Say Mê

Chương 53: Thiếu Niên Như Gió 4


Bạn đang đọc Say Mê – Chương 53: Thiếu Niên Như Gió 4


Quyển Quyển nghẹn lời.
“Không thể chịu nổi!” Sau khi trở về phòng, Quyển Quyển tức giận vung vài nắm tay với không khí, “Không thể chịu nổi một chút nào.” Túm Ngụy Lạc Di lại, câu lấy cổ cô nàng, “Thế nên tớ nhất định phải giúp cậu, giúp cậu trở thành chị dâu tớ, đến lúc đó cậu có thể thay tớ báo thù.

Ha ha ha.”
Ngụy Lạc Di:……
--
Sáng sớm hôm sau, như tối hôm qua đã thỏa thuận, Song Dưỡng Thủy cùng Lương Vũ dậy thật sớm, đi lên phố mua đồ ăn.

Hai cậu hai vẫn đang ngáy khò khò trên giường, mà Ngụy Lạc Di đang liều mạng kéo Quyển Quyển ở trên giường.
“Quyển Quyển, dậy đi, hai đứa mình phải làm bữa sáng đấy.”
Quyển Quyển với mái đầu ngắn rối như tổ quạ, vẫn đang vùi đầu dưới gối: “Đừng quấy rầy tớ.

Tớ ngủ thêm một lát.”
“Quyển Quyển…… Quyển Quyển……”
Quyển Quyển lung tung duỗi tay xoa mặt cô nàng: “Tiểu Manh Manh ngoan nhé, cậu xuống trước đi, tớ ngủ thêm một lát.”
“Anh cậu sẽ mắng cậu đấy.”
Động tác vùi gối dừng lại một chút, sau đó truyền đến giọng nói không chút quan tâm của Quyển Quyển: “Cậu không nói, tớ không nói, anh ấy sẽ không biết đâu.”
Ngụy Lạc Di vừa muốn theo Quyển Quyển, vừa sợ cô ấy chốc nữa sẽ bị mắng, chỉ có thể nghĩ biện pháp điều hòa.
“Hay là, cậu ngủ thêm nửa tiếng nữa thôi nhé? Đừng có mà ngủ lâu quá, anh cậu về sẽ phiền phức đó.”
Quyển Quyển đã sớm không kiên nhẫn, bắt đầu đẩy cô: “Tiểu Manh Manh, cậu dài dòng thật đấy.

Anh tớ ít nói thế kia, còn cậu quá dài dòng, anh ấy có thể không thích đâu.”
Ngụy Lạc Di không nhịn được che miệng lại.
Chú Thuận đi cùng với hai người kia ra phố.
Ngụy Lạc Di thật sự không biết nấu cơm, chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của dì Phương.
Dì Phương nghe theo lời của hai vị Hướng tiên sinh ở nơi xa, không thật sự ra tay giúp cô, chỉ hướng dẫn bằng lời.
Vo gạo nấu cháo, cùng bánh mì nướng chảo, sáng sớm tinh mơ, thời tiết còn khá mát mẻ, mà cô gái nhỏ lại bận bịu đến mồ hôi nhễ nhại.
Cô dùng ống tay áo lau mặt, cười hỏi dì Phương: “Như vậy đúng không ạ?”
“Đúng rồi.” Dì Phương cười tủm tỉm, “Những người giàu như các cháu ấy, thật là kỳ lạ.

Người khác chỉ ước gì được hưởng thụ, còn các cháu thì cố tình muốn chạy đến đây chịu khổ.

Nhưng mà cháu rất thông minh, học hỏi rất nhanh.”
Ngụy Lạc Di chỉ cười nhàn nhạt, không hề đồng ý.
Cô không hề cảm thấy mình thông minh.
Quyển Quyển ham chơi, lười biếng hơn cô không biết bao nhiêu lần, nhưng thành tích của cô không phải lúc nào cũng tốt được như Quyển Quyển.
Còn Song Dưỡng Thủy, từ lâu trước khi gặp anh trực tiếp, cô đã nghe rất nhiều người nói về việc anh ưu tú nhường nào.
Trước khi Song Dưỡng Thủy quay trở lại, Quyển Quyển cuối cùng cũng xuất hiện trong phòng bếp.
Ngụy Lạc Di thở phào một hơi: Cuối cùng không phải ăn mắng của Song Dưỡng Thủy rồi.
Cô giao cái sạn trong tay vào tay Quyển Quyển: “Nhanh lên, cái bánh cuối cùng cậu nướng đi.” Đến lúc đó nếu Song Dưỡng Thủy có hỏi, thì cho dù có nói dối, cũng sẽ tự tin hơn.
Quyển Quyển ngầm hiểu, nhào tới ôm cô một cái, sau lưng dì Phương nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị dâu.”
Ngụy Lạc Di bị làm cho mặt đỏ bừng.
Không lâu sau đó, nhóm Song Dưỡng Thủy từ phố trở về.

Tôm hùm “lớn” Tiểu Miên Dương muốn không mua được, nhưng mua được tôm sông nhỏ về.


Còn cải thảo của Quyển Quyển lại mua về được một cây rất to.
Ngụy Lạc Di giúp bọn họ phân loại đồ ăn, Song Dưỡng Thủy nhìn thấy mồ hôi trên trán cô, rồi nhìn vẻ thoải mái nhẹ nhàng của Quyển Quyển, mày nhíu lại.
“Quyển Quyển, dậy lúc nào vậy.”
Quyển Quyển liếc nhìn hai tên nhóc đang đi xuống nhà, ngón tay chỉ về phía hai cậu: “Sớm hơn hai đứa nó.”
Vẻ mặt Song Dưỡng Thủy rõ ràng không tin: “Cũng chỉ sớm hơn một phút, phải không?”
“Nói linh tinh!” Quyển Quyển bưng khay bánh mì nướng lên, cười lên một cái rất tự tin, “Đây là bánh em nướng đấy.

Anh nghi ngờ em nữa là không cho anh ăn.”
Song Dưỡng Thủy yên lặng nhìn Quyển Quyển, vài giây sau, gật đầu.
“Vậy chuẩn bị ăn sáng đi.”
--
Nhiệm vụ hôm nay là cấy mạ.
Bởi vì vất vả quá nên vốn chỗ chú Thuận chỉ cấy một vụ lúa, mà do Hướng Đông Dương đã sớm đánh tiếng trước nên mới đặc biệt để lại một thửa ruộng nhỏ này cho các bạn nhỏ trải nghiệm cuộc sống.
Sau khi biết được ngọn nguồn, Quyển Quyển lập tức la lên một tiếng.
“Ông bác này thật có trăm phương ngàn kế quá không? Hừ, tính toán thâm sâu cao xa quá đi mất.”
Song Dưỡng Thủy nhàn nhạt nhìn cô nàng một cái, Quyển Quyển kéo cao vành mũ lên, không chút yếu thế chun mũi với anh.
Trời nắng quá nên mọi người đều đội mũ, Ngụy Lạc Di đã bôi kem chống nắng trước khi ra ngoài, Quyển Quyển lười bôi, lúc này còn chưa xuống ruộng mà cô nàng đã hơi hối hận rồi.
Nhất định sẽ bị cháy thành than đen cho xem.
Lại nhìn tên Song Dưỡng Thủy cao trắng gầy, đến lúc đó cũng sẽ bị cháy thành cái cột đen, tức khắc tâm lý được cân bằng không ít.
Song Dưỡng Thủy đen đi, nhất định sẽ không có ai nói anh đẹp trai nữa đâu nhỉ? Hừ!
Tiếp theo là đến phân đoạn xuống ruộng nước mà ai cũng có chút e ngại.
Nước đã được mặt trời đun hơi ấm, chú Thuận cách một đoạn ném một nắm mạ xuống ruộng, lại là người đầu tiên xuống ruộng làm mẫu.
Song Dưỡng Thủy nối gót đi xuống, Quyển Quyển không cam lòng yếu thế, lập tức nhảy xuống theo, một bộ không thèm để ý, suýt chút nữa là ngã dập mông.
May mà Song Dưỡng Thủy giữ chặt lấy cô nàng nên mới không khiến cô nàng bị mất mặt trước mặt mọi người.
“Cẩn thận một chút.”
Hai tay Quyển Quyển ôm Song Dưỡng Thủy, trái tim nhỏ đập nhanh như sắp nhảy ra ngoài.
Mặc dù suốt ngày bắt nạt cô nàng, nhưng đến thời khắc mấu chốt anh cả vẫn là một người đáng tin cậy đó.
“Cảm ơn, anh trai.”
Song Dưỡng Thủy mỉm cười, vỗ vỗ lưng cô nàng, buông cô nàng ra.
Nhìn thấy Quyển Quyển đi xuống, Lương Vũ cũng bất chấp sợ hãi, xuống nước theo.

Sau đó là hai cậu hai nhà họ Hướng.
Lần này, chỉ còn lại Ngụy Lạc Di vẫn đứng ở bờ ruộng.
Cô rất muốn đi xuống, vì không muốn để Song Dưỡng Thủy cảm thấy cô quá yếu ớt, nhưng cô thực sự rất sợ.
Hôm qua chú Thuận nói có trùng, lúc về Ngụy Lạc Di đã đặc biệt lên mạng tra, kết quả bị loài sinh vật gọi là con đỉa dọa sợ.

Chỉ tưởng tượng đến việc bị thứ mềm mềm đó bám lên trên đùi trên chân mình thôi là cô đã cảm thấy da đầu tê dại.
Nhưng mọi người đều đang đợi cô, nhất là Song Dưỡng Thủy đang nhìn cô.
Ngụy Lạc Di gần như sắp quýnh phát khóc rồi.
“Sợ phải không?” Song Dưỡng Thủy đột nhiên hỏi.
Ngụy Lạc Di giật mình, muốn nhìn anh, lại không dám, chỉ có thể cúi đầu, tránh tầm mắt cậu sau vành mũ, cắn môi nhẹ nhàng gật đầu.
“Em phải thử thì mới biết được có thực sự đáng sợ giống như trong tưởng tượng hay không.” Cậu bước hai bước đến bên cạnh cô, đứng bên dưới đưa một bàn tay về phía cô, “Nào, thử xem.”
Anh thực sự rất trắng, thậm chí trắng hơn những tên con trai bình thường, nhưng không hề có cảm giác xăng pha nhớt (1).

Tay anh ấy to hơn tay cô, ngón tay thon dài, nhưng không giống kiểu thon dài của ngón tay cô.

Ngón tay anh ấy khớp xương rõ ràng, trông rất mạnh mẽ hơn.

Ngụy Lạc Di cắn môi, từng chút đưa tay vào trong lòng bàn tay cậu, cảm nhận được cậu nắm chặt bàn tay mình, nương theo lực độ trong tay cậu, thò từng chân bước xuống.
Khi thò nốt cái chân kia, bàn tay còn lại đang đỡ thắt lưng cô của Song Dưỡng Thủy lại lập tức thu lại.
Vậy mà đã xuống rồi.
Nước ruộng hơi ấm, bùn rất mềm, loại cảm giác này, hơi giống như khi đứng trên bãi cát mịn ở bờ biển.
Nhưng trong nước ở đây có trùng.
“Tính cách của em và Quyển Quyển chẳng giống nhau chút nào, thế mà cũng trở thành bạn thân được.” Song Dưỡng Thủy buông tay cô ra, còn thuận tiện trêu chọc cô một câu.
Ngụy Lạc Di lại không dám nhìn cậu, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay vừa được cậu nắm.
Lương Vũ ở bên cạnh thì đã trợn mắt trong lòng: Tính cách hai chúng ta hoàn toàn khác nhau vẫn làm anh em tốt đấy thôi.

Nhưng mà cái tên khốn nhà cậu, không cho tôi tán Quyển Quyển mà bản thân lại trắng trợn tán tỉnh con gái.

Mà cô bé Ngụy Lạc Di này có vẻ không xinh bằng Quyển Quyển, tính cách cũng không đáng yêu bằng Quyển Quyển, gu của hai anh em cậu đúng thật là lạ.
--
Khoảng thời gian sau đó không phải là một ký ức đẹp đối với tất cả các bạn nhỏ.
Đều là lần đầu tiên làm loại công việc này, đỉnh đầu có mặt trời chiếu rọi, trong nước đứng không vững, còn phải lo lắng bị trùng cắn, ai cũng nơm nớp lo sợ, cộng thêm không có kinh nghiệm, những cây mạ bị cắm xiêu xiêu vẹo vẹo.
Chú Thuận vốn cũng không trông mong gì bọn họ giúp đỡ mình, thấy cả đám trẻ bình thường được nuông chiều từ bé hổn hà hổn hển vì mệt, ngược lại cảm thấy xót xa cho chúng.
Hướng tiên sinh đó, thật nghiêm khắc quá.
Nhưng trong số những đứa trẻ này, Song Dưỡng Thủy lại rất ra dáng người lớn.
Theo kế hoạch ban đầu là 11 giờ rưỡi về nhà, không ngờ lúc 11 giờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Ngụy Lạc Di đang cúi đầu cấy mạ bỗng nhiên hét to một tiếng.
Quyển Quyển bên cạnh cô lập tức hỏi: “Sao thế?”
Hai tay Ngụy Lạc Di nâng chân trái, trông như lung lay sắp ngã: “Chân tớ đau quá!”
Bởi vì nước đục quá, chân cô vẫn ở dưới nước, không nhìn rõ được rốt cuộc là bị làm sao.
Quyển Quyển vội hỏi: “Bị trùng cắn à?”
Ngụy Lạc Di vừa đau vừa hoảng, bản thân cũng mất đi khả năng phán đoán.
Song Dưỡng Thủy đứng ở phía bên kia của cô đã đi đến bên cạnh cô.
“Đưa cô ấy lên trên bờ ruộng trước rồi nói sau.

Nào, Quyển Quyển, em đỡ cô ấy ở bên đó.”
Quyển Quyển vội tiến đến, hai anh em họ một trái một phải đỡ Ngụy Lạc Di đi lên trên bờ, Song Dưỡng Thủy lấy nước uống của bọn họ rửa bùn đất trên chân cô, không cần phải kiểm tra kỹ càng cũng nhìn thấy được một vết thương to trên lòng bàn chân cô.
Chắc là bị cái gì đó cứa vào rồi.
Miệng vết thương có lẽ hơi sâu, máu không ngừng chảy ra.
Ngụy Lạc Di sợ hãi, còn đau nữa, nước mắt đã vờn quanh hốc mắt.
Quyển Quyển: “Đáng lẽ không nên bảo cậu tới mới đúng.”
Trông thấy Quyển Quyển tự trách, Ngụy Lạc Di lại áy náy: “Chuyện không liên quan đến cậu, là do bản thân tớ không may mắn.

Quyển Quyển, tớ không sợ đâu.”
Song Dưỡng Thủy không quan tâm màn chị em tình thâm của hai cô, lấy nước rửa sạch chân cho Ngụy Lạc Di, vén vạt áo thun của mình lên, kéo mạnh một cái, xé ra một mảnh vải dài, nửa quỳ trên mặt đất, đơn giản băng bó bàn chân kia lại.
“Quyển Quyển, giữ lấy!” Miếng vải vừa quấn vào đã thấm đẫm máu.
Song Dưỡng Thủy lấy điện thoại trong túi quần bò ra, vừa gọi điện cho tài xế, bảo chú ấy lái xe đến chỗ gần nhất, vừa nhanh chóng rửa sạch chân mình, rồi dặn dò chú Thuận đang hết sức lo lắng bên cạnh: “Chú Thuận, chú đưa họn họ về nhé, bữa trưa phiền dì Phương nấu giúp chúng cháu.

Lương Vũ, cậu đưa hai đứa em trai tớ đi giúp một tay.

Quyển Quyển, em với anh cùng đến bệnh viện.”
Sắp xếp xong mọi thứ, cậu bế ngang Ngụy Lạc Di lên rời đi, mặc kệ Quyển Quyển đang rửa tay chân mình.

Ngụy Lạc Di vốn vừa đau vừa sợ, lúc này được Song Dưỡng Thủy bế, vừa không cảm thấy đau, lại không cảm thấy sợ, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, còn có hơi lo lắng.
Lúc thì lo mình nặng quá làm cậu mệt; lúc lại lo lắng người mình có mùi mồ hôi, khó ngửi.
Nhưng mồ hôi trên người Song Dưỡng Thủy, lại không khiến người ta chán ghét chút nào.
Đưa đến bệnh viện, khâu lại, băng bó, rồi tiêm, Ngụy Lạc Di lập tức biến thành tiên nữ một chân, cuối cùng vẫn là Song Dưỡng Thủy cõng cô lên xe.
Áo thun của Song Dưỡng Thủy bị xé rách, lộ một phần eo ra ngoài, bệnh viện người đến người đi, cậu cũng không mảy may để ý.
Về đến nhà cơm nước xong, hai anh em lại đỡ Ngụy Lạc Di lên tầng.
Trên đường đi, Ngụy Lạc Di đã nói vô số câu “Cảm ơn” cùng vô số câu “Xin lỗi”.
Song Dưỡng Thủy luôn trông lạnh nhạt, không có cảm xúc đặc biệt rõ ràng.
Đến khi cậu vừa rời đi, Quyển Quyển quỳ bò lên trên giường như con cún con.
“Vừa bế vừa cõng, Tiểu Manh Manh, cậu không làm chị dâu tớ là không được rồi.”
Ngụy Lạc Di xoa cái đầu xoăn nhỏ của cô nàng như xoa cún con: “Không đâu, đừng nói lung tung.”
Song Dưỡng Thủy chỉ giúp đỡ cô mà thôi, tự cô cảm nhận được, đó chỉ là xuất phát từ trách nhiệm.
Cô hoàn toàn không nhìn thấy vẻ xót xa ở trong mắt cậu.
Quyển Quyển lật người, nằm hình chữ đại (大) ở trên giường: “Sợ cái gì.

Chân cậu hiện tại bị thương, vừa hay nhân cơ hội giả bộ đáng thương.

Thường xuyên qua lại rồi tình cảm sẽ nảy nở thôi.”
Ngụy Lạc Di mỉm cười, không nói gì.
Thứ lạc quan ngốc nghếch này của Quyển Quyển, có lẽ sẽ chẳng ai cùng trang lứa với cô có được.
--
Song Dưỡng Thủy vừa mới quay về phòng đã bị Lương Vũ giã cho một quyền.
“Cái thằng này, anh hùng cứu mỹ nhân đấy à? Ai đã nói là chúng ta đến để trải nghiệm cuộc sống, không phải là đến tán gái hả?”
Song Dưỡng Thủy vẻ mặt lạnh lùng: “Cô ấy là bạn thân của Quyển Quyển, cũng mới mười ba tuổi.”
Lương Vũ sợ nhất là vẻ mặt này của cậu, cảm thấy không thú vị, cười gượng nói: “Nhưng mà cô ấy đúng thật là không xinh như Quyển Quyển, cũng không đáng yêu như Quyển Quyển.”
Song Dưỡng Thủy suy nghĩ một chút, ngược lại không cảm thấy Ngụy Lạc Di kém hơn Quyển Quyển bao nhiêu, hơn nữa cô ấy còn rất kiên cường, vết thương lớn thế cũng không thấy khóc lóc ồn ào.
Nếu là Quyển Quyển, cô con bé cũng sẽ không khóc lóc, nhưng nó sẽ ồn ào.
Con bé Quyển Quyển chắc chắn sẽ om sòm để cho cả thế giới biết, sau đó nhân cơ hội sai cậu làm này làm kia, bản thân thì vụng trộm vui mừng.
Sau giờ nghỉ trưa Song Dưỡng Thủy đến xem Ngụy Lạc Di, thuận tiện gọi Quyển Quyển.
Không ngoài dự liệu của anh, Quyển Quyển quả nhiên có ý định lười biếng.
“Em ở lại chăm sóc Manh Manh nhé.”
Song Dưỡng Thủy không để ý tới cô, chỉ nhẹ giọng hỏi Ngụy Lạc Di: “Em ở một mình được không?”
Là bạn thân, Ngụy Lạc Di đương nhiên biết Quyển Quyển đang lười biếng, mà Song Dưỡng Thủy thì sẽ mắng người.

Nội tâm giao tranh một trận xong, Ngụy Lạc Di nhỏ giọng nói: “Em ở một mình được.

Quyển Quyển cậu ra ngoài với mọi người đi.”
Quyển Quyển:……!!!
Trọng sắc khinh bạn, ăn cây táo, rào cây sung, lòng lang……
Chưa cả chửi thầm xong, đã bị Song Dưỡng Thủy xách cổ lôi ra ngoài.
Sau khi mọi người đi rồi, Ngụy Lạc Di nằm ở trên giường một lát.

Nghĩ bụng mình đến là để trải nghiệm cuộc sống, không thể cứ yếu ớt như vậy được, tạo ấn tượng xấu cho Song Dưỡng Thủy.
Cô đi cà nhắc, hết nhún lại nhảy mà ra khỏi phòng, muốn đi xuống nhặt rửa rau buổi tối trước.
Khi gần đến đầu cầu thang, cô chợt nghĩ đến Song Dưỡng Thủy đã thay quần áo.

Chiếc áo thun kia đã hỏng kia, anh ấy chắc chắn không cần nữa.
Cô đứng ở đầu cầu thang một lúc, rồi vẫn không cưỡng lại được dụ hoặc trong lòng.
Cửa phòng không khóa, như cô dự đoán, chiếc áo thun kia bị ném vào thùng rác trong phòng.

Ngụy Lạc Di nhặt chiếc áo thun kia lên, nhanh chóng trốn về phòng mình, giặt nó sạch sẽ, phơi ở nơi đối diện với mặt trời.
Trời nóng, chắc có thể khô trước khi bọn họ trở về.
Làm xong tất cả những việc này xong cô đi xuống phòng bếp, nhặt rau, rửa rau.


Ước tính bọn họ sắp trở về, lại lên tầng thu chiếc áo kia lại.
Khô rồi.
Gập vào cẩn thận, bỏ vào ngăn trong cùng của túi hành lý.
Lúc chiều tối, phía cổng truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Trong số đó giọng nói của Quyển Quyển là lớn nhất: “Đừng ai cản em hết, tối nay em rửa bát.

Để em nghỉ ngơi trước một chút thôi--” âm cuối rất dài, người theo tiếng đến, hệt như những con zombie hình thù kỳ lạ trong phim zombie, Quyển Quyển cúi đầu xuống, khom lưng, thòng hai tay, lê hai chân, bước từng bước quăng mình lên trên sô pha, “Dù sao tối nay em không rửa rau, em sẽ rửa bát.”
Ngụy Lạc Di đứng ở cửa phòng bếp: “Không cần rửa rau nữa, tớ rửa rồi.”
Quyển Quyển như bị kim đâm vào mông, lập tức nhảy dựng lên.
“Gì cơ? Oa ha ha ha, Tiểu Manh Manh, cậu mẹ hiền vợ đảm thật đấy.” Lúc nói câu cuối cùng, còn cố ý ngó Song Dưỡng Thủy một cái.
Ngụy Lạc Di xấu hổ, rũ mắt xuống, không dám nhìn những người khác.
Song Dưỡng Thủy nhìn Quyển Quyển đang quơ chân múa tay, nhàn nhạt nói: “Vậy tối nay Quyển Quyển sẽ rửa bát.”
Quyển Quyển trợn tròn hai mắt: “…… Song Dưỡng Thủy, em liều mạng với anh!” Con zombie mới nãy còn chậm chạp di chuyển, nháy mắt biến thành hành động như con thỏ chạy, nhào tới, cùng Song Dưỡng Thủy cuộn thành một quả bóng.
Chủ yếu là Quyển Quyển “cuộn”, Song Dưỡng Thủy thì đứng yên ở đó.
Cuối cùng vẫn là Điểm Điểm và Tiểu Miên Dương thức thời, chủ động yêu cầu tiếp tục rửa bát.
Quyển Quyển là cọp mẹ, đắc tội với cô nàng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
--
Trước khi đi ngủ, Song Dưỡng Thủy đi xem các em trước.
Sau khi xem qua Điểm Điểm và Tiểu Miên Dương, lại đi gõ cửa phòng Quyển Quyển.
“Cửa không khóa, vào đi.” Giọng Quyển Quyển.
Cậu đẩy cửa vào thì thấy Ngụy Lạc Di đang nằm trên giường, trên trán Quyển Quyển thắt một cái dây buộc trán, ngồi khoanh chân trên giường, một cánh tay để ngang trước ngực, một cánh tay dựng thẳng, trong miệng còn lẩm bẩm.
“Em đang làm gì đấy?”
“Làm phép.

Cầu cho mai mưa, khỏi phải đi ra ngoài làm việc nữa.”
Song Dưỡng Thủy thực sự phải quỳ gối trước bộ não của cô em gái này.
“Nếu trời mà mưa, cỏ trong đất sẽ càng ngày càng nhiều, chúng ta sẽ phải đi nhổ cỏ.”
Quyển Quyển như bị sét đánh, ngã ngay đơ ra giường.
“Trời ơi! Rốt cuộc phải như thế nào mới được nghỉ một chút chứ?”
Song Dưỡng Thủy không để ý đến cô nàng, lại nhẹ giọng hỏi Ngụy Lạc Di: “Chân đỡ chút nào chưa? Còn đau không?”
Ngụy Lạc Di lắc đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
“Vậy là tốt rồi.

Nghỉ ngơi sớm một chút.” Ánh mắt lại lần nữa xẹt qua chân cô, bỗng nhiên cảm thấy màu sắc của băng gạc không đúng lắm, “Có phải dính nước rồi không?”
“Dạ? Đúng vậy, nhưng Quyển Quyển nói đợi cậu ấy làm phép xong sẽ thay cho em.”
Quyển Quyển lập tức bật dậy, nhảy xuống giường: “Đúng, em đã nói thế, nếu anh đã đến rồi thì anh giúp một chút đi.

Ở trong phòng không làm phép được, em ra bên ngoài làm, linh hơn.

Em muốn làm cái phép cầu mưa có thể trừ cỏ.”
Quyển Quyển nhảy đi như con thỏ con, rầm một cái đóng cửa lại.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, hai người một đứng một ngồi im lặng nhìn nhau một cái.
Song Dưỡng Thủy ho nhẹ một tiếng: “Anh thay băng gạc cho em nhé?”
“Cảm ơn anh.” Ngụy Lạc Di vẫn cứ rụt chân, “Hay là cứ đợi Quyển Quyển về đi vậy?”
“Không sao.” Cậu quỳ một chân xuống đất, nửa quỳ ở bên giường, đỡ lấy chân cô, treo bàn chân lơ lửng ở cạnh giường.
———-
(1) Nguyên văn là 奶油小生: Nãi du tiểu sinh.

Từ này có nguồn gốc từ những năm 80, khi đó Trần Xung và Đường Quốc Cường cùng quay phim “Công chúa Khổng tước”.

Trần Xung vốn là người đẹp trai, dáng vẻ thư sinh, khuôn mặt trắng trẻo, khi đóng vai hoàng tử lại càng không nhuốm bụi trần, vì thích ăn kem nên Trần Xung gọi “Nãi du tiên sinh”.

Từ này về sau phổ biến được dùng để chỉ những chàng trai đẹp trai, trắng trẻo, khí chất nữ tính… (Baike).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.