Bạn đang đọc Sau Xuyên Sách Tôi Thành Tỷ Tỷ Của Nam Chính – Chương 24: Vu Tử Tầm
Trời mùa đông, nhiệt độ ngày hôm nay xuống tới mười lăm độ, còn lạnh hơn ngày cô trở lại thành phố BNhiệt độ xuống gần đến mười độThành phố S lạnh hơn thành phố B.Thế nhưng ở đây đã lạnh muốn đòi mạng như vậy thì ở kia chẳng phải xứ sở băng tuyết sao?Vu Tịnh Nhã càng nghĩ càng rối, cô quyết định không nghĩ nữaNhìn sang bên đường thấy người kia đã sớm ăn mặc kín mít như cục bông đứng một chỗ, cô khẽ cười nhẹÂn, vẫn đáng yêu như lúc đầu vậyVu Tịnh Nhã nhìn kính chiếu hậu đánh xe qua làn đường bên kia, sau đó mở cửa xuống xe ôm người đang đứng vào lòng” Lạnh không? Sao không vào nhà đợi tôi tới rồi hẳn ra?”” Em sợ chị ở ngoài này chờ lâu sẽ lạnh”Giai Thi Hàm cười khanh khách, hai tay hai chân như con bạch tuộc quấn quanh người cô, môi hồng chúm chím khẽ hôn lên má côVu Tịnh Nhã sủng nịnh nhìn bé con, sau đó bế em lên đi về ghế phụ” Ăn sáng chưa?”Ngồi vào ghế lái Vu Tịnh Nhã chồm qua thắt dây an toàn cho con bé, sau đó nhỏ giọng hỏi thăm” Chưa, sau khi em tỉnh lại liền thay đồ đợi chị đó”Giai Thi Hàm kể lể, sau đó làm như bản thân rất đáng thương chu môi lên nức nởVu Tịnh Nhã bị cô chọc cho tâm mềm nhũn, ngước lên nhìn đến đồng hồMới bảy rưỡi, còn sớm chán…” Đi, chị mang em đi ăn bánh bao.
Chị biết ở thành phố này có quán bán bánh bao rất ngon”Giai Thi Hàm nghe thấy hai chữ bánh bao mặt liền biến sắc, chối bay biến” Không, hay là đi ăn món khác đi.
Em không muốn ăn bánh bao”Mỗi người đều có một câu chuyện xưa không muốn ai biếtGiai Thi Hàm cũng có!!!Câu chuyện này của cô bé có liên quan tới món bánh bao nàyNgày xưa lúc cô bé còn chưa quen Vu Tịnh Nhã, Giai Thi Hàm chơi rất thân với con trai út nhà họ Vu, Vu Tử TầmCậu nhóc này nghiền bánh bao, lúc nào gặp cũng cho cô bé một cái.
Có lần Giai Thi Hàm no quá từ chối lại bị cậu cưỡng ép nhét vào miệng.
Giai Thi Hàm rõ ràng không ăn thêm được nữa nhưng lại sợ cậu ta, cộng thêm một phần Giai Thi Hàm có tâm tư không nên có với Vu Tử Tầm, cô bé phải gượng ănSau đó?Sau đó đơn nhiên bị nghẹn nôn thốc nôn tháo raVu Tử Tầm bị dọa sợ mất mật, thầm nghĩ là do cô thích bánh bao tới mức ói.
Ngay lập tức chạy đi mua thêm một bao lớn đến ép cô ăn cho hếtBây giờ Giai Thi Hàm mỗi lần thấy bánh bao là một trận sởn tai gai óc, ớn từ trong trứng ớn raMối tình đầu chưa kịp thổ lộ lại bị bánh bao làm cho hoảng sợ chạy mất, Giai Thi Hàm kể từ đó khòng còn mặt mũi gặp lại cậu bạn mình thương thầmCũng may lúc đó cậu ta cũng ra nước ngoài học tập, bằng không Giai Thi Hàm sẽ ngượng chết mấtVu Tịnh Nhã thấy cô bé phản ứng lớn như vậy cũng không giận, chỉ lẳng lặng quay đầu xe đi đến tiệm bánh ngọt cô hầu ở phía Đông thành phốĐơn nhiên cô không biết câu chuyện xưa giữa hai người này.
Mà cho dù có biết cô cũng sẽ không xe vào, hay thậm chí là sẽ không đi tọc mạch chuyện của người khác” Chị này, Vu Tử Tầm cậu ấy khi nào trở về nước?”Vu Tử Tầm là con trai út nhà họ Vu.Không như Vu Mộc Duệ nổi loạn hay Vu Thiệu Huy ngoài lạnh trong nóng, cậu bé là một người rất ngoan ngoãn và lễ phépĐiển hình của hình mẫu em trai nhà người ta điển hình đóMấy năm trước chẳng hiểu cậu đã làm sai điều gì mà Vu ba ba tống cậu ra nước ngoài ở cùng ông bàĐến nay đã được hai, ba năm rồiNếu Vu Tử Tầm còn ở đây thì giờ này cậu cùng Thi Hàm sẽ là đôi thanh mai trúc mã rất xứng đôi đâu…” Chị cũng không biết, có lẽ là năm nhất cao trung đi”Giai Thi Hàm năm nay học sơ nhị.
Còn hai năm nữa mới tiến vào cao nhất** Cao nhất: Năm nhất cao trungHai năm, khoảng thời gian không ngắn cũng chả dài, nhưng chắc chắn là sẽ có rất nhiều điều thay đổi trong thời gian này”Này, mặt mũi sao lại bí xị thế kia.
Cười lên nào, hôm nay em đi chơi cùng chị đó”Vu Tịnh Nhã tiến vào bãi đậu xe của tiệm, nắn bóp khuôn mặt bánh bao của cô bé, cố chọc cho em vui”Dạ, em biết rồi”Thi Hàm cười hì hì, trở lại dáng vẻ vô tâm vô phế trước kiaVu Tịnh Nhã nhìn thấy cũng chỉ biết hở dài xoa đầu em, cô cũng cởi đai an toàn ra và xuống xeCửa tiệm này có hai tầng, lầu trên là lầu dành cho những vị khách cuồng anime và cosplay này nọCô cũng toan dẫn Thi Hàm lên nhưng em không muốn, Vu Tịnh Nhã đành dắt cô bé ra bàn ở tầng một ngồi.
Còn mình thì đi mua thức ăn cho cả haiDùng chân mà nghĩ cô cũng biết giữa hai đứa bé này có gian tìnhBất quá nếu em đã không muốn kể cô cũng sẽ không hỏi gì hết” Xin chào, quý khách dùng gì ạ?”Nhân viên thấy người tiến tới trước quầy là một mỹ nữ ý cười càng thêm tươi.
Nhưng nhìn mỹ nữ này trông quen nhỉ, là ai ta?” Xin chào, cho tôi hai ly ca cao nóng.
Lấy thêm mấy cái bánh kia nữa, cảm ơn”Vu Tịnh Nhã nói xong mở điện thoại ra dùng Wechat thanh toánViệc còn lại là của nhân viên nên cô đành tiến về chỗ ngồi của mìnhTrời còn sớm nên quán khá vắng khách.
Ít người nên tiếng nói cười nhỏ càng thêm nhỏ, rất yên tĩnh.