Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị

Chương 20


Đọc truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị – Chương 20

Kẻ đóng thế

5h sáng. Điện thoại rung

“Alo…” – Giọng ngái ngủ

“Dậy đi anh. Sáng phải sang sớm đấy” – Tiếng My đầu dây bên kia

“Ừm! Chờ anh chút anh chạy qua giờ”

Cúp máy phóng xuống giường, vặn mình vài cái để khởi động. Em vào WC để vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo chuẩn bị sang nhà My. Sáng nay phố núi se lạnh, cái lạnh đầu mùa làm em cảm thấy hơi rùng mình. Khoác vội cái áo rồi phóng xe đi, đường phố sáng chủ nhật khá vắng, chỉ có vài người đi tập thể dục, một số người lao công hoặc một vài quán xá bên đường đang lục đục mở cửa

Trời lạnh là thế nhưng tới nhà My em bỗng cảm thấy nong nóng trong người. Không phải là do thời tiết mà là do My. Cô ấy diện một chiếc áo dài tay hở eo, một chiếc minizip cách điệu khá trẻ trung và sexy. Làn da trắng nõn của My được phô bày dưới ánh nắng của sớm mai trông như một bức tranh tuyệt đẹp của tạo hóa ban tặng vậy. My cầm một chiếc túi nhỏ rồi đưa cho em. Cô ấy ngồi lên xe rồi nói:

“Đi ăn sáng đã anh”

“Em ăn gì?”

“Bánh canh đi. Em đang thèm”

Chở My đến quán bánh canh ngày xưa em với Thy hay tới. Cô chủ quán vẫn niềm nở chào em còn nháy mắt nói thầm như kiểu hỏi con gái nhà ai đấy? Em chỉ cười trừ rồi lấy giấy lau đũa và khăn cho My.

“Anh và chị Thy hay ăn ở đây hả?”

“Ừm! Sao em biết?”


“Chị Thy nói quán này ăn ngon lắm nhưng em chưa ăn bao giờ.”

“Ăn cũng được. Bánh canh tới rồi. Em ăn đi”

Nêm nấm gia vị xong, em đưa tô bánh canh cho My. Cô ấy vừa ăn vừa vén tóc vừa xuýt xoa vì cay trông đáng yêu lắm. Em ngồi ăn mà cứ nhìn miết thành ra khi My ăn hết rồi mà em vẫn còn một nửa. Gái xinh trước mặt sao mà ăn uống được đây

“Tí nữa anh phải làm gì?”

“Anh cứ đến đó. Quản lý sẽ cho anh biết. Chắc cũng chỉ sắp xếp lại bàn ghế và phục vụ thức ăn thôi. Khoảng 9h là bắt đầu đấy”

“Vậy hả. Còn em?”

“Tí em phải đi thay đồ rồi trang điểm chuẩn bị chào khách nữa. À mà em nói này?”

“Chuyện gì?”

“Nam cũng làm ở đó” – My lí nhí trong miệng

“Ừm” – Thực sự nghe thấy cái tên Nam, em lại sôi máu lên. Muốn đấm vài phát vào mặt nó nữa

“Tí nữa đừng có xảy ra chuyện gì nha”

“Em biết thằng Nam làm ở đó sao còn bảo anh tới đó làm?”

“Tại vì em vẫn chưa dứt khoát được với ảnh. Nên nhờ anh lần này nữa” – My cúi mặt, lại lí nhí trong miệng


“Rồi. Anh biết rồi”

Đắng các thím ợ. Đắng lắm khi nghe My nói vậy. Em lại là thằng đóng thế một lần nữa cho cô ấy. Không hiểu tại sao em lại đồng ý. Chắc chẳng còn gì cay hơn khi người mình yêu lại bảo mình giả làm người yêu của cô ấy nhỉ? Cảm giác của em lẫn lộn lắm: có chút vui vui nhưng lại có chút buồn, thầm nghĩ lại chuyện hôm trước những giọt nước mắt của My chắc không phải dành cho một kẻ như em đâu. Cũng đúng thôi, thực chất em chỉ là kẻ đóng thế thôi mà

Nói vậy chứ biết làm sao giờ. Đồng ý rồi thì phải làm thôi. Lại đi, lại đèo cô ấy rồi nhìn cô ấy tươi cười với một thằng nào đó trước khi vẫy tay tạm biệt em. Nghĩ cũng buồn, nhưng thực sự em với My cũng chẳng là gì của nhau. Tình cảm này chắc cũng chỉ xuất phát từ mình em. Còn với My có lẽ cô ấy chỉ xem em đúng nghĩa một người anh trai thuần chất

“Xin lỗi. Em là Minh phải không?” – Đang thả dòng theo suy nghĩ thì một tiếng nói vang lên

“Dạ vâng. Em chào chị”

“Chị là Khánh quản lý ở đây. My có nói với chị là hôm nay em đến đây làm hả?”

“Dạ”

“Ừm! Theo chị vào đây”

Chị Khánh dẫn em đi dọc một cái hành lang vào một cái phòng rồi đưa cho em một bộ đồng phục bảo em mặc vào rồi ra sảnh làm việc. Bộ đồng phục vừa in với em các thím ợ. Mặc vào giống như mấy anh bồi bàn làm trong các khách sạn 5 sao giống trong phim ấy. Đẹp trai vờ lờ

Đang trên đường ra sảnh thì gặp thằng Nam. Nó bất ngờ nhìn em như không tin vào mắt mình. Em chỉ liếc qua nó rồi đi thằng. Nó gọi giật em lại

“Mày đến đây làm gì?” – Mắt nó lườm lườm nhìn em

“Mù à? Tao làm ở đây”

“Là My nói mày vào đây làm đúng không?”


“Ừ đúng! Thì sao?”

“Tao nói cho mày biết trước. Khôn hồn thì chia tay cái My đi. Không mày cẩn thận”

Nghe những lời đe dọa của thằng Nam, em cũng thấy hơi nhột. Tướng tá thằng này cũng ngang em. Solo 1 vs 1 chắc đồng kèo nhưng em chỉ sợ nó có hội ở sau lưng. Nó mà gọi hội tới úp em như mấy thằng trẩu như lần trước nữa là mệt

“Tao đéo chia tay đấy. Mày làm gì nổi tao. Cái ngữ của mày chỉ chuyên đi xấu người khác. Được cái gì mà to mõm. My không bao giờ yêu cái thể loại như mày đâu”

“Mày…” – Nó chỉ tay vào mặt em. Có vẻ như giận lắm rồi bước đi

Công việc chính hôm qua hình như đã được làm hết rồi giờ chỉ có quan sát mọi thứ và kiểm tra lại thôi nên cũng nhàn. Mà nãy giờ em cứ hóng ra bên cửa để xem My có ở đó không mà mãi không thấy. Chán nản lại gặp cái mặt thằng Nam lườm như muốn ăn tươi nuốt sống nữa chứ. Thấy có biến nên em nhắn tin cho thằng Huy bảo rủ mấy thằng bạn tới đón ở gần cửa khách sạn. Có gì tí nữa còn giải quyết

Khoảng 8h thì My bước ra. Đẹp, đẹp lắm các thím ợ (Trong mắt của em là vậy nhé) Trong bộ áo dài truyền thống màu đỏ, My thật rạng rỡ như những bông hoa mùa xuân tràn trề sức sống. Tóc được buộc cao khoe cái gáy trắng ngần, nụ cười duyên dáng , tà áo dài thướt tha làm em nhìn cô ấy như một thằng mất hồn. Phải đến khi chị quản lý vỗ vào vai em cười đầy ngụ ý thì em mới tỉnh lại

My cùng vời những người khác bước ra cửa để đón những vi khách đầu tiên. Toàn các ông tai to mặt lớn bụng phệ ơ nhưng mà…..Bố???

Em có nghe nói công ty nhà đang làm một cái khách sạn nào đó ở thành phố này nhưng em không ngờ đó là khách sạn này. Em cố gắng né ra phía sau nhưng không kịp. Chắc chắn bố đã nhìn thấy em. Trông bố có vẻ bất ngờ nhưng ông không nói gì. Em chỉ gật đầu cười chào rồi lại lẳng lặng đi làm việc của mình. Thầm nghĩ từ giờ cho đến lúc tan tiệc không nên giáp mặt nhiều sợ sẽ có người quen nhận ra. (Hồi đó em nghĩ như vậy là do sợ bố bị mất mặt với mọi người khi có con trai làm phục vụ trong đây.)

Một lát sau, bọn em phải chạy như vắt chân lên cổ. Thức ăn, rượu bia phải mang ra liên tục. Hở một cái là có người sai. Một lúc sau khi vừa mới nghỉ một tí thì có tin nhắn. Là của bố. Bố bảo em là làm xong rồi về nhà cẩn thận . Vài câu đó thôi nhưng cũng thấy ấm lòng lắm các thím ợ

Khoảng 11h thì kết thúc. Em đang dọn dẹp phần còn lại của buổi tiệc. My nhắn tin là đã lấy xe và đang đợi bên ngoài còn bọn thằng Huy nghe em nói thế cũng đang ngồi uống nước bên cạnh đó. Làm xong, vô thay quần áo , rồi ra sảnh đợi chị quản lý tới phát tiền. Mỗi người được 150k các thím ợ. Cơ mà….

“Ủa. Của em đâu chị?”

“Tiền của em hả? Chị đưa cho My cầm rồi.”

“Dạ???” – Mặt em hiện lên dấu hỏi to đùng

“Đưa cho người yêu quản lý tiền cho chứ sao? – Chị ấy cười mỉm. Em chỉ gãi đầu con thằng Nam nhìn em tức như muốn bay vào ăn tươi nuốt sống


Xong xuôi, em ra ngoài thì thấy My đang đứng đợi. Trưa nắng cô ấy khoác lên trên người cái váy chống nắng nữa che mất đôi chân dài. (Hơi tiếc nhưng không sao)

“Tiền của anh này?” – My đưa em 150k

“Chà chà. Chưa là vợ của người ta mà đã kiểm soát tiền nong như vậy rồi. Bữa sau cưới về thì không biết sao đây” – Em cầm tiền chép miệng nói

“Á đau….Đừng véo nữa”

“Cấm được nói linh tinh” – My trừng mắt rồi leo lên xe

“Đi ăn gì không? Anh đói quá”

“Vê nhà em đi. Linh đang nấu cháo, có cả chị Thy qua ăn nữa đấy”

“Cháo hả. Có vẻ ngon. Qua liền. Nhưng mà…”

“Sao???”

“Cái Linh còn giận anh chuyện bữa trước không?”

“Em không biết nữa. Anh đến giải thích đi”

Em đèo xe chạy ngang qua quán nước thì bị mấy thằng bạn nhìn thấy. Chúng nó hú lên như bầy tinh tinh xổng chuồng ấy các thím ợ. Tưởng lại bị úp nữa chứ. Hãi vồn ra. Phóng xe chạy luôn một mạch, mặc kệ đám tinh tinh ấy la ó

Em chở My tới nhà rồi quay đầu xe về tắm. Chạy cả buổi nên người ra mồ hôi rít thôi rồi. Ngồi ăn sợ mất ngon, thôi thì sạch sẽ một chút chẳng mất ai. Đang đi thì tí nữa bị mấy thằng trẻ trâu hôn mông. ĐM, mình qua đường xi nhan đàng hoàng rồi mà chúng nó vẫn vượt cho bằng được. Thanh niên giờ manh động vãi

P/s: Đang còn bị đau. Chap này hơi ngắn các thím thông cảm nha. Vợ lại đến chăm rồi, sợ viết lộ cmn mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.