gì sao?”
Trong đầu An Dao chỉ có khung cảnh ban nãy, chỉ có những lời Lăng Bách vừa nói. Một lúc lâu sau cô mới miễn cưỡng lấy lại thần, nói những điều trái với suy nghĩ: “Tôi lăn lộn trong giới giải trí bao năm nay, những vở kịch như thế này tôi cũng đã xem nhiều. Chắc chắn công ti đã sai người đi tìm những tấm ảnh ngày xưa của tôi rồi dạy anh ấy nói những lời lừa gạt, sau đó kéo tôi đi đúng lúc.”
Lý Thừa Trạch lừ mắt nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Vậy tại sao cô khóc sưng cả mắt? Đây thực sự là diễn thôi sao?” Lý Thừa Trạch tiện tay đưa cuốn album dày cộp cho cô.
Lúc đón lấy cuốn album, tay An Dao run run. Trong đó hầu như đều là ảnh của cô, có ảnh lúc cô còn đọc sách ngoài ban công, có ảnh lúc cô tập thể dục ở sân vận động, thậm chí còn có cả ảnh tốt nghiệp của cô. Cô lật tới tấm cuối cùng, lớp học trong ảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, chắc là ảnh tốt nghiệp của lớp bên cạnh. Cô tìm kiếm, cuối cùng đã tìm thấy gương mặt non trẻ và đẹp trai ấy. Cô rút tấm ảnh ra, lật mặt sau lên xem, một hàng chữ nhỏ viết “Lớp 8”, trên đó còn ghi từ hàng một đến hàng năm, trong số tên người ở hàng năm, cô nhìn thấy hai chữ “Lăng Bách.”
“Cộp” một tiếng, cô gấp cuốn album lại, ôm chặt nó vào lòng, đôi môi run rẩy.
Hóa ra mọi thứ đều là thật.
Anh chưa bao giờ lừa gạt cô.
Hai mươi mấy năm qua, cô tưởng rằng mình chỉ có mình bố, nhưng không ngờ anh cũng luôn ở bên cô.
Mặt Lý Thừa Trạch không chút biểu cảm. Anh ngồi vắt chéo chân, mười ngón tay đan xen đặt trên đùi, thờ ơ hỏi cô: “Tiếp theo đây cô biết tôi nên làm gì chứ?”
Đôi mắt cô ngấn lệ nhìn anh, mọi chuyện quá trùng hợp. Buổi họp báo của Lăng Bách, vụ Đường Khải tự sát nằm viện, khiến không có phóng viên tới hội trường, sếp lại tìm cô tới giải vây tại hiện trường. Nếu cô đoán không nhầm thì tất cả mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của Lý Thừa Trạch. Vì thế ban nãy khi cô đi tìm Lý Thừa Trạch, Amy mới bảo cô vào phòng anh luôn. Lý Thừa Trạch đã thẳng thắn nói cho cô biết mục đích Lăng Bách kí hợp đồng. Vì vậy trong buổi họp báo, sau khi Lăng Bách tỏ tình với cô, bảo vệ mới kéo cô ra.
Mọi thứ đều nằm trong tính toán của Lý Thừa Trạch. Anh không thể để cô tiếp tục nghi ngờ Lăng Bách, bởi vì anh phải lợi cô.
Lý Thừa Trạch rất thông minh, giao tiếp với người thông minh thì chẳng cần giả vờ ngốc nghếch làm gì.
Cô nói thẳng: “Anh muốn đưa anh ấy lên vị trí thiên vương, ngôi sao lớn, còn tôi sẽ là một quân cờ. Anh muốn lợi dụng tình cảm của anh ấy dành cho tôi để làm một vụ lớn, còn tôi phối hợp với anh trong thời gian này, không cần tỏ thái độ, cứ tiếp tục tạo scandal với anh ấy.”
Lý Thừa Trạch cười nhạt: “Cô rất thông minh. Lần trước lợi dụng tôi chuộc thân cho cô tôi đã cảm thấy con cáo nhỏ như cô có đầu óc, bây giờ xem ra đúng như vậy. Công việc của cô bây giờ là phối hợp với cậu ấy tạo scandal, để cậu ấy giữ vững tần suất xuất hiện.” Đột nhiên anh ghé sát bên tai cô, ngữ khí bình thường nhưng lại có sức ép rất lớn: “Cô thích cậu ấy phải không? Vì thế khi nghe cậu ấy tỏ tình cô mới khóc? Vì thế mới chấp nhận bị lợi dụng để tạo scandal?”
Nghĩ tới khung cảnh ban nãy, An Dao vẫn muốn rơi nước mắt.
Lý Thừa Trạch không truy hỏi cô nữa mà quay sang dặn dò Amy: “Ngày mai dẹp hết tất cả các tin tức đưa tin về Đường Khải, đút tiền cũng được, đưa tin về Lăng Bách lên. Còn tên khốn Đường Khải, ép tên quản lí của hắn nhận nhiều việc, có chết cũng phải để tôi thu hồi lại tiền vốn đã.” Nghĩ tới hai mươi triệu tệ đã bỏ ra là anh lại đau đầu buốt óc. “Hai mươi triệu tệ đấy, trước khi giày vò chết hắn thì phải lấy lại vốn đã. Amy, khi cần thiết hãy để Đường Khải đi đóng phim cấp ba Hồng Kông với giá cao.”
Amy thở dài: “Sếp, anh có thể không cơ hội thế được không?”
Lý Thừa Trạch cúi đầu thất vọng: “Hai mươi triệu tệ đấy, hắn đáng giá không? Đẳng cấp thiên hậu như An Dao cũng chỉ cần năm triệu tệ để chấm dứt hợp đồng.”
Amy không nhịn được cười: “Sếp à, không lâu nữa giải Kim Hoa sẽ được công bố, anh muốn Hoàng Thịnh Vỹ cầm dao truy sát anh?”
Lý Thừa Trạch nghe xong càng chau mày, với sự hiểu biết của anh về Lão Hoàng thì anh thấy lão ta rất hợp với mấy chữ “rất dã man, rất tàn bạo”.
Hi vọng đến lúc đó Lão Hoàng không cầm dao chém anh.
Công ti sắp xếp chỗ ở cho An Dao, chỗ cô ở rất gần nhà Lăng Bách, chỉ cách nhau một tầng lầu. Cô ở tầng mười bảy, còn anh ở tầng mười lăm. Căn hộ có ba phòng ngủ và một phòng khách, nội thất cũng bài trí đầy đủ. Cô đứng giữa nhà nhìn nơi ở lạ lẫm, luôn cảm thấy dường như thiếu thứ gì đó.
Cô cầm điểu khiển chuyển kênh, các kênh đều đang đưa tin Đường Khải tự sát, không hề nhắc tới buổi họp báo của Lăng Bách. Trên màn hình đột nhiên xuất hiện gương mặt Đường Khải, Đường Khải nằm trong phòng bệnh VIP, sắc mặt trắng bệch. Quản lí Toni đứng bên cạnh tiếp đón đông đảo phóng viên, kể lại sự tình rất phong phú. Nội dung đương nhiên là vì An Dao và Lăng Bách ngày nào cũng thể hiện tình yêu ở công ti khiến Đường Khải bị shock, trong phút bồng bột đã nghĩ quẩn mà tự sát.
An Dao càng nghe càng tức giận, cô liền tắt ti vi.
Khó khăn lắm cô mới xoa dịu được cảm xúc thì chuông cửa lại vang lên, cô mở cửa, Lăng Bách đang đứng bên ngoài.
Đêm đã khuya, ánh sáng xung quanh mờ mờ ảo ảo, khuôn mặt anh trong ánh đèn càng trở nên đẹp trai hơn.
Lăng Bách không vào phòng, anh đứng ngoài cửa nói: “Buổi họp báo chiều nay kết thúc tốt đẹp rồi.”
Không có lấy một phóng viên đến hội trường làm sao kết thúc tốt đẹp được? Cổ họng cô như bị chẹn ngang, không thốt nên lời.
Anh nói: “Sếp vừa thông báo với anh, em vừa chuyển tới đây, vì thế anh tới thăm em. Có phải em chưa ăn tối không? Tám giờ rồi đấy, em không đói sao?”
An Dao không ăn nổi, cả ngày ở văn phòng cô cứ lơ ma lơ mơ. Đến bây giờ công ti vẫn chưa sắp xếp quản lí và trợ lí cho cô, cũng không nhận kịch bản. Cô không có việc gì để làm ngoài việc ngày nào cũng theo lệ mà đến công ti đợi tin tức.
Anh nói: “Đến nhà anh ăn cơm nhé?”
Cô lắc đầu, chậm rãi nói: “Không được, nếu có người biết thì chúng ta…” Cô còn chưa nói xong anh đã túm tay cô kéo ra ngoài.
“Lăng Bách.” Cô muốn nói lí với anh nhưng anh vẫn cố chấp nắm chặt cổ tay cô, kéo cô xuống dưới tầng. Hai người đi đến cầu thang, anh bế cô lên rồi đi một mạch xuống tầng mười lăm. Tới cửa nhà mình anh mới thả cô xuống, đẩy cô tựa vào cửa, khẽ nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Cô tròn mắt ngạc nhiên, anh móc túi lấy chìa khóa ra mở cửa rồi đẩy cô vào trong.
Trong nhà không bật điện, trên chiếc bàn ăn lớn là một chiếc bánh gato ba tầng, bên trên cắm hơn hai mươi mấy cây nến hồng đang cháy.
Cô lơ mơ không hiểu: “Hôm nay là sinh nhật em?”
Anh dắt tay cô ngồi vào ghế, cười rạng rỡ: “Trong thông tin cá nhân của em chỉ ghi năm sinh, không ghi ngày tháng, nhưng hôm nay chắc chắn là sinh nhật của em. Sở dĩ anh chọn ngày hôm nay để tổ chức họp báo là bởi vì những ca khúc ấy đều viết tặng em, muốn chọn hôm nay đểu gửi tới em. Những lời tỏ tình anh cũng đã luyện tập sẵn. Nếu em không tới anh sẽ tỏ tình với em trước mặt fan, mặc kệ người khác đồng ý hay không.” Giọng anh trầm xuống, nhưng từng câu từng chữ lại rất rõ ràng: “Bởi vì anh đã chậm trễ bao năm nay nên không muốn bỏ lỡ nữa.”
Những cây nến hồng tỏa ánh sáng dìu dịu, trên mặt bánh gato ba tầng hình trái tim là bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật” được viết rất đẹp.
Bao năm qua, bố chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho cô. Bởi vì ngày cô sinh ra cũng là ngày mất của mẹ, vì vậy hầu như cô chưa bao giờ tiết lộ ngày sinh nhật của mình. Cô cố gắng chôn giấu ngày ấy ở nơi sâu thẳm trong tim.
Bao nhiêu năm qua rồi, cô tưởng mình thực sự đã quên.