Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 14: Thiên tiên nữ hạ phàm
Nhìn thấy thân ảnh đó bay vút lên đi tới, hai mắt Dương Phàm hơi híp
lại, . một đường tinh quang xuyên qua con ngươi bắn ra giống như một cặp tên nhọn vô hình nhìn chằm chằm bóng người bay như chim trong không
trung.
Sau đó hắn giật mình một cái, vì hắn nhìn thấy “người chim” đó rơi xuống.
Chẳng lẽ ánh mắt của mình lại có thể hóa thành mũi tên vô hình?
Dương Phàm kinh ngạc trước công năng đặc dị của mình. “Người chim” đó phịch rớt xuống lại đúngdưới tường sau lưng Mã Kiều.
Mã Kiều chỉ cảm thấy sau ót nổi gió, trong miệng theo bản băng làm động tác nuốt một cái, một nửa miếng cam vướng ở cổ họng của gã, Mã Kiều
đánh ợ một cái, nghiêng đầu nhìn xem, nghi ngờ hỏi:
– Kỳ quái, hình như có thứ gì? Sao ta đột nhiên cảm thấy có một trận gió thổi qua?
Dương Phàm không trả lời, hắn đang nhìn chằm chằm mặt đất sau lưng Mã
Kiều, hai tay ấn lên mặt tường, mười ngón ta giương ra như móng chim
ưng, hai chân hơi cong vào trong, mu bàn chân của hai chân kẹp chắc mặt
tường. Nếu không phải nhờ sự che lấp của quần áo, hơn nữa sắc đêm tối
mờ, có lẽ người bên cạnh sẽ phát hiện cái mông của hắn đã hoàn toàn rời
khỏi mặt tường rồi.
Cả người hắn mỗi một tấc bắp thịt
đều căng ra, hắn bây giờ giống như con diều hâu móng vuốt sắc nhọn bám
vào vách đá, ánh mắt nhìn như vô hại đang sắc bén nhìn chằm chằm con mồi của nó, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới.
Bóng
người đó từ trên đất chậm rãi đứng lên. Thoạt nhìn y tuy từ trong không
trung thoắt cái rơi xuống, nhưng lúc rơi vẫn có chuẩn bị, cho nên không
có té gãy xương cốt.
Cả người Dương Phàm căng lên
nhưng dưới che đậy của bào phục, thì vẻ khác thường duy nhất chỉ có gò
má căng cứng và ánh mắt mở to của hắn. Nhưng biểu hiện như vậy thoạt
nhìn chỉ là ngẩn người, giống như sợ đến ngây ra. Người đi đêm đó cũng
chưa nhìn ra tình trạng đáng nghi gì ở hắn.
Mã Kiều
vốn chỉ là tùy tiện quay đầu nhìn, vừa xoay lại, đột nhiên phát hiện sau lưng xuất hiện một đôi mắt trong suốt. Gã giật mình kinh hãi mạnh mẽ
uốn cái cổ, chỉ nghe “rắc” một tiếng, thắt lưng và cổ của gã đã xoay góc độ lớn nhất, chỉ cần xoay chút nữa đứt rời rồi.
Người từ không trung rơi xuống cả người mặc áo xanh, áo xanh và bóng đêm hoàn mỹ dung hợp một chỗ, giống như nước hòa vào nước, thuần túy một màu,
đến nỗi Mã Kiều trong lúc vội vã cả hình dáng của người đó cũng nhìn
không rõ. Chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng ánh từ trong sắc đêm lững lờ
thong dong hiện lên.
– Ôi ma….
Mã
Kiều thét một tiếng chói tai, tóc gáy trên cổ cũng dựng lên. Nhưng gã
tay trái cầm cái bình sứ cổ lớn tinh xảo giấu dưới bên sườn, tay còn lại nâng hai miếng cam, dù có hoảng hốt đến mấy cũng không ném cái bình,
cũng không vứt cam, bản lĩnh này thật là làm người ta khen ngợi không
ngừng.
Bóng người màu xanh này chính là thích khách đã lẻn vào điện Dao Trì hành thích Võ Tắc Thiên, trên vai người đó bị
thương, mất rất nhiều máu, phía sau còn có tiểu cung nữ thị vệ bám riết
theo truy giết, cuối cùng vì khí lực suy kiệt rơi xuống đất ngã sấp. Lúc này thích khách tuy có thể miễn cưỡng đứng dậy, nhưng trước mắt vẫn là
một mảnh tối tăm.
Thích khách nhìn hai người ngồi ở
đầu tường, liền sơ lược đoán ra thân phận của hai người này. Trong thành quy định cấm đi lại ban đêm, nửaa đêm canh ba du đãng ở ngoài, không
phải gian cũng là tặc. Hai người này ngồi ở đầu tường, ngoài trừ tiểu
tặc thì có thể là gì chứ? Huống hồ trong tay bọn họ đang cầm tang vật.
Thích khách không rảnh nhìn, chỉ là hừ lạnh một tiếng, giơ tay vừa bám
tường thấp, nhảy lên trên, như mũi tên chạy đi. Tường thấp này là xây
bằng gạch đất, gió thổi mưa dầm nhiều năm không tu sửa, chỉ cần nhẹ
nhàng đụng một cái thì rớt xuống. Nhưng người này giống như con báo chạy như bay, mãi tới y hoàn toàn lẫn vào sắc đêm, nhẹ như đám khói nhưng
lại không chạm rớt chút bụi đất nào.
Mã Kiều tiếp tục
lắc cổ và eo về phía sau, trừng to đôi mắt bò nhìn bóng ma chợt lóe lên, phát ra một tiếng thét chói tay như phụ nữ:
– Có ma!
– Câm miệng!
Dương Phàm một tay bịt miệng của gã, thấp giọng nói:
– Ngươi muốn dẫn Võ Hầu đến cả sao?
Mã Kiều ê a chỉ phía sau lưng, Dương Phàm trầm giọng nói:
– Đó không phải là quỷ, là người!
Mã Kiều vừa nghe, lập tức im bặt. Nói ra, lá gan của Mã Kiều cũng đủ
lớn, loại hư vô mờ mịt như quỷ, gã khá sợ hãi. Nhưng nếu là người, chưa
thấy gã sợ ai.
Dương Phàm nhìn chằm chằm hướng người đó biến mất, nhẹ nhàng nói:
– Chúng ta là tiểu tặc, người đó nhất định là đại tặc! Nhưng bất luận
tặc lớn bao nhiêu, tóm lại vẫn là tặc, mọi người đều không thể lộ ra
ngoài ánh sáng, có gì mà sợ?
Lúc Dương Phàm nói tới từ “sợ”, giọng bỗng nhiên hơi dừng, tựa hồ nghe được tiếng động gì, nhưng
hắn lập tức nói tiếp, Mã Kiều vẫn chưa phát hiện biến hóa tinh tế này.
Mã Kiều thất kinh hơi định hồn lại, đang vội tay chân luống cuống nhét
cái bình cổ to vào trong ngực. Lúc nãy gã thiếu chút nữa lỡ tay ném cái
bình đi, đó là vì gã bị kinh sợ tới hồn bay phách lạc rồi, hoàn toàn
không động đậy được.
Thật sự là quá nguy hiểm, cái
bình này ít nhất có thể đổi thịt heo cho mẹ ăn mấy ngày, không thể đụng
bể. Mã Kiều nhét chiếc bình vào trong ngực, kinh hồ bạt vía nói:
– Chỗ này không nên ở lâu, hay là chúng ta đi thôi!
Hai người tay chân luống cuống, vừa định nhảy xuống dưới tường lại nghe trong bầu trời đêm lại truyền đến một hồi âm thanh kỳ quái. Dường như
mãnh vải trên cờ đang trong gió phát ra âm thanh phần phật, giống như
con quạ tối về dang rộng cánh chui vào ổ trên cây ở nóc nhà mà bọn chúng xây.
Mã Kiều lại xoay cổ bị trật kịch liệt xoay về phía sau lần nữa, không kìm được lại một tiếng kinh hãi:
– Phi tiên rơi à?
Kỳ thật lá gan của Mã Kiều cũng không coi là nhỏ, chỉ là vì Lạc Dương
cấm đi đêm, buổi tối ra ngoài vốn ngay cả bóng người cũng không thấy.
Tối nay không những liên tiếp xuất hiện bóng người, mà mỗi lần xuất hiện đều là phong cách như vậy, không ngờ ai cũng không đi trên đất, Mã Kiều chưa gặp qua điều này, đương nhiên kinh hãi.
Trong
bầu trời đêm lại xuất hiện bóng người, chỉ liếc nhìn Dương Phàm liền
biết là nữ nhân, giống như thiên tiênnữ Đại Phàm, tóc mai như mây, dài
bồng bềnh, dáng người uyển chuyển, phiêu dật mềm mại và bay trong mây.
Phi thiên tiên nữ như mây như tiên vô cùng hấp dẫn ly kỳ.
Duy nhất không giống là trong tay cô không phải ôm tỳ bà, mà là một
thanh trường thương, mũi thương nhỏ nhọn như tơ, dưới ánh sao nhàn nhạt
lóe lên một đường ánh sáng tuy rất nhỏ nhưng chói mắt.
Dương Phàm ngửa đầu nhìn lên bầu trời, theo bản năng hơi nhep mắt.
Thích khách lúc nãy giống như chim trúng tên từ trên trời rớt xuống,
tiên nữ này có thể cũng rớt xuống không?
Tiên nữ đáp xuống, không phải rớt xuống mà là bay đáp xuống.
Trong bóng đêm đầy sao sáng, hình dáng của vị tiểu tiên nữ này tuy nhìn không rõ lắm, nhưng có thể mơ hờ nhìn ra mặt mày ngũ quan của cô vô
cùng mỹ lệ.
Dáng người vô cùng yểu điệu, tay áo hẹp,
áo ngắn và ngực cao, eo nhỏ váy dài, cộng thêm khăn lụa màu trắng vòng
trên vai, làm cô duyên dáng yêu kiều, giống như tiêu tử hạ phàm. Chỉ là
một cây trường thương được cô nắm ngược sau lưng toát lên phong thái
hiên ngang trong nhu có cương.
Dương Phàm và Mã Kiều
đều chưa có vào cung nên chưa từng thấy cung nữ ăn mặc hoa lệ như vậy,
thấy hình tượng này của cô, lại kết hợp tư thái bay xuống lúc nãy, quả
thật đã coi cô là tiên tử trên trời rồi.
Tiên tử lên
tiếng rồi, tiếng nói trong trẻo ngọt ngào không nằm ngoài dự đóan, đồng
thời lại có vị uy nghiêm của loại ở chỗ cao nhìn xuống:
– Hai người các ngươi có từng thấy một tên tặc tử che mặt chạy hướng về này không?
Mã Kiều thấy tiểu mỹ nhân yểu điệu này xinh đẹp can đảm thì không chút ý sợ hãi, hai mắt gian tà chằm chằm nhìn lên người tiểu tiên tử đó, miễng lưỡi trơn tru hỏi:
– Tiểu nương tử là tiên tử trên trời hạ phàm bắt yêu, hay là thiếu phủ của kinh huyện xử án bắt trộm?
Còn chưa dứt lời, trên vai gã hơi nặng, mũi thương sáng tuyết đã kề lên vai của gã, tiểu tiên nữ điềm nhiên nói:
– Là ta đang hỏi ngươi, không phải ngươi đang hỏi ta. Nói mau! Người chạy hướng nào?
Mã Kiều ngửi được mùi máu tươi trên thân thương truyền đến, lúc này mới biết đại cô nương bách mị thiên kiều này lại là kẻ thật sự dám giết
người. Gã lập tức thức thời ngậm miệng, rắm cũng không dám thả.
Dương Phàm nói:
– Cô nương, cô tin không, chỉ cần ta hô một tiếng, thì có thể người cả Võ Hầu Phô đều đến cả đấy!
Tiểu cung nữ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, cười lạnh nói:
– Tiểu tử, ngươi tin không, chỉ cần ta hô một tiếng, Võ Hầu được ngươi gọi đến sẽ chém đầu của ngươi!
Dương Phàm nghiêng đầu nhìn kỹ hơn một chút. Trước tiên hắn chú ý tới
lông mày của tiểu tiên nữ này vừa đen vừa sáng, ngũ quan của cô rõ ràng
tư nhu thanh mỹ đường cong nhu mỹ. Chính vì hai đường chân mày này toát
lên vẻ anh khí bừng bừng. Giữa chân mày cô còn có một đóa hoa mai xinh
đẹp, làm người ta vừa thấy cảm thấy kinh sợ diễm lệ.
Hắn chỉ nhìn lướt qua, trên mặt cô, trong lòng nảy sinh ra một cảm giác: hơi có yêu khí, không thấy tư thái kiều mị nữa.
Dương Phàm nghi ngờ hỏi:
– Cô nương cô… là người trong quan phủ?
Dương Phàm đối với quan phủ có một loại chống đối bản năng. Nhưng tiểu
tiên nữ này không hề thấy kỳ lạ đối với sự đề phòng trong mắt bọn họ
Nhìn cách ăn mặc của hai người này, còn cái ngực căng phòng, rõ ràng
chính là hai tiểu tặc đi đêm, bọn họ thấy người trong quan phủ sinh lòng dè chừng, đó là chuyện đương nhiên.
Tiểu tiên nữ hừ một tiếng nói:
– Người đi đêm đó bị ta truy đuổi, có thể là ẩn núp hành tung. Các
ngươi lại ở chỗ này ăn trộm, chắc chắn nhìn thấy được y, mau nói, y chạy hướng nào? Bản quan bắt là giang dương đại đạo, không rảnh quan tâm đám tiểu tặc trộm chó trộm gà như ngươi!
Dương Phàm nói:
– Hai tiểu tặc chúng tôi làm gì có bản lĩnh giúp cô bắt đại tặc. Cô
nương ở đây chỉ lãng phí thêm chút thời gian thôi, tên trộm đó, cô muốn
đuổi cũng đuổi không kịp.
– Ngươi!
Tiểu tiên nữ dựng hàng lông mày kiếm lên nổi giận, Mã Kiều khẩn trương chỉ điểm nói:
– Chúng tôi lúc nãy nhìn thấy một người đi đêm, chạy dọc theo bức tường này.
Tiểu tiên nữ cười lạnh nói:
– Làm sao ta biết ngươi không phải đang gạt ta?
Miệng nói vậy nhưng thân hình vẫn là phi thân xẹt theo hướng đó, thích
khách đó bị thương, chỗ bay lên chắc chắn có vết máu lưu lại. Tiểu tiên
nữ ngửi mùi, biết Mã Kiều không có nói dối, thả người nhảy một cái liền
nhảy lên tường đất, men theo chỗ người đó mất tích trước đó chạy như
bay.
Mã Kiều nhìn về hướng tiểu tiên nữ biến mất, ngỡ ngàng nói:
– Tiểu Phàm, ngươi nói tiểu nương tử xinh đẹp đó thật sự là quan sao? Làm quan sao không bắt chúng ta nhỉ?
Dương Phàm nhìn về hướng guồng nước lộc cộc đó thật lâu, thấp giọng nói:
– Chỉ sợ… đúng thật sự là quan. Không bắt chúng ta, chỉ là cô ta không rảnh bận tâm tiểu tặc như chúng ta mà thôi.
Mã Kiều nói:
– Thật sự là quan! Quan của nha môn nào mà ăn mặc như thế chứ? Ta không làm phường đinh nữa mà đến nha môn làm việc cho cô ta, cho dù làm tôi
tới bung trà dâng nước cũng được!