Đọc truyện Say Năm Tháng – Chương 69: Trong mộng hồng trân nói tương tư (2)
“Cái gì?” Tay Minh Thiệu đang cầm cái chén dừng giữa không trung, mày nhăn thành chữ xuyên, “Quốc cữu tiếp kiến vị cô nương kia rồi?”
Lữ Kiền chi tiết bẩm báo: “Đúng vậy. Thuộc hạ vẫn đi theo phía sau xe ngựa, thấy rất rõ ràng. Vị Hi cô nương lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc sáo ngọc nhỏ màu xanh đưa cho người gác cửa, người gác cửa vừa thấy thì không đi thông báo mà trực tiếp mở cửa để cho nàng đi vào.”
Nghe xong lời này, Minh Thiệu càng thêm tò mò về thân phận của Thanh Dao. Rốt cục là dạng nữ tử gì mà có thể khiến cho Quốc cữu tự mình tiếp kiến?
Quốc cữu là thân cữu cữu (cậu) của Minh Thiệu, là ca ca của Trữ phi rất được đương kim Thánh Thượng sủng ái. Trong lịch sử của Nghiệp quốc từng có rất nhiều ngoại thích (họ hàng bên ngoại của phi tử hoặc hoàng hậu) tham gia vào chính sự, Quốc cữu lại quá mức tài hoa, rất được Thánh Thượng tán thưởng. Nhưng vì tránh bị nghi ngờ, sau khi muội muội được phong phi, Quốc cữu từ bỏ chức vị trong triều đình, đóng cửa từ chối tiếp khách, một lòng trồng cây dưỡng hoa, không quan tâm chuyện hậu thế, ngay cả Thánh Thượng tự mình bái phỏng hắn cũng cự tuyệt không gặp.
Hành động này của Quốc cữu không làm cho mọi người quên hắn, ngược lại càng thêm sùng kính cùng hướng tới, Thánh Thượng đối với cách cư xử của hắn cũng phá lệ khoan dung. Người trong Nghiệp quốc nói: trong thiên hạ có người dám cự tuyệt Thánh Thượng, duy nhất Quốc cữu.
Nhưng mà hôm nay, Quốc cữu lại phá lệ gặp Vị Hi!
Minh Thiệu buông cái chén, phân phó: “chuẩn bị xe, ta muốn đích thân đến phủ Quốc cữu một chuyến.”
“Nhưng mà Vương gia. . . . . .”
“Chuyện gì?”
Lữ Kiền nhắc nhở nói: “chẳng lẽ Vương gia đã quên, tháng trước ngài nói hôm nay là ngày tốt, phải chọn bà mối đến phủ Thừa tướng cầu hôn. Thuộc hạ an bài thỏa đáng toàn bộ, đang chờ Vương gia phân phó .”
Giọng nói, dáng điệu, nụ cười của Cố Thiền Phỉ hiện lên trước mắt, ánh mắt của Minh Thiệu cũng trở nên nhu hòa. Hắn cười nói: “Đúng vậy, như thế nào mà ngay cả việc này ta cũng quên. Phân phó xuống, nhanh đến phủ Thừa tướng cầu hôn.”
“Còn có một chuyện, thuộc hạ không biết có nên nói hay không.”
Minh Thiệu bật cười: “Lữ Kiền ơi là Lữ Kiền, từ khi nào mà ngươi trở nên lề mề như vậy, ngươi đã mở miệng còn không phải là muốn nói cho ta hay sao. Nói đi.”
“Thỉnh Vương gia thứ cho thuộc hạ nói lỡ. Trước mắt Thánh Thượng bệnh nặng, trừ bỏ Thái tử thì có khả năng thừa kế ngôi vị Hoàng đế nhất là Vương gia ngài. Đại thần trong triều đã ngầm chia thành hai phái, lấy Tấn Dương hầu cầm đầu một phái ủng hộ Vương Gia, Xương Bình hầu cầm đầu một phái ủng hộ Thái tử, mà có ảnh hưởng nhất là Cố thừa tướng vẫn bảo trì thái độ trung lập.”
Trong lòng Minh Thiệu chợt lạnh, hắn đã đoán được Lữ Kiền muốn nói gì.
Lữ Kiền nói tiếp: “Thuộc hạ hiểu được Vương gia thật tâm thích Cố tiểu thư nên mới cầu hôn, nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy. Trong lòng Vương gia hẳn là rất rõ ràng, Thái tử nhất định muốn có ngôi vị Hoàng đế, vì củng cố thế lực, hắn cố ý đồng thời thú Cố tiểu thư cùng nữ nhi của Xương Bình hầu Bạch tiểu thư làm phi. Cố tiểu thư yêu mến Vương gia, Cố thừa tướng lại rất yêu thương nữ nhi, không có gì bất ngờ khi Cố thừa tướng cự tuyệt Thái tử mà đáp ứng việc Vương gia cần hôn, cứ như vậy cũng chẳng khác nào công khai tỏ vẻ hắn đứng một bên với Vương gia. Thái tử vốn coi Vương gia như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nếu lại có thể Cố thừa tướng ủng hộ, thuộc hạ lo lắng Thái tử sẽ xuống tay với Vương gia.”
Minh Thiệu khinh thường: “Vậy thì sao? Nghiệp quốc ai không biết ta thích nhàn vân dã hạc (rãnh rỗi, an nhàn), đối với ngôi vị Hoàng đế không có chút hứng thú. Trong lòng Thái tử cũng rõ ràng ta sẽ không tranh giành ngôi vị Hoàng đế với hắn.”
“Nhưng mà đồng dạng, Nghiệp quốc không ai không biết Vương gia văn thao võ lược, so với Thái tử thì càng thích hợp làm Hoàng đế. Vương gia, đại trượng phu nên lòng mang thiên hạ, không bằng. . . . . .”
“Lữ Kiền!” Minh Thiệu lập tức đề cao thanh âm, nghiêm túc dị thường, “Những lời này về sau không được nói, biết không!”
“Vương gia. . . . . .”
“Dừng ở đây đi, chúng ta lập tức đến phủ Quốc cữu.”
“Dạ, Vương gia.”
Phủ Quốc cữu rất lớn, nhưng không có nhiều người, lạnh lẽo yên tĩnh. Thanh Dao đi theo lão quản gia từ viện trước một đường đến đại sảnh, chỉ nhìn thấy một hai hạ nhân đang quét dọn. Bước vào trong viện, đập vào mắt là cây cối xanh um tươi tốt cùng các loại hoa muôn hồng nghìn tía, có thể thấy được chủ nhân nhất định là một người trời sinh đạm bạc, nho nhã, có học vấn và yêu thích cây cối, hoa cỏ.
“Xin mời cô nương, Quốc cữu đang ở trong thư phòng chờ cô nương.” Lão quản gia chỉ vào một tiểu viện u tĩnh ở phía trước, đưa tay ra mời.
Thanh Dao hơi cúi người: “Làm phiền rồi.”
Trên bảng hiệu của cửa tiểu viện viết ba chữ cứng cáp, to rõ ràng “Thấm Phương trai”. Trong lòng Thanh Dao lẩm nhẩm, khóe miệng cong lên thành một nụ cười. Thấm Phương trai, không hổ là chủ nhân của Thấm Phương cung, mặc dù là đến thế gian này, cũng muốn đặt một cái tên quen thuộc cho thư phòng.
Thanh Dao vươn tay phải gõ nhẹ lên cửa ba cái, rất nhanh sau đó, cửa bị mở ra từ bên trong. Người mở cửa một thân quần áo xanh, nho nhã khiêm tốn, mặt mày lộ vẻ yên tĩnh và thản nhiên.
“Sau khi từ biệt tại Phục Ma điện, lại qua mười sáu năm tại phàm trần, phong thái của Thanh đế bệ hạ như trước.” Thanh Dao cười nói.
Người trước mặt tiên phong đạo cốt, thanh cao thoát tục, đúng là Thanh đế ti chưởng hoa và cây cối lục giới.
Thanh đế mỉm cười, gật đầu nói: “Ta vào luân hồi so với linh chủ sớm hơn hai mươi ngày, ở phàm trần đã là hơn ba mươi sáu năm, hiện giờ tái kiến, linh chủ vẫn bộ dáng như cũ, chắc hẳn ở thế gian rất khó tìm được người thứ hai thoát tục như linh chủ.”
“Quá khen. Xá muội Sương Linh đã nói tất cả cho ta biết, Thanh đế bệ hạ tự mình đi vào luân hồi, giúp ta cùng Minh Thiệu trải qua kiếp này. Ân đức của bệ hạ, Thanh nhi suốt đời khó quên.” Thanh Dao lấy ra chiếc sáo nhỏ từ trong ống tay áo đưa cho Thanh đế, “Hiện giờ là lúc vật về nguyên chủ.”
Chiếc sáo nhỏ kia là TỈnh Linh Địch pháp khí không rời khỏi người của Thanh đế, trước khi vào luân hồi Thanh đế ủy thác Sương Linh chuyển cho Thanh Dao để làm tín vật tại phàm trần.
Thanh đế thu hồi lại Tỉnh Linh địch, nghiêng người mời Thanh Dao vào nhà, lại tự mình châm nước trà.
Thanh Dao cũng không muốn tiếp tục kéo dài thời gian, nàng mở miệng hỏi vấn đề khiến nàng rối rắm nhiều năm: “Bệ hạ, hẳn là ngài đã biết. Tên ở thế gian của ta là Vị Hi, ta nghĩ không phải chỉ là trùng hợp, đúng không?”
“Linh chủ thông minh thanh khiết, cần gì phải hỏi nhiều. Có một số việc trong lòng mọi người đều rõ ràng, nếu đã là chuyện cũ, vậy thì để nó tiêu tán theo gió đi. Lần này ta mời linh chủ đến đây không phải đê ôn chuyện cũ, ta chỉ muốn nhắc nhở linh chủ, phụ thân ngươi – ý ta là phụ thân tại thế gian Xương Bình hầu. Linh chủ biết vì sao Xương Bình hầu vội vã tìm ngươi về kinh như vậy không?”
“Hắn chỉ nói thân thể phu nhân của hắn không tốt. Chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?”
“Phải, Xương Bình hầu muốn gả ngươi cho Thái tử làm phi.”
“Cái gì!” Thanh Dao bỗng nhiên đứng dậy, thanh âm bắt đầu phát run, “Không, tuyệt đối không thể!”
Thanh đế nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hắn bình tĩnh nói: “Đây là kiếp.”
“Ta mặc kệ kiếp hay không kiếp, chuyện ta không muốn chưa từng ai có thể ép buộc ta.”
Vì sao lại như vậy! Lúc trước nàng cố ý muốn theo Minh Thiệu xuống phàm trần là vì có thể ở bên cạnh hắn. Cho dù chính mắt thấy hắn cùng một nữ tử khác yêu nhau cả đời, nàng cũng không oán không hối, bởi vì đây là mệnh. Nàng đã chuẩn bị đối mặt với chuyện này từ rất sớm. Nhưng nàng ngàn tính vạn tính, lại quên mất vận mệnh của chính mình.
“Nếu ta không đáp ứng thì sao?”
Thanh đế nói: “Ngươi sẽ đáp ứng. Bởi vì đây là kiếp, cũng là mệnh.”
Đây là mệnh?
Thanh Dao cười khổ, đúng vậy, đây là số mệnh của nàng tại phàm trần. Hiện giờ mặc dù nàng có trí nhớ của kiếp trước, có linh lực của tiên nhân, nhưng dù sao thân thể cũng là phàm nhân, sẽ bị phàm vật gây thương tích, sẽ sinh bệnh, sẽ già cả, sẽ chết đi. . . . . . Nàng nên nghĩ đến từ sớm, nếu nàng đã bước vào luân hồi này, như vậy số mệnh của nàng cũng bị khống chế. Nàng, không có sự lựa chọn.
“Vương gia, ngài không thể vào, lão gia nói không được để cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Vương gia đừng khiến lão nô khó xử . . . . . .” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của lão quản gia.
Thanh Dao nhíu mày, Thanh đế vẫn bình tĩnh nói với nàng: “Minh Thiệu tướng quân của ngươi đến đấy.”
Nói xong Thanh đế đề cao thanh âm nói với người bên ngoài: “Để cho hắn vào đi.”
Kẽo kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra, trong nháy mắt này giống như Thanh Dao đã đợi rất nhiều năm, nàng nhìn khuôn mặt của Minh Thiệu hiện ra phía sau cửa, trong lòng có loại tư vị không nói nên lời.
“Cữu cữu ” Minh Thiệu mở miệng, lập tức chú ý tới Thanh Dao đang đứng một bên, hắn gật đầu với nàng, “Vị Hi tiểu thư.”
“Ngươi không phải là người không biết ý, sau hôm nay lại không đúng mực như vậy, quy củ của ta không phải là ngươi không biết.” Ngữ điệu của Thanh đế bằng phẳng, lại ẩn ẩn lộ ra ý tứ trách cứ.
“Tuyên Ly biết cữu cữu không thích bị quấy rầy, nhưng mà hôm nay thật sự có việc gấp.” Minh thiệu giải thích, “Trước khi Kì Thiên thịnh hội bắt đầu, ta cùng Thái tử luận bàn đã vô ý phá hỏng xa giá của Vị Hi cô nương, chỉ vì lúc ấy phải chủ trì thịnh hội nên mới phân phó xa phu đưa nàng đến nơi này —— cô nương, nếu như có chậm trễ hi vọng cô nương tha lỗi.”
Thanh Dao còn chưa mở miệng, Thanh đế đã nói tiếp: “Ngươi cố ý đến giải thích với cô nương người ta sao? Chỉ sợ là tò mò thân thế của người ta thì có.”
“Không hổ là cữu cữu, việc gì cũng không gạt được người. Không sai, xác thực ta rất tò mò, rốt cục là dạng nữ tử gì mới có thể khiến cữu cữu tự mình tiếp kiến như vậy. Không nói đến Vị Hi cô nương siêu phàm thoát tục, riêng việc nàng ôm Ảnh Ngọc Tuyết Hồ là đủ khiến người khác quan tâm. Tuyên Ly như thế, chỉ sợ Thái tử cũng vậy.” Nói xong Minh Thiệu nhìn thoáng qua Tinh Tinh trong lòng Thanh Dao.
Thanh Dao nói: “Vương gia khen trật rồi, Vị Hi là người thường, chẳng qua có quen biết từ trước với Quốc cữu thôi. Về tuyết hồ này, là được bằng hữu tặng cho.”
Minh Thiệu xấu hổ cười. Hắn cảm thấy vô cùng kì quái, rõ ràng hắn không quen biết vị nữ tử trước mặt này, nhưng khi lần đầu tiên thấy nàng lại cảm thấy quen thuộc không nói nên lời, nhất là trong nháy mắt nàng mở miệng nói chuyện, trái tim của hắn giống như là muốn nhảy ra ngoài. Loại cảm giác này từ trước đến nay không hề có, cho dù là trước mặt Cố Thiền Phỉ người mà hắn yêu chân thành nhiều năm.
“Ta phải nghỉ ngơi . Nếu Tuyên Ly đã đến thì thay ta đưa Vị Hi tiểu thư trở về đi.” Thanh đế uyển chuyển hạ lệnh trục khách, hắn quay đầu lại nghiêm túc nói với Thanh Dao, “Những lời ta vừa nói ngươi hãy suy nghĩ kĩ, Vị Hi tiểu thư.”
Âm điệu của hắn nhấn mạnh hai chữ “Vị Hi”, trong đó có ý tứ mà Minh Thiệu không biết, tự nhiên Thanh Dao hiểu được.
Minh Thiệu cười cười: “Một khi đã như thế, vật để Tuyên Ly đưa tiểu thư về phủ đi. Không biết quý phủ nơi nào?
“Đã quên nói cho ngươi, Vị Hi là nữ nhi của Xương Bình hầu, cũng chính là. . . . . .” Thanh đế tạm dừng một chút, ” Thái tử phi tương lai.”
Trái tim Minh Thiệu khẽ nhảy một cái, câu nói kia cứ quanh quẩn bên tai, vô luận như thế nào cũng không bỏ đi được: Vị Hi là nữ nhi của Xương Bình hầu, cũng chính là. . . . . . Thái tử phi tương lai.