Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 168: Thú vui sông nước
Vào đêm hôm đó, đứng trên cầu nhìn xuống một con thuyền đang chập chờn trên hồ Xuân Phong, đang trôi yên ả trên mặt nước.
Bỗng nhiên, tiếng chuông dồn dập vang lên, trên khoang thuyền được soi sáng
bởi một chiếc đèn treo trên bảng. Trên mạn thuyền cột một sợi dây nhỏ,
trên sợi dây lại gắn với một cái chuông nhỏ, khi dây vừa bị kéo căng ra, trên mặt nước con cá đạp quẫy không ngừng, quả chuông gắn với sợi dây
nhỏ đang run lên lắc không ngừng.
– Ha ha ha…, cá mắc câu rồi!
Một trận cười vang ra của một người lão ông mặc áo bào cổ tròn liền thân,
hai chân không mang giày, tay cầm sách vội vàng chạy đến trên khoang
thuyền. Vừa nghe tiếng động từ quả chuông vang lên gấp gáp, vội vàng bỏ
sách qua một bên, tay chân luống cuống nắm kéo dây ở dưới nước lên.
Từ phía sau lại bước ra hai người, một người đàn ông cường tráng da đen
chạy đến giúp hắn kéo lên, một người khác là một cô gái mặc áo xanh xinh đẹp vô cùng. Nàng đi một cách từ tốn cuốn màn trúc lại, dùng sợi dây
thừng buộc trên khung cửa, ngọn đèn trong khoang chiếu rọi sáng cả đầu
thuyền.
Lão nhân đứng ở đầu thuyền kéo sợi dây lên dưới sự trợ
giúp của người đàn ông kia, còn người kia ở phía đuôi thuyền đang vui vẻ túm lấy cá trắm cỏ kéo lên thuyền. Cá trắm cỏ này nặng chừng ba bốn
mươi cân đang ra sức quẫy nhảy tứng lên, dường như muốn nhảy lên đập vào đầu lão.
Lão đầu nhi mập không ngờ câu được con cá lớn lên thuyền liền cười rộ lên khoái trá, dương dương tự đắc nói:
– Là thật đúng không? Là thật đúng không? Lão phu đã nói gì, à, nhất định dụng cụ của ta sẽ câu được cá đúng không? Ha ha ha ha….
Lão
Đầu Nhi béo gần như không nhìn thấy đường cong vòng eo của lão đâu, lão
đang dương dương tự đắc cười ha hả nhìn cá trắm cỏ đang quẫy “phập,
phập” dưới chân hắn với lực thật mạnh khiến cho khoang thuyền dường như
lay động theo.
Ánh sáng chiếu vào mặt,
vào tóc vào chòm râu đã tám phần bạc trắng của lão nhân mập ú. Khuôn mặt lão tròn quay da dẻ hơi đen, tướng mạo nở nang, hai mắt hiền hòa, râu
ria xồm xồm làm cho người đối diện cảm giác được sự ấm áp, ôn hòa, sự
chất phát của lão ngay cả bộ râu lão cũng không cạo. Ngay cả mái tóc
cũng xoa rối tung chỉ búi một chút nhìn thật lôi thôi lếch thếch.
– Ha ha, A Lang thật biết cách, như vậy cũng bắt được cá.
Người đàn ông gầy gò kia dùng gậy đập vào đầu con cá, nó đập mạnh liên hồi
vài cái nhưng cuối cùng nó cũng không thể nào cựa quẫy được nữa. Hắn
liền cúi người xuống nhanh nhẹn cởi bỏ dây sợi dây nhỏ, tháo lưỡi câu
xuống và quả chuông ra dùng nước rửa rồi đưa cho lão đầu nhi, hắn đang
phấn khích mang con cá lớn lên.
Lão Đầu Nhi cầm lấy qủa chuông rửa sạch trong nước rồi đưa cho thiếu nữ áo xanh nói:
– Thiền Quyên, trả lại chuông cho ngươi.
Cô thanh y thiếu nữ xinh đẹp nhận lấy quả chuông mà Lão Đầu Nhi đưa. Nàng
ngồi xổm vén thân ống quần lên đeo quả chuông nhỏ trở lại chân của nàng. Bên cạnh áo Lão Đầu Nhi cũng kéo ra một sợi dây mảnh đầu dây có gắn một chuông nhỏ. Lão Đầu Nhi trong tay cầm “Lưỡi câu” mặt trên có móc treo
lên vòng sắt bên trên, cũng không biết cái đó có công dụng gì.
Lão Đầu Nhi vò vò đầu mặt mày hớn hối thúc người đàn ông gầy gò nói:
– Ha ha! A Thịnh à, mau bắt cá làm sạch đi, rồi mang nó hấp cách thủy làm mồi nhắm rượu. Thiền Quyên à, nhanh đi nhóm lửa đi, lão phu muốn nhỏ
nước miếng ra ngoài rồi đây.
Thanh y tỳ nữ hé miệng cười, liền
quay người vào khoang thuyền. A Thịnh là thanh niên trai tráng được giao nhiệm vụ làm cá, hắn lấy con dao thật sắc bén mổ vào bụng cá. Lão Đầu
Nhi ngồi xổm xuống nhìn chăm chú như một đứa trẻ, dường như không chớp
mắt. A Thịnh chỉ làm cá nhanh trong chớp mắt.
A Thịnh tay đang làm cá, miệng nói lầm bầm:
– Thiên Hậu gọi A Lang hồi kinh, chắc có chuyện gì đại sự rồi đây. A Lang không thể nào về nhanh chóng được, phải đi dọc theo con đường này rồi
nghỉ ngơi, lại đi thẳng tới một đoạn nữa mới đuổi tới huyện Hải Dương
được, còn cách Lạc Dương một quảng đường khá xa.
Lão Đầu Nhi trợn mắt nhìn hắn:
– Thiên Hậu gọi lão phu hồi kinh, lão phu không gấp gáp thì thôi, tại sao ngươi lại gấp gáp thế?
Nhìn A Thịnh nhanh nhẹn làm vảy cá, Lão Đầu Nhi lại thở dài ngẩng đầu nhìn về phía thành Lạc Dương nói lẩm bẩm:
– Sắp có mưa bão rồi!
A Thịnh vừa đang chăm chú làm cá vừa nói:
– Không thể nào? Lúc chạng vạng không khí còn sáng sủa vô cùng, không lẽ nào chuyển sang âm u nhanh vây.
Lão Đầu Nhi không để ý đến hắn vuốt râu nói một cách từ từ:
– Hôm nay có biến đổi, chuẩn bị có một trận mưa tanh mùi máu, chúng ta
tới trễ mấy ngày có thể bớt dính một chút máu có gì là không tốt chứ?
A Thịnh ngẩng đầu nhìn thấy Lão Đầu Nhi vuốt vuốt chòm râu rối bời không kìm được nói:
– A Lang, ngài mới bắt cá chưa có rửa tay đâu, sao lại bôi hết mùi tanh lên thế.
– À? Quả nhiên là vậy!
Lão Đầu Nhi kinh hãi chạy qua một bên cầm lấy sợi dây cột vào thùng gỗ để kéo thùng nước đi lên, sau đó “rửa” luôn chòm râu.
Trong khi lão đang “rửa” râu, A Thịnh đã mang cá vào cho Thiền Quyên nấu.
Lão Đầu Nhi lúc này mặt đã ướt đẫm, chồm râu còn có vài giọt nước rơi xuống làm ướt áo lão. Lão không hề để ý đến nó mà đứng trên mép thuyền nhìn
về phương xa, không biết đang suy nghĩ về điều gì.
A Thịnh đi đến bên cạnh lão, ánh mắt lão nhìn về phía xa xăm không biết đang nhìn vật
gì, cảm thấy buồn chán ngồi xuống dựa vào mép thuyền, lúc này Lão Đầu
Nhi mới nói:
– A Lang, Thiên Hậu lại gọi ngài về kinh chắc là gặp chuyện lớn gì rồi?
Lão Đầu Nhi chỉ “Hắc” lên một tiếng không nói gì.
A Thịnh gãi đầu lại nói:
– A Lang nếu không nhanh chóng hồi kinh vậy chúng ta ở đây du ngoạn một
chuyến đi. Chung Ly cách đây không xa, A Lang không phải có một vị biểu
huynh sống ở Chung Ly sao? Sao chúng ta không đến đấy ở tạm vài ngày?
Lão Đầu Nhi khẽ lắc đầu chán nản nói:
– Thiên Hậu độc quyền, Hoàng tộc Lý Đường sẽ bị suy yếu từ từ. Địch Nhân
Kiệt ta thân là Đại thần lại không có cách nào bảo vệ dòng dõi Lý Đường, minh quân cũng không cho về quê sống ẩn dật. Biểu huynh ta đối với ta
có phần bất mãn, ta can chi đến đó cho mất mặt chứ?
Hóa ra người
này chính là Địch Nhân Kiệt, khi lão nói ra những lời này đã đi tới đầu
thuyền.Tấm lòng của lão sắt son như lão ông ngoan đạo, giọng nói mang
một chút nặng nề, buồn thảm, vẻ mặt đăm chiêu tỏ vẻ trầm trọng.
Lão trầm mặt một lát, đột nhiên miệng nở nụ cười chỉ vào tiếng sấm chớp vang dội ở đằng trước nói:
– A Thịnh, ngươi có biết thế gian này vật gì mạnh nhất?
Thư A Thịnh căn bản không cần suy nghĩ lâu, nói trực tiếp luôn:
– Tiểu nhân không biết.
Địch Nhân Kiệt nhìn phương xa, nói lanh lảnh:
– Là nước. Vật cứng thì dễ gãy. Thượng thiện nhược thủy. Thủy cư thiện
địa, tâm thiện uyên, dữ thiện nhân, ngôn thiện tín, chính thiện trị, sự
thiện năng, động thiện thì. (Trong đạo đức kinh). Mặt ngoài thoạt nhìn
thì nó có vẻ mềm yếu, nhưng mục tiêu của nó từ trước cho đến bây giờ
không bao giờ thay đổi cả, bất kể lách qua nhiều khúc cong thế nào, cuối cùng nó vẫn nhất định tới được nơi nó muốn đến.
Thư A Thịnh nói:
– Không ngờ nước lại có nhiều khả năng như vậy?
Địch Nhân Kiệt khịt khịt mũi nói:
– Đâu chỉ có thế! Nước còn dùng để “rửa” chòm râu nữa, còn được dùng để
chưng cách thủy cá. A, lão đã ngửi được mùi thơm rồi…. Mau mang bình
rượu Kiếm Nam Xuân của Lưu Sử Quân tặng lão ra đây.
Sau một lúc
buồn bã xa xăm, vẻ mặt Địch Nhân Kiệt đã lộ ra vẻ lạc quan tích cực, với thần thái bất cần đời, lão lôi từ cổ áo ra một sợi dây nhỏ, hai tay đưa lên lỗ tai quấn nhẹ hai chiếc lưỡi câu rớt xuống, sau đó chia chòm râu
làm hai phần bên trái và bên phải rồi móc lưỡi câu vào. Hóa ra lão vừa
móc câu cá, đúng là râu lão dùng để câu…..
Bên dòng
sông Y Thủy, Võ Tắc Thiên nửa nằm nửa ngồi trên giường trúc, bên cạnh
đặt một chiếc cần câu cố định, trên đầu giường có lá vàng giương tán ra
che chở cho nàng để được mát mẻ, chỉ chừa ra ánh nắng ấm áp sưởi ấm đôi
chân nàng.
Mặt nước xanh biếc yên tĩnh một cách lạ thường, thỉnh
thoảng có một làn gió nhẹ thổi qua làm làn áo nàng bay phất phới, quả
phao nửa chìm nửa nổi trên mặt nước chuyển động một cách nhịp nhàng.
Công chúa Thiên Kim đang bước tới một cách vội vã. Võ Tắc Thiên nghe được
tiếng động mỗi lúc đến gần, mắt mở hi hí thấy nàng ta bước tới luời
biếng nói:
– Thiên Kim …, sáng giờ làm gì? Trẫm đã câu được ba con cá rồi ngươi mới đến.
Công Chúa Thiên Kim cười nói:
– Ôi, Thiên Kim dù có cho câu trước một ngày cũng không có khả năng câu lại Thiên Hậu, người câu giỏi thật.
Nàng đến bên giường ở giữa hồ ngồi xuống thân mình hơi nghiêng nhìn Võ Tắc Thiên nói:
– Không phải hôm qua Thiên Hậu nói muốn tìm lang quân cho Thái Bình sao?
Thiên Kim nào dám chậm trễ, hôm qua sau khi trở về đã cho người tìm
những ai có tư cách làm Phu quân của Thái bình đều đến cả, nên sáng sớm
nay đã xét tuyển.
– Hả?
Võ Tắ Thiên vừa nghe đến đã cảm thấy hứng thú ngồi bật dậy vui vẻ hỏi:
– Đã chọn được chưa?
Công chúa Thiên Kim nói:
– Thiên Kim mới chọn lựa buổi sáng này, tìm được năm người, Thiên Hậu người đến xem người nào thích hợp.
Võ Tắc Thiên cười nói:
– Tốt tốt tốt lắm, ngươi làm tốt lắm!
Nói xong vẫy tay một cái, người hầu của nàng là tỳ nữ Đoàn Nhi xinh đẹp
mang đến cho nàng chén rượu nếp than. Đoàn Nhi là người hầu thân tín bên cạnh Võ hậu, mọi việc ăn uống nghỉ ngơi là do nàng ấy lo liệu, nhìn vào ánh mắt Võ Tắc Thiên nàng ấy đã biết người cần gì nên mới làm cho Võ
hậu vui lòng.
Võ Tấc Thiên nhấp một hớp rượu nếp than rồi nói với công chúa Thiên Kim:
– Ngươi nói cho ta nghe một chút xem con nhà ai mà có phúc phận như thế.
Công chúa Thiên kim cười híp mắt nói:
– Người đứng đầu là Thượng tư tỉnh Viên Ngoại Lang Nghê Minh, năm nay hai mươi bảy tuổi là quan lục phẩm làm việc Thượng thư tỉnh, tên này trẻ
tuổi đầy hứa hẹn nha. Tên Nghê Minh này căn bản đã cưới vợ một lần nhưng không có con nối dõi nên hắn bỏ, hiện tại hắn chưa cưới vợ.
Võ Tắc Thiên hơi nhíu mày nói:
– Hắn tên Nghê Minh à, họ Nghê hay sao? Nghe dường như không phải là con cháu nhà quyền quý thì phải?
Công chúa Thiên Kim vội nói:
– Vâng, tên Nghê Minh này xuất thân tầm thường, tuy nhiên là một người tài…
Võ Tắc Thiên xua tay không vui nói:
– Không được, con gái trẫm sao có thể lấy một người có gia thế tầm thường được? Kế tiếp là ai?
Võ Tắc Thiên cực kỳ coi trọng việc dòng dõi xuất thân. Tuy nhiên khi cầm
quyền vì tránh đối đầu với bọn phiến loạn ở Sơn Đông và Quan Lũng mà
phải trọng dụng con cháu của chúng, đây chỉ là xuất phát từ mục đích
chính trị. Mặc dù không xuất thân từ dòng dõi quý tộc nhưng Võ Tắc Thiên rất xem thường thứ quý tộc hàn môn đấy.
Lúc trước, con gái của
nàng là Thái Bình công chúa được gả cho Tiết Thiệu. Võ Tất Thiên ghét
hai chị dâu của Tiết Thiệu xuất thân bần hàn không xứng làm chị em dâu
với con gái người. Chính vì thế liền vội vàng ra lệnh cho hai huynh
trưởng của Tiết Thiệu bỏ vợ. Nhưng may mắn hai huynh trưởng và thê tử
nghĩa nặng tình thâm, không đành lòng vứt bỏ, liền khẩn trương đối chứng thân thế chứng minh vợ hai người họ xuất thân dòng dõi danh gia vọng
tộc ở Giang Nam, khi ấy người mới bỏ qua.
Chị dâu Liên Nữ Nhi
xuất thân bần hàn nàng cũng không chịu nhận, làm sao có thể nhận người
xuất thân nghèo hèn làm cháu được? Chính vì thế chỉ nói phân nửa đã bị
nàng bác bỏ.
Công chúa Thiên Kim khó xử nói:
– Trời ơi,
Thiên Kim nhìn nhận mấy người này chỉ xem tướng mạo, nhân phẩm, tài trí, tất cả không có vấn đề gì, nhưng chỉ có xuất thân….
Võ Tắc Thiên nói:
– Chẳng lẽ ngươi chọn lựa khéo léo ra năm người ưu tú nhất, tất cả họ đều xuất thân bần hàn sao, không có một ai con nhà quyền quý sao??