Say Mộng Giang Sơn

Chương 181: Dịu dàng tâm tư nữ nhân


Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 181: Dịu dàng tâm tư nữ nhân

Võ Du Nghi đối với yêu cầu của Thái Bình công chúa thật ra không có ý nghĩ gì đặc biệt

Thái Bình công chúa so với các nữ tử khác trong hoàng thất, có một chút
không tuân theo quy củ. Nàng cùng Tiết Triệu thành thân bảy năm, vợ
chồng ân ái, sinh bốn người con, hiểu rõ chuyện tình yêu chưa bao giờ
nghe thấy chuyện nuôi dưỡng trai lơ, tình nhân, hơn nữa nàng yêu thích
đá cầu, đánh cầu, và trò chơi đấu vật, tất cả mọi người đều biết chuyện
này cho nên, Võ Du Nghi tin chứ không nghi ngờ gì.

Nếu Dương Phàm thực sự là do hắn tiến cử vào “Bách Kỵ”, lúc này tự nhiên sẽ theo nước
đẩy thuyền, đưa ngay người cho Thái Bình, nhưng sau lưng Dương Phàm còn
có Thượng Quan Đãi Chiếu, người mà Thượng Quan Đãi Chiếu tiến cứ tới,
hắn cũng không biết ý Thượng Quan Uyển Nhi thế nào, và quan hệ giữa
Thượng Quan Uyển Nhi với Dương Phàm này thế nào, không thể tùy ý nhận
lời Thái Bình.

Thái Bình công chúa thấy hắn do dự, mặt không khỏi trầm xuống, không vui nói:

– Như thế nào, chỉ là một người thị vệ, Đại tướng quân cũng không buông tay được hay sao?

Tính tình Thái Bình công chúa từ nhỏ đã muốn gió được gió, muốn mưa được
mưa, có người nào giám trái ý nàng. Ban đầu nàng hai lần mời chào chiêu
dụ Dương Phàm đều bị hắn cự tuyệt, chẳng qua là muốn chiêu dụ hắn đến
phủ làm việc, nhưng không thực hiện được, mặc dù không hài lòng, nhưng
không vì thế mà sinh lòng oán hận. Về sau hai người lại sánh vai đánh
cầu đánh bại Thổ Phiên, những chuyện không vui đó liền tan thành mây
khói.

Nhưng lần thứ ba bị từ chối cũng là nàng khỏa thân muốn tìm một đêm hoan lạc vui vẻ, cho dù là bất kỳ nữ tử nào trong tình huống đó bị đối phương cự tuyệt, đều không thể chấp nhận sự nhục nhã đó, huống
chi Thái Bình công chúa luôn luôn tự cao về dung mạo tuyệt mỹ của mình,
trong lòng vốn lại mà một người hiếu thắng khác thường, nàng lúc này cực hận Dương Phàm.

Nếu không phải nàng ngay cả thân công chúa cũng
không thể áp bức người ta, nàng hận không thể thiến Dương Phàm, cho hắn
làm một nô tì. Cả một đời hầu hạ bên cạnh mình, chà đạp hắn, làm cho hắn nhục nhã để tiêu mối hận trong lòng. Hiện giờ đành phải lui một bước,
tiếp sau đó đối với Võ Du Nghi đề xuất yêu cầu này, chỉ cần đem Dương
Phàm biến thành người trong nhà mình, khi đó không phải nàng có thể xử
trí sao?

Đáng tiếc, nàng vốn tưởng rằng Võ Du Nghi nghe nói Dương Phàm ở trên sân đánh cầu, tư thế oai phong, mới đặc biệt đề bạt hắn, mà không biết rằng bên trong có ẩn tình khác. Sau lưng Dương Phàm là nữ
nhân kia, nhìn cả người lẫn vật đều như vô hại, dịu dàng như nước, nhưng nàng kia lúc này quyền bính thực so với vị Công chúa điện hạ có khi còn lớn hơn vài phần.

Công chúa xuất giá đều có võ sĩ cung nữ, hoạn
quan làm của hồi môn. Phô trương một chút của hồi môn mấy chục võ sĩ,
cung nữ, mười mấy hoạn quan là đã được sủng ái lắm rồi. Mà Công chúa của hồi môn, võ sĩ, cung nữ, hoạn quan phải dùng đến con số hàng ngìn để
đếm. Tuy nhiên chuyện này luôn luôn do nội thị tự liệt kê, thống nhất
sắp đặt, chưa từng có công chúa nào chỉ đích danh người nào đó để làm

của hồi môn.

Võ Du Nghi đương nhiên không muốn đắc tội với Công
chúa, lại càng không muốn đắc tội với Thượng Quan Uyển Nhi. Cái vị Thiên hậu kia là cô ruột, họ hàng cũng không nhận, đừng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi vừa không phải họ Võ cũng không phải họ Lý, nhưng ở trước mặt Thiên Hậu địa vị so với họ hàng chí thân như hắn chỉ hơn chứ không kém, nếu
đắc tội với người bên cạnh Thiên Hậu, đối với hắn không có lợi ích gì.

– Việc này…

Võ Du Nghi cười ha hả nói:

– Dương Phàm dù sao cũng đã thành người của “Bách Kỵ”, tùy tiện đẩy tới
điều lui, chỉ sợ để người ta chê trách. Như vậy đi. Mỗ đi về trước bố
trí một chút, bất kể là được hay không được, nhất định báo cho Công chúa điện hạ biết, thế có được không?

Thái Bình công chúa không có
khả năng xin Võ Hậu chuyện này, nếu lần này nàng lập gia đình được hòa
hợp, êm thấm, làm nũng mẫu thân xin vài người thì là chuyện quá bình
thường. Nhưng hiện tại nàng và mẫu thân quan hệ bên trong xa cách như
một núi băng, nếu lúc này xin Võ Hậu người nào đó, Võ Hậu tính tình tỉnh táo, mẫn cảm tất có thể phát hiện ra được chuyện gì đó.

Lấy
tính cách của Võ Hậu mà nói, chỉ cần có một chút hoài nghi khả năng cao
nhất là Võ Hậu sẽ ngay lập tức khiến cho Dương Phàm biến mất trên thế
gian, hơn nữa phải là tan thành tro bụi, ngay cả xương cốt cũng không
cho Thái Bình được giữ lại. Người đáng chết đấy, nhưng nếu không phải
chết trong tay nàng, làm sao nàng có thể tiêu tan mối hận trong lòng
này.

Vừa thấy Võ Du Nghi giọng nói có phần muốn giãn ra, Thái Bình công chúa liền gật đầu nói:

– Tốt, nếu như thế, Thái Bình liền đợi tin tức tốt từ Đại tướng quân, cáo từ!

Thái Bình công chúa quay người đi khỏi, Võ Du Nghi ngẫm nghĩ một lúc liền đi thẳng đến điện Võ Thành gặp Thượng Quan Uyển Nhi. Hắn định trước tiên
thăm dò ý tứ của Thượng Quan Uyển Nhi sau mới có thể quyết định việc
này.

Võ Du Nghi đã tới điện Võ Thành nhưng không gặp được Thượng
Quan Uyển Nhi, hôm nay không phải ngày lên triều, Thượng Quan Uyển Nhi
công việc cũng không có nhiều lắm, sau khi xử lý một chút việc chính,
Thượng Quan Uyển Nhi liền đến Sử quán. Võ Du Nghi lại đi đến Sử quán,
hướng về phía Sử quán nhân hỏi, được trả lời Thượng Quan Đãi Chiếu đang ở trong thư phòng của nàng.

Thượng Quan Uyển Nhi ở trong nội thư phòng của Sử quán, chính là nơi lần trước nàng dẫn Dương Phàm đến đó.

Cửa điện bỗng nhiên “thùng thùng” gõ vài cái, giọng của một nam nhân cất cao nói:


– Thượng Quan Đãi Chiếu, Võ Du Nghi có việc xin được gặp!

Thượng Quan Uyển Nhi đang ngồi ở đó tơ tưởng đến tình lang, nhớ tới mấy ngày
nay nàng cùng lang quân ân ái ngọt ngào, nữ tử vừa mới rơi vào bể tình
này đang muốn viết một bài thơ tình, biểu đạt một chút tình cảm ôm ấp
trong lòng, nàng vừa mới định cầm bút lên viết, nghe thấy giọng của Võ
Du Nghi không khỏi buồn bực đặt bút đứng lên nói:

– Võ đại tướng quân mời vào!

Con cháu Võ thị không phải tất cả đều ngang ngược càn rỡ như những hạng
người Võ Tam Tư Võ Thừa Tự, cũng không phải ai cũng giống tên Võ Hậu
Hành mặt dày kia háo sắc vô lại, dù sao cũng là con cháu Quan Lũng thế
gia, con cháu Võ thị đa phần cũng giữ quy củ. Võ Du Nghi này vào cửa
liền mở rộng hai cánh ra không che đậy, cô nam quả nữ ở trong phòng
không có người bên ngoài, hắn không thể không giữ ý.

Võ Du Nghi bước nhanh đến trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi làm lễ cười nói:

– Thượng Quan Đãi Chiếu!

Thượng Quan Uyển Nhi trấn định tinh thần, nghiêng người tránh lễ khẽ vuốt cằm nói:

– Đại tướng quân, mời ngồi!

Hai người ở bên ngoài tấm bình phong ngăn cách phòng khách, trước bàn ngồi xuống, Thượng Quan Uyển Nhi nói:

– Đại tướng quân, sao lại tìm đến nơi này, có chuyện gì quan trọng sao?

Võ Du Nghi nói:

– Ô, cũng không có chuyện lớn gì, chỉ có chút việc riêng, cũng muốn hỏi qua Đãi Chiếu.

Thượng Quan Uyển Nhi nghi ngờ hỏi:

– Không biết Đại tướng quân muốn nói chuyện gì?

Võ Du Nghi che miệng ho một cái, nói:

– Việc này, là về chuyện của Dương Phàm người mà lần trước Thượng Quan Đãi Chiếu nói với ta.

Thượng Quan Uyển Nhi vẻ mặt căng thẳng vội vàng hỏi:

– Dương Phàm? Hắn làm sao vậy?


Võ Du Nghi nhìn thấy thần sắc trong mắt nàng thầm nghĩ:

– Xem ra Thượng Quan Đãi Chiếu rất để ý đến tên Dương Phàm này, hắn không phải họ Thượng Quan cũng không họ Trịnh, chắc không phải là thân thích
trong dòng họ của phụ mẫu Thượng Quan Đãi Chiếu, chẳng lẽ là người thân
thích trong họ hàng nhánh bên của Thượng Quan Đãi Chiếu?

Võ Du Nghi âm thầm nghĩ ngợi, nói:

– Là như thế này, Đãi Chiếu lần trước đã từng nói qua với Võ mỗ muốn điều động Dương Phàm vào đội “Bách Kỵ”, ha hả. Thượng Quan Đãi Chiếu đã phân phó như thế. Võ mỗ sao dám không theo chứ…

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

– Không dám, không dám, Đại tướng quân khách khí rồi, Thượng Quan chỉ muốn nhờ Đại tướng quân làm giúp mà thôi.

Nói xong mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm Võ Du Nghi không rời, thấy trong trong này nhất định có chuyện.

Võ Du Nghi ho khan một tiếng nói:

– Là như thế này, Thái Bình công chúa sắp tới sẽ được gả cho tam đệ Du Kỵ của ta, chuyện này Thượng Quan Đãi Chiếu cũng nghe nói chứ?

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng vuốt cằm nói:

– Vâng, việc này ta cũng có nghe nói.

Nói tới đây nhớ tới chuyện Lý thị phu nhân kia “Bạo bệnh mà chết”, Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi âm thầm thở dài.

Võ Du Nghi nói:

– Mới vừa rồi,Võ mỗ ở trước Hàm Nguyên điện đúng lúc gặp phải Thái Bình
công chúa, Thái Bình muốn Võ mỗ đem Dương Phàm sung vào đội võ sĩ hồi
môn. Này… Võ mỗ muốn hỏi qua ý kiến của Thượng Quan Đãi Chiếu.

Thượng Quan Uyển Nhi ngẩn ra hỏi:

– Thái Bình công chúa muốn Dương Phàm làm của hồi môn? Vì sao?

Võ Du Nghi nói:

– Công chúa thích đá cầu và trò chơi, mà Dương Phàm lại là người giỏi
những chuyện này nên muốn đem hắn đi. Nếu là tìm thị vệ bình thường Võ
mỗ tất nhiên là sẽ tặng cho nàng. Nhưng Dương Phàm chính là người Thượng Quan Đãi Chiếu chiếu cố, cho nên… ha hả, Võ mỗ muốn hỏi ý kiến Đãi
Chiếu một chút.

Thượng Quan Uyển Nhi bật thốt lên:

– Không thể!

Câu này vừa rời khỏi miệng, Thượng Quan Uyển Nhi liền biết mình biển hiện
vội vàng rồi, nàng hơi cúi đầu, giật giật bên sợi tóc mai, trầm ngâm
nói:

– Ồ! Là ta muốn nói…


Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng
nghĩ ngợi, nàng muốn bảo vệ Dương Phàm, chỉ cần một câu, Võ Du Nghi phải nể mặt mà làm cho nàng, nhưng cứ nói như vậy khó tránh người ta nghi
ngờ nàng và Dương Phàm có quan tình cảm bên trong, mà quan hệ đó giờ
không thể để bại lộ, Uyển nhi cũng không muốn hại tiểu lang quân.

Nàng con mắt hơi chuyển động đột nhiên nảy ra ý hay liền nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:

– Dương Phàm nhất định phải ở lại trong đội “Bách Kỵ” nếu Đại tướng quân
đem hắn làm của hồi môn cho Công chúa, chỉ sợ Thiên Hậu… sẽ mất hứng
đấy.

– À?

Võ Du Nghi thoáng kinh sợ, bỗng ngẩng đầu lên
nhìn trên môi Thượng Quan Uyển Nhi hơi nhếch lên một nụ cười thần bí
khiến Võ Du Nghi sợ hãi bỗng nghĩ đến một khả năng, một khả năng, chỉ có một khả năng:

– Hay tên Dương Phàm này là của cô đấy…

Nghĩ đến đây Võ Du Nghi kinh sợ đổ mồ hôi lạnh, không khỏi âm thầm trong
lòng thấy may mắn chưa đồng ý với Thái Bình, hắn vội vàng nói:


A! Võ mỗ đã biết! Đa tạ Thượng Quan Đãi Chiếu lần này chỉ bảo, Võ mỗ ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ báo đáp. Võ mỗ biết nên làm thế nào rồi,
không dám quấy rầy Đãi Chiếu nữa, xin được cáo tứ, cáo từ!

Võ Du
Nghi vội vàng cáo từ mà rời đi, Thượng Quan Uyển Nhi đưa hắn đến tận cửa điện, nhìn hắn vội vàng đi xa, đóng cánh cửa điện lại, nụ cười trên môi liền biến mất sạch.

Nàng nhíu đôi lông mày thanh tú cẩn thận suy nghĩ, càng nghĩ càng không yên, Thái Bình công chúa vì sao lại muốn
Dương Phàm làm của hồi môn? Những lời Võ Du Nghi đã nói dường như đã rõ
lý do, nhưng người bên ngoài không biết được thái độ của Thái Bình công
chúa khi bị gả cho Võ Du Kỵ, nàng lại biết rõ, lúc này Thái Bình công
chúa đâu còn có lòng dạ thanh thản?

Thượng Quan Uyển Nhi chợt nhớ tới Thái Bình công chúa không chỉ một lần biểu hiện ra tán thưởng Dương Phàm, và đối với Dương Phàm nhiều lần chiêu dụ, đột nhiên nghĩ đến:

– Hay là Thái Bình công chúa cũng thích Nhị lang?

Trực giác của phụ nữ khiến Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ ngay đến nguyên nhân
này, nhưng nàng không biết tâm ý của Dương Phàm chính xác là thế nào?
Nghĩ lại Thái Bình công chúa kia tươi đẹp dung nhan như hoa, thân thể
quyến rũ, đến ngay cả trẻ trung như Uyển nhi cũng không thể tin tưởng
lang quân không quan tâm một chút nào.

Nếu chẳng may Thái Bình
công chúa đối với lang quân ra tín hiệu, liệu hắn có thể chịu đựng được
sự hấp dẫn không? Nếu chẳng may lang quân thay lòng đổi dạ…

Thượng Quan Uyển Nhi càng nghĩ trong lòng càng sợ, nàng ngay cả một khắc cũng
không muốn… liền bước đi ra ngoài, nếu không chính mình nghe được câu
trả lời của Dương Phàm, Uyển nhi trong lòng thật không yên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.