Đọc truyện Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu – Chương 83: Mão thượng [thượng]
Editor:Ngọc Nguyệt
Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, ánh vàng rực rỡ, phòng như sáng lên.
Hoa cỏ tươi mát theo gió lay động, hương thơm thoang thoảng.
Chiếc giường có màn màu trắng, trên bình phong là bạch y, hồng sam.
Trên giường, thân mình nho nhỏ nằm ngủ. Ngủ rất say, tối qua vừa bắt mấy con chuột xông vào, bị mất không ít thời gian.
Nam nhân đang ngủ say, mi run lên, sau đó mở mắt. Đồng tử màu tím có phần mê man. Sau đó nhìn thấy trời đã sáng muộn làm hắn thanh tỉnh không ít, đã trễ như vậy. Nhìn tiểu oa nhi Lãnh Loan Loan trong ngực, nỉ non:
“Sao tối hôm qua ta ngủ sâu như vậy?”
Tuấn mi nhíu càng sâu, hắn cảm thấy mình đã ngủ rất lâu. Đây là chuyện chưa từng xảy ra, hay là hắn bị người hạ dược?
Lãnh Loan Loan từ lúc Dạ Thần tỉnh lại cũng đã tỉnh nhưng không cử động. Thân mình nho nhỏ rúc vào lòng hắn, có chút tham luyến độ ấm cùng hơi thở quen thuộc. Đến khi nghe Dạ Thần thì thào tự nói, nàng cọ cọ.
“Cửu Nhi, nàng tỉnh rồi?” Dạ Thần cảm giác được Lãnh Loan Loan cử động, cúi đầu nhìn, quả nhiên là thấy cặp mắt sáng ngời kia mở to. Nàng vừa tỉnh ngủ, như ánh bình minh chiếu đến khuôn mặt nàng, thật đáng yêu, hắn nhịn không được sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng.
“Ừ.” Lãnh Loan Loan đầu trong ngực hắn cọ cọ, như con mèo nhỏ làm nũng. Dạ Thần cười khẽ, tuy rằng lúc thường Cửu Nhi ngạo mạn cùng bá đạo, cuồng vọng. Nhưng cũng có lúc nàng rất đáng yêu, tỷ như hiện tại.
Nghe được tiếng cười của Dạ Thần, Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, ngồi dậy.
“Thần, ngươi muốn biết tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Đôi mắt hắc bạch phân minh chống lại tử mâu của Dạ Thần, khóe môi khẽ nhếch, có chút thần bí.
Dạ Thần ngẩn ra, chẳng lẽ hắn ngủ say như vậy là do Cửu Nhi?
“Cửu Nhi, nàng hạ dược ta?” Hoài nghi nhìn nàng.
“Không phải hạ dược.” Lãnh Loan Loan bĩu môi, “Bất quá cũng không khác nhiều lắm.”
“Vì sao?” Dạ Thần giật mình, hắn biết Lãnh Loan Loan sẽ không hại hắn, chỉ là tò mò nguyên nhân.
“Vì có vài con chuột nhỏ đến đây.” Lãnh Loan Loan híp mắt, xẹt qua một tia ngoan độc.
“Chuột nhỏ?” Dạ Thần suy nghĩ liền hiểu được. Tử đồng lóe ra tia phức tạp, “Hắn phái người đến đây sao?” Nhanh như vậy đã thiếu kiên nhân rồi?
“Phải.” Lãnh Loan Loan gật đầu, “Vài con chuột nhỏ kia đến để mang Kỉ Thanh Ngữ.”
Dạ Thần nhẹ nhàng thở ra, thật may hắn không phải đến ám sát phụ hoàng. Bất quá tâm lập tức căng thẳng, lo lắng nhìn Lãnh Loan Loan:
“Cửu Nhi, nàng không sao chứ?”
“Chỉ là vài tiểu nhân vật, không cần ta động thủ.” Lãnh Loan Loan bộ dáng cuồng vọng.
“Vậy là tốt rồi.” Dạ Thần gật đầu, khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống. “Lần sau có việc, nàng không được một mình hành động.” Hắn là nam nhân, sao có thể để cho một oa nhi che chở? Huống chi việc này không liên quan đến Cửu Nhi, hắn không muốn nàng bị liên lụy.
“Được rồi.” Lãnh Loan Loan gật đầu, cũng biết lần sau hắn sẽ không dễ dàng để mình một mình giải quyết.
“Đi thôi, chuẩn bị rửa mặt chải đầu rồi ăn sáng đi.”
…..
Nhà trọ
Ánh nắng chiếu vào, gió thổi nhè nhẹ.
“Chủ tử, chủ tử.”
Lạc vương mới ra khỏi giường lại nghe giọng nói lo lắng của thị vệ bên ngoài. Vẻ mặt bất an, xảy ra chuyện gì?
“Vào đi.”
Cửa két một tiếng bị đẩy ra, khuôn mặt Ảnh lạnh lùng xẹt qua lo âu, làm cho Lạc vương càng cảm thấy mọi sự không tốt.
“Tham kiến chủ tử.”
“Được rồi, xảy ra chuyện gì?” Lạc vương khoát tay, không kiên nhấn hỏi.
“Hồi chủ tử, các huynh đệ vào cung đã trở lại. Nhưng…” Đôi mắt lạnh lùng xẹt qua tia khổ sở, những người huynh đệ đó cũng cùng hắn đi theo chủ tử nhiều năm như vậy.
“Nhưng cái gì?” Lạc vương cảm giác có chuyện xấu, “Bọn họ đâu?”
“Chủ tử, chỉ có Chanh y trở lại.” Ảnh nhớ tới người huynh đệ nằm trên giường, trong lòng phẫn hận. Hắn nhất định sẽ liều chết báo thù cho huynh đệ.
Lạc vương biết sự tình rất nghiêm trọng, lạnh lùng nói với hắn:
“Dẫn ta đi xem hắn.”
Nói xong, hắn lập tức đi ra ngoài. Ảnh cũng đi sau.
“Chủ tử.” Chanh y nhìn Lạc vương đứng cạnh giường, nhớ tới tình trạng của bản thân, hắn đã liều mạng từ hoàng cung quay trở lại quán trọ, hiện tại rất yếu.
“Không cần đã lễ, nằm xuống đi.” Lạc vương ngồi trên giường, đôi mắt thâm thúy lướt qua vết thương trên người Chanh y, bàn tay to nắm chặt lại. Chanh là một trong những người ám vệ mà hắn bồi dưỡng, năng lực, thân thủ không tầm thường, hiện tại lại chỉ còn Ảnh cùng Chanh, không thể nghi ngờ là chặt đứt một cánh tay của hắn. Nhưng rốt cuộc là ai, cư nhiên có thể giết bọn họ? Hắn chắc chắn không phải hoàng đế đã phát hiện hành tung của bọn họ, nếu là như thế, chỉ sợ hiện tại đã náo nhiệt một hồi, sao lại bình lặng như vậy.
“Tạ Vương gia.” Giọng nói cũng yếu.
Lạc vương sắc mặt ngưng trọng, phân phó với Ảnh:
“Ảnh, đi thỉnh đại phu.”
“Vâng.”
Sau khi Ảnh rời đi, Lạc vương nhìn Chanh y:
“Chanh y, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bọn họ đâu?” Nếu không bị người trong cung phát hiện, sao lại chỉ còn một người bị thương trở về?