Say Mộng Giang Sơn

Chương 193: Nữ gian tế!


Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 193: Nữ gian tế!

Đóa Đóa theo những người trong nha môn Hình Bộ cho biết a Lang đã tự
sát, không khỏi quá sợ hãi, nàng tuyệt đối không tin a lang tự sát. Quản lý một trăm ngàn đại quân, uy chấn Thổ Phiên, Đột Quyết, một vị Đại
tướng uy phong như vậy, trên đường chịu bao đau khổ cũng không tìm đến
cái chết, vừa mới bị giam vào đại lao tại sao lại “Sợ tội tự sát” rồi?

Đóa Đóa mặt đầy nước mắt trở về, muốn đem tin tức bất hạnh này báo cho phu
nhân, cho nên chân bước cực nhanh, Viên Hướng Niên kia đuổi theo tới
đường cái phố xá đông đúc, chỉ thấy người và người đi lại, hối hả nhìn
khắp nơi tìm một nữ tử mặc trang phục người Hồ. Đời Đường thời này lại
đang thịnh hành trang phục người Hồ, ngoài đường đều là các nữ tử mặc
trang phục người Hồ.

Viên Hướng Niên không còn cách nào khác đành phải trở lại nha môn Hình Bộ, băn khoăn không dám đi gặp Chu Hưng, chỉ
sợ lại bị hắn chửi cho, đi vòng quanh nửa ngày trời, thấy thị vệ kia vẫn đứng ở cửa nha môn , trong lòng không khỏi bồn chồn, hắn hỏi:

– Nữ nhân kia hỏi các ngươi chuyện gì?

Sau khi hắn nghe hết chuyện Đóa Đóa cô nương đã hỏi, lập tức mừng rỡ trong
lòng, lại thấy đã có thể đi gặp Chu Hưng khoe thành tích, lúc này mới
dám đi bái kiến Chu Hưng. Viên Hướng Niên gặp Chu Hưng, sợ hãi nói nữ
nhân kia đã biến mất, không chờ Chu Hưng nổi giận, lập tức nịnh nọt hắn
nói nghe được nàng kia đã hỏi sai nha cẩn thận về phủ đệ của Địch Nhân
Kiệt.

Chu Hưng không nghe thì thôi, vừa nghe lại nổi trận lôi
đình, lại tát ngay một cái như trời giáng vào mặt hắn, Viên Hướng Niên
răng lợi rụng đến mấy cái.

Chu Hưng chẳng buồn để ý tới cái tên ngu xuẩn này, chỉ muốn tung chân đá một cái đá văng hắn ra. Sau lại vội cân nhắc đứng lên:

– Nàng tại sao lại muốn tìm Địch Nhân Kiệt? Chỉ là muốn tìm người cứu
giúp sao? Đổ vấy cho Hắc Xỉ Thường Chi mưu phản, chuyện này có trăm ngàn chỗ sơ hở, nếu nàng giữ trong tay chứng cứ gì… Phải rồi, nhất định phải tìm được nàng, việc này liên quan đến người quản lý một trăm nghìn
quân, lực lượng này phải nắm giữ hết trong tay, sau này lúc tranh giành
thì mới nhiều tự tin.

– Ngươi đi…

– Tiểu nhân ở!

Chu Hưng còn chưa nói xong, Viên Hướng Niên liền khẩn trường băng bó cầm
máu, cứng cỏi lách vào làm ra một bộ tươi cười nịnh nọt, xem ra có chút
nhũn người ra.

Chu Hưng ngẫm nghĩ một lát, khoát tay nói:

– Cút ra ngoài!


Viên Hướng Niên tươi cười đứng yên trên mặt đất, rắm cũng không dám đánh một cái, khép chặt lấy mông đi ra ngoài.

Chu Hưng khẽ lắc đầu, thầm nhủ:

– Không được, Hắc Xỉ Thường Chi vừa mới chết không dám bảo đảm không có
ai đang nhìn chằm chằm vào Hình Bộ, huống chi ta là thẩm án ở Hình Bộ, ở đây người làm ít, không thể truy tìm ra nàng này, việc này vẫn phải báo rõ cho họ Võ biết, để hắn bố trí người đi thăm dò mới được!

***

Trước cung thành Địch Nhân Kiệt dừng bước nói với Dương Phàm:

– Lúc nào Quang Viễn về nhà, hiền điệt tới quý phủ của lão phu tụ tập nhé, mọi người cùng nhau vui vẻ một trận.

– Vãn bối vâng mệnh!

Dương Phàm vái thật dài chào, Địch Nhân Kiệt vuốt chòm râu rậm lại nói:

– Chuyện của Miêu Thần Khách, chờ hai người đồng đội của ngươi hỏi thăm
rõ ràng xong, kết hợp với phủ Lạc Dương đưa quyển ghi chép vụ án này tới cho lão phu, sau khi phân tích sẽ tiếp tục điều tra, cái vụ án này
không rõ ràng, không phải là một chốc một lát có thể điều tra ra.

Dương Phàm đáp một tiếng, Địch Nhân Kiệt lại nhìn về hướng của Hình Bộ ảm đạm thở dài một tiếng.

Nắng chiều, làm bóng của lão kéo thật là dài…

Phu xe của Địch gia vội vàng đánh xe bò từ xa lộc cộc đi lại đây. Địch Nhân Kiệt bước lên xe, trong lòng nặng nề nhìn về phía Dương Phàm khoát tay
áo, xe liền cọt cà cọt kẹt nhanh chóng rời khỏi cung thành.

Đối
với cái chết của Miêu Thần Khách, Địch Nhân Kiệt quan tâm hơn cả là thế
cục Lũng Hữu sau chuyện của Hắc Xỉ Thường Chi. Cái chết của Miêu Thần
Khách chẳng qua chỉ là việc của một nhà, một họ. Mà chức vị Thang Nguyên đạo Kinh Đại sứ này sau Hắc Xỉ Thường Chi chết sẽ do ai đảm nhiệm, thì
lập tức sẽ ảnh hưởng tới an nguy của xã tắc.

Thổ Phiên từng nhiều lần quyết liên kết với Đột Quyết xâm chiếm Hà Tây, mà Hà Tây là bức
tường thành che chở cho Quan Trung, Quan Trung là cái gốc của Đại Đường, bất chợt mất đi một người chủ soái anh minh dĩ nhiên sẽ khiến binh lính mất nhuệ khí, nếu đổi bằng một người bình thường khác, chỉ sợ tình thế
Tây Vực không thể cứu vãn nổi.

Bởi thế chức vị này vô cùng quan trọng không thể để rơi vào tay của người tầm thường, vì tranh chấp nội bộ mà leo lên được.

Nhưng lão sau khi về kinh, tạm thời ở nhà nghỉ ngơi, tại trong triều vẫn như
trước lấy thân phận Thị Lang của lão cũng không thích hợp nhúng tay vào
việc của Bộ Binh, việc này phải làm thế nào đây?

Xe bò thong thả

đi trên đường, lúc đi qua phường Thượng Thiện. Địch Nhân Kiệt nhìn qua
cửa xe, ngắm nhìn phủ Thái Bình công chúa xây dựng nguy nga to lớn,
trong lòng chợt động nghĩ:

– Thái Bình công chúa đã có ý đặt chân vào triều chính, bước đầu tiên là nắm giữ quyền cầm quân Lũng Hữu. Binh quyền Lũng Hữu nhất định phải được nắm giữ bởi người có thể tin tưởng
được, không thể vì chuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế là mở rộng cửa ra cho Tây Vực! Thẩm Mộc bây giờ cũng phải nhường cho hắn vì lão phải đem
toàn bộ sức lực ra lo chuyện này. Thế gia đó không cầm quyền tại triều
đình nhưng tiềm lực vô cùng hùng hậu, không thể vì cái con tiểu hồ ly
kia mà không quan tâm đến được

Xe bò theo hướng Bắc đến Nam đi
ngang qua thành Lạc Dương, Địch Nhân Kiệt ngồi trong xe, trên đường đi
âm thầm suy diễn tỉ mỉ sắp xếp vấn đề sau chuyện chuyện của Hắc Xỉ
Thường Chi chết, bố trí Lũng Hữu quân ra sao, không thể tránh được một
cuộc đua của các thế lực chính trị tại triều đình, đối với các thế lực
rắc rối phức tạp tại triều đình, lão cũng rất đắn đo trong lòng.

Dương Phàm đương nhiên không thể nghĩ được đến việc Địch quốc công trên đường mà đã suy nghĩ sâu xa đến vậy, cùng lắm hắn chỉ nghĩ Địch Nhân Kiệt đối với cái chết của Hắc Xỉ Thường Chi quan tâm hơn so với cái chết của
Miêu Thần Khách, nhìn dáng vẻ của lão không có vẻ gì là giống như muốn
từ bỏ việc này. Dương Phàm thầm cảm thấy may mắn trong lòng.

Lão
già họ Địch thật không đơn giản, hôm nay chỉ có đến phủ của Miêu Thần
rồi đi, mà đã nhìn ra hắn lẻn vào Miêu phủ bức bách Miêu Thần Khách tự
sát, sự việc bị lão nói đúng đến tám chín phần, người này quả thật đáng
sợ. Nếu để cho lão toàn lực điều tra vụ án này, thì thật là không tốt,
có khi lão cũng có thể điều tra ra manh mối liên quan đến mình.

Thật may là có vụ án của Hắc Xỉ Thường Chi thu hút sự chú ý của Địch Nhân
Kiệt, lão già này đối với chuyện của Hắc Xỉ Thường Chi hứng thú hơn Miêu Thần Khách.

Dương Phàm và đám người Trương Khê Đồng trên đường
vừa đi vừa tính toán trở về cung, đến bẩm báo với lữ soái Hứa Lương một
tiếng, sau đó liền quay về thành nghỉ ngơi.

Đêm đến, Dương Phàm
ăn bữa tối xong, đang cùng bọn Trương Khê Đồng nghỉ ngơi tại doanh trại , nói chuyện phiếm, chợt thấy xa xa có mấy người đi tới, tất cả đều mặc
áo ngắn, thân thể thướt tha, hết sức lay động lòng người, dường như đang muốn đi đến Liễu Tùy Phong, tập trung nhìn kỹ thì đó là Tạ Tiểu Man,
Cao Oánh, Lan Ích Thanh và vài nội vệ.

Dương Phàm đứng dậy tiến
ra đón, Lan Ích Thanh từ xa đã nhìn thấy hắn, khuôn mặt tròn tròn như
trái táo liền lộ ra vẻ tươi cười, tung tăng nói:


– Dương đại ca!

Dương Phàm hướng về phía nàng cười chắp tay giữ lễ nói với Tạ Tiểu Man:

– Tạ Đô Úy, đã muộn thế này, các người còn đi đâu vậy?

Tạ Tiểu Man nói:

– Có một vụ án, Võ Du Nghi đại tướng quân muốn chúng ta trợ giúp cùng hợp lực điều tra.

Dương Phàm vừa nghe đã thấy không tiện hỏi nhiều, nên nói:

– Thì ra là thế, bản thân cẩn thận một chút nhé.

– Ừ!

Tạ Tiểu Man liếc hắn một cái, cảm nhận thấy hắn thật quan tâm, không khỏi cười ngọt ngào.

Cao Oánh thấy Dương Phàm không coi ai ra gì, chỉ để ý nói chuyện với một
mình Tạ Tiểu Man, trong lòng ngay lập tức thấy chua chát, đi khỏi chỗ
Dương Phàm một đoạn xa, Cao Oánh ho khan một tiếng nói với Tạ Tiểu Man:

– Tiểu Man a…

– Hả?

– Ngươi cũng biết, Dương Phàm hiện giờ cùng người nọ là nhân tình đấy mà.

– Đúng vậy a, vậy thì làm sao?

– Nếu ngươi muốn vung đao cướp người yêu, nói không chừng sẽ hại đến chính bản thân mình, có vài người, không thể đụng đến đấy.

Tạ Tiểu Man vừa tức vừa ngượng nói:

– Ngươi thật đúng là… Làm gì có việc này mà! Ta với hắn chỉ là anh em thôi có được hay không?

Cao Oánh nói xa xôi:

– Nam nhân với nữ nhân làm sao có thể làm anh em? Ngươi muốn là dựa vào
chuyện với hắn làm anh em sau đó thì thành vợ chồng luôn…

Tạ Tiểu Man tức giận nhìn nàng một cái, giả giọng nam nhân cất lên một làn điệu:

– Nương tử chớ có nhiều lời, vi phu đều đã có chủ kiến!

Cao Oánh:

– …

Dương Phàm nhìn theo bóng dáng của Tạ Tiểu Man với tư thế của một nữ quân
hiên ngang đi xa rồi, đang định quay người trở về, Hoàng Húc Sưởng bỗng
nhiên từ xa đi đến lớn tiếng nói:


– Báo tin hôm nay anh em “Bách
Kỵ” những người không phải trực ban, lập tức đến thành lâu Huyền Vũ Môn. Đại tướng quân có chuyện quan trọng cần phân công!

Sau thời gian một tuần hương, Dương Phàm và đám người Trương Khê Đồng đều đã ngay ngắn đứng ở trên cổng thành Huyền Vũ Môn

Võ Du Nghi vẻ mặt nghiêm trọng nói với bọn họ:

– Hiện giờ có một vụ án lớn, có mấy gian tế người Đột Quyết lẻn vào Kinh
thành Lạc Dương, đánh cắp thông tin tình báo của triều đình ta về bố trí binh lực, trang bị vũ khí, chuẩn bị trốn về Đột Quyết. Nếu những tin
tức tình báo này rơi vào tay người Đột Quyết, Lũng Hữu đại quân ta sẽ
gặp tổn thất vô cùng to lớn.

Cả đám tướng sĩ “Bách Kỵ” nghe xong tất cả giật mình, Võ Du Nghi lại nói:

– Án này quan hệ đến việc trọng đại, bản tướng quân đã phái nội vệ để
điều tra gian tế này, nhưng xét thấy nhân lực không đủ, nên cử các người cũng đi điều tra. Các ngươi nhớ kỹ, một khi bắt được gian tế của Đột
Quyết giết ngay tại chỗ nhưng nhất định phải mang được các thông tin
tình báo quan trọng trở về!

Hứa Lương nói thêm:

– Các
ngươi sau khi xuất cung tự nhiên sẽ có người giúp đỡ. Hai gian tế kia là hai nữ nhân trẻ tuổi người Đột Quyết, trên người đang giữ tin tức tình
báo bố trí quân sự của Đại Đường ở Lũng Hữu. Xét theo tình hình Đại
Đường đang cùng Đột Quyết nghị hòa, loại sự việc giao tranh như thế này, không nên công khai, cho nến các ngươi chờ bắt được hai gian tế kia lập tức xử tử, quay trở về, trút được gánh nặng, coi như đã hoàn thành
nhiệm vụ, lập nhiều công lớn.

Võ Du Nghi ánh mắt quét qua mặt bọn thị vệ “Bách Kỵ”, cuối cùng dừng lại ở chỗ Dương Phàm trầm giọng nói:

– Trong cung trước đã phái nội vệ truy tìm tung tích hai nữ gian tế này,
vốn đã tìm được chỗ ở của họ, chẳng biết tại sao tin tức này đã bị lộ ra ngoài, chậm một bước, bọn họ đã chạy mất.

Hiện giờ nội vệ đang
tìm kiếm khắp nơi, bởi vì nhân lực không đủ, mới đem các ngươi tập hợp
lại. Người là ở phường Đạo Quang mà trốn mất đấy, trời đã tối không lâu
nữa sẽ thi hành lệnh cấm ra ngoài vào ban đêm, cho nên hai nữ gian tế
này không thể đi quá xa được, bởi vậy các ngươi hãy tìm kiếm ở vị trí
phường Đạo Quang và các khu vực xung quanh, ai có thể tìm được các nàng, giết chết, đoạt lại được thông tin kia mang trở về, bản tướng liền đề
bạt hắn làm lữ soái!

Bọn thị vệ nghe xong tin này lập tức tinh thần vô cùng phấn chấn, tại cửa thành trong lầu tràn đầy sát khí.

Võ Du Nghi hài lòng gật đầu, khua tay nói:

– Quân lệnh như sơn, lập tức chấp hành!

Một hồi “rắc rắc rắc” tiếng bước chân mang theo một trận sát khí, nhanh
chóng rời khỏi thành lâu Huyền Vũ Môn, hơn năm mươi tên binh lính “Bách
Kỵ” dọc theo chiều dài cửa thành hùng hậu đi từ bên trong ra ngoài, lúc
này trời đã tối, bọn họ một đám người cuối cũng đã rời khỏi Hoàng cung.
Cửa cung sau lưng chậm rãi khép lại, một tia nắng chiều cuối cùng đã
tắt…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.