Bạn đang đọc Say Mê – Chương 25
“Ôm em hôn em.” Hướng Đông Dương không mảy may do dự.
Cả trường quay cười vang.
Dương Lưu Thư khẽ thở dài.
“Sai à?” Hướng Đông Dương hơi kinh ngạc.
Một MC nam tiếp lời, ở bên cạnh kêu: “Sai thì sai, nhưng mà câu trả lời rất hay.
Đều là đàn ông, Hướng tiên sinh, chúng tôi rất hiểu anh.”
Hướng Đông Dương ở bên kia cười, dừng một chút, lại nói: “Vậy thì, nhìn em ngủ.”
Dương Lưu Thư thở dài một tiếng, đồng thời Hướng Đông Dương ở bên kia cười nói: “Chắc chắn là sai rồi.
Cái này em không biết, không thể khớp được.”
MC nữ ở bên cạnh khoa trương kêu lên: “Hóa ra Hướng tiên sinh cũng ngốc nghếch một cách đáng yêu như vậy.
Có điều nhìn Lưu Thư ngủ……!Lãng mạn thật đấy!”
Một MC nam ở bên cạnh trịnh trọng nói: “Anh editor, đoạn này nhất thiết đừng cắt nhé.
Ratings của chúng ta dựa cả vào đoạn này đấy.”
Dương Lưu Thư nghĩ đến cảnh tượng đằng sau câu trả lời này, trong lòng vừa chua vừa ngọt.
Ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười, cô nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Chỉ còn một cơ hội cuối cùng thôi.
Đang hỏi anh thích làm gì.”
Cô nhấn mạnh hơn ở chữ “làm”, sau đó lại nói thêm: “Anh không phải luôn nói em gầy quá sao.”
Đây là đang nhắc Hướng Đông Dương, vì câu tiếp theo chính là “Anh phải nuôi em cho béo lên một chút”.
“Nấu cơm nhỉ.
Nấu cơm cho em.” Hướng Đông Dương lập tức ở bên kia đưa ra một đáp án cuối cùng.
Trong trường quay rú lên một trận.
Dương Lưu Thư thở phào một hơi.
Dù biết là đang quay chương trình, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ.
“Đáp án chính xác.
Anh đã cứu em một lần.”
Trường quay yên lặng lại, giọng nói của Hướng Đông Dương mang theo ý cười truyền tới: “Vậy thì tốt rồi.
Đúng rồi, anh đang trên đường tới đó, sẽ đến nơi nhanh thôi, em quay xong chương trình thì đợi anh một chút, chúng ta cùng về thăm bố mẹ.”
Chuyện không kịp trở tay, Dương Lưu Thư nhẹ nhàng nói câu “Vâng” trước ống kính.
Màn khoe ân ái này của Hướng Đông Dương rất hay, sau khi chương trình ghi hình xong, những người khác vẫn còn mượn điều này nói mấy lời hâm mộ.
Dương Lưu Thư mỉm cười, gọi một cuộc điện thoại cho Hướng Đông Dương.
Trong tiếng ồn ào, cô nghe thấy anh nói: “Anh đã tới rồi, ngẩng đầu lên.”
Cô ngẩng đầu lên trong sự kinh ngạc, nhìn anh đứng bên cửa trong chiếc sơ mi trắng.
Trong hậu trường tức khắc một tràng tiếng “Xin chào Hướng tiên sinh”.
Hướng Đông Dương khẽ gật đầu đáp lại, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tiến đến bên cạnh Dương Lưu Thư hãy còn đang ngẩn người, nắm tay cô, trịnh trọng nói đùa: “Vậy, bạn gái tôi, tôi sẽ dẫn đi.”
--
Sau khi hai người rời đi, trong hậu trường yên tĩnh vài giây.
MC nữ thở dài một tiếng: “Mỗi người đều có số phận của mình, hâm mộ cũng chẳng được gì.”
Trong giới giải trí, thuỷ quân rồi anti từng người đặt điều định hướng dư luận, các loại tin tức bay loạn xạ, tin đồn về việc Dương Lưu Thư không nhận được sự đối đãi của bố mẹ nhà họ Hướng, hoặc là tình cảm với Hướng Đông Dương bất hòa lâu lâu lại lan truyền một lần, khiến cho đám anti của Dương Lưu Thư vui như tết hết lần này đến lần khác.
Có điều trong vòng rất nhiều người đều biết, bố mẹ nhà họ Hướng không thích Dương Lưu Thư có thể là thật, nhưng Hướng Đông Dương lại say cô say đến tận xương, thậm chí không ngại làm trái lời bố mẹ mình.
Thực tế mà nói, thật ra Dương Lưu Thư đôi khi lại hơi nửa lạnh nửa nóng với Hướng Đông Dương.
Đẹp trai nhiều tiền còn chung tình, người đàn ông như vậy, Dương Lưu Thư lại chẳng nghĩ đến việc nắm chặt một chút.
Thật sự không biết là cô ấy nghĩ thế nào?
Chẳng lẽ đây được gọi là, cậy được chiều mà kiêu?
--
Nha Dương Lưu Thư ở một thành phố nhỏ của tỉnh H, cách tỉnh lỵ khoảng nửa giờ đi cao tốc.
Đang là giờ cơm tối, sau khi hai người lên xe, Hướng Đông Dương trưng cầu ý kiến Dương Lưu Thư: “Ăn cơm trước, hay là đến thẳng nhà em?”
“Đến nhà em đi, em báo rồi, bố mẹ em nhất định đang đợi em.
Ấy!” Cô khẽ than một tiếng, vội vội vàng vàng lấy điện thoại, “Em chưa nói anh cũng đến, đồ ăn nhất định sẽ cay.
Em bảo mẹ em làm thêm hai món không cay.”
Cô bô bô nói chuyện điện thoại với mẹ Dương, là tiếng địa phương, Hướng Đông Dương đoán mò, sơ sơ đoán được cô đang nói gì.
“Đúng vậy, bận chết đi được, cố gắng thu xếp thời gian đến thăm hai người.
Được rồi, được rồi, chỉ biết khen anh ấy có lòng hiếu thảo, con thì không hiếu thuận à? Con cũng bận chết đi được đấy? Trọng nam khinh nữ, hừ!” Sau khi cười ha ha ha một trận, cô bĩu môi, “Mau đi xào rau đi, hai người phản bội.”
Kết thúc trò chuyện, thấy Hướng Đông Dương đang yên lặng nhìn cô.
Dương Lưu Thư cất điện thoại vào túi xách, khẽ cười nói: “Mẹ em rất bất công, vừa nghe thấy anh cũng đến thì vui lắm ấy.
Hừ, trọng nam khinh nữ.”
Hướng Đông Dương không nói gì, chỉ nắm tay cô cười.
Cô bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, ngượng ngùng mỉm cười, vặn thẳng người nhìn về phía trước.
Một hồi sau, nghe thấy anh nói: “Mệt không?”
“Vẫn ổn.”
Chợt nghĩ đến việc ban nãy đã gọi cho anh lúc quay chương trình, cô vội xin lỗi: “Không ngờ có sự sắp xếp này, trong kịch bản vốn dĩ không có.”
“Anh không để ý.” Anh khẽ cười, “Còn rất thú vị.
Nhưng nguy hiểm thật, xém chút không cứu được em.
May mà em đã nhắc một cái.”
“Còn nói nữa, anh cũng hay thật, đang quay chương trình đấy, thế mà anh nói cái gì hôn……”
Cô chợt dừng lại, thầm hận đã nhất thời hí hửng.
“Tóm lại, cảm ơn anh.”
Hướng Đông Dương không nói, chỉ khoác vai cô, đưa cô dựa vào người anh.
--
Lần đầu tiên Hướng Đông Dương đến nhà họ Dương là vào kì nghỉ mùng một tháng Năm năm Dương Lưu Thư mười chín tuổi.
Ấn tượng đầu tiên của bố mẹ Dương về Hướng Đông Dương vô cùng tốt, dù có hơn kém chín tuổi, cũng cảm thấy có thể chấp nhận.
Điều duy nhất họ lo lắng, cũng chỉ là vấn đề giàu quá không hợp nhau.
Song không ngăn nổi Dương Lưu Thư thích, ba câu thì hai câu rưỡi nói tốt cho anh, hai vị trưởng bối trong sự lo lắng, vẫn chúc phúc cho bọn họ.
Dẫu sao con gái mình vui là quan trọng nhất, tiếng tăm của người thanh niên Hướng Đông Dương này cũng không xấu, không phải loại quần là áo lượt không làm việc đàng hoàng, phong lưu phóng đãng.
Mấy năm nay tiếp xúc quan sát thì điều lo lắng duy nhất đó cũng đã không còn.
Hai vị trưởng bối nhà họ Dương đối với Hướng Đông Dương, gần như có thể nói là vừa lòng trăm phần trăm.
Lúc hai người nói chuyện riêng, cũng cảm thán rằng mất cái này, được cái khác, trời cao chung quy là công bằng, không cho Lưu Thư một nơi sinh ta tốt đẹp, nhưng lại cho cô một chốn về tốt như vậy.
Nhất là cơ duyên gặp nhau mà họ có nhiều năm trước, càng như một định mệnh.
Đến nhà, việc đầu tiên là ăn cơm.
Đều là người một nhà, lại đói bụng cả rồi, không cần hàn huyên khách sáo gì đó.
Dương Lưu Thư ăn ở nhà, luôn ăn nhiều hơn, nếu không bố mẹ Dương sẽ lại quở trách cô.
Trong lúc ăn, cô bỗng nhiên gắp một đũa ớt xanh vào bát Hướng Đông Dương, sau đó thì cắn đầu đũa cười trộm.
Mẹ vợ xót con rể, Hướng Đông Dương còn chưa phản ứng lại, mẹ Dương đã không ngồi yên được.
“Đừng chỉ toàn bắt nạt Đông Dương.
Mau, gắp về.”
Dương Lưu Thư bĩu môi, cắn đầu đũa, xoay tít nhìn anh: “Anh có muốn ăn hay không?”
Trong mắt Hướng Đông Dương vừa có sự bất lực, lại vừa có sự cưng chiều.
Hoàn toàn không cò kè mặc cả, trực tiếp gắp lên ăn.
Mẹ Dương ngăn không kịp, vội đứng dậy đi rót nước cho anh, bên cạnh đó còn quở trách con gái mình: “Con đứa nhỏ này, cứ ỷ vào Đông Dương nhường con.”
Dương Lưu Thư như làm ảo thuật lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ, nhét vào miệng Hướng Đông Dương.
“Không cay nữa chứ?”
Trên trán Hướng Đông Dương đã hơi hơi có mồ hôi, nhưng vẫn cười.
Bố mẹ Dương đều nhẹ nhàng thở ra: Hóa ra là hai thanh niên tán tỉnh lừa người.
Cơm nước xong, bố Dương nói chuyện với Hướng Đông Dương, mẹ Dương dọn dẹp bát đũa, thuận tiện kéo Dương Lưu Thư vào phòng bếp.
Mẹ Dương phụ trách việc rửa, Dương Lưu Thư phụ trách việc lau khô.
“Hai ngày nữa con sẽ phải nhập đoàn, Nguyên Đán sẽ không về được.”
Mẹ Dương rất phóng khoáng: “Không sao, mẹ sẽ ăn Tết cùng bố con.”
“Đợi mẹ với bố con nghỉ hưu cả rồi, hai người dọn đến, sống chung với bọn con.”
Bố Dương là giáo viên cấp ba, mẹ Dương là kế toán ở một đơn vị hành chính công, đều vẫn chưa đến tuổi nghỉ hưu.
Mẹ Dương vừa nghe liền từ chối: “Không cần, mẹ với bố con ở đây khá tốt, chung đụng với hai đứa làm gì?”
“Không ở chung được thì mua căn nhà khác.”
“Thế cũng không đi, đã ở đây cả đời, quen cả rồi.” Đưa một chiếc đĩa đã rửa sạch cho Dương Lưu Thư, “Con đừng chỉ lo lắng cho bố mẹ.
Chờ đến khi lớn tuổi rồi, không tự chăm lo được cho bản thân nữa, bố mẹ nhất định phải phiền con và Đông Dương.”
“Nói gì vậy ạ? Sao có thể gọi là phiền?” Dương Lưu Thư bĩu môi, lau khô đĩa bỏ vào tủ khử trùng, “Có người mẹ nào khách sáo với con gái như vậy sao? Không có mẹ và bố con, con có thể lớn lên như vậy?” Nói không chừng, con đã chết từ lâu rồi.
Trong tiếng nước chảy ào ào, mẹ Dương cười rất mãn nguyện.
“Biết hai đứa hiếu thảo rồi.
Lưu Thư, bố con bảo mẹ nói với con, bố mẹ không phải là loài người thấy gió cho là có mưa, những lời đồn đãi bên ngoài, bố mẹ không tin chút nào cả.
Bố mẹ tin Đông Dương.
Nó đối xử với con ra sao, bố mẹ rõ ràng rất.
Và cả bố mẹ Đông Dương, có thể dạy dỗ con cái tốt như vậy, bố mẹ không tin bọn họ là loại người phong kiến cổ hủ.”
Dương Lưu Thư rũ mắt, vẫn luôn mỉm cười: “Con biết rồi.
Hai người xót anh ấy.
Rốt cuộc ai mới là thân thích với hai người?”
“Đều là người thân.” Mẹ Dương dừng động tác trên tay lại, nghiêm túc nhìn Dương Lưu Thư, “Lưu Thư, con còn ít tuổi, nhưng Đông Dương cũng đã hơn ba mươi, về phía bố mẹ, nên kết hôn sinh con từ lâu rồi.
Người nhà nó nhất định cũng sốt ruột, con không thể ỷ vào Đông Dương thương con, chỉ nghĩ cho bản thân thoải mái.”
“Sao vậy kìa, con hiếm lắm mới về, liền trách con đúng không?” Cô tức giận nhìn mẹ Dương, “Con lại không lớn, sự nghiệp mới vừa khởi bước, giờ mà sinh con, ảnh hưởng lớn nhường nào.”
“Con có thể yêu đương cả đời mà không kết hôn sao?” Mẹ Dương trừng mắt nhìn cô một cái, lại rầm rầm tiếp tục rửa đĩa, “Hơn nữa với điều kiện của nhà Đông Dương, con mà sinh, sẽ bắt con tự chăm à? Mẹ nhìn ra được, Đông Dương rất thích trẻ con, con sinh một đứa, nó nhất định rất vui.”
“Mẹ! Nhà anh ấy chưa vội, hai người vội gì chứ?!” Cô đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Thấy Dương Lưu Thư sầm mặt, môi mẹ Dương giật giật, muốn nói gì đó, lại nuốt xuống.
Ngừng một lát, bà khẽ thở dài.
“Lưu Thư, con từ nhỏ cứ như vậy, nói hiểu chuyện, thì rất hiểu chuyện.
Nhưng khi cứng đầu, chín con trâu cũng không kéo được.
Làm người phải có giới hạn, không ai có nghĩa vụ bao dung cho con mọi lúc.” Lại đưa một cái đĩa đã rửa xong đến trước mặt Dương Lưu Thư, mẹ Dương nhẹ nhàng nói thêm một câu, “Cẩn thận Đông Dương lạnh lòng”
Ầm!
Chiếc đĩa rơi chia năm xẻ bảy trên mặt đất.
Mẹ con hai người nhìn nhau một cái, đều sững sờ.
Mẹ Dương đưa đến, tưởng rằng Dương Lưu Thư sẽ đón lấy, kết quả cô không đón được.
Bố Dương phía phòng khách hỏi “Làm sao vậy”.
Dương Lưu Thư vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất.
Có điều vẫn mất hồn mất vía, như thể mộng du.
Cổ tay của cô nhiên được nắm lấy.
“Có bị đứt tay không?”
Dương Lưu Thư hơi hồi hồn, lắc đầu.
Hướng Đông Dương vẫn không yên tâm, cẩn thận kiểm tra lại một lần, xác nhận không bị thương, mới ra hiệu cho cô đứng sang một bên.
“Để anh dọn cho.
Chú, có tờ báo bỏ đi nào không ạ, băng dính nữa.”
Dương Lưu Thư lùi sang một bên, nhìn Hướng Đông Dương nhận lấy báo và băng dính từ trong tay bố, nhặt mảnh sứ vỡ bỏ vào tờ báo, rồi lấy băng dính quấn lại.
Cô rất ít có cơ hội nhìn anh từ góc độ này, bởi vì sự chênh lệch về chiều cao, và cả vì mấy năm nay bọn họ cũng không thân mật -- hai năm trước đã từng rơi vào một cái thung lũng, sau đó cuối cùn cũng yên ổn trở lại, nhưng chung quy không trở lại được thời điểm tốt đẹp nhất.
Vì vậy, đây là lần đầu tiên Dương Lưu Thư phát hiện, Hướng Đông Dương vậy mà đã có tóc bạc rồi..