Scandal Đình Đám - An Tương Nguyên

Chương 48


Đọc truyện Scandal Đình Đám – An Tương Nguyên – Chương 48

Ba người, ba đôi mắt, nhìn nhau không nói hồi lâu.

Cô gái cạnh cửa có đường cong tinh sảo, mặt trái xoan, vẻ đẹp rất thuần khiết rất cổ điển, cười lên dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, lại có phong cách bẩm sinh lạnh lùng.

Ý thức Thịnh Đản liên tưởng đến sứ thanh hoa, ấy là loại có thể lẳng lặng khiêm tốn, mèo khen mèo dài đuôi, cũng có thể kinh ngạc bốn tòa.

So sánh với nhau, ngay cả Đỗ Ngôn Ngôn cũng sẽ ảm đạm phai mờ.

Cô gái có thể có loại lực sát thương này, chỉ có Tăng Hân năm đó hồng cực nhất thời “Trạch nam nữ thần” rồi.

Thấy không một người nói chuyện, Tăng Hân chủ động cười, “Ách…… Em vừa lúc có tiết mục phải ghi hình, nghe nói anh ở phòng nghỉ ngơi, liền muốn tới đây hàn huyên với anh mấy câu. Không ngờ anh có bạn bè ở đây, vậy em sẽ không quấy rầy rồi.”

Thích Huyền duy trì nháy mắt, quên phản ứng.

Thấy thế, Thịnh Đản chợt huých anh.

Bị chấn động hoàn hồn, anh mới mỉm cười gật đầu, “A, hôm nào liên lạc điện thoại.”

“Được.” Tăng Hân đáp một tiếng, lúc sắp đóng cửa lại, trong nháy mắt, cô lại bỗng dưng đẩy ra. Lần này, ánh mắt của cô khóa chặt ở Thịnh Đản, quan sát chút, có chút kích động hỏi, “Ah, cô là Thịnh Đản sao?”

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Nghe vậy, Thích Huyền hồ nghi nhíu chân mày.

Thịnh Đản và Tăng Hân là lần đầu tiên gặp mặt chứ? Trong ấn tượng của anh, Thịnh Đản chưa bao giờ dùng giọng không khách khí như vậy đối đãi với một người xa lạ. Nghiêm chỉnh mà nói, dù là đối đãi với Đỗ Ngôn Ngôn như kẻ thù, cô đều lễ độ thoả đáng.


Đầu kia Tăng Hân cũng bởi vì loại không có thiện cảm không biết từ đâu tới kia làm sửng sốt chốc lát, ngay sau đó, cô lại khôi phục như thường, lúm đồng tiền như hoa, “Gần đây cô rất thân thiết với màn ảnh, tôi thường thấy cô trên ti vi. Còn xem qua cô đi tú, rất xuất sắc.”

“Cám ơn.”

Trong miệng cô mặc dù nói cảm tạ, nhưng có loại nói chuyện xa cách không muốn xâm nhập lại không che giấu chút nào.

Cho dù cảm thấy kỳ quái, Thích Huyền vẫn không nói thêm cái gì, thấy Tăng Hân có chút xấu hổ, không biết nên làm sao nói tiếp, anh giúp một tay đánh vòng tròn, “Em gái nhà anh lần đầu tiên được người khác khen, không hiểu đáp lại như thế nào.”

“Hả? Lần đầu tiên được khen? Làm sao có thể, cô ấy tẩu tú xuất sắc như vậy, tương lai nhất định sẽ rất tốt đẹp. A, đúng rồi……” Nói được nửa câu, cô chợt kêu khẽ một tiếng, từ trong bao móc ra một quyển tạp chí, đưa cho Thịnh Đản, “Cái này cho cô, phía trên có cô và Tùy Trần, hôm nay mới ra, cô còn chưa có mua đi.”

Thịnh Đản cứng đờ nhận lấy, liếc thấy trên tạp chí to như vậy viết hai chữ “Nam style” thì sắc mặt càng thêm không tốt chút nào.

“Vậy hai người từ từ tán gẫu, không quấy rầy.” Cô phất phất tay, xoay người đóng cửa.

Cho đến khi xác định cô đi xa, Thích Huyền mới thu tầm mắt về, thấy Thịnh Đản không thích hợp, “Này, em có thành kiến với cô ấy hả?”

“Phì, đùa gì thế, em cũng không phải biết cô ấy, tại sao có thể có thành kiến.”

“Chính là như vậy mới kỳ quái, em cũng không phải biết cô ấy, tại sao có một bộ không muốn nói nhiều?”

“Em đối với người nào đều như vậy……” Ngay cả Thịnh Đản cũng cảm thấy lời này không có sức thuyết phục, thật sự cô có thành kiến với Tăng Hân, không sai, là bởi vì trước đây nghĩ biện pháp thay Thích Huyền đè xuống thân mật kia, đã nghe qua một câu trả lời hợp lý, nói là Tăng Hân cung cấp những hình ki, nguyên nhân là vì cô ta làm việc lại muốn tìm đề tài thêm nhiệt.

Lúc ấy Thịnh Đản cảm thấy tuyệt đối không thể nào, không có cô gái nào sẽ cầm sự trong sạch của mình đi nói giỡn.


Nhưng bây giờ, Tăng Hân hình như thật sự tái xuất, ý kiến của Nana cũng rất có thể là thật?

“Anh cũng không phải là ngày đầu biết em, ít dùng lời qua loa tắc trách như thế với anh đi.” Thích Huyền hiển nhiên không để cho cô dễ dàng liền lừa dối vượt qua kiểm tra.

“Ai da, không phải anh rất hiểu lòng dạ cô gái à, chẳng lẽ chưa nghe nói qua hả? Bình thường cô gái nhìn thấy cô gái so với mình xinh đẹp lại ưu tú hơn, cũng sẽ khó chịu.” Nghĩ tới nghĩ lui, Thịnh Đản vẫn quyết định đem lời đồn đãi này ẩn dấu, như không phải là thời điểm giấy không thể gói được lửa, cô vĩnh viễn đều không có ý định nói ra, có một số việc, vẫn lưu giữ chút tưởng tượng tốt đẹp là tốt rồi.

“Thật không mạnh mẽ, anh còn tưởng rằng em khó chịu vì bên cạnh anh có cô gái khác xuất hiện, muốn độc chiếm anh đấy.” Thích Huyền không tiếp tục truy vấn tận gốc.

Thịnh Đản nói đúng là rất có đạo lý, không sai, người đồng giới tương đối xung khắc, phép tắc ngàn năm không đổi chứ sao. Vậy mà, phép tắc này không thành lập ở trên người cô. Cô gia giáo luôn luôn làm cho người ta chắc lưỡi hít hà, đối đãi những sư tỷ xinh đẹp lại ưu tú kia, cặp mắt cô sẽ tỏa ra ánh sao trong miệng chảy nước miếng hết sức ca tụng.

Từ trước đến nay không có lòng đố kỵ, chưa từng xuất hiện qua ở trên người cô.

“Nghĩ quá nhiều.” Thịnh Đản không nể mặt phản bác ý nghĩ của anh, tỉ mỉ nghiền ngẫm lời nói của anh, lại cảm thấy…

Không đúng lắm, “Chờ một chút, sẽ không phải là anh đang kết giao với Tăng Hân chứ?””Em cảm thấy anh giống như người vì bạn bè mà không để ý tới bạn gái sao?”

Thịnh Đản thành thực mà lắc lắc đầu.

“Sao lại không được, chúng ta rất đơn thuần, chỉ là trước kia ở Hongkong gặp qua một lần, nghe nói cô ấy về là muốn làm việc lại, anh liền thuận miệng nói một câu nếu như có cái gì cần giúp một tay thì tới tìm anh.”

“Đơn giản như vậy?”


“Có phải em trông nom quá nhiều rồi không?” Đối mặt với chất vấn của cô, Thích Huyền không khỏi bật cười, tại sao tất cả mọi người cảm thấy anh sẽ đối với Tăng Hân là nhớ mãi không quên?

Nếu là ngày trước, hoặc ngay cả anh cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Nhưng Hongkong, cái lần vô tình gặp gỡ kia, để cho anh hiểu, rất nhiều việc đã thay đổi, tỷ như cảm giác của anh đối với Tăng Hân, lại tỷ như Tăng Hân.

“Em chỉ quan tâm bạn bè thôi. Ừ, anh sẽ phải nhìn về phía trước, không cần sa vào quá khứ để tiếc nuối. Anh phải biết, rất lâu chúng ta tại nguyên chỗ chờ người kia, có lẽ đã sớm không phải cô ấy rồi.”

Thích Huyền rất phí sức đi lý giải những lời này của cô, chờ hiểu thấu, lại hoàn toàn không có biện pháp tin tưởng lời này là từ tình yêu ngu ngốc nói ra.

Là cái gì để cho cô hiểu được? Điều này hiển nhiên không quan trọng.

Hiện tại quan trọng nhất là, anh phải tỏ rõ lập trường của mình, “Em không khỏi nghĩ đàn ông quá chung tình rồi, có bao nhiêu người sẽ luôn luôn sa vào quá khứ. Yên tâm, anh không sẽ cùng cô ấy như thế nào, anh có người trong lòng rồi.”

“Thật hay giả?” Thế nhưng lại đào ra bát quái ngoài dự đoán, Thịnh Đản kích động.

“Thật, mặc dù cô gái kia chỉ đem anh coi là bạn bè, nhưng anh muốn chờ một chút.”

“Không nhìn ra, anh cư nhiên có nghị lực như vậy.” Cô lau mắt mà nhìn đối với Thích Huyền, “Được, em quyết định, chúng ta cùng nhau chờ. Nghe nói giữa bạn bè có thể lây vận số của nhau, nói không chừng chờ em chân chính giải quyết Tùy Trần, mùa xuân của anh cũng tới.”

“Ha ha, giữa anh và anh luôn có một người có thể đợi được……”

Cũng chỉ có một người có thể đợi được.

“Làm sao nói khẳng định như vậy. Nhiều nhất anh cũng chỉ biết thuật đọc tâm mà thôi, cũng sẽ không coi bói được.” Thịnh Đản thuận miệng lầu bầu, không chút để ý lật quyển tạp chí mới vừa rồi Tăng Hân để lại cho cô.

Cô không cố ý muốn xem cái gì, chỉ là một động tác tiện tay.


Cố tình, bài phỏng vấn này của Tùy Trần thật sự quá thu hút người, muốn không nhìn tới cũng rất khó.

Đẹp trai đến làm cho người ta huyết mạch căng phồng, khiến Thịnh Đản bất tri bất giác đánh giá bản tin bên cạnh.

Nhưng khi nhìn thấy, sắc mặt của cô càng ngày càng trắng.

“Thế nào?” Cảm thấy cô có cái gì không đúng, Thích Huyền tiến lên trước tìm tòi nghiên cứu.

“…… Anh có nghe nói qua, chuyện Tùy Trần tính toán tự mở công ty sao?” Hồi lâu, tiếng nói của cô trầm trầm chợt vang lên.

Anh cau mày nghĩ ngợi chốc lát, lắc đầu phủ nhận, “Không có nghe cậu ấy đề cập tới.”

“Báo nói thế, anh ấy đã chuẩn bị thật lâu, kỳ tới sẽ cập nhật.”

“Nói như vậy, rất lâu trước đây cũng có nghe cậu ấy nói qua muốn cùng Tạ Miểu, Khuất Mặc bọn họ hợp tác mở công ty.”

“Thật sao?” Anh chưa bao giờ đề cập với cô đấy.

Anh vội vàng thu xếp chuyện công ty, đẩy xuống vô số tú, thậm chí vì thế đang hủy hợp đồng với IN, cô không biết.

Anh vì tự nghĩ ra thương hiệu, tính toán hợp tác cùng Đài Truyền Hình, mở một chương trình chiêu mộ chuyên gia thiết kế thời trang, cô cũng không biết.

Những bài báo kia miêu tả anh và chuyện công ty, cô hết thảy đều không biết.

Nhưng dưới báo lại viết ——

Biên tập: Đỗ Ngôn Ngôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.