Đọc truyện Say Năm Tháng – Chương 13: Thảo mộc sinh hương yên ẩn ẩn (2)
“Tạm thời. . . . . . Tiên tử không nên gấp gáp, nàng ấy có thể có gặp chuyện gì trên đường nên tới chậm.” Trọng Minh Tinh quân khuyên nhủ, “Hiện tại mặt trời còn chưa hoàn toàn ——” nói tới chỗ này hắn chợt dừng lại, ánh mắt nhìn nơi nào đó ngoài cửa sổ, không nhúc nhích.
Thanh Dao phát hiện, cau mày theo ánh mắt Trọng Minh tinh quân nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy một nữ tử áo vàng xinh đẹp đứng trên đường phố, duyên dáng vô cùng, không ít nam tử qua đường cũng không nhịn được nhìn nàng mấy lần.
Thần tiên không giống người bình thường, chỉ cần nhìn một cái Thanh Dao có thể thấy được xung quanh người nữ tử áo vàng tràn ngập màn khói mù xám đen, đây cũng là ma chướng. Xem ra nữ tử áo vàng này không phải là người bình thường.
“Thì ra là nữ tử ở Ma giới.” Cẩn Dật cười cười, tựa hồ cũng không thèm để ý.
Cô gái cũng đã nhận ra sự hiện hữu của bọn hắn, nàng ngẩng đầu lên, chống lại cặp mắt bén nhọn của Trọng Minh sau đó lập tức xoay người chạy trốn. Trọng Minh không nói hai lời từ cửa sổ bay ra ngoài, hai bóng dáng một vàng một đen trong nháy mắt ở trong gió biến mất vô ảnh vô tung.
Thanh Dao thở nhẹ một tiếng, đứng lên muốn đuổi theo, lại bị Cẩn Dật kéo lại tay áo.
“Tiên tử chậm đã!”
Thanh Dao liếc mắt nhìn tay Cẩn Dật đang cầm tay áo nàng, sắc mặt không vui.
Cẩn Dật lập tức phản ứng kịp, vội vàng buông tay, giải thích: “Phong Thần linh lực cường đại, đối phó với một ma nữ cũng là chuyện nhỏ nhặt. Chẳng qua là ta vừa thấy tiên tử nhăn mày, tựa hồ đang đợi người nào?”
Thanh Dao cười cười, lại không thừa nhận cũng không phủ nhận, chuyện này nàng không muốn cho người ngoài biết.
“Nếu tiên tử không tiện nói, coi như ta không nói gì đi.” Cẩn Dật ngượng ngùng nói, “Mặt trời chưa xuống núi, không bằng chúng ta ở chỗ này chờ Phong Thần trở lại.”
“Ừ.” Thanh Dao gật đầu một cái.
Thanh Dao nói cũng không nhiều lắm, Cẩn Dật hỏi một câu nàng liền trả lời một câu, mấy lời ít ỏi, ý bài xích rất rõ ràng. Nếu hắn không phải là Ngao Thần, nàng cũng không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ gì. Cẩn Dật cũng không để ý, lời nói cử chỉ khiêm tốn lễ độ.
Thời gian tán gẫu cũng qua đi. Mặt trời dần dần xuống núi, ánh chiều tà dần dần tan hết, dần dần bị tấm màn đen thay thế, mãi cho đến khi trong bầu trời đêm xuất hiện ngôi sao đầu tiên, Lăng Ba vẫn không xuất hiện, Trọng Minh cũng không trở lại.
Trong lòng Thanh Dao đầy lo âu, đồng thời có chút buồn bực. Lăng Ba không xuất hiện có thể bởi vì gặp chuyện gì làm chậm trễ, Phong Thần chỉ đuổi theo một ma nữ, vì sao lâu như vậy chưa thấy quay về? Trọng Minh phóng túng không chịu gò bó, Lục giới đều biết, hắn không giống như là người luôn xen vào việc của người khác, nhưng hắn vừa thấy được ma nữ kia không hề nghĩ ngợi liền đuổi theo. . . . . .
Nghi vấn càng ngày càng nhiều, Thanh Dao chợt nhớ tới cảm giác đầu tiên khi nàng nhìn thấy ma nữ. Trực giác nói cho nàng biết, ma nữ đó không đơn giản.
“Sắc trời đã tối, không biết Thanh Dao tiên tử có ý định gì không?” Cẩn Dật nói cắt đứt ý nghĩ của Thanh Dao.
Thanh Dao nghĩ, nàng vì muốn gặp được Lăng Ba mà không tiếc ra khỏi Thiên Hương lao đi tới phàm trần, nếu cứ đi về như vậy thật không cam lòng. Nếu không trở về, nàng không quen thuộc phàm trần, không chỗ để đi. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đi Vu Sơn tìm Dao Cơ hỗ trợ.
Nàng nhìn trời, đứng lên nói: “Cũng đã tối rồi, Thanh Dao trở về Vu Sơn trước, cáo từ.”
“Thanh Dao ——” Cẩn Dật bật thốt lên, gọi không phải là tôn xưng mà là tên của nàng, hắn nhất thời lúng túng, không biết nên nói thế nào.
“Còn có việc sao?”
Cẩn Dật lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Lần này ta rời đi Thiên giới là muốn đi Lưu Ba Sơn, nàng nguyện ý đi cùng ta không?”
Thanh Dao lắc đầu một cái. Trong đầu nàng hiện lên ba chữ Lưu Ba Sơn, lại hỏi: “Lưu Ba Sơn là nơi thần thú Quỳ Ngưu cư ngụ, tùy tiện đi chỉ sợ sẽ có nguy hiểm, không biết Thiên tôn đi Lưu Ba Sơn vì chuyện gì?”
Mới vừa nói thì bị cự tuyệt, trong mắt Cẩn Dật ánh lên vẻ cô đơn, nghe rõ Thanh Dao hỏi hắn, lại khôi phục thần thái: “Thực không dám giấu giếm, ta. . . . . . Bằng hữu của ta từ khi ở trong bụng mẫu thân từng bị tà tâm của Quỳ Ngưu gây thương tích, hàng năm thân thể luôn yếu đuối. Thái Thượng Lão Quân nói cần lấy răng của Quỳ Ngưu làm thuốc dẫn luyện chế đan dược, lại vừa chữa trị.”
Mấy lời ngắn ngủn, Thanh Dao cũng hiểu được hết thảy, nàng biết bằng hữu trong lời Cẩn Dật thật ra chính là Sương Linh. Ba ngàn năm nay bí mật bị nàng chôn giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng rục rịch vùng vẫy thoát ra, cuối cùng chiến thắng lý trí.
“Được, ta đi theo ngài.” Thanh Dao thản nhiên cười sáng trong như ánh trăng, trong phút chốc hết thảy mọi thứ chung quanh mất hết đi màu sắc.
Trong mắt Cẩn Dật có loại vui sướng không diễn tả được, hắn không thể tin vào tai của mình: “Thật?”
Thanh Dao gật đầu một cái, nụ cười so sánh với lúc trước còn sâu hơn.
Mãi đến khi bọn họ rời đi, trong Hí lâu bốn ánh mắt bén nhọn vẫn nhìn về chỗ của bọn họ.
Ban đêm gió mát lạnh, mang theo ẩm ướt từ trên biển thổi tới. Thanh Dao ở Bồng Lai lớn lên, bốn phía đều là nước biển, loại mùi vị này nàng vẫn rất quen thuộc. Nàng hướng trước nhìn về nơi xa, mặc dù đêm mông lung khiến nàng không thấy rõ đường phía trước, nàng vẫn biết, rất nhanh sẽ đến Đông Hải.
Đi vào biển ba nghìn dặm, là Bồng Lai tiên đảo.
Đi vào biển bảy nghìn dặm, là Lưu Ba Sơn.
Lúc đi ngang qua Bồng Lai tiên đảo, Thanh Dao không nhẫn nại liếc nhìn một cái. Bọn họ ngự phong mà đi, tốc độ cực nhanh, thời gian một cái nháy mắt Bồng Lai giống như nước biển chảy lui về phía sau, thoáng qua biến mất không thấy gì nữa. Tâm Thanh Dao run lên, có điều vội vã thoáng nhìn hải thiên ở giữa, nàng cảm thấy tối nay Bồng Lai tiên đảo là lạ, có loại cảm giác không nói ra được. Nàng ở Bồng Lai đợi ngàn vạn năm cả ngày lẫn đêm, không có một người nào, không có đêm nào quỷ dị như bây giờ. Đây không phải là nơi quen thuộc của nàng.
Thanh Dao nghĩ không biết Bích Cẩn Tiên thù có biết nàng đã rời đi Thiên Hương lao hay không, nếu biết, cô cô nhất định rất thất vọng đau khổ đi.
“Tâm có chút bất an ư?” Cẩn Dật quay đầu lại nhìn nàng. Mới vừa rồi đi qua Bồng Lai hắn liền phát giác Thanh Dao có cái gì không đúng, giống như có tâm sự gì.
“Không có gì.” Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, thanh âm nhẹ đến tột cùng, thoáng một cái liền biến mất ở trong gió.
Khi bọn họ đến Lưu Ba Sơn cũng đã là canh ba.