Bạn đang đọc Sau Xuyên Sách Tôi Thành Tỷ Tỷ Của Nam Chính – Chương 30: Tôi Không Phải Cô Ấy
Weibo hôm nay bị các loại tin nhắn spam làm cho sụp diễn đàn, đó là tin vui đầu tiên mà Vu Tịnh Nhã nhận được ngay trong buổi tối giáng sinh, khi cô vừa mới từ trường đại học trở về nhàNguyên nhân bạo không đâu xa lạ chính là bộ phim Thiếu nữ Thiên xà tộc được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên phát sóng.
Nam nữ chính đều là những hoa đán thịt tươi đang vô cùng ăn khách nên tất nhiên phim sẽ nhận được rất nhiều lượt quan tâm.
Vu Tịnh Nhã kém hơn một chút, nhưng nếu so với các nhân vật phụ hay tuyến quần chúng thì cô còn có vài tia hào quang lẻ tẻ rọi sángVài tia sáng kia có mặt cũng là nhờ sự tích mỹ nhân ở trường cấp ba truyền lại và những bức ảnh có hơn một nghìn lượt like của nguyên chủNgười theo dõi trong weibo đã tăng đến hơn năm nghìn người.
Vu Tịnh Nhã cuối cùng đã chính thức lọt vào danh sách những người [hơi] nổi tiếng rồiBộ phim mới phát sóng hai tập đầu, là nói về chuyện xưa và lần đầu gặp gỡ của hai nhân vật chính , còn A Yên mà cô đóng thì khoảng chừng đến tập hai mươi mới có mặt.
Sau đó lãnh cơm hộp ở tập ba mươi lămLại nói đến tình cảnh éo le của bản thân lúc này.
Ba mẹ, em trai hình như đều đã ra ngoài ăn mừng giáng sinh.
Chắc họ không biết hôm nay cô trở lại, vì chính bản thân Tịnh Nhã cũng quên mất gửi tin nhắn về nhàCô nghĩ mình sẽ gọi thức ăn bên ngoài về để tự chúc mừng bản thân.
Mà khoan, bây giờ chắc chẳng còn ai mở quán đâu nhỉ.
Dù gì cũng là dịp lễ quan trọng màCó lẽ cô nên ra ngoài ănÀ tất nhiên là đi một mình.
Cô chẳng có gan mà gọi Thi Hàm cùng đi đâu.
Dù sao thì tháng trước anh trai người ta cũng đã cấm hai người các cô giao du rồiTít tít…Một hồi vang chuông kèm theo đó là một tin nhắn.
Người gửi họ Tống, tên đầy đủ là Tống Quán HyCó rảnh không? Tôi với cậu cùng nhau ăn một bữaĂn một bữa?Vu Tịnh Nhã đoán mọi chuyện sẽ chẳng đơn giản như lời cậu ta nói đâuỪ, miệng cô linh thật.
Mới nói một câu mà linh thật rồi- Cô nói khi mở mắt ra cô đã ở trong thân xác của cô ấy? Đây là thế giới tiểu thuyết do một tác giả ở thế giới của cô viết…!Ôi fuck, mẹ nó cô đùa cái gì vậy?Tống Quán Hy nhếch môi cười nhạt, như thầm rủa cuộc sống cũng như đang giễu cợt lời nói của Mộc Di Ân.
Nhìn cái cách đập bàn tỏ ra khinh người khác của anh, mày liễu của Mộc Di Ân khẽ nhíu lại một cách không hài lòng- Tôn trọng người khác là điều cơ bản mà quân nhân đã được dạy đó Tống đội trưởng.
Sao, cậu tưởng tôi phí thời gian để đùa lắm à?Tống Quán Hy tin lời này không?Tất nhiên là anh tinKhí thế tự tin trầm ổn của một người từng trải bao sóng gió như này chẳng thể nào là Vu Tịnh Nhã.
Cậu hiểu cô ấy ơn ai hết.
Vu Tịnh Nhã kiêu ngạo từ trong xương tủy nhưng lại không bao giờ làm ra hành động gì tùy hứng.
Cô che đậy tính cách thật sự của mình bằng một sự lạnh nhạt, gần như là thờ ơ với mọi thứThế nhưng càng tin tưởng thì anh lại càng sợ hãi.
Người trước mặt bây giờ chẳng phải là người con gái mà anh thầm yêu từ thưở nên thiếu đến trưởng thành nữa, đây là một kẻ hoàn toàn khácCô ta tên Mộc Di Ân, là con gái trưởng của một thủ tướng quốc gia.
Tốt nghiệp trường quân đội, hoạt động hai mươi mấy năm ở một nơi tên Sài Thành.
Lí tưởng sống chính là ” Bảo Vệ Cho Tổ Quốc, Chiến Đấu Vì Nhân Dân”.
Dưới có một em trai tên Mộc Nhàn, và một em gái tự nuôi dưỡng tên Bạch Chỉ.
Sau này vì thực hiện nhiệm vụ truy bắt những tên thủ lĩnh Mafia mà hi sinh.
Hưởng dương chưa tròn ba mươi sáu tuổi.
Trước khi chết chưa từng yêu đương vì luôn bận rộn chiến đấu trên bàn cờ sinh tử.
Đây cũng nằm trong những điều khiến Mộc Di Ân tiếc nuối khá nhiều- Lời cô nói đều là sự thật sao…Người kia nặng nề nói, giọng anh không to mấy nhưng cũng đủ để cô nghe thấy.
Mộc Di Ân tinh tế nhận ra người này đang run rẩy.
Hốc mắt anh đỏ bừng, hoàn toàn là một vẻ yếu đuối.
Toàn thân anh không còn toát lên sự cao quý cấm dục, mang theo hương khói thần tiên như lúc diện quân phụcVu Tịnh Nhã chưa từng yêu đương, vì chưa từng yêu đương nên không hiểu cảm giác thất tình.
Vậy nên vì điều đó mà cô không thể nào đồng cảm hay sẻ chia điều gì với anh đượcCó thể là Tống Quán Hy đang khóc cho mối tình đầu, mối tình mà bản thân anh đã trao đi quá nhiều nhưng chưa kịp được đáp trả.
Cũng có thể là đau lòng vì sự ra đi của người đó.
Người con gái mà anh yêu sâu sắc, người mà khiến anh trở nên hèn mọn cầu xin trao cho mình một chút tình yêu…Anh, Tống Quán Hy đời này chưa từng hối hận vì đã gặp gỡ ” Vu Tịnh Nhã “Bờ vai anh run lên, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng đáng thương như một con thú nhỏCó người từng nói, những điều không có được lại càng khiến con người ta thèm khátThế nhưng…Đàn ông, phải chịu bao nhiêu đau lòng mới có thể để nước mắt rơi xuống như vậy chứ- Này, Tống Quán Hy, cậu là đàn ông mà khóc cái gì? Đàn ông nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, nghiêm với cấp dưới, cười với vợ hiền.
CẬU KHÓC CÁI GÌ?- Cô…!MẸ NÓ, CÔ CÓ BIẾT TÔI YÊU CÔ ẤY NHIỀU ĐẾN MỨC NÀO KHÔNG?Người đàn ông đẩy ngã ghế đứng lên, giọng đau đớn hét thẳng vào mặt cô gái- Tôi làm sao biết được tình cảm của cậu? Cậu tưởng tôi muốn xâm chiếm cơ thể người khác lắm à? Tôi cũng ăn năn lắm, tôi cũng xấu hổ với cô ấy lắm? CẬU CÓ BIẾT KHÔNG?Thời gian đầu đến đây, Vu Tịnh Nhã hầu như đều mất ngủ vào lúc nửa đêm.
Dù có biết tình tiết truyện hay không cô cũng không muốn cướp đi hào quang của Tô Thịnh Nam, càng không muốn nhập hồn vào thân xác nguyên chủĐêm nào cũng thế, đêm nào cô cũng nằm mơ thấy cô ấy hiện hồn về, gào khóc lên rằng ” Trả thân thể lại cho tôi, trả thân thể lại cho tôi Ô ô ô…”- Cậu nín đi, khóc cái quái gì? Tòo với cậu đi tìm thầy triệu hồnTrong quyển tiểu thuyết này Vu Tịnh Nhã nhớ mang máng có một vị đạo sĩ có thể nhìn thấy hồn ma.
Nếu tìm ra được linh hồn ” Vu Tịnh Nhã “, dù cho có phải trả giá bằng mạng sống Mộc Di Ân cũng bằng lòng trả lại thân xác cho người ta- Cô biết Cao đạo sĩ? Thế nhưng hắn hành tung bí ẩn, làm sao mà tìm được- Sao cậu nói nhiều quá vậy, không biết thì phải tìm.
Chứ chẳng lẽ ngồi rung đùi chờ sung rụng sao?Vu Tịnh Nhã khẩu thị tâm phi, cô không giỏi mấy trong chuyện an ủi người khác.
Có lẽ từng được nuôi dạy trong quân đội nên mặc dù cô khá ôn hòa, nhưng khi tức giận lại rất giống nữ hán tử.
Bảo vệ phụ nữ, sát cánh chiến đấu cùng đàn ông, đó là lí tưởng sống mà cô từng được dạy dỗ.
Vậy nên Mộc Di Ân rất ghét những nam nhân yếu đuối, mặc kệ là bất cứ lý do gì cô cũng nhìn không nỗiTống Quán HyBước ra ngoài là một kẻ vui vẻ, không bận tâm thị phi sự đời.
Về đến nhà rồi hãy trốn trong chăn khóc một mình..Tôi nhắc cho cậu một câu, nước mắt của đàn ông quý lắm, đừng để nó tùy tiện rơi như vậy…Nếu không kiềm chế được thì hãy ngửa đầu ra sau để nó chảy ngược vào timCậu biết không?Kể từ khoảnh khắc tôi ngã xuống vũng máu năm đó.
Tôi đã thề với bản thân, đời này chỉ cần là chuyện không quan trọng tôi nhất định sẽ không đánh rơi nước mắt của bản thânBinh tới tướng chặn, nước đến dựng đậpTôi…Lạc quan thế đấy…[…]Thuyền Mộc Di Ân và Tống Quán Hy sập.
Tống Quán Hy nhà ta không làm nam phụ đâu , anh ấy là nam chính của Vu Tịnh Nhã ” rồiBuồn, hôm nay thuyền Mộc Tống sụp, hôm trước thuyền Ai với Takeshi cũng sụp.