Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 188: Bị ép tự tử
Địch Nhân Kiệt vừa muốn trả lời lại có một người cười nói:
– Ha, ha! Võ thượng thư, thật đúng lúc, thật đúng lúc, làm sao mà lại gặp ở đây? Ôi Địch công, ngài cũng ở kinh thành sao?
Người đang nói này tuổi hơn bốn mươi, mặt mày sáng sủa, mặc một bộ quan phục
đỏ thẫm, thắt lưng treo cá bạc, áo mũ chỉnh tề, khí chất không tầm
thường, người này là Lại Bộ Viên Ngoại Lang Tô Vị Đạo.
Tô Vị Đạo
này chín tuổi đã có thể thi văn chương, thuở nhỏ tài hoa xuất chúng, hai mươi tuổi đậu tiến sĩ, ban đầu làm quan ở Hàm Dương, sau lập được chiến công lớn đã được Lại Bộ Thị Lang Bùi Hành Kiệm khen thưởng, còn từng
hai lần làm trợ lý theo Bùi Hành Kiệm chinh phạt Đột Quyết.
Tô Vị Đạo và Đỗ Thẩm Ngôn, Thôi Dung, Lý Kiệu cũng xưng là “Văn chương tứ
hữu” cùng với Lý Kiệu được xưng là Tô – Lý, là luật thi đại gia Đại
Đương. Tuy nhiên người viết sách này lại thấy Tô Vị Đạo này có hai cống
hiến lớn nhất, một là sinh ra người con trai ở Mi Sơn người đời sau gọi
là Tô Đông Pha, hai là để lại cho thế hệ văn chương đời sau câu thành
ngữ “Lập lờ nước đôi”
Tô Vị Đạo thấy Võ Tam Tư liền đi đến chào
hỏi không ngờ phát hiện ra Địch Nhân Kiệt đã ở đó, vội hướng về phía
Địch Nhân Kiệt thi lễ cười nói:
– Hai vị đứng ở đây nói chuyện gì vậy?
Địch Nhân Kiệt cười híp mắt nói:
– Địch mỗ vừa mới hồi kinh, Võ Thượng Thư có thịnh tình thành khẩn, muốn thiết yến đón tiếp tẩy trần cho Địch mỗ.
Tô Vị Đạo vừa nghe vậy miệng nói luôn:
– Làm được, làm được, Địch lão đức cao vọng trọng, lần này phụng chỉ hồi
kinh, tất sẽ được trọng dụng. Hai vị cùng là trọng thần phải nên hòa hợp êm thấm.
Dương Phàm đứng bên nhìn, chỉ thấy lão đầu mập Địch Nhân Kiệt này già mà không ra dáng, trong mắt hiện lên chút tinh quái nói:
– Đáng tiếc Địch mỗ dạ dày hỏng rồi, hiện giờ không thể ăn một chút dầu tanh nào, thật sự không thể dự tiệc.
Tô Vị Đạo vừa nghe vội hỏi:
– A! Địch công vừa mới hồi kinh chắc là đi đường xa mệt nhọc, tích khí mà bị thương. Địch công tuổi tác đã cao, tuy là bệnh nhẹ cũng xem là không nhỏ, như thế này hay là trước khi ăn thức ăn mặn. Làm nhẹ dạ dày mới
thích hợp.
Võ Tam Tư lườm Tô Vị Đạo một cái, cả giận nói với Địch Nhân Kiệt nói:
– Địch công hôm qua còn có thể dự tiệc, tại làm sao hôm nay gặp Võ mỗ bụng liền không thoải mái?
Địch Nhân Kiệt ha hả cười mà nói:
– Chắc là ăn phải cái gì không tinh khiết rồi, Địch mỗ cũng không phải
thần tiên có thể tiên đoán trước, không biết bệnh này tự dưng phát mà!
Tô Vị Đạo nhìn hai người đối đáp qua lại. Biết có một chút gì đó không ổn, ngầm hối hận tự dưng mạo muội sơ xuất chen vào, vội vàng ho khan một
tiếng nói:
– A! Hai vị cứ chuyện trò đi, Tô mỗ đi đến Trung Thư có một số việc phải làm, xin được cáo từ rồi!
Một cái lưới đã giăng ra rồi còn không thể ụp xuống, Võ Tam Tư việc đã rồi đành cười lạnh nói:
– Hắc! Địch công nói rất đúng! Ngươi không phải thần tiên sống mà có thể
tính toán trước bệnh này khi nào tới cửa mà? Địch công, ngươi bảo trọng
a!
Nói xong phẩy tay áo bỏ đi
Tô Vị Đạo cúi người thi lễ một cái. Sau khi Võ Tam Tư đã nghêng ngang rời đi mới lại đứng thẳng người lên.
Địch Nhân Kiệt cười ha hả túm chặt cánh tay Tô Vị Đạo, gọi tên hắn cười nói:
– Tô nước đôi ơi Tô nước đôi, tính tính lập lờ nước đôi của ngươi thật
đúng là không thay đổi… Ha ha. Võ Thượng Thư đã đi rồi, ngươi cùng lão
phu vào cung đi!
Tô Vị Đạo cười khổ nói:
– Địch công, Tô
mỗ không biết câu chuyện thế nào, lại mạo muội sơ xuất đâm đầu vào, vốn
là hối hận không ngừng, lại còn bị ngươi giễu cợt!
Địch Nhân Kiệt nhìn bộ dạng khốn khổ của y, không kìm nổi ôm bụng cười lăn lộn.
Địch Nhân Kiệt tính tình hào phóng, vẫn luôn ưa thích trêu trọc người khác.
Năm đó lúc lão giữ chức Tư nông Viên Ngoại Lang, bởi vì trong công việc
thủ trưởng không có nghe ý kiến của lão, lão lớn mặt coi như mình là thủ trưởng hờn trách:
– Viên Ngoại Lang giống như tiểu thiếp, chức
quan chính là vợ cả trong nhà, chủ này đúng là khó hầu hạ, làm như thế
nào cũng không có lấy một chút tươi cười trên mặt
Làm vị quan kia rất xấu hổ, sau này làm quan ngày càng lớn ngay cả đám Tể tướng cũng bị lão trêu đùa.
Triều đại Võ hậu, các thế lực khắp nơi rắc rối phức tạp. Tô Vị Đạo bo bo giữ
mình, lấy việc lập lờ nước đôi là vui, chẳng qua y tài học xuất chúng,
phẩm chất làm người cũng tốt vô cùng, cử chỉ bo bo giữ mình cũng là bất
đắc dĩ. Địch Nhân Kiệt xem ra rất ưa thích Tô Vị Đạo, quan hệ của hai
người luôn luôn tốt đẹp, cho nên mới đùa giỡn với y.
– Đi, đi tiểu hữu, a tiểu hữu, ngươi cũng cùng đi đi, đúng rồi ngươi vừa mới nói người tên là gì?
Địch Nhân Kiệt bỏ lại xe cùng Tô Vị Đạo đi bộ vào cung, cũng không vì thấy
Dương Phàm chỉ là một thị vệ nhỏ nhỏ mà lạnh nhạt với hắn, cũng cười dài kéo hắn lên, ba người đi về phía trước.
Dương Phàm nói:
– Bá phụ, tiểu điệt là Dương Phàm đang đảm nhiệm chức vụ tại “Bách Kỵ”.
Địch Nhân Kiệt kinh ngạc nói:
– Bá phụ? Tiểu điệt là…
Địch Nhân Kiệt nghe hắn gọi mình là bá phụ còn tưởng Dương Phàm là con trai
vị bằng hữu nào của mình, vội vàng suy nghĩ một chút, một lúc sau lại
nghĩ không ra người bạn tốt nào họ Dương có một đứa con lớn như vậy, hơn nữa chính mình cũng chưa từng gặp qua.
Dương Phàm nói:
–
Vâng! Tiểu điệt và Quang Viễn huynh vì đánh cầu mà quen nhau, sau lại
gia nhập cấm quân, tính tính hợp nhau nên kết làm bạn tốt.
Địch Nhân Kiệt khẽ “Ồ” một tiếng nói:
– Thì ra là thế, ha hả, ta và ngươi quả thật là có duyên. Đã là hiền
điệt, ngươi có ân cứu giúp, lão phu còn chưa kịp tạ ơn. Nếu như ngươi có rảnh đừng ngại đến phủ của lão phu gặp gỡ Quang Viễn, lão phu thật
thích ngươi, trẻ tuổi tài năng tuấn tú đấy.
Tô Vị Đạo thấy Địch
Nhân Kiệt và Dương Phàm nói chuyện thân thiết vô cùng, không kìm được
chú tâm quan hắn vài lần, định muốn hỏi Dương Phàm có ân cứu giúp Địch
Nhân Kiệt thế nào, lại sợ mình người ngoài không thể nghe nội tình của
người ta, vừa mới lúc nãy trên đường gặp nhau cất tiếng chào hỏi đã biến thành chuyện xấu hổ vô cùng, mình không có quan hệ gì tốt nhất không
cần hỏi đến, liền ngậm miệng lại
Ba người dọc đường nói chuyện đã đến ngay trước điện Võ Thành, Dương Phàm hôm nay xin nghỉ không trực
ban, chẳng qua bây giờ hắn là “Bách Kỵ” có thể tùy ý ra vào. Tới trước
điện Võ Thành rồi, Địch Nhân Kiệt muốn đi gặp Võ Hậu, Tô Vị Đạo phải đi
đến chỗ Trung thư. Dương Phàm hướng về phía hai người từ biệt một tiếng, đang muốn chạy về Huyền Vũ Môn thì thấy đội trưởng cấp trên Hoàng Húc
Sưởng đang đứng ở cửa điện Võ Thành.
Dương Phàm đi qua vòng tay ôm quyền nói:
– Hoàng đội trưởng!
Hoàng Húc Sưởng mắt nhìn xéo xem xét hắn, tiểu tử này nói hắn không có hoàn
cảnh gia thế gì! Võ Du Nghi Đại tướng quân phải tự mình tới dặn dò Hứa
lữ soái, con rể Lý Đa Tộ đại tướng quân là Dã Hô Lợi và Ngụy lữ soái
cùng hắn xưng huynh gọi đệ, người lúc nào cũng theo sát Thiên Hậu là
Thượng Quan Đãi Chiếu vẫn chưa yên tâm lại chạy tới cũng không biết là
dặn dò hắn những thứ gì, tiểu tử này lai lịch rốt cuộc thế nào?
Hoàng Húc Sưởng tuy rằng tính tính thô lỗ hơn nữa lại xem thường những loại
người dựa vào các phương cách khác để đi lên, nhưng gã cũng không phải
là một kẻ ngốc, trong lòng không ưa Dương Phàm nhưng lúc này cũng không
dám cố ý gây khó dễ cho hắn. Hôm nay hình như có việc lớn gì, Thiên Hậu
truyền chỉ muốn gặp lữ soái “Bách Kỵ”, Hứa Lương liền dẫn gã đi qua đây.
Gã đứng ở cửa điện Võ Thành, từ xa đã nhìn thấy Dương Phàm cùng đi với hai vị quan lớn trong triều là Địch Nhân Kiệt và Tô Vị Đạo. Ba người lại
còn sánh vai mà đi, vừa nói vừa cười. Địch Nhân Kiệt là quan lớn tam
phẩm, Tô Vị Đạo chức quan tuy nhỏ hơn một chút nhưng hiện giờ cũng ở Lại Bộ giữ một chức vụ, nơi đó là nha môn chuyên quản lý chuyện quan viên
trong thiên hạ thăng hay giáng chức.
Trong lúc nhất thời Hoàng
Húc Sưởng càng thêm mơ hồ không rõ lai lịch của Dương Phàm thế nào, thấy hắn cung kính đối với mình thì cũng chắp tay hành lễ liền miễn cưỡng ra vẻ tươi cười nói:
– Thiên Hậu triệu kiến Lữ soái, mỗ theo lữ soái đi cùng đến đây đợi tại chỗ này.
Dương Phàm ờ một tiếng thấy cũng không tiện trở về Huyền Vũ Môn, nhân tiện nói:
– Nếu như thế, ty chức ở đây cùng đợi, chốc nữa cùng với đội trưởng trở về chỗ đóng quân.
Hoàng Húc Sưởng ừ một tiếng, không nói gì.
Địch Nhân Kiệt đã vào tới trong sân điện Võ thành, nội thị canh cửa đi thông báo. Võ Tắc Thiên nghe nói Địch Nhân Kiệt tới liền vui vẻ nói:
– Mau gọi hắn vào đây!
Nói xong lại quay qua chỗ Hứa Lương đang đứng hầu phất tay nói:
– Ngươi hãy lui sang một bên!
Lữ soái “Bách Kỵ” Hứa Lương vội lui qua một bên, Địch Nhân Kiệt từ cửa đi vào, đi nhanh đến vái chào cất giọng nói:
– Thần Địch Nhân Kiệt bái kiến Thiên hậu!
Võ Tắc Thiên nói:
– Miễn lễ, bình thân!
Địch Nhân Kiệt đứng lên, Võ Tắc Thiên quan sát kỹ càng hắn một lúc, xúc động nói:
– Địch công so với khi rời kinh, tóc đã bạc nhiều a!
Địch Nhân Kiệt hạ thấp người nói:
– Thần đã già nua rồi, nay gặp Thiên Hậu vẫn anh minh như xưa, lão thần cảm thấy rất yên lòng!
Võ Tắc Thiên lắc đầu nói:
– Già rồi, già rồi, ngươi già rồi, trẫm cũng già rồi…
Nàng thở dài một tiếng, quay qua bên tay trái, phân công:
– Dọn chỗ cho Quốc Lão ngồi!
Địch Nhân Kiệt nghe thấy vậy thần sắc chấn động, thiếu nước vội vàng cúi thấp người, hơi hơi lô ra vẻ cảm động.
Quốc Lão, cũng không phải là cách xưng hô với người bình thường. Cho tới nay cách xưng hô Quốc Lão chỉ dùng để xưng hô tôn kính đối với trí sĩ quan
viên cao tuổi hàng ngũ phẩm trở lên. Hơn nữa trước nay Thiên Hậu không
xưng hô như vậy. Võ Hậu trọng đãi không thể không khiến Địch Nhân Kiệt
cảm động đến tận đáy lòng.
Địch Nhân Kiệt ngồi xuống, Võ Tắc Thiên cười liếc hắn nói:
– Quốc Lão tuần phủ Giang Nam rất có pháp lệnh chính sách hay, trẫm ở
kinh đã sớm nghe thấy. Nhưng mà cũng có một số người đối với việc ngươi ở Giang Nam nhiều chê trách, ngươi có biết bọn họ là ai không?
Địch Nhân Kiệt hạ thấp người nói:
– Thiên Hậu nếu cho rằng thần có lỗi, thỉnh Thiên Hậu sửa cho, Thiên Hậu
cho rằng thần không sai đó là vinh hạnh của thần. Đúng là thần cũng có
chỗ không phải khiến người ta chê trách, cũng chỉ là vì nghĩ cho đất
nước, vì Thiên Hậu, Lão thần không biết tên bọn họ.
Võ Tắc Thiên cười nói:
– Ha, hả, Quốc Lão có tấm lòng của một tể tướng!
Địch Nhân Kiệt vội nói:
– Không dám!
Võ Tắc Thiên hơi hơi cười nhìn lão một cái nói:
– Quốc Lão ở Giang Nam đã nhiều vất vả rồi, lần này hồi kinh bàn giao
công việc cho quan chức được phái đi, tạm thời nghỉ ngơi một chút, tĩnh
dưỡng thân thể và tinh thần một chút, ngươi cũng không thể già a, trẫm
còn muốn dùng ngươi.
Địch Nhân Kiệt vội vàng đồng ý, Võ Tắc Thiên chuyển hướng nhìn, thấy Hứa Lương vẫn khom người đứng một bên, không
khỏi “Ồ” lên một tiếng nói:
– Ngươi xem, trẫm thật sự đã già rồi, để ngươi đứng đó mà rõ ràng không nghĩ tới. Ha hả ngươi vừa mới hồi
kinh, việc lớn trẫm không phiền ngươi, nhân đây giúp trẫm phá một vụ án
đi!
Địch Nhân Kiệt ánh mắt ngưng lại nói;
– Vụ an? Không biết Thiên Hậu nói đến…
Võ Tắc Thiên thản nhiên nói:
– Miêu Thần Khách đã chết!
Địch Nhân Kiệt mắt mũi hơi hơi co rụt lại, không lên tiếng trả lời.
Võ Tắc Thiên liếc mắt nhìn lão một cái nói:
– Hừ! Ngươi đã thành tinh cáo già, không cần phải trong đầu đoán mò á…, Miêu Thần Khách không phải do trẫm giết!
Địch Nhân Kiệt và Võ Tắc Thiên tuổi tác tương đương nhau, ở trước mặt lão Võ Tắc Thiên cứ như hai người già nói chuyện trong gia đình, trong lòng
thanh tĩnh, nói chuyện cũng tha hồ tùy tiện, tự nhiên.
Địch Nhân Kiệt nói:
– Vâng! Hắn chết trong trường hợp như thế nào?
Võ Tắc Thiên nói một tiếng người không phải do nàng giết, Địch Nhân Kiệt
lập tức tin rồi. Bây giờ Võ Hậu không cần ra vẻ ta đây, nàng nói không
phải nàng thì nhất định là không phải nàng.
Võ Tắc Thiên nói:
– Treo cổ tự tử!