Say Mộng Giang Sơn

Chương 11: Hành thích


Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 11: Hành thích

Bờ bắc Lạc Thủy, Thái Sơ cung.

Hồ Cửu Châu của Thái Sơ cung, mặt nước hồ chiếm diện tích mười khoảnh, nước sâu hơn trượng, cá
bơi chim liệng, hoa cỏ phong phú. Hồ có hình dạng uốn khúc, được hình
dung như Đông Hải Cửu Châu, trên châu kênh lớn ngang dọc, tre trúc cây
cối rậm rạp.

Điện Dao Quang trên hồ Cửu Châu tráng lệ
bề thế, hiên cao ba cấp, rồng cuộn trụ vàng, cửa sổ trạm hoa, mái hiên
cong vút, đậm nhạt nhiều hình dáng, ngói lưu ly xanh biếc, cầu hồng bắc
ngang. Từng viên gạch tấm ngói, từng cành cây ngọn cỏ, đều cho thấy sự
dụng công tỷ mỉ, có thể nói là Quỷ Phủ thần công.

Cùng với một trận cười sảng khoái, Võ Tắc Thiên chầm chậm bước ra từ trong điện Dao Quang.

Lúc này vầng dương đã lặn, vành trăng đang lên, hai hàng cung đăng (đèn lồng) chiếu rọi khiến trước điện sáng tỏ như ban ngày, soi rõ dung nhan của bà ta: Võ hậu gương mặt tròn trịa, mi mắt thanh dài, quả là châu
tròn ngọc sáng. Váy kỷ la mở ngực, dải lụa ánh vàng khoác qua vai quét
đất, trong sự ung dung toát lên vẻ dịu dàng xinh đẹp.

Võ hậu quả là biết cách giữ gìn dung nhan, mặc dù đã có con có cháu, là
một phụ nữ ngoài sáu mươi rồi, nhưng nhìn vào chỉ giống như người độ bốn mươi mà thôi. Lúc này đây, hai gò má bà ta ưng ửng hồng, giống như vừa
mới uống rượu và thấm chút say, thế nhưng đôi mắt lại rất trong và sáng, không hề có chút mông lung.

Võ Tắc Thiên dừng lại trên bậc thềm, hứng trí nói:

– Truyền Thẩm thái y chuẩn bị một bát canh giải rượu, đợi ở tẩm cung, trẫm đốt đuốc đi dạo vườn mẫu đơn một vòng cho dã rượu.

Chỉ ý vừa truyền xuống, trong vườn mẫu đơn bên ngoài điện Dao Quang
hàng trăm cây đèn đã được thắp lên, những ánh đèn phản chiếu trên mặt
nước, hòa cùng ánh sao trên trời. Hai hàng cung nga cầm đèn đi trước, Võ hậu nhấc nhẹ hai cánh tay, khoan thai bước xuống thềm điện, tiến vào
vườn mẫu đơn.

Cung đăng giương cao phía trước, cờ quạt rêu rao sau lưng, mười hai nàng cung nga sáu trước sáu sau, xắp thành
hai hàng, nhẹ nhàng bước nhỏ theo sát. Võ hậu đi ở chính giữa, váy áo
thướt tha dưới đất, kéo dài có đến hơn ba thước, trông chẳng khác nào
Vương Mẫu giáng trần.

Võ Tắc Thiên yêu thích hoa mẫu
đơn, Lạc Dương có nhiều giống mẫu đơn phong phú, đều là nhưng giống hoa
danh tiếng, được sự chăm sóc tỉ mỉ của những người trồng hoa, rất nhiều
loại đã có thể nở hoa cả vào mùa xuân và mùa thu. Ngay cả vào mùa đông,
cũng có thể dùng cách ủ ấm để làm cho hoa nở. Chầm chậm dạo bước, hoa
như gấm dệt, hương thơm lan tỏa bốn bề, khiến tâm hồn con người ta khoan khoái khoáng đạt.

Tâm trạng của Võ Tắc Thiên rất vui vẻ, tối nay uống rượu, các quần thần cùng nói chuyện thơ văn, khiến vui càng thêm vui.

Đến nay trong triều, những người dám phản đối bà ta càng ngày càng ít dần.

Nhớ lại hồi nguyên niên Quang Trạch, còn có một tên Từ Kính Nghiệp ăn
phải gan hùm mật báo mà tính chuyện mưu phản. Thế mà chỉ trong vòng hai

tháng đã bị bà ta phái quân đánh tan, Từ Kính Nghiệp dẫn quân đột phá
vòng vây, định vượt biển đi sang phía đông, chạy qua Cao Ly (Triều Tiên
ngày nay), cũng bị đám bộ tướng dưới trướng phản bội giết chết, để lấy
công xin hàng với bà ta.

Về sau, lần lượt đến đám con
cháu tôn thất Vương gia Lý Đường như các Vương gia Hàn Vương, Hoắc
Vương, Giang Đô Vương, Lỗ Vương, Việt Vương, Quắc Vương, Phạm Dương
Vương, Lang Tà Vương, lần lượt đều bị bà ta bức bách đến mức tạo phản,
rồi trong vòng vài ngày, đều bị bà ta – vốn đã có sự chuẩn bị trước, lần lượt tiêu diệt.

Sau khi các Vương gia tôn thất lần
lượt bị xử tử, địa vị của bà ta càng ngày càng thêm vững chắc, tuy trong triều vẫn còn một số đại thần có lòng khác, nhưng không có các Vương
gia tôn thất Lý Đường giương cờ nữa, nên bọn họ cũng chẳng làm được nên
trò trống gì.

Gần đây trong nước thường có điềm lành
báo kính dâng lên triều đình, hôm nay lại có một viên huyện lệnh địa
phương báo lên điềm lành, nói là có con gà trống của nhà nông dân nọ
trong huyện đột nhiên biết đẻ trứng. Những điềm báo lành xuất hiện không ngớt, chính là điều để thu hút lòng dân, Võ hậu đương nhiên là trong
lòng vui sướng.

Võ hậu đi theo những con đường quanh
co khúc khuỷu, bên cạnh bà ta, có một thiếu niên công tử mặc trường bào
cổ tròn màu trắng bạc, đầu buộc khăn lụa mềm đi theo bầu bạn. Vị công tử đó vai thon eo nhỏ, dáng người mảnh mai giống như một vầng trăng non,
khí chất thông minh toát lộ như một viên ngọc tỏa sáng, cho người ta cảm giác ấm áp, mềm mại, thanh khiết.

Nếu ví Võ hậu là
một bông mẫu đơn phú quý đang nở rộ, thì người đang đi bên cạnh Võ hậu
đây giống như là một đóa bách hợp trong u cốc, thanh khiết trong lành,
trắng ngần xinh đẹp. Nhìn vào, sẽ cảm thấy có một mùi thơm thư hương ập
tới, người này chính là Thượng Quan Uyển Nhi, người được Võ hậu tin
tưởng và trọng dụng nhất.

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ đỡ cánh tay Võ hậu, nhẹ giọng nói:

– Tân Binh quân Đại tổng quản Tiết Hoài Nghĩa hôm nay có gửi tấu chương lên, nói là đã phát hiện ra tông tích của Khả Hãn Đột Quyết Cốt Đột
Lộc, đã dẫn hai trăm ngàn đại quân đuổi theo rồi.

Võ Tắc Thiên vui vẻ cười nói:

– Trẫm vốn có ý muốn giành tặng công lao lớn này cho A Sư, đáng tiếc là lần trước khi quân của hắn tới Tử Hà, thì quân Đột Quyết đã không đánh
mà chạy. Hy vọng lần này hắn có thể đuổi kịp Cốt Đột Lộc, lập nên công
lao lớn trở về.

Thượng Quan Uyển Nhi nhoẻn cười, nói:

– Tiết Sư võ dũng, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng cua Thiên Hậu.

Võ Tắc Thiên khẽ mỉm cười, hỏi:


– Còn có chuyện gì nữa không?

Thượng Quan Uyển Nhi nói qua:

– Còn có một việc, kể từ sau khi Từ Kính Nghiệp bị xử tử, em trai hắn
là Từ Kính Chân vẫn trốn chạy bên ngoài, chưa bị bắt về quy án. Gần đây, hắn chạy lên phương Bắc đến Định Châu, định tìm đến nương tựa Đột
Quyết, bị sai dịch của phủ Định Châu bắt được, hiện giờ đang trên đường
dẫn giải về Lạc Dương, Định Châu phủ trước đó đã trình lên hồ sơ thẩm
vấn…

– Hả?

Võ Tắc Thiên liếc nhìn nàng một cái, Thượng Quan Uyển Nhi tiến tới trước một bước, nói:

– Định Châu phủ nói, sau khi bắt được Từ Kính Chân, có tiến hành thẩm
vấn qua một lượt, Từ Kính Chân khai là do được Lạc Dương Tư Mã Cung Tự
Nghiệp và Lạc Dương lệnh Trương Tự Minh âm thầm giúp đỡ, nên hắn mới
chạy tới được Định Châu.

Võ Tắc Thiên dừng bước, một luồng sát khí lạnh lùng gợn lên giữa hai đầu chân mày:

– Trương Tự Minh! Trẫm một lòng chân thành, ủy thác chức vụ Lạc Dương
lệnh cho hắn, chẳng ngờ hắn lại có lòng dạ khác! Được! Được! Được lắm!
Nếu ân huệ của trẫm vẫn không đổi được lại lòng trung thành của hắn, vậy thì hãy để đao phủ lấy trái tim trung thực hắn ra vậy!

Võ Tắc Thiên nhướng cao chân mày, nói với Thượng Quan Uyển Nhi:

– Nhốt Cung Tự Nghiệp, Trương Tự Minh vào ngục, đợi sau khi Từ Kính
Chân được áp giải về tới, giao hết cho Chu Hưng thẩm vấn. Từ Kính Chân
lẩn trốn nhiều năm, chưa từng quy án, thiết nghĩ những người ầm thầm
giúp đỡ hắn chắc không chỉ có hai người Cung Tự Nghiệp, Trương Tự Minh
đâu!

Thượng Quan Uyển Nhi ngầm hiểu, vội đáp:

– Rõ! Sáng mai Uyển Nhi lập tức báo với Chu Hưng.

Võ Tắc Thiên thâm trầm “ừ” một tiếng, cất bước đi tiếp, nhưng hứng thú thì đã không còn.

Người ngoài chỉ biết Võ Tắc Thiên là bậc nữ nhân mà không thua kém anh
hùng, bọn họ chỉ đứng từ xa mà nhìn thấy một Võ Tắc Thiên đầy hí phách ở bề ngoài, chứ đâu biết rằng bà ta rốt cục vẫn chỉ là một người đàn bà,
mà đàn bà thì thường có những lúc bị cảm xúc chế ngự.

Đúng vào lúc bà ta đang cho rằng đã thu phục được lòng người trong
triều, không còn ai dám công khai phản kháng lại bà ta nữa, đột nhiên
lại phát hiện ra người mà bà ta hết mực tin dùng là Trương Tự Minh có

hành động phản bội, điều này khiến cho cảm xúc của người đàn bà nắm cả
thiên hạ trong tay này trùng xuống rõ rệt.

– Đây là
người do một tay ta đề bạt cất nhắc, sao hắn lại phản bội lại ta? Chỉ vì ta là một người đàn bà thôi ư? Tại sao đàn bà lại không được quyền trị
vì thiên hạ?

Võ Tắc Thiên phẫn uất thở hắt ra một hơi, cảnh sắc hoa như gấm dệt trước mắt đó, bà ta đã không còn tâm trạng nào mà thưởng lãm tiếp nữa. Thượng Quan Uyển Nhi thấy bà ta không cao hứng
nữa, bèn nhẹ giọng khuyên nhủ:

– Thiên hậu mệt mỏi rồi, hay là về sớm nghỉ ngơi đi! Ngày mai lâm triều sớm, còn có quốc sự phải lo kìa.

– Ừ!

Võ Tắc Thiên gục gặc đầu, phất nhẹ tay áo, nói:

– Bãi giá, hồi cung.

Võ Tắc Thiên vừa mới xoay người, đột nhiên có biến.

Các thị vệ cung đình tản ra bốn phía, lẩn khuất vào những bụi hoa,
giống như nhưng cây nấm rải rác trên thảo nguyên vậy. Cách đứng của bọn
họ nhìn thì có vẻ tản mác, nhưng thực ra là đang chắn giữ hết mọi con
đường xung quanh Võ hậu. Lúc này, từ bên mé vai trái của Võ hậu, cách
chừng mười trượng, một tên thị vệ kêu lên một tiếng, rồi biến mất dưới
những lùm hoa.

Tiếng kêu của hắn rất cao, cũng rất
ngắn gọn, giống như một âm thanh mới vừa phát ra khỏi yết hầu, nhưng
chưa thành hình, hơi vẫn chưa thoát hết khỏi yết hầu, đã bị làm cho tịt
ngóm, cho nên nghe ra hết sức dị thường.

Âm thanh này
tuy rõ ràng là rất quái dị, nhưng lại không cao vút, nhưng do tâm trạng
của Võ hậu đang tệ, xung quanh không ai dám cao giọng, nên khắp vườn mẫu đơn hết sức yên lặng. Cho nên, dù là cách đến mười trượng, nhưng bọn họ vẫn nghe thấy.

Võ Tắc Thiên khẽ nhướng cao chân mày,
nhìn về phía phát ra tiếng kêu. Lại thêm một âm thanh ngắn gọn nhưng
quái dị nữa, giống muốn ọe mà chưa kịp ọe. Lần này bọn học chính mắt
nhìn thấy một giáp sĩ biến mất xuống dưới những lùm hoa, vị trí của
người giáp sĩ này cách Võ hậu vẻn vẹn chỉ có tám trượng.

Sau đó, lại là một tiếng thét kinh hãi, lần này tên giáp sĩ đã có sự
cảnh giác đề phòng, nên tiếng thét cũng thoát được ra khỏi cổ họng,
nhưng chỉ được một nửa:

– Có…

Rồi đột nhiên ngừng bặt, lần này cách Võ Tắc Thiên sáu trượng.

Thượng Quan Uyển Nhi dáng người cao gầy, nàng nhìn thấy giữa những vạt
hoa mẫu đơn đang bị vẹt sang hai bên, có thứ gì đó giống như một con
mãng xã lớn cỡ thùng nước, đang trườn nhanh tới, cành hoa bị rẽ vẹt,
cánh hoa tung bay.

Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi thất kinh, lanh lảnh quát:

– Hộ giá!


Tiếng quát lớn của Thượng Quan Uyển Nhi vừa phát ra, những giáp sĩ được huấn luyện tinh nhuệ lập tức sáp tới, bao bọc khắp phạm vi bốn trượng
xung quanh Võ hậu, gần như ngay lập tức tạo nên một bức tường đồng.

“Uỳnh!”

Một cụm hoa nổ tung, những bông mẫu đơn to cỡ miệng bát cùng với vô số
cành hoa bốc lên cao chừng hai trượng như một cột nước. Rồi hóa thành
một trận mưa hoa, lả tả rơi xuống.

Giữa màn mưa hoa
với nào những cành những bông lả tả, một bóng người màu xanh nhạt lộn
nhào nhảy lên, rồi đột nhiên, nghe một tiếng “chíu..u..u…”, hóa thành
một luồng ánh sáng, nhắm thẳng vào một góc tường được tạo bởi các thị
vệ.

Đám thị vệ ở vị trí đó mới vừa khép lại, vẫn còn chưa vững.

– Hey!

Tuy số thị vệ ở góc đó vừa mới khép lại, nhưng họ đều là những người
được huấn luyện tinh nhuệ, võ nghệ cao cường, phản ứng hết sức nhanh
nhẹn, bọn họ đồng thanh hô lên một tiếng, bốn cây hoành đao đồng loạt
chém về phía bóng người màu xanh nhạt.

Hoành đao là
loại đao một lưỡi, sống dày lưỡi mỏng, sống đao và lưỡi đao đều thẳng,
hết sức bén ngọt, đao của võ sĩ đạo Nhật Bản đời sau cũng là mô phỏng
loại đao này. Hoành đao mà các thị vệ trong cung xử dụng đều là loại
thượng phẩm bách luyện, sắc bén trắng sáng, không gì là không cắt nổi.

Bốn lưỡi đao, một giáng xuống đầu, một phạt ngang cổ, một đâm thẳng
bụng, một quét dưới chân, bóng người đang lao tới kia cơ hồ như sắp lao
vào một tấm lưới được tạo bởi những ánh đao, sắp bị nó nghiền cho tan
xương nát thịt.

Khó khăn lắm mới chống đỡ được với một nhát đao, đột nhiên bóng người xanh nhạt kia ngụp xuống, “loạt xoạt”
một tiếng, thụp xuống dưới những bụi mẫu đơn. Bốn người thu đao lại,
định thay đổi thế đánh, bóng người nọ lại đột nhiên nhảy phốc lên từ
dưới những bụi hoa, nhào lộn trên những bụi hoa mẫu đơn được các nghệ
nhân trong cũng cắt tỉa chỉnh tề, giống như một cỗ xe gió quét ngang
tới, thân hình chỉ cách trên các khóm hoa một khoảng rất nhỏ.

Bóng người màu xanh nhạt cứ lộn nhào một đường như vậy mà lao tới,
người đứng đầu trong số bốn tên thị vệ hồi nãy đã kêu to một tiếng, một
gối khụy xuống đất. Bắp chân hắn bị kiếm của đối phương đâm xuyên qua,
máu phun ra hai phía. Động tác của tên thích khách đó quả là quá nhanh,
đến tận lúc này tên thị vệ mới cảm nhận được, thấy máu đã trào ra, mới
thất thanh hô lên.

Chú thích: lúc này Võ Tắc Thiên vẫn chưa gọi là Võ Tắc Thiên, trên thực tế A Võ chưa bao giờ được gọi là Võ Tắc Thiên. Trong sử sách chỉ nói bà ta là Võ thị, đến cái tên cũng
không có, hoặc là có, nhưng không được ghi chép lại trong sử sách. Sau
khi bà ta trở thành Tài Nhân, Lý Thế Dân ban cho nàng một cái tên là Mị, gọi là Võ Mị.

Sau khi bà ta lên làm Hoàng đế, tự phát minh ra một chữ có nhật nguyệt trên cao là chữ “Chiếu”, từ đó gọi là Võ Chiếu. Trước mắt, tên chính xác của bà ta phải nên gọi là Võ Mị, còn Võ Tắc Thiên là do người đời sau rút ra từ tôn hiệu Tắc Thiên Đại Thánh
Hoàng Đế của bà ta mà gọi. Từ đó tạo thành thói quen theo các tác phẩm
văn chương, mà gọi là Võ Tắc Thiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.