Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị

Chương 34


Đọc truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị – Chương 34

Đẹp trai không bằng chai mặt

“Đỡ đau chưa em?”

“Ủa Minh? Sao anh ở đây?”

Đỡ My dậy ngồi tự lên cái gối kê trên giường rồi quay ra bàn lấy cho cô ấy một ly nước. Đôi mắt như dại đi có lẽ vì đau hoặc mệt mỏi. Nhìn My lúc này em cảm thấy mình như đau từng khúc ruột

“Thy chạy đi mua cháo cho em rồi. Đã khỏe hơn tí nào chưa? – Em hỏi, Thy không trả lời chỉ gật gật cái đầu

1 tiếng trước…

“Chạy chậm chậm thôi Minh. Cẩn thận xe đấy” – Tiếng Thy giục từ phía sau

“ĐM. Nói nhiều. Im tao lái”

Tốc độ của chiếc Atila cứ thế tăng dần theo những cú kéo ga của em. Lạng lách, đánh võng, rú ga, bóp còi, thậm chí cái mũ bảo hiểm trên đầu của em còn chưa thèm cài nữa. Chẳng hiểu vì sao trong lòng của em cảm thấy bất an đến cùng cực.

Chạy xộc vô bệnh viện rồi túm đại một ông bác sĩ hỏi phòng cấp cứu nằm đâu rồi lại ba chân bốn cẳng như bị ma đuổi mà không để ý rằng xung quanh biết bao nhiêu cặp mắt đang chĩa cái nhìn xoi mói vào mặt. Mở cánh cửa ra. My nằm ở trên chiếc giường khăn trắng với nhiều vết máu loang lổ trên người. Chạy tới gần thì bị bác sĩ đuổi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Lòng em cứ như lửa đốt mà quên mất rằng, con bạn mình đang phải xách đôi dép cao gót trên tay hớt hải chạy theo

“Sao rồi? Cái My sao rồi” – Vừa thở Thy vừa hỏi


“Tao không biết nữa? Đang tính hỏi thì bị mấy ông bác sĩ đuổi ra ngoài rồi”

“Thế mày có thấy được con My không?”

“Có! Người máu không? Không biết có bị gì không nữa?”

Thy lấy điện thoại ra gọi rồi nói chuyện với ai đó hình như là bố mẹ của My. Còn em thì cứ đưa mắt vào cánh cửa màu xanh nhạt kia, lâu lâu lại ngó vào trong nhưng cơ hồ chỉ thấy một màu trắng của khoảng không trong đó.

Cửa mở, một ông bác si già bước ra đang nói nói gì đó với cô y tá bên cạnh. Em lật đật chạy lại hỏi thì được biết My không sao, chỉ là bị chấn thương một chút phần mềm nhưng vẫn phải làm các bước xét nghiệm đàng hoàng xem có ảnh hưởng đến não hay bộ phận trong người không. Nghe đến đó, em cũng yên tâm phần nào

Cái giường xe được em đẩy vào phòng xét nghiệm. Cô y tá bảo em ra ngoài quầy để đóng tiền viện phí thì đến bây giờ mới chợt nhớ ra trong túi chỉ còn vỏn vẹn chưa đầy 100k. Khẽ kéo Thy lại nói nhỏ vào tai nó

“Đưa tiền đây tao đóng tiền viện phí cho My”

“Mày ra đóng đi. Tao có mang theo tiền đâu? Tí đi rút tao trả cho”

“ĐM. Tao còn 100k nè? Đóng sao giờ?”

“Ôh thế chưa nhận lương à?”

“Còn mấy ngày nữa mới sang tháng. Lương lậu chi giờ này. Thẻ mày đâu đưa đây tao đi rút”


Thy làu bàu cái gì đó rồi cũng lục túi xách đưa cái ATM cho em. Xui rủi cái cây rút tiền gần bệnh viện lại bị hỏng nên đành phải chạy bộ ra cái ngân hàng gần đó rút. Cơ mà con bạn em làm cái éo gì mà nhiều tiền vãi. Trong tài khoản còn những cả chục củ. Kiểu này phải mượn xài tạm vài bữa mới được

Xét nghiệm và làm thủ tục nhập viện xong thì My được thay bằng bộ quần áo bệnh nhân trắng toát. Làn da của cô ấy không còn ửng hồng như trước nữa mà cơ số những vết trầy xước, đỏ lự. Nhìn My em chỉ ước người đang nằm trên cái giường bệnh đó là chính mình

————————–

“Em uống miếng nước rồi nằm nghỉ đi. Để anh hạ điều hòa xuống nhé?” – Vẫn không nói gì chỉ gật đầu, đôi mắt lộ rõ sự mệt mỏi

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Bố mẹ My tới. Họ nhìn thấy My đang nằm trên giường bệnh thì vội vàng chạy xấn lại để hỏi thăm. Mẹ My còn khóc nữa, làm cha mẹ thấy con bị như thế này hỏi sao mà không đau lòng được chứ. Mãi một lúc sau, họ mới nhận thấy sự có mặt của em trong phòng

“Cậu là…?” – Bố My cất tiếng hỏi

“Dạ! Cháu là Minh. Bạn của My”

“Hình như bác có gặp cháu ở đâu thì phải?”

“Dạ vâng!. Lúc bé Linh đậu đại học có tổ chức ăn mừng ở dưới nhà. Cháu được mời tới ạ” – Em lễ phép trả lời

“Cháu vào đây lâu chưa? Bác sĩ có nói con bé bị sao không?” – Mẹ My hỏi dồn sau khi đỡ cô ấy nằm thẳng xuống và đắp thêm một tấm chăn trên người


” Chắc sắp có kết quả xét nghiệm rồi đấy bác. Hồi nãy cháu có hỏi thì bác sĩ nói chỉ bị chấn thương phần mềm thôi nhưng muốn chắc ăn nên phải xét nghiệm lại toàn bộ. 2 bác cứ yên tâm”

2 người không nói gì chỉ gật đầu nhìn em rồi lại nhìn My. Không khí im lặng bao trùm lên cả căn phòng. My sau một tỉnh cũng đã từ từ thiêm thiếp vào giấc ngủ.

Một lát sau thì Thy về mang theo một cặp lòng cháo. Ngồi nói chuyện qua loa một lúc thì em xin phép về, Thy ở lại còn em chạy xe của nó, chiều vào trả lại.

Về tới nhà cũng gần 12h trưa. Căn nhà vẫn như ngày nào, vắng hoe không một bóng người. Chạy vào phòng vệ sinh rửa sơ qua cái mặt rồi lại xách mông sang quán kiếm chút gì đó bỏ bụng. Cả sáng chỉ được ly ca cao nhạt thếch trong bụng đã vậy lại còn phải sồng cùng với tình trạng nơm nớp lo sợ nữa khiến người em run lên cầm cập vì đói.

My ngoài sở thích là ca cao nóng ra còn rât thích ăn hoa quả đặc biệt là sinh tố nên chiều hôm đó, sau khi năn nỉ ỉ ôi ăn vạ các kiểu để xin tiền mẹ, em cũng mua được cho cô ấy một ít cam sành. Em nhớ có vài lần đi uống café, cô ấy còn đòi thêm một ly nước cam và chỉ sau một cú hút, ly nước đã cạn đáy. Đó cũng là lý do vì sao cô ấy thường có một làn da rất đẹp – hồng hào và trắng mịn.

Vô viện thì thấy chỉ có Thy và mẹ của My ngồi đấy. My vẫn đang ngủ. Em nhẹ nhàng dặt bịch cam lên trên bàn rồi hỏi xem My đã khỏe hơn chưa?, có ăn được gì không?, có còn đau nhiều không?. Em hỏi nhiều đến nỗi khiến cho mẹ cô ấy ngồi bên cạnh cũng nhìn em bằng ánh mắt ngạc nhiên như thể em và cô con gái cưng của bác ấy đã có gì với nhau chưa vậy

Và rồi cứ thế ngày qua ngày, sau những giờ học trên trường và phụ giúp mẹ ở nhà, phần lớn thời gian của em đều ở trong viện để chăm sóc và nói chuyện với My. Bây giờ em mới biết được My chúa nhõng nhẽo, hình như đây là đặc tính của những đứa con gái đẹp hay sao ấy. Ngày xưa ăn trái cây hay sinh tố cứ phải gọi là không cần nhắc thế mà giờ đây phải nịnh nọt đủ kiểu thì cô nàng mới ăn cho một miếng. Tuy có mệt nhưng không hiểu sao thời gian đó, em cảm thấy cực kì hạnh phúc

Có một lần, em nhớ mẹ My gọi em ra hỏi rõ chuyện hai đứa. Em khai thật toàn bộ luôn, người run lắm, còn mẹ cô ấy cứ hỏi em như hỏi cung tội phạm vậy cũng may có bác gái – mẹ Thy giải vây cho em chứ không trận đó em bị khủng bố tinh thần mất Cũng may, em gia thế tốt lại hiền lành ngoan tính, lại được mẹ Thy buff thêm vài lời ngon ngọt nữa nên chuyện chẳng có gì cả. Mà nói thẳng ra, thời gian My nằm viện em là thằng chạy nhiều nhất. Còn nhớ đêm hôm nào đó, Thy ở lại trong viên trực gọi điện cho em bảo My đang thèm ăn trứng vịt lộn. Em cũng chạy đi mua giữa đêm dưới cái lạnh đến buốt người của thời tiết và những cơn mưa nữa. Lúc đó em không biết làm vậy mình có lợi gì không nhưng chỉ cần My nói muốn hoặc gì gì đó, trong khả năng của mình em sẽ làm.

Dại gái thì có thật đấy, khi yêu đố thím nào dám bảo mình không dại đấy. Phải dại gái thì mình mới biết người kia quan trong với mình đến mức nào thế nên đừng có chê trách, hay khinh bỉ người đàn ông khi vì người anh ta yêu, anh ta có thể làm tất cả, kể cả tính mạng (cái này hơi quá ). Đó mới thực sự là tình yêu, các thím nào hẵng còn FA thì cố gắng yêu thử đi nhé. Em đảm bảo rất tuyệt cmn vời

Lan man quá trở về với vấn đề chính nào. Mấy ngày sau thì My ra viện, các xét nghiệm cho thấy cô ấy không bị sao, chỉ có phần chân là bị bong gân cần nghỉ ngơi khoảng vài ngày và tránh cứ động mạnh là sẽ khỏe lại. Thế rồi từ ngày đó em làm xe ôm cho My. Từ đi mua đồ hay đi chơi tới công chuyện, em và cô ấy cứ dính nhau như sam. My ngại nói em đừng làm thế nữa nhưng em cứ lầm lì, bảo với bé Linh là hễ thấy My sắp đi đâu thì gọi cho anh. Riết rồi cũng thành quen và thói quen đó hình như kéo dài tới tận bây giờ

Noel tới báo hiệu một năm mới nữa sắp đến gần. Thời gian cũng trôi nhanh thật đấy, kể từ ngày em quen biết chị em nhà My đến giờ cũng gần nửa năm. Tỏ tình rồi thất bại rồi lại cương quyết ở lỳ bám trụ với ước mơ một ngày nào đó My đồng ý. Chân cô ấy đã khỏi cách đây khoảng 10 ngày, có thể tự do đi lại nhưng hình như do được em đưa đón nhiều quá nên sinh ra cái tính ỉ i Em thì chẳng sao, thâm chị còn rất vui khi được đưa đón cô ấy hằng ngày nữa. Và tất nhiên sự cố gắng nào cũng được đền đáp bằng một phần thưởng xứng đáng và với em, chính là cuộc hẹn hò đầu tiên: Đêm NOEL

Giống như bao thanh niên khác được gái rủ đi chơi tất nhiên là mừng rồi Mừng tới không ngủ được luôn ấy chứ, biết bao nhiêu thứ phải lo lắng cho buổi “hẹn hò” đầu tiên: quần áo, giày dép, rồi cả tiền bạc và cách ăn nói nữa. Không thể xuề xòa như ngày thường được mặc dù em biết tỏng My sẽ không để ý đến mấy điều vặt vãnh đó đâu

Tắm rửa sạch sẽ, xịt thêm chút nước hoa và lấy bộ quần áo đẹp nhất ra mặc. Tự tin ngắm mình trong gương. Ừm! Có một cục mụn nhỏ ở cằm, không sao, trời tối mà với lại chỗ khó nhìn, chắc cô ấy sẽ không để ý đâu. Tự nhủ với mình như thế đi


“Trông anh đẹp trai đấy chứ?” – My khen khi nhìn thấy em

“Thế ngày thường anh không đẹp trai à?” – Mắt lườm lườm

“Thôi đi ông” – cười – “Đi ăn cái gì đi. Em chưa ăn”

“Bún đậu nhé?”

“Được đấy”

My trèo lên xe rồi luồn tay vào tui áo của em. Em giật mình, tim đập mạnh: “Lạnh quá. Cho em để nhờ cái tay chút nhé”

“Ừ..ừ..Cứ….tự nhiên” – Em ấp úng

Chở cô ấy đến quán gọi 2 phần bún đậu. My xuýt xoa rồi cầm đũa lên ăn. Nhìn cô ấy như thế em cứ tủm tỉm cười trong miệng, lòng ngập lên ánh hạnh phúc

say nắng cô em tán cô chị voz

“Cười gì em đấy. Lo ăn đi chứ?” – Lườm lườm

“Ừ thì anh đang ăn nè”

“Cấm cười. Lo ăn đi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.