Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 35: Tể tướng tiền môn quan thất phẩm
Dương Phàm về đến nhà, vừa đẩy cửa vào liền ngửi thấy một mùi thức ăn
thơm lừng, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc, liền lớn tiếng
nói với xuống bếp:
– A Nô à, ta về rồi đây!
Kì lạ là, dưới bếp lặng thinh, không một chút động tĩnh, Dương Phàm khó
hiểu chạy xuống bếp, thò đầu vào trong bếp nhìn xem, bên trong hoàn toàn không có người, Dương Phàm lại quay đầu lại , không khỏi bị giật mình,
Thiên Ái Nô đang đứng sau hắn như âm hồn.
Dương Phàm sợ hãi nói:
– Cao ngươi cứ như quỉ ấy, người dọa người thì có thể dọa chết người đấy.
Thiên Ái Nô trừng mắt hắn, nói:
– Xảy ra chuyện rồi!
Dương Phàm giật mình, nói:
– Đã xảy ra chuyện gì?
Thiên Ái Nô vèo một cái nấp vào cửa, dán mắt vào khe cửa nhìn ra ngoài, lại vèo một cái bay đến trước mặt hắn, nói nhỏ:
– Ta phát hiện tình hình có chút không bình thường.
– Hả?
– Ta phát hiện những người đi qua cửa nhà ngươi, đều ló đầu nhìn vào một cách khó hiểu.
– Hả?
– Ta còn phát hiện, những người đó còn thì thầm với nhau, chỉ chỉ trỏ trỏ.
-Hả?
Sắc mặt Thiên Ái Nô đầy nghiêm trọng:
– Ngươi nói đi, tin tức ta ở nhà ngươi bị lộ rồi phải không?
Dương Phàm chột dạ đứng dậy, vội hỏi:
– Ngươi nghĩ nhiều rồi, người trong cái phường này ai lo việc người nấy, ai dỗi hơi đi quản chuyện người khác?
Thiên Ái Nô lắc đầu, nói:
– Không đúng, Ngươi vốn là con trai độc thân, trong nhà cũng không cơm
nước, đột nhiên lại bắt đầu tự mình nhóm lửa nấu cơm, điều này lọt vào
mắt những người có ý, khó tránh khỏi nảy sinh nghi ngờ….
Dương Phàm ho khan hai tiếng, nói:
– Ngươi không phải lo lắng, ta đã nói rồi, trong cái phường này tuyệt
đối không có người thích xen vào chuyện của người khác. Hơn nữa, cái bộ
dạng này của ngươi, ngay cả có người gặp cũng sẽ tin cô là nữ tặc sao?
Thiên Ái Nô vẫn lo lắng, chăm chú nhìn hắn hỏi:
– Thật không có chuyện gì?
Dương Phàm nghiêm mặt, nói:
– Tuyệt đối không có chuyện gì, ta lấy nhân cách của mình ra đảm bảo đấy!
Thiên Ái Nô thở dài, nói:
– Ngươi nói thế ta càng lo hơn.
Dương Phàm buồn bực nói:
– Nhân cách của ta tệ đến thế sao?
Thiên Ái Nô lườm hắn một cái, hỏi ngược lại:
– Ngươi có nhân cách sao?
Dương Phàm trừng mắt nhìn nàng, hỏi:
– Cơm nước đã xong chưa?
Thiên Ái Nô nhìn hắn khó hiểu:
– Ngươi vẫn còn ăn được à?
Dương Phàm nói:
– Sao không ăn được? căn bản là không thể có chuyện, cô nghĩ xem, nếu
tin ngươi ở đây thực sự đã bị lộ, chẳng phải ta cũng bị liên lụy đó sao? Ta đã không sợ, ngươi sợ cái gì.
Thiên Ái Nô nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ, mặt giãn ra nói:
– Không sai, lí do này quả thật làm ta yên tâm rất nhiều, vậy thì…ăn cơm thôi!
Hôm qua bọn họ chẳng khác mới chuyển nhà là mấy, đương nhiên phải long
trọng một chút, vì vậy hôm nay không thể có thịt to cá lớn nữa, dù là
những thứ rau thường ngày nhưng qua tay Thiên Ái Nô nấu, thì màu sắc,
hương vị đều rất tuyệt. Dương Phàm nhìn những món ngon đầy bàn, không
khỏi động ngón trỏ, không nhịn nổi cầm đũa lên:
– Nào, nào, nào, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.
Thiên Ái Nô mỉm cười, nói:
– Không vội, ta vẫn còn một món chính chưa mang lên.
Dương Phàm dừng đũa,kinh ngạc nói:
– Vẫn còn một món chính nữa à?
Thiên Ái Nô thò tay cái bàn con lấy ra một cái gói, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Dương Phàm.
Dương Phàm nghi ngờ nhìn Thiên Ái Nô, buông đũa xuống, mở cái gói đó
ra, dưới ánh đèn, lập tức hiện ra một bộ trang phục đẹp đẽ, rực rỡ chói
sáng. Hai bên ngọc bích, một bên treo minh châu, bên còn lại là bao
nhiêu thỏi vàng sợi bạc. Dương Phàm kinh ngạc hồi lâu, từ từ ngẩng đầu
lên, nhìn về phía Thiên Ái Nô.
Thiên Ái Nô nói:
– Hôm nay ta ra chợ một chuyến, mang về một vài thứ.
Dương Phàm từ từ gói bọc quần áo lại, đặt lại xuống chiếc bàn nhỏ, trấn tĩnh hỏi:
-Đây là ý gì?
– Tạ lễ!
Thiên Ái Nô nói:
– Ta nói rồi, ơn cứu mạng, tất có hậu báo. Đây là tạ lễ ta gửi ngươi.
Dương Phàm ánh mắt khẽ lóe lên, hỏi:
– Ngươi muốn đi à?
Thiên Ái Nô khẽ gật đầu, Dương Phàm nói:
– Hôm trước kêu ngươi đi, ngươi không chịu đi, hôm nay sao lại tự nhiên muốn đi thế?
Thiên Ái Nô khóe miệng khẽ nhếch:
– Ta đã nói rồi, con gái lúc nào cũng có thể thay đổi chủ ý, đâu cần lí do gì?
Dương Phàm thở dài một hơi:
– Việc kiểm soát trong cái phường này tuy không nghiêm, nhưng trong
kinh thành lại khác, cửa thành các nơi khiểm soát rất nghiêm những người xuất thành, vai ngươi bị thương, rất dễ bại lộ thân phận, chi bằng đợi
chữa lành vết thương đã….
Thiên Ái Nô ngắt lời:
– Muốn dưỡng thương xong, không phải một hai ngày có thể làm được, chỉ
cần ta có thể đi lại tự nhiên, việc ra khỏi thành, đối với ta không
thành vấn đề.
Dương Phàm im lặng trong chốc lát, nét mặt giãn ra, nói:
– Cũng tốt, nếu như ngày mai phải ly biệt, tiệc này sao có thể không rượu.
Thiên Ái Nô nói:
– Được, ta tuy bị thương, uống rựu cũng không ngại, ta đi lấy rượu lên.
Dương Phàm giơ tay ấn khẽ:
– Ngươi ngồi đi, ta đi lấy rượu.
Dương Phàm khom người định đứng dậy, thì có tiếng bước chân dồn dập dội lại từ phía vườn. Hôm nay, hàng xóm láng giềng kì dị đủ loại, đã khiến
Thiên Ái Nô cảnh giác, lúc này chỉ cần nghe tiếng bước chân, ánh mắt
nàng lại lập tức cảnh giác lên.
Dương Phàm nhìn tay cầm đũa của nàng.
Ngón tay nàng thon dài, mảnh dẻ, nhưng khi tiếng bước chân vang lên,
ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa cầm đũa như bông lan vừa nở khẽ động, đũa
từ cầm xuôi thành cầm ngược, ngón trỏ phải đặt nhẹ lên phía trước, ngón
cái ấn phía trên, ngón út móc lấy đầu đũa, đầu đũa nhỏ nghiêng nghiêng
hướng về phía ngực trái Dương Phàm, biến thành một thế kiếm đẹp.
Dĩ nhiên không phải nàng muốn đối phó với Dương Phàm, nàng hơi nghiêng
đầu, tai trái lắng nghe tiếng bước chân ngày càng gần, Dương Phàm tin
rằng, khi cô nổi đóa lên đâm ngược lại, thế đũa trong tay như chớp sẽ
đâm thẳng vào yết hầu kẻ bước vào cửa, nàng không chỉ giết cá nhanh mà
giết người còn nhanh hơn.
Dương Phàm lập tức hỏi một câu:
– Ai?
Người ngoài cửa lúc này không dám liều lĩnh xông vào nữa, vội vàng nói một câu:
– Tiểu Phàm, là ta, Mã Kiều!
Dứt lời, cửa mới mở ra, Mã Kiều cất bước tiến vào.
Vừa vào cửa, vẫn một chiếc kỉ, vẫn một đôi nam nữ ngồi đối diện, vẫn ăn cơm dưới ánh đèn, tình hình hệt như tối hôm qua.
Mã Kiều “hừ hừ” hai tiếng, nói:
– Hai người đang ăn cơm à, em dâu à, quấy rầy rồi.
Cây đũa trong tay Thiên Ái Nô rơi loong coong xuống bàn, cứng họng, nói:
– Em…em dâu?
Dương Phàm vội vàng đứng dậy, chắn ngang tầm nhìn của Mã Kiều, hỏi:
– Sao huynh lại đến đây?
Mã Kiều vòng qua Dương Phàm, nhìn đồ ăn trên bàn, liên mồm khen ngợi:
– Ái chà, em dâu quả là có tay nghề, chỗ đồ ăn này nấu thơm lắm.
Thiên Ái Nô trừng mắt nhìn Dương Phàm. Dương Phàm vội nói:
– Mã Kiều, đừng có nói lung tung nữa, chúng ta còn chưa…cái đó đâu.
Dương Phàm vừa nói vừa nghiêng đầu, nhướn mày nháy mắt với Thiên Ái Nô:
– A nô à, muội ra ngoài một chút, Mã Kiều đến có chuyện muốn bàn bạc với ta.
Thiên Ái Nô chậm rãi đứng lên, nghi ngờ liếc Dương Phàm một cái, thong
dong đi về hướng cửa sau, Dương Phàm kéo tay Mã Kiều ngồi xuống, hỏi:
– Sao huynh lại đến đây?
Mã Kiều thấy Thiên Ái Nô đi rồi, lập tức thu lại nụ cười giả bộ trên khuôn mặt, thở dài:
– Còn không phải là vì chuyện của Tiểu Ninh sao?
Dương Phàm lộ vẻ xúc động nói:
– Tô phường chính bên đó có tin tức gì chưa? Chẳng lẽ tên họ Liễu đó vẫn không chịu đồng ý?
Mã Kiều nói:
– Tô phường chính đi Vĩnh Thái phường, gặp Mạt phường chính của phường
đó rồi, Mạt phường chính nghe Tô phường chính nói rõ mục đích chuyến đi, liền vò đầu bứt tai, nói việc này thật không dễ xử lý.
Dương Phàm nói:
– Thế là thế nào, cái tên họ Liễu đó đốn mạt đến mức này, trong phường đáng lẽ phải không có bản lĩnh gì mới đúng.
Mã Kiều nói:
-Đúng vậy, cái tên họ Liễu đó chính xác là chẳng có chút bản lĩnh gì.
Nhưng mà, hắn mặc dù chẳng chút bản lĩnh gì, nhưng ả Diêu thị phu nhân
bên cạnh hắn lại là người có bề thế.
Dương Phàm hai mắt hơi híp lại, hỏi:
– Người đàn bà họ Diêu đó, cô ta có thân phận như thế nào?
Mã Kiều nói:
– Ả đàn bà họ Diêu kia cũng chẳng có thân phận gì, chỉ là một ả thương
nhân góa bụa, nhưng mẹ của ả…. Lại không phải là nhân vật bình thường.
Dương Phàm ngạc nhiên:
– Mẫu thân của ả, có thể là nhân vật khó lường như thế nào?
Mã Kiều gượng cười nói:
– Mẫu thân của Diêu phu nhân từng làm nhũ mẫu cho một người.
– Ai?
– Thái Bình Công Chúa.