Say Mộng Giang Sơn

Chương 184: Uyển nhi thế mà lại thất học


Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 184: Uyển nhi thế mà lại thất học

Phủ đệ của Địch Nhân Kiệt nằm ở Thượng Hiền phường, bên trong phía nam
thành Lạc Dương cách bắc thành hoàng cung rất xa, mỗi khi vào triều, lão phải đi sớm hơn, đi ngang qua toàn bộ thành Lạc Dương mới đến nơi.

Nghe nói lão Địch chọn chỗ này để làm nhà có ba lý do:

Một là phía nam thành phong cảnh đẹp đẽ, cảnh vật xung quanh thanh tịnh;

Hai là bên cạnh nam thành có con sông Y Thủy nhìn về phía xa đằng trước như đai ngọc ôm vòng bao quanh, ở nơi này tâm hồn sẽ cởi mở khoáng đạt;

Ba là cái tên phường Thượng Hiền rất hay, kẻ bề tôi nên làm hiền thần, đây đúng là chí hướng cả đời làm quan của lão.

Môi trường thanh tịnh và đẹp đẽ đúng là như thế, trời còn chưa tối mà bên
trong Thượng Hiền phường nhìn không thấy người, xung quanh có những tảng đá lớn, cây rừng, cỏ dại từng đám, không chỉ cô nương, những phụ nữ nhỏ tuổi ở đây bán đồ ăn, buôn bán nhỏ để kiếm sống đều đóng cửa quán rất
sớm. Con sông Y Thủy như đai ngọc ôm vòng sát bên cũng không phải là
giả, chỉ có điều mỗi khi mưa lớn tầm tã, Y Thủy dâng nước lên bờ, Địch
gia có thể ở trong sân mà bắt đủ loại cá ngoài sông bơi vào.

Biết rõ bố cục thành Lạc Dương người ta mới có thể nói rõ ra điều bí mật: “Nhà cửa của người này ở đây thật thuận tiện”

Nhà cửa ở đây đúng thật là thuận tiện, ở bắc thành nếu bố trí một ngôi nhà
ba mẫu đất, sân vườn lớn nhỏ rất tốn tiền bằng ở trong này có thể mua
một ngôi nhà mười mẫu đất. Phủ đệ Địch Nhân Kiệt có sáu mươi bảy mẫu lớn nhỏ, tuy rằng đi vào cũng chỉ có ba sân, nhưng mỗi sân đều rất rộng
lớn.

Vừa tiến vào là sân bên cạnh mái hiên, bên trong phòng khách Thẩm Mộc đang thanh thản ngồi, Địch Nhân Kiệt mặc cả người một bộ quần
áo bình thường ở nhà, ống tay áo dắt ở trong thắt lưng, tay kéo tóc nới
lỏng một chút, dùng một cây châm giữ ngang, khập khiễng đi đến, “Ba~
ba~” phủi tay một cái, dường như trên tay bị dính bùn đất vậy.

Thẩm Mộc mỉm cười đứng dậy. Trông thấy bộ dạng của lão thế này không khỏi chắp tay cười nói:

– Địch công, vừa mới trở về phủ thì đã vội đi thu dọn vườn rau xanh rồi?

Địch Nhân Kiệt trừng con ngươi nói:

– Cái rắm ấy! Lão phu đang bận dạy bảo con hư, ngươi tới làm cái gì?

Thẩm Mộc cười dài mà nói:

– Địch công lý ra nên vào triều bái kiến a!

Địch Nhân Kiệt “Hắc” một tiếng nói:

– Ngươi còn nói, lão phu suốt ngày đánh nhạn ngược lại bị nhạn mổ vào
mắt, không ngờ lại trúng gian kế của ngươi, bị ngươi lừa ta hồi kinh.
Ngươi lại có ý định quỷ gì đây?

Thẩm Mộc cười nói:

– Thật
ra Địch công chắc hẳn phải biết rõ mục đích của Thẩm Mộc. Thẩm Mộc chỉ
muốn bảo vệ nhà, mà phải bảo vệ nhà thì nước mới không thể loạn. Thời kỳ loạn lạc con người không bằng chó a! Cho nên mặc kệ là mục đích của
Thẩm Mộc là cái gì cuối cùng cũng phải đạt được kết quả, nhưng lại cùng
với Địch công không hẹn mà nên đấy, Địch công thấy vãn bối nói có đúng

không?

Địch Nhân Kiệt trừng mắt nhìn hắn, trong mắt dần lộ ra vẻ tươi cười, hừ một tiếng nói:

– Ngươi đúng là tiểu hồ ly!

Thẩm Mộc cười nói:

– Ha hả, Thẩm Mộc thường nghe thấy trong triều Địch công có biệt hiệu là
cáo già, nói như thế Thẩm Mộc coi như là truyền nhân của Địch công.

Địch Nhân Kiệt nói:

– Lão phu có một đứa con hư, sắp bị hắn làm cho tức chết, lại có ngươi
thế này là truyền nhân, vậy còn có sống được hay không hả?

Thẩm Mộc cười ha hả nói:

– Địch công mời ngồi. Vãn bối nói với Địch công việc này xong sẽ đi ngay, quyết không làm mất thời gian của Địch công dạy bảo con cái!

Địch Nhân Kiệt hừ một tiếng, ngồi xuống ghế nói:

– Có đánh cái rắm ấy, lão phu đang vội đây… Thẩm Mộc ở Địch phủ dùng dằng quanh co, cho thời gian hết ba tuần hương sau đó thì phải rời đi.

Thẩm Mộc thản nhiên rời khỏi Địch phủ. Theo cửa ngách mà đi ra ngoài, ở cửa
chính một cỗ xe màu trà đỗ ở đó, Thẩm Mộc đi lên xe, phu nhân của hắn
Dương Tuyết Nhiêu đang ở trên ghế uể oải thiêm thiếp, Thẩm Mộc cũng
không đánh thức nàng, quay qua phu xe dặn dò một tiếng, xe bò liền chầm
chập rời khỏi phường Thượng Hiền.

Xe bò cứ thẳng đường mà đi, vào đến nơi tiếp giáp với Phúc Thiện phường ở nam thị dừng lại trước một
cửa hàng bán tạp hóa nhỏ. Nhà này cửa hàng nhỏ bên ngoài bán một ít hàng tạp hóa nhưng bên trong cửa hàng có rất nhiều người ra vào. Thẩm Mộc
không xuống xe, chỉ một sau một nam nhân khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi dáng người hơi hơi béo từ bên trong cửa hàng đi ra leo lên xe bò.

Người này bộ mặt bình thường, vẻ mặt hiền lành đúng là người Dương Phàm từng
thăm dò về nơi ở của Miêu Thần Khách, “Gián điệp” Triệu Du.

Triệu Du thấy Thẩm Mộc có một chút vui sướng xen lẫn kích động nói:

– Tam thúc, người cuối cùng đã tới!

Nhìn thật không ra, Thẩm Mộc này so với hắn nhỏ hơn mười bốn tuổi, tuy là thân phận tiền bối nhưng lại đồng trang lứa.

Triệu Du nói xong trong chớp mắt lại thấy Dương Tuyết Nhiêu ngồi cạnh Thẩm Mộc không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên nói:

– Đây không phải là cái vị bán rượu ở Thái Bình phường trong thành Trường An…

Thẩm Mộc ngắt lời cười:

– Hiện tại nàng là tam thẩm của ngươi!

– Hả? Ồ!


Triệu Du vội phản ứng hướng về phía Dương Tuyết Nhiêu hành lễ cười hì hì nói:

– Cháu họ ra mắt tam thúc mẫu!

Dương Tuyết Nhiêu gặp lại người quen ở Trường An, tuổi lớn hơn mình nhiều, bị hắn ta gọi như thế, cho dù tính cách luôn mạnh mẽ cũng đỏ mặt lên, có
chút ngượng ngùng.

Thẩm Mộc nói:

– Được rồi, được rồi, đầu tiên nói cho ta biết một chút hai năm qua ngươi ở Lạc Dương tình hình
có gì đặc biệt không, chốc nữa còn có việc muốn ngươi đi làm.

Triệu Du ngừng cười, ngồi xuống bên cạnh, đối mặt với Thẩm Mộc nghiêm túc
giải thích, ngoài việc nó một chút tình hình phát triển hai năm qua ở
Lạc Dương của hắn, lại đem một số tin tức tương đối đặc biệt mà hắn nghe được từ người ta, từng việc từng việc nói rành rẽ lại cho Thẩm Mộc.

Nói một lúc hắn chợt nhớ đến một việc vội hỏi:

– Đúng rồi, còn có một việc. Có người không tiếc tiền phải trả để hỏi
thăm tin tức của Miêu Thần Khách, theo lời dặn dò của tam thúc, ta đối
với người như vậy đặc biệt chú ý, cho nên đã tìm hiểu một chút về thân
phận của hắn, ngẫu nhiên phát hiện ra Khương công tử người bên cạnh A Nô cô nương không ngờ đã chú ý tới hắn.

Thẩm Mộc tò mò nói:

– Ồ, người này là ai?

Triệu Du nói:

– Ta không điều tra thì thật không biết, mới điều tra đã phát hiện ra những việc người này đã kinh qua thật đúng là ngoạn mục.

Triệu Du đem chuyện Dương Phàm từ một kẻ phường đinh trở thành chủ tọa chùa
Bạch Mã, lại chuyện hắn tại đại hội thi đấu Thượng Nguyên nổi danh cho
tới hôm nay đã trở thành cấm quân kể rõ cho Thẩm Mộc nghe. Thẩm Mộc nghe xong nhéo cằm lâm vào trạng thái trầm ngâm.

Dương Tuyết Nhiêu liếc nhìn Thẩm Mộc một cái khẽ cười nói:

– Câu chuyện của vị tiểu lang quân này thật sự so với ngươi một kẻ con
cháu vợ bé có năng lực chèn ép con trưởng mà nắm quyền bính quản lý
trong gia tộc còn còn đặc sắc hơn, còn nở mày nở mặt hơn đấy!

Thẩm Mộc như thoáng chút suy nghĩ mà nói:

– Dương Phàm này rất thú vị… ngươi hãy chú ý đến hắn nhiều một chút, nếu có cơ hội. Ta muốn làm quen với hắn!

Triệu Du vội vàng đáp:

– Vâng! Tiểu điệt sẽ bố trí vài người chuyên theo dõi động tĩnh của người này, bất cứ lúc nào nếu có tin tức gì, sẽ trình báo tam thúc.

Thẩm Mộc gật gật đầu, hai người bàn bạc một lúc, Triệu Du liền cáo từ xuống xe, xe bò tiếp tục đi về phía trước.


Thẩm Mộc ngồi trong xe âm thầm suy nghĩ:

– Thật bảo sao Khương công tử con mắt hơn người lại có thể không chú ý
đến hắn. Những việc người này đã trải qua không tầm thường, hắn là đệ tử của Tiết Hoài Nghĩa, lại cùng Thái Bình công chúa sánh vai đánh bại Thổ Phiên. Hữu xạ tự nhiên hương trong cấm quân rất nhiều tướng lĩnh muốn
làm bằng hữu.

Thẩm Mộc nghĩ, trong mắt dần phát sáng. Thầm nghĩ:

– Nếu vun đắp tốt một chút, chi bằng việc hắn kết thân với những người
này, sao lại sợ hắn không thể lên vị trí cao hơn? Người này… có lực
lượng mạnh chống lưng a, một khi giúp hắn lên được vị trí cao, sau này
tất nhiên sẽ có báo đáp!

– Dương Phàm, Dương Phàm!

Thẩm Mộc lầm bầm nói thầm, trong lòng ngấm ngầm đã có biện pháp.

Dương Tuyết Nhiêu chế nhạo nói:

– Huynh từ lúc nào đối với nam nhân có hứng thú vậy? Coi huynh này, bộ dạng như đang ghi nhớ người đó.

Thẩm Mộc phục hồi tinh thần cười ha hả, nghiêm trang mà nói:

– Lại bị nàng phát hiện rồi! Ta đột nhiên phát hiện nam nhân cũng rất
đáng yêu đó! Ha ha, xem ra mỹ nhân xinh đẹp của ta cũng sẽ biến thành
người yêu cũ!

Dương Tuyết Nhiêu nghiêng đầu làm bộ muốn khóc, làm ra một bộ không thấy nhưng ướt át nghiêng đầu đi. Nhấc mảnh vài lên
nhìn ra bên ngoài xem xét nói:

– Ta gặp người không quen ngươi để cho ta khóc một lát…

Thẩm Mộc nháy nháy mắt nói:

– Sao lại không khóc?

Dương Tuyết Nhiêu xoay đầu lại, hướng về phía hắn làm mặt quỷ nói:

– Bởi vì ta đột nhiên nghĩ thông suốt.

Thẩm Mộc nói:

– Nghĩ thông suốt cái gì?

Dương Tuyết Nhiêu nói;

– Ta nghĩ… Ta muốn cướp người yêu mới của huynh. Nên khóc dường như là huynh chứ không phải ta nha…

Nàng miễn cưỡng lôi cái eo, đem ngực , bụng mông eo kia bày ra thành một
đường cong duyên dáng, nghiêng mắt nhìn Thẩm Mộc, mê mê hoặc hoặc mà
nói:

– Huynh nói người ta có bản lãnh dụ dỗ hắn không…

Vào lúc Dương Tuyết Nhiêu và trượng phu liếc mắt đưa tình, có một vị cô nương đang vắt óc suy nghĩ tìm cách dụ dỗ nam nhân .

Uyển nhi cầm trong tay một bọc vải nhỏ, do dự đứng ở trong thư phòng của sử
quán. Nàng đầu tiên là đem bọc vải đến giấu trong hũ lớn cắm những quển
trục, tranh cuộn, nghĩ không ổn lại đến lấy ra nhét vào phía dưới gối,
suy đi tính lại vẫn thấy không được, lại mở hộp trang sức ở bàn trang

điểm bỏ vào trong.

Đắn đo một lúc lại lấy ra, cầm ở trong tay
nhìn xung quanh, đúng là không biết cất nó ở đâu thì mới ổn. Uyển nhi
nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng lật đệm chăm cho nó bỏ vào dưới mặt đệm,
trải lại giường, nhìn không thấy gì bất thường lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Uyển nhi trở lại gian thư phòng bên ngoài, ngồi vào chỗ của
mình gần cửa sổ, nâng một cuốn sách lên, tên cuốn sác kia rõ ràng là
“Hợp âm dương”

Trong cung sách vở cất giữ rất nhiều, Thượng Quan
Uyển Nhi phụ trách quản lý văn sử, có thể tùy ý xem đủ mọi loại sách từ
những bản đơn lẻ đến sách quý nổi tiếng, có thể nói là đọc rất nhiều
sách vở nên sở học vô cùng phong phú. Chỉ có điều nếu sách cổ gì không
thấy hứng thú, hoặc không thể sử dụng được, nàng cũng không xem.

Song những bộ sách đã từng cảm thấy vô dụng chưa chắc đã vô dụng.

Lúc này trên bàn của Uyển Nhi chất một đống thư tịch, tất cả đều là sách do nàng cố ý lựa chọn từ kho sách trong cung. Cái gì mà “Hợp âm dương”,
“Thiên hạ đàm đạo”, “Ôm phác tử”, “Huyền nữ kinh”, “Dung thành kinh”
“Bành tổ kinh”, “Nhập nội kinh:, “ Nội bảo kinh”…

Những sách này tất cả đều là giảng đạo lý nam nữ hòa hợp chuyện phòng the.

Đáng thương Uyển nhi đang bù đắp cho kiến thức thiếu hụt của mình.

Hai mươi bốn tuổi, tại thời Đường thật sự đã là nữ tử rất lớn tuổi rồi, mà
Dương Phàm còn chẳng biết bao lâu nữa mới có thể thăng tới chức vị có
thể sánh cùng nàng. Thượng Quan Uyển Nhi có phần bùi ngùi như:

“ Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà? Thí như triều lộ, khứ nhật khổ đa!” .

(Bài thơ: Đoản ca hành kỳ 1 của Tào Tháo.

Dịch: Trước rượu nên hát

Đời người bao lâu

Giống như sương sớm

Ngày qua khổ đau nhiều hơn)

Nhất là cùng Dương Phàm vành tai mái tóc chạm vào nhau, lang quân luôn “Dừng cương trước bờ vực” khiến trong lòng nàng rất áy náy. Thái Bình công
chúa yêu cầu chuyện Dương Phàm, càng làm nàng có cảm giác nguy cơ dâng
lên trong lòng, tuy Dương Phàm cam đoan hắn với Thái Bình công chúa
không có tư tình gì, Uyển nhi cũng tin tưởng lời nói của lang quân…nhưng trong lòng nàng vẫn không yên.

Nàng cho rằng đã đem trái tim
giao cho Dương Phàm, đem thân thể này cho lang quân cũng là chuyện đương nhiên, hơn nữa một khi công khai là vợ chồng, sẽ không phát sinh rắc
rối. Nhưng nàng lại sợ mình đối với chuyện phòng the hoàn toàn không
biết gì cả, lang quân đối với nàng sẽ không hài lòng cho nên mới bổ sung kiến thức thiếu hụt trên phương diện này.

“Phàm tương hợp âm
dương chi phương, ác thủ, thổ quan dương, thuẫn thôn phòng, để dạ bàng,
thượng táo cương, để lĩnh hương, thuẫn chửng khuông, phúc chu hoàn, hạ
khuyết bồn, quá lễ tân, lăng bột hải, thượng thường sơn, nhập huyền môn, ngự giao cân, thượng hát tinh thần…”

– Là ý gì nhỉ? Rốt cuộc là có ý gì?

Uyển nhi như học trò rất nghiêm túc nhìn sách kia, nhìn đến phiền não!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.