Say Mộng Giang Sơn

Chương 27: Tương tư vô tận, đau khổ nhớ người


Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 27: Tương tư vô tận, đau khổ nhớ người

Liễu Quân Phan vừa đưa tay ra chưa kịp chạm vào gò má mềm mại của Giang
Húc Ninh thì đã bị một cánh tay khác ngăn lại. Liễu Quân Phan quay lại
phẫn nộ quát:

– Liễu mỗ giáo huấn thê tử, kẻ nào dám xen vào việc nhà của người khác?

Ngước lên nhìn là một mặt nạ “ em bé “ đang tươi cười, gã liền ngẩn ra.

“ Em bé “ chẳng nói hai lời đánh một quyền trúng mắt Liễu Quân Phan,
Liễu Quân Phan “ á “ lên mội tiếng, mặt ngửa ra sau, “ em bé “ lại không nói hai lời tiếp tục vén bào lên một giày nhằm đầu nhằm mặt gã mà đạp
xuống…

Song phương gây sự ngay tại cửa hàng bán đồ
trang sức, mà mỗi một đồ trang sức ngọc trai tại cửa hàng bán trang sức
cũng không hề rẻ, cho dù có đồ rẻ trong đó thì cũng đáng giá khẩu phần
nửa năm lương thực của nhà bình thường, cho nên xưa nay ở đây vô cùng
bình lặng.

Trong trướng phòng phía sau cửa hàng,
chưởng quỹ đang cùng quản sự trướng phòng chỉnh lý quyết toán sổ sách,
có hai thiếu niên công tử mặc cẩm bào đai ngọc đang ngồi bên cạnh, trong đó một người chính là Tạ Mộc Văn Tạ Đô Úy, người kia họ Cao, tên là Cao Oánh, cũng là một thị vệ của Nội vệ, bình thường vẫn thay nhau quạt bên cạnh Võ hậu, hai người bọn họ luôn là một cặp bởi vậy giao tình vô cùng tốt.

Thấy Tạ Mộc Văn chăm chú nhìn quản sự hạch toán sổ sách, Cao Oánh khẽ gọi nàng:

– Tiểu Man, tuổi như chúng ta vậy thường sẽ thích mua son phấn, đồ
trang sức trâm cài, y phục rực rỡ, trang điểm xinh đẹp, nào có ai giống
như ngươi còn trẻ như vậy mà chỉ tham tiền thôi.


Mộc Văn mỉm cười, ngày hôm nay hai người không làm việc mà chỉ tới cửa
hàng bán trang sức này. Mà hai người đến cửa hàng trang sức này cũng
không phải là để lựa chọn mua đồ trang sức, mà đây là cửa hàng này là do Tạ Mộc Văn mở, Cao Oánh đi theo bạn đến đây để kết toán sổ sách.


Nhiều năm qua Tạ Mộc Văn ăn uống tiết kiệm, bổng lộc của nàng được ban
cho đều dùng hết cho việc buôn bán. Nàng là cận vệ Thiên tử, được hưởng
nhiều đặc quyền, cho nên dựa vào đó việc làm ăn cũng vô cùng tốt. Số vốn trước đây càng lúc càng lớn, nàng đã có vài cửa hàng buôn bán tại thành Lạc Dương.

Tuy rằng Cao Oánh pha trò trêu nàng tham
tiền, nhưng trong lòng thì lại vô cùng bội phục nàng, ước ao được như
nàng, số tiền kiếm được đều vô cùng tương xứng, còn bổng lộc của Cao
Oánh thì vào tay trái ra tay phải, có lúc chỉ còn vài văn tiền, buộc
phải chi tiêu chặt chẽ, sao có thể mở kinh doanh lớn được?

Cao Oánh khẽ thở dài:

– Ngươi đó, khổ cực vì ai vậy, sau này ngươi thành thân mà tài sản lại
nhiều như vậy, gả cho người ta rồi, chẳng phải chỉ ngồi mát ăn bát vàng
thôi sao? Thấy ngươi chỉ ăn mỳ không, cũng không mua đồ trang điểm trang phục, nhưng với độ tuổi này, chỉ dựa vào dung mạo của ngươi tương lai
chẳng sợ không tìm được lang quân như ý? Cần gì phải khổ cực tích lũy
của hồi môn như vậy chứ?

Tạ Mộc Văn chỉ mỉm cười, nàng không phải là tích trữ của hồi môn, nhưng tâm tư này nàng không thể nói cho Cao Oánh biết, nói ra một thì thương tâm nhiều, thất vọng càng
nhiều hơn, tội tình gì chứ.

Chốc lát, quản sự kia đã hoàn chỉnh xong các khoản mục, chưởng quỷ tiếp nhận lấy sổ sách hai tay dâng lên cho Tạ Mộc Văn, nói:

– Đông gia, đây là các khoản mục từ đầu tháng tới giờ, mời xem.

Tạ Mộc Văn nhận lấy, trước tiên xem một chút số tiền đã được cân đối, sau đó dung nhan giãn ra cười nói:

– Nhạn Cao Lầu không hổ danh là Nhạn Cao Lầu, ta mời ngươi làm chưởng
quỷ, rốt cuộc đã tìm đúng người, chỉ mới nửa tháng mà thu lợi nhuận đã
nhiều như này rồi.


Nhạn chưởng quỹ cười nói:

– Đây đều là phúc của Đông gia, Phường Châu Ngọc chúng ta ít có quân
tốt điều tra, không có sai dịch công nhân đến quấy nhiễu cửa hàng, mà
đám lưu manh đầu gấu ở nơi này cũng không dám tới cửa để sinh sự, hơn
nữa từ khi ngọc trai đá ngọc được nhập vào từ phủ Quảng Châu, tạo hình
mới vẻ độc đáo khác biệt, khác biệt hẳn với những châu bảo được truyền
đến từ Tây Vực, cho nên rất được các phu nhân trong kinh thành yêu
thích, đương nhiên khách nhân cũng nhiều, chứ không phải ta có bản lĩnh
giỏi gì.

Tạ Mộc Văn vừa cười vừa lật sổ sách:

– Dựa vào thân phận của ta, đương nhiên đám người kia không dám đến cửa sinh sự, nhưng như thế cũng khó mà lôi kéo được nhiều khách, mà là do
Nhạn chưởng quỹ biết cách kinh doanh, bởi vậy công lao này tuyệt đối
không giả, ngươi làm việc hiệu quả, ta sẽ không bạc đãi ngươi!

Nhạn Cao Lầu vội vã chắp tay nói:

– Vậy Nhạn mỗ tạ ơn Đông gia.

Thấy hai người nói đến chi tiết khoản mục, Cao Oánh tuy là bạn thân của nàng nhưng cũng không tiện tham dự vào, liền tìm cớ đi ra hậu viện, còn Tạ Mộc Văn và Nhạn Cao Lầu ở trong trướng phòng hạch toán lại sổ sách
một lần nữa, lúc này mới gấp quyển sổ lại, hỏi:

– Chưởng quỹ, hỏa kế (người làm thuê) đi phủ Quảng Châu mua đồ trang sức đã có tin tức gì chưa?

Nhạn Cao Lầu hạ thấp giọng nói:

– Nhạn mỗ mỗi lần sai người đi Quảng Châu nhập hàng đều vẫn luôn căn
dặn cần phải đặt việc tìm kiếm huynh trưởng của đông gia lên hàng đầu,

bọn họ đã lần lượt tìm kiếm ở các phố lớn ngõ nhỏ, còn nhờ thương nhân
châu bảo của Quảng Châu tìm kiếm hộ, nhưng đến nay vẫn không có tin tức.

Vẻ vui mừng trên mặt Tạ Mộc Văn lập tức được thay thế bằng sự lo lắng. Nhạn Cao Lầu thấy vẻ mặt đó của nàng, cũng khẽ thở
dài. Nhạn Cao Lầu cũng biết một ít chuyện của đông gia, theo như ông ta
biết, vị đông gia này vốn là một đứa trẻ ăn xin, sau đó được một vị quý
nhân thu dưỡng, nhập kinh, rồi lại được vị Tạ đại nương sư muội của vị
quý nhân kia thu nhận, bái Tạ đại nương làm nghĩa mẫu, trở thành một nữ
hầu vệ trong cung.

Còn nữa, tình cảm của vị Tạ Đô Úy
này đối với a huynh vô cùng sâu đậm, nàng mở mấy cửa hàng tại chợ phía
đông, phía tây, phía nam, còn đặt mua sản nghiệp cho a huynh nàng. Những sản nghiệp đó đều mang tên của nàng, mọi việc kinh doanh thương phẩm
được đưa vào bến cảng Quảng Đông, mục đích ban đầu là tiện để phái người đi tìm a huynh nàng, nhưng không ngờ không có lòng mà tiền lại tới, bởi vì hiện nay thương nhân Đại Đường chủ yếu là mua thương phẩm đến từ Tây Vực, mà hàng hóa mua vào từ phía nam lại ít, bởi vậy mà hàng hóa ở cửa
hàng của nàng rất đặc biệt khác với các cửa hàng khác, thu hút được
nhiều khách.

Dựa vào thân phận Hoa Mai Nội Vệ Quả Nghị Đô Úy, cửa hàng của nàng không những mua được hàng hóa từ thương nhân
phía nam mà còn được vận chuyển miễn phí lên tàu thuyền qua lại nam bắc, tự mua được và lựa chọn hàng hóa, bởi vậy giá thành mua vào của hàng
hóa rất thấp, mà những người nàng phái đi Quảng Châu mua hàng đều không
ngoại lệ là đều mang sứ mệnh đi tìm a huynh của nàng.

Đáng tiếc, nhiều năm qua, mọi khất cái ở Quảng Châu đều đã tìm khắp
nhưng vẫn không tìm được tung tích của a huynh. Những người mua hàng phụ trách đi tìm người nếu không biết giữ bí mật, khiến cho có những tên
khất cái có tuổi tác tương đương mạo danh thế thân, khiến Tạ Mộc Văn đã
không biết bao lần vui mừng và bao lần thất vọng buồn bã.

Những tên khất cái giả mạo này bất kể giống thế nào, nói năng khéo léo
ra sao nhưng không một ai nói ra được đồ trang sức mà a huynh đã tặng
cho nàng lúc nhỏ là gì. Sau này những người mua hàng phụ trách đi tìm
người đã hiểu và tuân theo quy củ của nàng nên những kẻ mạo danh thế
thân cũng bớt đi nhiều.

Nhạn Chưởng quỹ thấy e rằng a
huynh của nàng sớm đã đói chết từ lâu rồi, chỉ là đông chủ quá cuồng dại mà thôi, nhưng ông ta không dám nói ra suy đoán này, đương nhiên càng
không biết nên khuyên thế nào.


Tạ Mộc Văn thì không nghĩ như vậy, khát vọng tuy xa vời nhưng vẫn nàng vẫn luôn vọng.

Nàng im lặng chốc lát, gật đầu, sầu não nói:

– Làm phiền chưởng quỹ rồi, người…thì tiếp tục phải tìm, nhất định phải tìm được…

Bầu không khí trong phòng nặng nề, quản sự trướng phòng thấy tình hình đó vội đánh mắt sang Nhạn chưởng quỹ, nói:

– Chưởng quỹ, khó có dịp đông gia đến đây, chúng ta vừa mới nhập một số trang sức từ Quảng Châu, sao không lấy ra để đông gia chọn vài thứ.

Nhạn chưởng quý thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói:

– Đúng thế đúng thế, đông gia, đợi ta mang đồ trang sức tới.

Lát sau, Nhạn chưởng quỹ ôm tới một tráp lớn quay lại, mở ra, bên trong có bốn tầng đặt trang sức, bày hết lên trên án kỷ. Tạ Mộc Văn vốn không thích đeo đồ trang sức, tô son điểm phấn, nhưng nàng cũng quét mắt qua
hộp đồ trang sức, đột nhiên phát hiện một chiếc trâm hồ điệp, tức thì
hai mắt sáng ngời, nói:

-Ta muốn thứ này.

Chưởng quỹ nhìn trâm cài kia, thầm lắc đầu:

– Tuy đông gia mở phường châu ngọc, nhưng tầm nhìn thì không tốt lắm,
trâm cài này kiểu dáng đẹp đẽ nhưng không thích hợp với nữ nhi chưa cập
kê, mặc dù chế tác tinh xảo nhưng lại không hề sang quý, chiếc trâm cài
này thuộc hạng thứ phẩm.

Chưởng quỹ bộc lộ ý tứ một
cách uyển chuyển, nhưng Tạ Mộc Văn lắc đầu, nhìn chăm chú chiếc trâm cài trong tay, ánh mắt dịu dàng, nói khẽ:

– Mặc dù nó không phải là đồ quý, nhưng trong lòng ta thì nó đẹp nhất, ta thích hồ điệp này, ta thích chiếc trâm hồ điệp này.

Lúc này, phía trước cửa hàng vọng đến tiếng gào khóc thảm thiết, Tạ Mộc Văn đang nhớ đến ký ức khó quên bị tiếng khóc cắt ngang nên vô cùng
giận giữ, chau hai hàng lông mày lại, bực bội nói:

– Kẻ nào dám gây ồn ào gần cửa hàng của ta?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.