Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 163: Đãi Chiếu cho mời
Dương Phàm không biết nên khóc hay cười, nói:
– Thật không hiểu
thành kiến của cô đối với ta có từ đâu, ta từng làm chuyện xấu gì sao?
Mau đi về nghỉ ngơi đi, mà thấy cô say rồi, có cần ta đưa cô về không?
Tạ Tiểu Man lắc lắc đầu, nói:
– Không hề gì! Chút rượu ấy sao say được.
Nàng ngước cổ lên, lại đổ rượu vào miệng, cầm túi rượu và thịt thỏ nhét lại cho Dương Phàm, nói:
– Được rồi, ta về đây…sẽ làm như ngươi nói, uống canh giải rượu, ngâm tắm nước nóng, ngủ một giấc sẽ quên hết chuyện này!
– Ôi!
Dương Phàm giơ tay kéo lại, chưa kịp kéo thì Tạ Tiểu Man đã thả người nhảy xuống rồi.
Dương Phàm thấy nàng đã say rồi, sợ nàng đi không vững sẽ ngã, nhưng không
ngờ tuy nàng say nhưng lúc nhảy vẫn rất linh hoạt, thấy nàng vững vàng
đứng yên trên mặt đất, lúc này Dương Phàm mới yên tâm.
Tạ Tiểu Man vẫy vẫy tay với hắn, nói:
– Ta đi đây!
Đi được một bước nàng lại quay lại, nói:
– Thịt thỏ ngươi nướng…hương vị…rất thân…
Nhìn bóng lưng nàng đi xa, Dương Phàm lắc đầu cười, nhẹ giọng lẩm bẩm:
– Nha đầu này thật sự là say rồi, ngay cả hương vị thơm cũng nói thành thân!
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng phía chân trời, nhấc túi rượu ra
tuống một ngụm rượu, xé một miếng thịt, lại uống một hớp rượu, dựa lưng
vào thân cây, nhừa nhựa ngâm:
Chủng qua hoàng đài hạ,
Qua thục tử ly ly.
Nhất trích sử qua hảo,
Tái trích lệnh qua hi.
Tam trích thượng tự khả,
Trích tuyệt bão mạn quy.”
Bài “Hoàng đài qua từ” này là Chương Hoài Thái tử Lý Hiền lúc bị lưu đày đi Qua Châu đã sáng tác, bề ngoài là cảm xúc bộc phát tả ruộng dưa, nhưng
trên thực tế là bởi vì đại ca “đột tử”, bản thân mình thì bị lưu đày,
hai đệ đệ cũng tiền đồ khó lường, lo lắng trùng trùng mà sáng tác ra bài thơ đó.
Hiện giờ, Lý Hiền cũng bị bức tự sát, hai huynh đệ ông
là Lý Đán và Lý Hiển mặc dù chưa chết nhưng cũng là ăn bữa hôm lo bữa
mai, còn hai con trai của ông trước đó cũng bị bức tử rồi, dòng chi của
ông đến đây coi như là tuyệt, bài thơ này cũng được coi là nhất ngôn
thành sấm (dự đoán trước), chỉ có điều lại ứng lên người nhà của ông.
Từ quốc sự mà thấy, là quân giết thần; từ gia sự mà thấy, là bà nội giết
cháu. Dường như bất kể thế nào, người ngoài cũng không thể xen vào. Sau
khi ánh trăng trong trẻo kia chiếu vào người, trong lòng Dương Phàm lại
nảy sinh một tia bi thương.
Huyết mạch cuối cùng của Chương Hoài
Thái tử…:Lý Thủ Nghĩa mười một tuổi, Lý Quang Thuận tám tuổi vì “Lời
nguyền quân phụ, đại nghịch bất đạo” mà bị bà nội bọn họ giết chết đầu
tiên. Chuyện này cũng không ảnh hưởng chút nào đến hứng thú du ngoạn của Võ Tắc Thiên, ngày hôm sau liền truyền ra tin tức Thiên Hậu tổ chức yến tiệc du ngoạn bên bờ sông Y Thủy.
Trong Hương Sơn Tự, trong thiền phòng được tạm thời sung làm thự chính ban công, Thượng Quan Uyển Nhi cẩn thận an bài:
– Nhạc vũ danh linh của giáo phường và tả hữu giáo phường trong cung đều
phải an bài đến đây, để tránh lúc bận rộn làm ra lỗi. Còn nữa, trong
thành Lạc Dương có mấy ban xã vũ nhạc nổi danh cũng phải mời đến. Có thể điều mấy chiến thuyền hoa đến, bảo bọn họ ở trên đó, không được đi lại
lung tung.
Quản sự giáo phường vô cùng cung kính đáp lời, Thượng Quan Uyển Nhi nói:
– Ngươi nhắc lại lời ta nói, cần phải cẩn thận nhiều. Thiên hậu thích náo nhiệt, vậy thì cần phải làm thật náo nhiệt, thái lầu, thái phường hiện
giờ bắt đầu xây dựng, ngươi có thể xin Khâu Thần Tích tướng quân điều
tạm chút binh lính để hỗ trợ.
Quản sự Giáo phường lại đáp ứng, Thượng Quan Uyển Nhi phất tay cho y lui ra, rồi nói với Đô Úy Chu Bân:
– Hai bên bờ sông Y Thủy Long Môn, hai bên bờ sông cũng phải thiết lập
trạm kiểm soát, thuyền nào ra vào, nhân viên cần có nội vệ và giáo
phường cùng nhau phát thẻ, qua nơi nào thì phải kiểm tra nơi đó, thuyền
và trên thuyền phải kiểm tra nghiêm ngặt, không được sơ suất!
– Vâng!
Chu Bân vâng dạ, vội vàng đi sắp xếp.
Thượng Quan Uyển Nhi lại quay sang nói với Thực Cục Phụng Ngự:
– Chuẩn bị đủ sơn hào hải vị quý báu, cần phải có đủ mỹ vị màu sắc. Các
màu nguyên liệu nấu ăn ngươi liệt kê ra, mau chóng vào trong cung để vận chuyển, không đủ thì mau chóng đi mua, chuyện này gọi Đoàn Nhi để ý kỹ.
Để tiện cho cung ứng, cần ở bên sông Y Thủy dựng lên phòng ăn tạm thời,
địa điểm phải bí mật, còn phải tránh gió để tránh cho Thiên hậu ngửi
được mùi khói lửa, ta đã định được một nơi cho các ngươi rồi, các ngươi
đi xem đi, nếu không ổn thì cần phải nhanh chóng chuẩn bị.
Thượng Quan Uyển Nhi nói xong, gọi một tiểu thái giám dẫn Thượng Thực Cục
Phụng Ngự lui ra, tiếp theo lại hỏi đến từng quan viên phụ trách chức ti như Thượng y cục, Thượng thừa cục, Thượng liễn cục, Nội thị tỉnh, dịch
đình cục, Cung vi cục, Nội phó cục, nội phủ cục…an bài và đưa những
người này xuất phát ra ngoài. Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi mới thở dốc
một hơi, ngồi xuống cẩn thận duyệt danh sách mời yến tiệc mà nội phủ
trình lên.
Thượng Quan Uyển Nhi mở danh sách mời tiệc xem từ đầu
đến cuối, cầm bút thêm vào vài cái tên, suy nghĩ một chút, lại gạch đi,
thêm vào vài tên khác.
Yến tiệc hoàng thất chưa bao giờ đơn thuần là tiệc rượu ăn uống, một cái tên, một chỗ ngồi, trong mắt người thứ ba đều là một tín hiệu rõ ràng.
Người bên ngoài không biết, nhưng
Thượng Quan Uyển Nhi giúp Võ Tắc Thiên xử lý triều chính lại hiểu rất rõ những cơ mật mà người ngoài không thể biết. Nàng biết, từ lúc Lai Tuấn
Thần buộc tội hai con trai của Chương Hoài Thái Tử, Võ Thừa Tự và Chu
Hưng đã cùng nhau thượng tấu buộc tội con trai của Cao Tông, Trạch vương Lý Thượng Kim, Bưu vương Lý Tố Lễ có ý mưu phản, mà Thái Hậu đã hạ mật
chỉ, xử lý theo luật pháp đem toàn bộ bọn họ chém đầu tại Lạc Dương.
Sở dĩ Lai Tuấn Thần buộc tội hai con trai của Chương Hoài Thái Tử, rõ ràng là nghe được phong thanh mình bị rớt đằng sau Chu Hưng, liền khẩn cấp
xuất đầu. Mà Thiên Hậu mắt không chớp, thậm chí tra cũng không tra, cũng không quan tâm tội danh “Lời nguyền quân phụ” có hợp lý với hai đứa trẻ này hay không, liền bày mưu đặt kế với Khâu Thần Tích xử tử hai đứa trẻ đó. Có thể thấy được việc thanh trừ hoàng tộc Lý Đường lại bắt đầu một
vòng nữa.
Thượng Quan Uyển Nhi vạch tới vài người, đều là thân
vương, quận vương, ngoại thích Lý Đường và các đại thần công khai thân
cận với hoàng tộc Lý Đường, còn có vài vị công chúa, ví dụ như Đông
Dương trưởng công chúa. Đông Dương Công chúa từng gả cho cữu phụ Cao Lý
Hành của Trưởng Tôn Vô Kỵ, Võ hậu “yếm ốc cập ô” sao có thể chào đón
Đông Dương công chúa.
Trên danh sách chỉ giữ lại tên Thái Bình
công chúa, Thiên Kim công chúa và một số người khác, mà nàng cũng thêm
vào vài người khác, cũng là những đại thần vốn không có tư cách tham gia yến tiệc nhưng gần đây thường xuyên qua lại với gia tộc Võ thị.
Thượng Quan Uyển Nhi biết nàng xóa vài nét bút, thêm vài nét bút, mặc dù chỉ
là tăng giảm vài người tham gia yến hội long trọng, nhìn như không có gì nhưng trong mắt người có tâm, tất nhiên sẽ cổ vũ một số người kiêu
ngạo, cũng có tác dụng hỗ trợ nổi bật nào đó, nhưng nàng làm việc cho Võ hậu, chẳng phải Võ hậu cần một người như vậy sao?
Võ hậu muốn
tìm một nữ quan giỏi về thể nghiệm và quan sát thì rất dễ dàng, mà nàng
rời khỏi Võ hậu, cũng chẳng khác gì cây cỏ yếu đuối bị cây đại thụ vứt
bỏ, khi đó vận mệnh của nàng là gì chứ, trong thâm tâm nàng hiểu rất rõ, cho nên mỗi ngày nàng đều nhắc nhở mình phải cẩn thận, không để mình
mắc bất kỳ lỗi nhỏ nào, bởi vậy nàng không thể có sai sót.
Uyển Nhi xem kỹ danh sách lại một lần nữa, sau đó giao cho tiểu nội thị bên cạnh, phân phó:
– Thông báo xuống đi.
Tiểu nội thị kia đi rồi, trong thiền phòng vốn chật chội lúc này chỉ còn lại một mình Uyển Nhi, nàng thở dài, có chút mệt mỏi duỗi lưng, nhìn chằm
chằm một chữ “thiền” ở trên bức tường đối diện, tự đọc to lên.
Từ sau khi bị Dương Phàm cưỡng hôn, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn trốn tránh
hắn, bởi vì nàng không biết nên làm thế nào, nhưng tơ ngọc một khi đã
rung lên tựa như cỏ dại mùa xuân nhanh chóng sinh trưởng điên cuồng. Cô
gái luôn cẩn trọng kiêu ngạo cố gắng kìm nén những cơn sóng tình cảm
đang trào dâng trong ngực, nhưng sự kìm nén đó lại lần lượt bị cơn sóng
kia phá hủy.
Nàng không dám rảnh rỗi, chỉ cần có một chút rảnh rỗi là sẽ không cầm lòng nổi nhớ đến người kia, nụ hôn kia. Rốt
cuộc nàng đã hiểu nỗi tương tư thường diễn tả trong thi phú là như nào
rồi:
“Cái gì mà một ngày không gặp như cách ba tháng! Hay là một
ngày không gặp như cách ba thu! Hay là một ngày không gặp như cách ba
năm!”
– Người tới!
Thượng Quan Uyển Nhi nắm chặt tay, đột nhiên lấy hết dũng khí, gọi to.
– Đãi Chiếu có gì phân phó!
Tiểu nội thị Tiểu Hải lên tiếng, đứng ở trước cửa, Thượng Quan Uyển Nhi lại vội vàng hất tay, nói:
– Không có gì, ngươi lui ra đi!
– Vâng!
Tiểu Hải cung kính khom người lui ra cửa thiền phòng.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng ngồi không yên trong phòng, giằng co một lúc lâu, lại gọi:
– Người đâu!
Tiểu Hải lại xuất hiện ở cửa, khom người nói:
– Đãi Chiếu có gì chỉ bảo?
Thượng Quan Uyển Nhi suy nghĩ một chút, khua tay nói:
– Không có gì, ngươi lui ra đi!
Vẻ mặt Tiểu Hải chẳng hiểu ra sao cả, lầm lũi ra cửa.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng lên, đi qua đi lại trong phòng, sau một lúc lâu, cắn răng gọi:
– Người đâu!
Tiểu Hải lù lù xuất hiện tại cửa, vẻ mặt cổ quái:
– Đãi Chiếu, có gì chỉ bảo?
Thượng Quan Uyển Nhi kéo căng khuôn mặt xinh đẹp, rất nghiêm túc nói:
– Đi, gọi thị vệ Dương Phàm vào đây, ta có việc phân phó!
Tiểu Hải khom người nói:
– Vâng!
Sau đó theo thói quen tránh sau cánh cửa, bất chợt lại nghe gã như bừng
tỉnh trong mộng “a” lên một tiếng, tiếp theo thấy gã ù chạy ra thềm đá
trước cửa.
Thượng Quan Uyển Nhi khẩn trương ngồi lại sau án kỷ, cầm bút lên, lại cầm một bản tấu chương lên.
Lúc Dương Phàm đi vào, trong phòng chỉ có một mifh Uyển Nhi.
Nàng đang ngồi sau án, tay cầm bút lông sói, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tựa
như một tiểu học sinh bị Tây Tịch tiên sinh nghiêm khắc bắt nàng viết
chính tả một bài thi phí, mà nội dung thi phú thì đã bị nàng sớm đã quên mất từ đời nào rồi.
Lúc Dương Phàm tới, tâm trạng cũng có chút
khẩn trương. Mối tình đầu của thiếu niên phần lớn là như thế, Dương Phàm từng trải hơn rất nhiều, tâm tính cũng trầm ổn hơn, nhưng dù thế vẫn
không hoàn toàn ngoại lệ. Nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dạng kia của Thượng Quan Uyển Nhi thì vẻ khẩn trương đã được thay bằng thái độ tò mò.
Hắn tò mò nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy vẻ
mặt nàng như vậy, thật sự không biết rốt cuộc nàng đang có ý gì.
Thượng Quan Uyển Nhi mới vừa rồi triệu kiến Nội, Tả, Hữu quản sự tam giáo
phường cùng với quan viên lớn nhỏ của Lục thượng Nhị thập tứ ti, an bài
các sự vụ, định liệu trước, gọn gàng ngăn nắp, dù là tiền đồ vận mệnh
của một số ít dòng họ hoàng thất, nàng cũng dễ dàng hoàn thành, toàn bộ
không chút khó xử. Nhưng Dương Phàm vừa tiến đến, lại khiến nàng khẩn
trương giống như con thỏ bé nhỏ bị con hùng ưng rình rập.
Nàng cúi đầu, nắm chặt bút, nhìn chằm chằm bản tấu chương trên bàn, không nói được một lời.
Nàng không nói lời nào, Dương Phàm lại không thể không nói, Dương Phàm ho khan một tiếng, thi lễ nói:
– Thượng Quan Đãi Chiếu, triệu kiến thuộc hạ có chuyện gì không?