Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 202: Ủng hộ lên ngôi!
Yến tiệc của Địch gia tổ chức trong rừng trúc phía sau tòa nhà, thời
gian mới đầu hạ, vừa bước vào rừng trúc đã thấy mát mẻ dễ chịu cả người, đây quả là một nơi tuyệt vời để ăn uống nghỉ ngơi.
Trong rừng
trúc có một cái đình nhỏ, nhưng vì người đến dự tiệc đông, trong đình
nhỏ lại chỉ ngồi được ba năm người, nên rõ ràng là phải dời chiếu ra
ngoài đình rồi. trong rừng trúc mặt đất được phủ bằng chiếu trúc, trên
chiếu bày hơn mười chiếc thạp cho một người ngồi, trước mỗi chiếc thạp
có một chiếc kỉ trà thấp, mọi người chia phần mà ăn.
Yến tiệc gia đình thường chỉ có chí thân gia quyến tham gia, nhưng chủ nhân toàn gia mở tiệc, mấy người qua lại thân thiết cũng tới dự tiệc, cái này cũng
coi như phạm trù của gia yến. Địch Nhân Kiệt phu nhân đã qua đời lâu năm rồi, đầu năm trước có nạp thêm hai thiếp, bây giờ cũng gần năm mươi
tuổi rồi, hôm nay cũng cùng a lang đi dự tiệc.
Ngoài ra còn có
con cháu Địch gia, vợ chồng con trưởng Địch Quang Tự và các convợ chồng
con cái của con thứ Địch Quang Viễn của Địch Nhân Kiệt, còn một cháu
ngoại đang nhậm chức tại kinh cùng gia quyến.
Dương Phàm là người ngoài, có thể nhận lời mời dự tiệc, đủ thấy lễ ngộ của Địch Nhân Kiệt
đối với hắn, Dương Phàm cho rằng nguyên nhân của chuyện này là do hắn đã hắn đã từng cứu Địch Nhân Kiệt ở phường Thượng thiện, nhưng lại không
biết Địch Nhân Kiệt sở dĩ tỏ ra thân thiết với một tên vãn bối như hắn,
lại bởi vì hắn đã cứu ấu tử của Hắc Xỉ Thường Chi .
Điều khiến
Dương Phàm bất ngờ là, người ngoài đến tham dự yến hội này rõ ràng là
không chỉ có mình hắn, còn có một vị khách họ Thẩm khác.
Địch Nhân Kiệt chờ Dương Phàm chào hỏi xong, cười nói:
– Nào nào nào, hiền điệt, ta giới thiệu với ngươi,vị này là Thẩm Mộc,
cũng là một vãn bối của ta, Thẩm Mộc từ Trường An tới, vị tiểu bằng hữu
này là người ta đã nhắc qua với ngươi – Dương Phàm, ngươi tuổi lớn hơn
một chút, gọi cậu ta là Nhị Lang được rồi.
– Thẩm huynh!
– Nhị Lang!
Dương Phàm và Thẩm Mộc nhìn nhau cười, rồi ôm quyền chào hỏi.
Thẩm Mộc lại nghiêng người cười:
– Vị này là phu nhân của ta.
Dương Phàm nhìn đi, thì thấy một thiếu nữ nhẹ nhàng đứng dậy sau án kỷ, duyên dáng mỉm cười hướng về phía hắn gật gật đầu. Vẻ đẹp mê hoặc đó như đánh úp về hắn. Cho đến tận bây giờ,trong số những người con gái hắn đã từng gặp qua, thì chỉ có Thái Bình công chúa lõa thể dưới đèn là có thể so
đo.
“ Thật là báu vật trời sinh!”
Tim Dương Phàm nhảy dựng lên, lại liếc mắt một cái, cô ấy cũng không phải đẹp toàn diện nhưng
lại có một dáng dấp xinh tươi quyến rũ khó nói nên lời, hắn vội chắp tay làm lễ:
– Dương Phàm bái kiến Thẩm đại tẩu.
Địch Nhân Kiệt cười ha hả nói :
– Được rồi được rồi, hai người không cần khách khí nữa, nào nào nào, đều ngồi xuống đi!
Lúc này Thư A Thịnh đi tới, hạ giọng nói vài câu vào tai Địch Nhân Kiệt.
Địch Nhân Kiệt trên mặt xẹt qua một tia giận dữ, hừ lạnh nói:
– Cái tên nghiệt tử kia, không đến thì thôi, không cần để ý đến nó!
Thẩm Mộc lại cười nói:
– Địch công, chuyện gì phiền não vậy?
Địch Nhân Kiệt ngược lại không hề che dấu, hừ nói:
– Còn không phải tam nhi Quang Chiêu của lão phu hay sao, cái thằng
nghiệt tử này, luôn làm xằng làm bậy, thực là làm lão phu tức chết được. Lão phu phải dạy dỗ nó tử tế một trận mới được, hôm nay không ngờ lại
giận dỗi nói mông bị đau tổn thương chưa lành, không thể ăn uống tiệc
rượu, không cần để ý đến nó, chúng ta uống rượu.
Trong hậu trạch, Địch Quang Chiêu vẫn mặc bộ y phục màu xanh lơ, làm loạn ở trong phòng, rồi cửa phòng đột nhiên mở ra, tên hầu nam trẻ tuổi Tiểu Tư đi vào từ
bên ngoài, Địch Quang Chiêu vội vàng hỏi:
– Sao thế?
Thanh Duyên thở hồng hộc mà nói:
– Không sao, tiểu nhân trông thấy sau khi Thư quản gia về nhà , A Lang
liền bảo khai tiệc, không cần miễn cưỡng Tam Mão Lang tham gia.
– Hừ! ta nói không đi cũng không thèm để ý đến, phụ thân thật là bất công!
– Địch Quang Chiêu tức giận tuôn ra hai câu bực tức, bỗng lại chuyển tức thành vui, nói:
– Như vậy cũng tốt, đỡ khỏi bị ông phát hiện! mau giúp ta thay y phục, kẻo không kịp giờ.
Thanh Duyên mau chóng mang áo bào tới, giúp Địch Quang Chiêu ăn mặc chỉnh tề. Địch Quang Chiêu mở cửa sổ hậu, thò đầu ra ngoài nhìn nhìn một chút,
liền định bước chân lên.
– Ôi cha!
Địch Quang Chiêu hừ một tiếng nói:
– Lão ấy đánh ta thật là ác, đến bây giờ mông vẫn còn đau, đem cái kỷ đến đây!
Thanh Duyên vội vàng đẩy mấy cái kỷ đến dưới cửa sổ, Địch Quang Chiêu giẫm
lên mấy cái kỷ leo lên cửa sổ, cẩn thận nhảy ra bên ngoài, Thanh Duyên
cũng trèo lên theo, vác cái thang chạy đến chân tường, dựng xong thang,
Địch Quang Chiêu trèo theo thang lên. Đợi Địch Quang Chiêu trèo lên
xong, Thanh Duyên nhìn quanh vội vàng rụng cả tay chân bò lên theo.
Rất nhanh, hai người đã ngồi xổm trên mặt tường, rút cái thang lên, đưa ra
ngoài tường, Địch Quang Chiêu trèo theo thang xuống, dặn dò:
– Ngươi quay về phòng đi, nếu có ai đến tìm ta thì chống chế giúp ta, nói ta ngủ rồi.
– Tam lang quân yên tâm!
Thanh Duyên trả lời, nhìn Địch Quang Chiêu chạy xa, lại vác cái thang quay trở về.
***
Trong rừng trúcnhững tiếng hoan ca cười cười nói nói.
Địch gia dù chưa nuôi ca vũ nhạc kĩ, nhưng lại thuê vài người trong phường
Tả Giáo về, ở đó thổi kèn đánh đàn hát một phen, làm bầu không khí của
yến tiệc tăng thêm nhiều.
Địch Nhân Kiệt chuyện trò vui vẻ, Thẩm
Mộc đối đáp khéo léo, trưởng tử Quang Tự và thứ tử Quang Viễn của Địch
gia đều là những người tính tình cởi mở biết ăn biết nói, vì thế nên
không khí yến tiệc vô cùng náo nhiệt. Bên nữ quyến, hai người giống phu
nhân của Địch Nhân Kiệt và hai người con dâu, lại thêm người phụ nữ của
Thẩm Mộc, cũng cười cười nói nói.
Tửu quá tam tuần, hai cháu gái
của Địch Nhân Kiệt dắt tay nhau đi đến trước chiếu, hát cho ông nghe một bài, chính là bài hát đang thịnh hành trong phường: Võ mị nương khúc,có điều làn điệu tuy giống nhau, nhưng ca từ đương nhiên không phải nội
dung ca ngợi chuyện Võ Hậu đăng cơ. Địch Nhân Kiệt nghe xong vỗ tay
cười, mấy đứa cháu nhỏ cũng lên sân khấu, có thể hát thì hát có thể múa
thì múa, làm không khí của buổi tiệc đẩy lên cao trào.
– Ông nội cũng múa, ông nội cũng múa!
Mấy đứa nhỏ thấy ông cao hứng, cùng nhau đứng dậy kéo ông cùng đứng lên.
– Ha ha ha, được được được, ông nhảy cùng các ngươi!
Địch Nhân Kiệt sang sảng cười đứng dậy rời khỏi chiếu, cùng mấy đứa cháu trai cháu gái đi đến giữa chiếu tiệc.
Nhạc khúc đã được thay đổi bằng một bản vũ khúc cực vui, tiếng trống tung
tung tung khẽ vang lên giòn giã, Địch Nhân Kiệt xoay người giơ cánh tay
lên, vung vẩy ống tay áo, xoay tròn nhảy lên, lại có một vẻ phóng khoáng tự nhiên.
Đừng thấy ông tuổi tác đã cao, động tác chậm chạp,
động tác nhảy hoàn toàn dựa theo tiết tấu chậm hơn hai nhịp so với tiếng trống mà múa, bởi vì người khá béo, càng khó phô bày dáng người thanh
nhã, nhưng ông giơ tay nhấc chân, thì lại có một vẻ tự nhiên phóng
khoáng.
Địch Nhân Kiệt là con cháu quý tộc quan lại, điệu múa này đã quen thuộc từ bé, khi múa thì duyên dáng vô cùng.
Người cha đã ra sân khấu rồi, người con sao có thể ngồi một bên xem?
Địch Quang Tự và Địch Quang Viễn cũng hào hứng lên sân khấu, cùng Địch Nhân
Kiệt vừa múa vừa hát, Địch Quang Tự và Địch Quang Viễn nhảy múa vài cái, liền khua khua cánh tay, vòng qua chỗ Dương Phàm và Thẩm Mộc.
Dương Phàm đúng là đang xem rất say sưacon dòng cháu giống quý tộc nhảy múa
điệu nhảy ở trước chiếu mà hắn chưa từng thấy bao giờ, Địch Quang Viễn
đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, hai tay không ngừng múa điệu múa thỉnh mời, cười híp mắt mời hắn cùng nhảy, Dương Phàm thấy không khỏi lộ vẻ
khó khăn.
Hắn thực sự không biết những điệu múa của Trung
Nguyên, hắn chỉ biết một vài động tác múa sôi nổi cực kì đơn giản, đó là điệu múa học cùng các thiếu nam thiếu nữ trong đêm lửa trại ở Nam Dương khi còn trẻ. Khi đó cùng nhảy với nhau cảm thấy rất sống động, nhưng
đợi đến tết Thượng Nguyên, nhìn mọi người múa hát trên đường đại đô, cảm thấy còn kém xa so với điệu múa ở đây, hôm nay lại so cùng điệu múa của cha con Địch Nhân Kiệt, thì càng lộ vẻ khó coi.
Dương Phàm đang do dự, Thẩm Mộc sảng khoái để Địch Quang Tự lôi lên giữa sân khấu.
Cách mới này của Địch Quang Tự và Địch Quang Viễn gọi là “đả lệnh”. Nói một
cách nhã nhặn một chút thì là “Dĩ vũ tương chúc”. Mời khách cùng nhảy
với mình, bạn nhảy đẹp hay không không quan trọng, nhưng nếu không tiếp
nhận lời mời này là hành vi rất không lịch sự. Thẩm Mộc đương nhiên hiểu rõ tập tục này, cho nên Địch Quan Tự vừa mời, gã liền vui vẻ đứng dậy.
– Khà khà. Ha ha……
Thẩm Mộc vừa nhảy, ngụm rượu của Dương Phàm suýt nữa thì phun ra, chỉ thấy
Thẩm Mộc hứng thú dào dạt cùng hòa theo nhịp, một hai ba, vỗ vỗ vai, một hai ba, đấm bóp ngực, một hai ba, vỗ vỗ đùi, một hai ba, giậm giậm
chân, một hai ba, vỗ vai trăm cái…..cứ thế lặp lại, vô cùng đơn giản.
Động tác này của gã vụng về hài hước chẳng khác gì một con tinh tinh, song
những người xung bên cạnh lại không cảm thấy kinh ngạc, đám nữ quyến vẫn còn vỗ tay như thế, trông rất say sưa. Bởi vì điệu múa trong yến hội
này, vốn là tiết mục ngẫu hứng, võ tay theo là được, vui vẻ là tốt,
không có ai kén chọn.
Địch Quang Viễn đang ngoắc tay về phía
Dương Phàm. Hắn thấy Thẩm Mộc nhảy giống tinh tinh mà chẳng thấy ai
cười, mình cùng lắm nhảy thành một con khỉ, cũng chẳng có gì ghê gớm cả, thế là cũng lấy hết dũng khí, đứng dậy. Địch Quang Viễn thấy hắn vừa
đứng dậy, liền di chuyển bước nhảy lùi về phía sau, Dương Phàm tự nhảy
theo điệu nhảy của mình.
“ Tinh tinh” nhìn nhìn “ con khỉ”, “ con khỉ” lại nhìn “ tinh tinh”. Đột nhiên, cả “ tinh tinh” và “ con khỉ” đều tự tin rồi….
***
Trước Thiên cung tự, Nguyên Thư phương trượng đứng trên bậc thang, tùy tùng
ngự sử Phó Du Nghệ, Phó Du Nghệ đi bên cạnh nhón mũi chân lớn tiếng hỏi:
– Người đến từ Trường An đâu, người từ Trường An đến chưa?
-Tới rồi tới rồi, đều tới rồi!
Mấy người đàn ông đang dắt Quang Trung khang vẫy tay về phía hắn.
– Người của cửa hàng bách nghiệp đâu, đã đến cả chưa?
– Tới rồi tới rồi!
Vài vị thương hách trưởng quầy, ăn mặc kiểu tiểu nhị cũng cao giọng trả lời.
– Người trong Sĩ lâm đâu? Người của quốc tử giám và các thư viện lớn đã đến cả chưa?
Phó Du Nghệ điểm danh, khi hắn điểm đến con cháu quan thần, có người cao giọng đáp:
– Địch Quang Chiêu còn chưa tới.
Phó Du Nghệ nghe xong không khỏi nhíu mày, con cháu quan thần cũng không ít người đã đến rồi, nhìn những người đang có mặt tại đây, đại diện của
các ngành các nghề đã không dưới tám chín trăm người đến rồi, cũng chỉ
thiếu Địch Quang Chiêu thôi, nhưng ….Địch Quang Chiêu chẳng là gì cả,
người sau lưng gã lại là Đich Nhân Kiệt.
Nếu Địch Quang Chiêu ra
mặt tham gia “ khuyến tiến” (ủng hộ lên ngôi). Ai biết đó là chủ ý của
riêng Địch Quang Chiêu? Tất nhiên sẽ cho rằng Địch Nhân Kiệt đồng ý cho
con trai làm vậy, đến lúc đó, cho dù Địch Nhân Kiệt có nói gì cũng không được, thêm vào là Thái Hậu tán thưởng lão, lão muốn không thừa nhận là
Võ thị nhất đảng cũng không được. Cho nên Địch Quang Chiêu chưa tới, Phó Du Nghệ có chút không vui, hắn đang suy nghĩ, bỗng nhiên có người kêu
lên:
– Đến rồi, đến rồi, Địch Tam Lang tới rồi!
Từ phía xa, Địch Quang Chiêu bụm mông chạy đến, thở hồng hộc nói:
– Ta đến rồi ta đến rồi!
Phó Nghệ Du muốn răn dạy gã vài câu, ngẫm nghĩ một chút rồi lại nhẫn nhịn, cao giọng hướng về phía mọi người nói:
– Được rồi, mọi người đến đủ rồi, thưa các vị, bây giờ chúng ta sẽ đi
Thiên môn thỉnh nguyện với Thiên Hậu, xin Thiên Hậu đăng cơ hoàng đế!
Mọi người lấy lại tinh thần, xuất phát!