Đọc truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị – Chương 27
Ngày sinh nhật
Không biết trong các thím có ai như em không. Ghét ngày sinh nhật của chính mình Nói ghét thì hơi quá nhưng em không thích nó, em cũng chẳng biết là tại sao nữa chứ mấy năm gần đây, hầu như năm nào em cũng đón sinh nhật một mình trong quán café và một bộ phim với đĩa hạt dưa.
29/10 cách đây hơn 20 năm là ngày em được sinh ra đời. Nói ra đây đúng là một ngày trọng đại chứ nhỉ ấy thế mà đối với em đó cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác mà thôi.
Em bắt đầu không thích sinh nhật của mình đó là vào những năm học cấp 3. Không vì một lý do nào khác mà chỉ đơn giản là không thích thôi. Bạn bè em, vào những ngày vui như thế này đều tổ chức một bữa tiệc để mời những người thân, chiến hữu tới nhậu nhẹt sau đó là karaoke rồi bar, mát xa đủ thứ trên đời. Riêng em thì chỉ muốn ở một mình hoặc chui vào một cái nơi nào đó thật yên tĩnh để mọi người không tìm ra hoặc chí ít là không đụng chạm gì tới mình.
Người con gái đi chiếc Atila màu đỏ hôm em gặp lúc chở nhỏ Mai thực ra chỉ là một người quen chứ không phải như các thím suy nghĩ nào là My, Thy… v..v. Cách đây vài ngày, trong lúc đi café em có gặp rồi chị ấy nói là có trông thấy em chở con bé nào đó ôm sát rạt. Lúc sau về nghĩ cũng may, lỡ mà gặp phải My thì có mà mất hết cả hình tượng bấy lâu nay em xây dựng trong cô ấy rồi còn gì . Mà cũng lạ, nhỏ Mai đó, từ ngày được em đèo về tới giờ cũng không liên lạc, giống như cắt đứt mọi liên hệ và biến mất khỏi thế gian này vậy. Thế mà hôm bữa xin số em như đúng rồi ấy. Chắc là trong cơn say nhỏ mới như vậy. Con gái thật đúng là khó hiểu.
Trở về vấn đề chính. Hôm đó là sinh nhật em. Sáng vẫn tới trường học như bình thường, có vài thằng bạn nó còn nhớ ngày này nên hỏi em có tổ chức gì không hay đi cùng anh em đi nhậu nhẹt đâu đó nhưng em chối là tối đi ăn cùng với gia đình. Chúng nó lại chửi năm nào cũng thế, không thì chiều vác mạng ra sân bóng rồi khao anh em chầu nước mía. Nghe có vẻ hợp lý. Duyệt.
Con Thy gần 10 ngày nay tỏ ra khá lạnh lùng với em. Nó không nói chuyện hoặc nếu có nói chỉ ỡm ờ vài câu rồi đi thẳng. Em cũng hỏi lại thằng bồ cũ của nó. Nghe nói 2 đứa cũng vừa mới làm lành với nhau. Thôi thì nó như thế cũng đỡ nhức đầu, bà cô này lâu lâu lại lên cơn hành em mệt lắm
Khoảng 3 hôm trước em có hẹn My đi uống chơi. Gọi là đi chơi nhưng cũng chỉ là đi uống nước mía và ăn bò viên chiên ở ngoài quảng trường rồi ngồi chém gió với nhau chứ chẳng có gì đặc sắc. Cứ thế khoảng gần 2 tiếng sau thì đứa nào về nhà đứa nấy. Nghĩ cũng chán, mãi mà không tiến triển được gì. Phần vì em còn nhát, phần vì My như đang tồn tại một cái rào chắn vô hình nào đó khiến cô ấy mỗi lần nói chuyện hay đi chơi cũng chỉ đối xử với em như một người bạn. Con gái, không biết đường nào mà lần.
Kết thúc mấy tiết học, em xách mông về nhà. Hôm nay, mẹ ở nhà nấu cơm vì biết là sinh nhật em nên muốn chuẩn bị sớm vì mẹ chắc chắn biết rằng tối nay em sẽ không ở nhà vì mắc đi chơi với bạn =))) Em cũng cảm thấy bất hiếu lắm. Năm nào cũng thế, bạn bè rủ đi chơi thì bảo đi cùng với gia đình. Gia đình muốn tổ chức một cái gì đó thì lại nói là hẹn với bạn bè. Sự thật em cũng không biết mình đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa. Nhiều người quan tâm mình nhưng lại đi từ chối để kiếm cho mình một cái chỗ thật yên tĩnh chỉ có một thân, cứ như thế năm này trôi qua năm khác vậy.
“Rửa tay xuống rồi vào ăn cơm đi con” – Mẹ ở trong bếp nói vọng ra
“Dạ”
“Hôm nay con cũng 22 tuổi rồi, cũng lớn rồi. Năm nay là năm cuối cấp, bố mẹ chúc con thêm một tuổi mới học hành như ý và cố gắng kiếm cho ông nội một đứa chắt chứ ông nhầy tao mệt lắm rồi” – Sao vế trước tình cảm mà vế sau lại phũ phàng vậy bố
Mọi người nâng ly, ông anh trai của em ở trên Sài Gòn cũng gọi điện chúc mừng sinh nhật em rồi bảo em cố gắng học hành đàng hoàng. Khi nào tốt nghiệp sẽ có quà. Em thì không biết tặng gì nhưng mà cữ nghĩ tới quà thì thích lắm.
Rựou vang và một bữa cơm đầm ấm bên những người thân. Có lẽ đó là giấc mơ của bao nhiêu người nhỉ. Nhưng sự thật em lại không thích. Cảm giác hạnh phúc thật đấy nhưng em ghét cái chuyện trở thành trung tâm của mọi vấn đề. Tất nhiên trong bữa cơm hôm đó em là nhân vật chính, mọi câu chuyện đều liên quan và hướng về em từ việc ăn học, tới công việc và tình cảm. Mọi ngày cũng với những câu hỏi như thế nhưng em lại không có cảm giác này . Nhưng bố mẹ đã mất công chuẩn bị cho em một bữa cơm đầm ấm như thế này, nếu tỏ thái độ gì đó thì mang tiếng là bất hiếu. Thành ra em vẫn phải cố tỏ ra mình rất thích thú và vui vẻ dù trong lòng em cực kì trống rỗng. (Các thím gạch đá em như thế nào cũng được. Đoạn này em viết hoàn toàn là sự thật. Em cũng chẳng biết mình đang nghĩ cái vẹo gì nữa)
Ăn xong cơm, em phụ mẹ dọn bàn rồi rửa cùng với mẹ. Hai mẹ con tâm sự với nhau. Mẹ bảo em dạo này hơi gầy chắc vì đi làm đêm nên như thế. Mẹ lại bắt đầu ca bài ca với ý định bắt em nghỉ việc ở đó bảo là buổi tối là thời gian nghỉ ngơi, không ai đi làm. Em đứng nghe một chút rồi chuồn hẳn. Đứng ở đó nữa chắc bị bắt nghỉ làm thật quá.
Dù gì cũng là sinh nhật hay tự thưởng cho mình một cái gì đi chứ nhỉ Một buổi tối nghỉ giải lao chẳng hạn. Nghĩ là làm, em nhấc máy gọi cho ông anh quản lý xin nghỉ, bảo là tối nay sinh nhật, phải đi ăn cùng gia đình nên không đi làm được. Ổng chỉ cằn nhằn vài câu rồi cho nghỉ luôn. Hơi nói nhiều tí thôi nhưng cũng được cái đẹp trai và tốt tính với nhân viên lắm.
Nằm ngủ một giấc đến chiều, khoảng 3h thì dậy, với tay lấy cái điện thoại thì một đống tin nhắn. Tin nhắn của 2 cái ngân hàng chúc mừng sinh nhật, của tổng đài điện thoại và 3 cái linh tinh của mấy thằng bạn cờ hó rủ đi đá banh mặc nhiên không có một tin nhắn nào của các gái. Cả Thy, My hay Linh đều vậy
“Alo. Mấy giờ đá?”
“4h. Nhanh lên bố trẻ”
“Giờ mới 3h. Làm gì mà căng thế?”
“Chứ mày không định mời bọn tao uống nước mía à?”
“Ớ. Sao không đá xong rồi uống?”
“Đá xong có kèo khác. Mau lên. Bọn tao đang ở quán nước gần sân đây”
“Vậy đợi tao tí”
Chạy ù vào phòng vệ sinh để làm gì thì các thím cũng biết. vô lấy bộ quần áo ra đá bóng vô mặc, rồi xách đôi giày phóng thẳng sân bóng. Ra đã thấy bọn bạn ngồi đó từ khi nào.Mấy ly nước mía trên bàn cũng hết sạch. Thấy mặt em chúng nó hú vào rồi bảo tính tiền luôn. Mặt em đơ ra một cục còn bọn nó thì như thế này cười.
Hôm nay team em đá với team khoá trên. Bọn này toàn lũ bự con nhưng kĩ thuật lại bình thường. Chỉ được cái trâu, lấy thịt đè người. Team em giữ bóng nhiều hơn nhưng chẳng sút được bao nhiêu. Cứ tới gần gôn đang định dứt điểm thì bị mấy thằng hộ pháp bên nó cản phá. Còn nếu qua được mấy thằng hậu về thì có thằng thủ môn. Cái tướng nó đứng thôi cũng đủ che hết khung thành rồi chứ đừng nói nó bay nhảy nữa. Thành thử ra, trận đó team em thua 2 trái phải chung tiền sân
Đá xong, thằng nào cũng thấm mệt. Chúng nó rủ nhau đi uống sữa ở ngoài quảng trường. Mời thì đi thôi, thế là cả team xách mông đi . Khi đã yênn vị thì có thằng lên tiếng.
“Này Minh. Nghe nói em Thy lớp mình vừa chia tay bồ à?”
“Ừm! Sao?”
“Đù. Để tao biết đường hốt chứ sao. Em Thy nhà mình ngon thế để bơ vơ tội nó”
“Dễ ăn quá ha. Muốn đụng đến em nó phải hỏi anh Minh có cho phép không đã chứ? Anh Minh nhỉ. Hehee” – Một thằng khác lên tiếng
“Tao thì làm đéo gì có quyền hành mà cho hay không cho?”
“Thôi im đi bố. Cả lớp ai mà chả biết mày với nó dính nhau như sam. Đi đâu mà chả có nhau. Tao thấy thời gian mày bên nó còn nhiều hơn cả bồ nó nữa. Hay là 2 đứa chúng mày tính cho thằng kia mọc sừng à?”
“Sừng cái đầu mày á. Tao với Thy có éo gì đâu. Với lại hôm qua hay hôm kia gì đó nó với thằng kia làm lành lại rồi. Đừng ngồi đó mà tơ tưởng?”
“Vậy sao? Tiếc vãi. Ngày xưa mình mà biết cầm cưa chắc tay một chút thì giờ có bồ ngon rồi”
“Ngồi đó mà mơ tưởng. Nó dễ cho mày hốt quá”
Hết gái thì chủ đề tiếp theo của cánh đàn ông lại chuyển sang game. Lớp em đa số đều đánh LOL nên mọi người chỉ bàn nhau rồi khoe những chiến tích về bậc xếp hạng hay những pha gánh team thần thánh. Toàn chém gió, trình thì đồng đoàn mà lúc nào cũng kể ra như pha xử lí như Faker không bằng ấy.
Gần 6h thì tất cả giải tán. Hôm nay là ngày cuối tuần nên ngoài quán chắc đông khách vì thế mẹ phải ở ngoài đó quản lý. Em tự hâm lại mấy món trong tủ lạnh, cắm thêm nồi cơm rồi đi tắm, lướt web một tí. Cơm chín thì vơ vội 3 bát sau đó lại xách cái laptop và cái mông ra quán café quen thuộc ngồi tự kỉ. Thói quen khó bỏ lâu nay trong những ngày sinh nhật
Quán café này em hay đến vào ban đêm và chỉ đi có một mình, ngay cả Thy hay thằng Huy em cũng chưa từng dẫn vào đây. Không khi ở đây thích hợp cho những người ưa tự kỉ và muốn tìm một cảm giác yên tĩnh. Ở đây không có khái niệm cuộc sống xô bồ, ồn ào khó chịu ngoài kia mà chỉ có sách, tiếng nước chảy và tiếng nhạc du dương của những bản xô nát của mấy tay nhạc sĩ vĩ đại thời xưa
“Như cũ hà anh?” – Bé phục vụ mỉm cười hỏi
“Ừm!”
Mở laptop lên, gắn dây điện vào rồi lướt net, lên voz chém gió một chút xíu, đọc rì viu của mấy thím và coi bộ phim mình yêu thích. Chỗ em ngồi khá tối, thứ ánh sáng duy nhất ngoài chiếc laptop ra là ngọn nến mờ mờ ảo ảo hắt những vệt sáng dài trong đêm. (Em đảm bảo thím nào mà thích tự kỉ, ưa một mình hay muốn tìm sự bình yên thì đây là một địa điểm tuyệt cmn vời ) Trầm ngâmm với đĩa hạt dưa, ly ca cao nóng và bộ phim yêu thích, cứ thế em thả hồn mình theo. Buổi tối sinh nhật không còn gì lạ lẫm nhưng vẫn mang lại cho em những cảm xúc tuyệt vời
“Happy birthday to you, Happy birthday to you…” – Quái thật tự dưng lại đổi sang nhạc sinh nhật.
Tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật cứ thế vang lên, em cũng không quan tâm lắm. Coi như món quà của quán dành cho em đi. Vẫn dán mắt vô màn hình thì bỗng đèn ở khu em được mở sáng lên, tiếng nhạc nhỏ dần và ở đâu đó, gần phía quầy Thy, chị em My và thằng Huy tay cầm chiếc bánh đang từ từ tiến lại miệng hát bài “Happy birthday”
“CHÚC MỪNG SINH NHẬT” – Thằng Huy to mồm la lớn
“Mừng sinh nhật anh” – Chị em My cười
“Mừng sinh nhật thằng bạn. Tưởng trốn được nữa hả?”
Những người khách xung quanh nhìn bọn em bàn tán xôn xao. Kẻ cười, người nói, người vỗ tay hưởng ứng. Không khí xung quanh quán đang im lặng bỗng dưng trở nên thật huyên náo và nhộn nhịp. Tiếng nhạc cũng được mở to dần lên. Vô hình, em trở thành tâm điểm của cả quán
“Năm nay không trốn được nữa phải không?” – Thy cười, đặt chiếc bánh xuống trước mặt em
“Mấy ngày hôm nay tao muốn dành cho mày một bất ngờ đấy. Tao và cái My đã học cách làm bánh GATO. Mày ăn không được chê dở đâu nhé” – Tay dư dứ nắm đấm
“Anh Minh. Đây là quà của em” – Nhỏ Linh chìa ra một cái hộp được gói rất đẹp
“Còn đây là quà của em” – My cũng thế
“Còn tao không có quà đâu. Hehe. Thông cảm nhé” – Thằng Huy lên tiếng
“Mấy người…” – Em lắp bắp
“Sao. Xúc động quá nói không thành lời à?”
Em bỗng dưng đứng phắt dậy đẩy hết toàn bộ bánh và quà xuống đất mặt hầm hầm tức giận rồi hét lớn:
“Mấy người có biết mấy người đang làm gì không?”
Sau câu nói đó, em vơ lấy cái điện thoại để trên bàn rồi chạy ra ngoài thẳng để lại ánh mắt ngơ ngác và ngạc nhiên của những người trong cuộc. Mấy vị khách quanh đó lại bắt đầu xì xào to nhỏ.
Em phóng xe lao vun vút ngoài đường. Đầu óc rỗng tuếch cứ thế phóng đi mà không biết mình đi đâu. Đến khi xe khựng lại vì hết xăng thì em mới phát hiện ra mình đã đi quá xa thành phố. Đêm nay phố núi bắt đầu dậy sóng.
Đêm sinh nhật đáng quên!!!!!