Say Mộng Giang Sơn

Chương 64: Cam tâm tình nguyện mắc lừa ngươi


Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 64: Cam tâm tình nguyện mắc lừa ngươi

Khi tiếng trống tiếng chiêng lại lần nữa hợp thành một hỗn hợp âm thanh vô cùng náo nhiệt là lúc phường Tu Văn đón những tia nắng đầu tiên của một ngày sáng mới.

Hôm nay dân chúng phường Tu Văn không vội ra phố, bởi bầu không khí trong phường có gì đó rất khác thường.

Mấy công nhân của phủ nha Lạc Dương (sai nha ở nha môn) đang đứng trước cổng phường, mấy gã phục dịch thân hình vạm vỡ, mình dắt đao liên tục ra ra vào vào.

Hôm nay là ngày số kép nên không cần vào triều, thế nhưng những người đã sống ở phường này vẫn dậy từ rất sớm, mười năm khó được một lần gặp mặt quan, vậy mà giờ đây người nào người nấy mặt nặng mày nhẹ lần lượt bước ra từ phủ Dương lang trung.

Mà ngay cả đám võ hầu bình thường vốn chẳng đường hoàng nghiêm túc chút nào, hôm nay cũng quần áo chỉnh tề, đao gài thắt lưng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, tuần tra khắp mọi ngõ lớn ngõ nhỏ chứ không châu đầu ghé tai, tụ tập đàn đúm mà cũng chẳng nhìn ngang ngó dọc như mọi ngày.

Lạc Dương úy Đường Túng và Hình bộ pháp tào tham quân Kiều Quân Ngọc vội vàng rảo bước vào cổng chính phủ Dương lang trung, thần sắc hết sức lạnh lùng nghiêm nghị.

Phường chính Tô Mặc Hàm đứng trên bậc tam cấp nhà mình. Đám phường đinh đã bị truyền tới từ sáng sớm tinh mơ, kẻ nào kẻ nấy đều chưa tỉnh ngủ, uể oải ngáp ngắn ngáp dài. Phường chính phải hét khản cả giọng:

– Đừng ồn ào nữa! Yên lặng, Yên lặng nghe ta nói!

Tô Phường chính cao giọng nói:

– Đêm qua trong phủ Dương lang trung có đạo tặc lẻn vào. Hắn coi trời bằng vung, dám cả gan đánh Dương lang trung tới mức khiến cho ngài trở thành tàn phế…! Triều đình tức giận, hạ lệnh phải nghiêm chỉnh điều tra hung thủ! Dương lang trung là người phường Tu Văn chúng ta, chúng ta phải giữ vững tinh thần, dốc toàn bộ sức lực quyết bắt bằng được hung thủ về trị tội. Hầu chốc đầu, ngươi mà còn nói nữa thì ta sẽ nhét vải bố vào miệng ngươi đó!

Tô Phường chính rút ra một cái gáo từ trong vạc lớn, múc nửa gáo nước lạnh dốc cả vào miệng rồi quăng cái gáo đi, bước ra đứng trên bậc tam cấp, tay chống nạnh, dõng dạc nói:

– Tất cả nghe cho kỹ đây, giờ ta sẽ đưa các ngươi tới võ hầu phô, nhóm võ hầu sẽ dẫn đầu. Thường ngày ai phụ trách đoạn phố nào thì sẽ vẫn kiểm tra ở đó. Nhớ, phải lục soát kĩ từng ngóc ngách, từng căn nhà, quyết không được bỏ sót!


Cái gọi là lục soát đó thực chất chỉ là làm cho có lệ, chứ hiệu quả của việc tuần tra này như thế nào thì khỏi nói cũng biết.

Kỳ thật ai cũng hiểu rằng không thể trông cậy được gì vào đám võ hầu và phường đinh này, nhưng đương nhiên khi đã xảy ra chuyện thì tất cả phải phô trương một chút, ra vẻ ta đây cũng rất là quan tâm tới.

Bất Lương Soái Hoắc Minh Lôi phường Tu Văn đợi Tô Phường chính tới liềnphân công nhiệm vụ cho đám võ hầu và phường đinh rồi chia ra dể hành sự. Mãi mới đuổi được đám người nhốn nháo này thì đám công nhân lại kéo đến nhà, kêu họ ngay lập tức tới gặp Lạc Dương úy Đường Túng, Đường thiếu phủ giờ đang ở quý phủ của Dương Minh Sanh.

Khi Hoắc Minh Lôi và Tô Mặc Hàm tới quý phủ Dương Minh Sanh thì chỉ thấy đám công nhân đang ra ra vào vào tấp nập, còn có rất nhiều quan viên mặc công phục hoặc thường phục. Hai người được ba quản sự của Dương phủ dẫn tới một thư phòng. Lạc Dương úy Đường Tung và Hình Bộ Kiều Quân Ngọc đều đã ở đó.

Đường Túng cho gọi họ tới cũng là vì chuyện này. Hung thủ trước khi bỏ đi còn thốt ra lời lẽ rất ngông cuồng, nói sẽ còn tới lấy tính mạng Dương lang trung. Một khi y đã nói như vậy thì quan phủ không thể xem thường. Vấn đề là, khi nào y sẽ xuất hiện?

Tuy triều đình rất coi trọng vụ án của Dương lang trung, hình bộ Thị lang Chu Hưng còn đích thân điều tra vụ này, nhưng cũng không thể điều động được nhiều công nhân, bởi vậy nên họ lấy luôn phủ Dương lang trung làm nơi ở lại lâu dài. Phủ Lạc Dương không thể điều động ra quá nhiều công nhân, nói không chừng còn phải huy động tới cả đám võ hầu và phường đinh kia.

Đường Túng thuật lại rõ ràng sự việc cho Hoắc Minh Lôi và Tô Mặc Hàm nghe, kêu mỗi người họ điều động mười tên võ hầu, hai mươi gã phường đinh tới Dương phủ để hỗ trợ canh gác ban đêm. Hai người tất nhiên không dám từ chối, sau khi trở về liền sắp xếp người tới Dương phủ.

Gác đêm đúng là một việc nặng nhọc, tuy rằng có tiền thưởng đấy, nhưng thực lòng đám võ hầu cũng chẳng ham hố gì công việc này, huống gì nghe nói Dương lang trung đã bị làm cho mù cả hai mắt, hung thủ kia thủ đoạn tàn nhẫn như thế, vậy còn có ai dám liều mạng tới Dương gia chứ? Kẻ nào kẻ nấy viện hết lí do này lí do khác để khước từ, người kêu đầu đau, kẻ kêu mông ngứa, tất cả mọi loại bệnh tật trên đời đều bị lôi ra làm lí do thoái thác.

Hoắc Minh Lôi tức giận nghiến răng ken két, kiên quyết chỉ định mấy tên võ hầu nhát chết, thấy còn chưa đủ, bèn cầm bản danh sách những người còn lại lên, cẩn thận cân nhắc xem ai có quan hệ gần gũi, ai không có quan hệ thân thiết với mình, ai có hoàn cảnh gia đình ra sao, xem xét kĩ lưỡng một hồi rồi mới quyết định.

Bên Tô Phường chính thì còn nhức đầu hơn, phường Tu Văn hơn một trăm phường đinh, nếu nói gia cảnh thì đám phường đinh gần như không có ai có gia cảnh tốt, nhưng cũng có mấy người có quan hệ họ hàng với gã, còn có mấy kẻ ngày thường cũng biếu xén gã không ít, lúc này mà không chiếu cố cho họ thì còn lúc nào nữa đây?

Gã nheo mắt, đang thầm tính toán trong đầu xem sẽ phải phái kẻ nào đi thì Mã Kiều và Dương Phàm bước vào. Mã Kiều nói:

– Phường chính, hai người chúng ta đã chứng kiến đủ chuyện trên đời, nhưng thật chưa gặp phải tình huống nào kì quái như thế này.


Tô Phường chính cười như nắc nẻ, nói:

– A! Nếu đã lục soát rồi thì không cần phải kiểm tra nữa. Mã lục, Dương nhị, ha ha ha ha… hai người các ngươi mau về thu xếp đi, lát nữa tới quý phủ của Dương lang trung báo danh, sau này các ngươi chỉ cần trực đêm ở Dương phủ thôi, không cần để ý mấy chuyện trên phố nữa.

Dương Phàm nghe xong liền ngây người ra, điều này không hoàn toàn nằm trong kế hoạch của hắn, tuy nhiên…việc ngoài dự tính này lại phát triển theo chiều hướng tốt hơn cả tính toán của hắn.

***

– Thái hậu nghe nói hung thủ đột nhập Dương phủ hành hung mệnh quan triều đình thì đã nổi trận lôi đình. Chu Thị lang đã phụng khẩu dụ của Thái hậu điều tra một cách nghiêm túc vụ án này, tin rằng hung thủ nhất định sẽ bị đem ra xét xử trước công lý. Dương huynh xin cứ yên tâm. À, Dương huynh vừa mới đắp thuốc, hãy nghỉ tạm đi. Ta phải cáo từ rồi, ngày khác sẽ lại tới thăm.

– Các vị, đi thong thả!

Dương Minh Sanh giọng khàn khàn, chắp tay từ biệt.

Cả đầu lão đều quấn băng kín mít, chỉ chừa lại kẽ hở chỗ hai lỗ mũi và miệng để thở và uống thuốc, trông lão lúc này chẳng khác nào một xác ướp.

Lão phải mặc bộ y phục rộng, bởi nồi súp bỏng đã làm cho nhiều chỗ da bị thối rữa. Ở thời này, khi miệng vết thương mưng mủ nhiễm trùng thì khó tránh khỏi sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nên đắp thuốc xong phải dùng vải trắng buộc chặt lại ngay.

Từ đó, động tác của lão liền trở nên vô cùng khiên cưỡng và cứng nhắc, hai cánh tay không thể gấp lại, khi ngồi thẳng hoặc nằm xuống đều cần người khác tới hỗ trợ. Tuy rằng Dương Minh Sanh và đồng sự của lão có quan hệ chẳng lấy gì làm thân thiết, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau, nhìn cảnh lão bị kẻ ác hành hung tới nông nỗi này, đám quan viên cũng không khỏi thổn thức trong lòng.

Lạc Dương úy Đường Túng và Hình Bộ pháp Tào Tham quân Kiều Quân Ngọc đứng dậy thay Dương Minh Sanh tiễn khách, đưa các vị quan viên ra ngoài. Những tiếng bước chân liên tiếp vang lên nhưng chỉ lúc sau căn phòng đã dần dần trở lại yên tĩnh. Dương Minh Sanh nghiêng tai lắng nghe, đoán rằng tất cả mọi người đều đã rời đi, hai tay lão sờ soạng một cách mông lung, cao giọng gọi:


– Mộc Đinh Nhi, Mộc Đinh Nhi!

– A lang, có tiểu nhân.

Tiểu thư đồng Mộc Đinh Nhi đứng canh bên cửa nghe tiếng gọi thì lập tức chạy vào đỡ gã. Dương Minh Sanh nghiêng tai nghe ngóng, hỏi:

– Đám quan viên đều đi cả rồi sao?

– Đúng vậy ạ, a lang, bọn họ đều đi ra ngoài rồi, Đường thiếu phủ và Kiều Tham quân thay a lang tiễn họ ngoài đấy.

Dương Minh Sanh thở dài, không yên tâm hỏi:

– Trong phòng… giờ chỉ có mình ngươi đang ở đây sao?

Mộc Đinh Nhi bị câu hỏi kì quặc của Dương Minh Sang làm cho cảm thấy có chút mơ hồ, đáp:

– Đúng ạ, chỉ có tiểu nhân ở đây thôi. A lang muốn triệu kiến ai, tiểu nhân sẽ lập tức đi gọi người đó đến.

– Không không không, ngươi ở đây là tốt rồi, ngươi ở đây là tốt rồi.

Ngón tay Dương Minh Sanh cũng bị băng vải quấn chặt nên không thể nắm lấy tay Mộc Đinh Nhi được, trong tình thế cấp bách, lão liền dùng hai cánh tay kẹp lấy cánh tay Mộc Đinh Nhi. Vì quá đau nên gã cũng không dám dùng nhiều sức, Mộc Đinh Nhi thấy vậy cũng không rút tay ra.

Dương Minh Sanh gắng thở dốc một hồi, hạ giọng nói:

– Đinh Nhi, ngươi đi ra ngoài, tới chỗ Phụng Thần Vệ…gặp Trung lang tướng Thái Đông Thành… đem chuyện của ta kể hết cho ông ta nghe. Nói ta muốn gặp ông ta, nói…nói… ác quỷ Đào Nguyên ….báo thù! Ông ta nhất định sẽ tới…nhớ, không được nói cho bất cứ ai khác!


Phụng Thần Vệ chính là Thiên Ngưu Vệ.

Thiên Ngưu Vệ, cái tên này xuất phát từ Thiên Ngưu Đao.

Thiên Ngưu Đao, thanh đao sắc bén lợi hại có khả năng chém chết ngàn con trâu.

Thiên Ngưu Vệ được sử dụng Thiên Ngưu Đao, là vì y mang trên mình trọng trách bảo vệ thiên tử.

Năm Đường Cao Tông Hiển Khánh (niên hiệu của Đường Cao Tông, ngài dùng niên hiệu này 5 năm) Lý Trị thứ năm, tả hữu Thiên Ngưu Vệ đổi tên là tả hữu Thiên Ngưu phủ, năm Long Sóc (niên hiệu của Đường Cao Tông, ngài dùng niên hiệu này gần 3 năm) thứ hai, lại đổi lại thành tả hữu Phụng Thần Vệ. Phụng Thần Vệ thiết Đại tướng quân một người, Trung Lang Tướng hai người, Thiên Ngưu Bị Thân mười hai người, Bị Thân một trăm người, Chủ trượng 150 người, toàn bộ đều là võ quan cấm vệ cấp cao, thân thủ hết sức cao cường.

Dương Minh Sanh đã bị mù hai mắt, đã thành một kẻ tàn phế hoàn toàn, tiền đồ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thể xác và tinh thần đã phải chịu sự đả kích rất lớn nên buồn giận thất thường, nhưng một khi định thần lại thì lão liền lập tức dặn dò thư đồng đi tìm người này tới cho lão. Người này rốt cuộc là có quan hệ như thế nào với lão đây?

Mộc Đinh Nhi liên tục gật đầu, nói:

– A lang, tiểu nhân biết rồi, lát nữa tiểu nhân…

– Đi, đi ngay lập tức!

– Vâng! Tiểu nhân đi ngay đây.

Mộc Đinh Nhi vội vã đáp lời, nhanh chóng xoay người ra phòng.

Dương Minh Sanh ngồi một mình trong tĩnh lặng hồi lâu. Miệng lão phát ra tiếng cười quái dị đến rợn người, cũng chẳng rõ là đang cười hay đang khóc nữa:

– Hắn cố ý! Ta biết, hắn chính là cố ý đấy! Hắn cố ý buông tha ta, hắn cố ý hủy hoại tiền đồ của ta! Giết ta, hắn không cam lòng.. hắn muốn dùng ta làm mồi câu để thay hắn câu con cá lớn, ha hả ha hả….

Miệng Dương Minh Sanh phát ra một tràng những âm thanh nức nở như là đang khóc, nhưng đôi mắt đã bị vải trắng che lại nên không chảy ra nổi một giọt nước mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.