Đọc truyện Sau Trọng Sinh Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối – Chương 127: Trả Thù
Hoàng đế hỏi lặp đi lặp lại mấy lần, lúc này mới thực sự xác định Thái tử không hề có ý muốn cưới Hà cửu nương.
Chúng thần cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Không phải đều nói Thái tử cùng vị biểu muội này có mối quan hệ thân thiết từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm sao? Cho dù không phải là tình đầu ý hợp như thế, nhưng thu vào Đông cung làm phi cũng đâu có mất mát gì?
Nhưng mà bọn họ cũng chỉ dám phỏng đoán ở trong lòng chút thôi, không dám xen vào chuyện riêng tư của hắn.
Vị Thái tử này cũng không giống như vị phế Thái tử của tiên đế kia, trong tay không có thực quyền gì, tính tình lại quá mềm mỏng, người khác có thể tùy tiện cầm nắm.
Thái tử không muốn nạp trắc thất, Hoàng đế cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ cười nói:
– Chuyện nữ nhi tình trường, thôi thì tuỳ các ngươi.
Uất Trì Việt nhíu nhíu mày lại, Hoàng đế nói như vậy, giống như là bọn hắn đang vì chuyện gì đó mà đang giận dỗi nhau vậy.
Lúc hắn chưa hiểu rõ tâm ý của mình thì cũng thôi, nhưng bây giờ đã thông suốt rồi, hắn không muốn có bất kỳ dây dưa gì với Hà Uyển Huệ nữa.
Hắn đã làm tổn thương trái tim của tiểu Hoàn, cũng làm hại tới khuê dự của biểu muội.
Hắn cân nhắc nói:
– Thánh nhân nói đùa rồi.
Biểu muội Hà gia coi nhi tử như huynh trưởng, nhi tử cũng chỉ coi nàng như muội muội trong nhà.
Nếu có chỗ nào ngoài lễ nghĩa khiến Thánh nhân hiểu lầm, nhi tử xin được nhận tội.
Cái này hơi giống trợn mắt nói lời bịa đặt.
Từ lúc Hà cửu nương chưa từ hôn thỉnh thoảng vẫn hay chạy vào trong cung, Hà gia cũng tùy ý để cho nữ nhi đi.
Những người sáng suốt đều hiểu rõ bọn hắn muốn leo lên cái cây to Đông cung này.
Nhưng mà loại chuyện này luôn làm ảnh hưởng tới danh dự của nữ tử rất nhiều, Thái tử dốc hết sức ôm hết trách nhiệm về mình, cũng coi như đã giữ thể diện cho tiểu nương tử rồi.
Uất Trì Việt cũng cảm thấy có chút áy náy với biểu muội.
Chỉ trách hắn tỉnh ngộ quá muộn, lúc trước đối với biểu muội luôn mang thái độ lấp lửng không rõ ràng, gieo cho biểu muội hi vọng nên mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay.
Không cần biết biểu muội muốn gả cho hắn với mục đích gì, nhưng hắn cự tuyệt hôn sự trước mặt cả đám quan lại, vẫn là làm tổn hại đến thanh danh của nàng.
Đều do lúc trước cần quyết đoán mà không chịu quyết đoán, bây giờ còn khiến cho tiểu Hoàn buồn lòng.
Nhớ tới Thái tử phi, Uất Trì Việt liền bắt đầu tâm hoảng ý loạn.
Đối với một bàn đầy cao lương mĩ vị cũng không muốn ăn nữa, chỉ muốn lập tức trở về Đông cung.
Nhưng hôm nay là Hoàng đế đích thân mở tiệc đón gió tẩy trần cho hắn, vừa nãy ở chính điện hắn đã không cho phụ thân mặt mũi, bây giờ muốn rời bàn sớm cũng không dễ dàng, chỉ có thể nhẫn nại ngồi chịu trận.
Buổi tiệc kéo dài cho tới giờ Hợi* mới kết thúc.
*21h đến 23h.
Uất Trì Việt đã uống không ít rượu.
Lúc từ Tuyên Chính điện đi ra, bước chân đã có chút loạng choạng, giống như đang đi trên mây.
Một tiểu thái giám vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn:
– Tối nay điện hạ nghỉ lại Tây Nội ạ?
Hôm nay còn chưa kịp đi thỉnh an Hoàng hậu, cũng chưa đi vấn an Hiền phi.
Sáng sớm ngày mai lại phải vào cung, đi tới đi lui cực kì vô vị.
Uất Trì Việt chém đinh chặt sắt nói:
– Hồi Đông cung.
Dứt lời lập tức leo lên liễn xa.
Liễn xa ra khỏi Tuyên Chính điện, vừa mới đi được mấy bước, Uất Trì Việt nhìn thoáng thấy ở bên đường có hai nữ tử ăn mặc theo phong cách của cung nhân.
Một người cầm đèn, hình như là người trong cung của Hiền phi, người còn lại rõ ràng chính là Hà Uyển Huệ.
Uất Trì Việt xém chút cho là bản thân say rượu hoa mắt.
Hắn dụ dụi hai mắt, nhìn kỹ lại thì đúng thật là biểu muội.
Hắn chần chờ trong giây lát, rồi sai người dừng liễn.
Nàng không ngại trang điểm thành cung nhân, đêm hôm khuya khoắt đứng ở ngoài cửa Tuyên Chính điện chờ hắn, nhất định là đã biết chuyện hắn từ chối hôm sự, muốn hỏi cho ra lẽ.
Chuyện của bọn hắn sớm muộn gì cũng phải kết thúc, nhân cơ hội này nói rõ ràng một lần luôn cũng tốt.
Hà Uyển Huệ thấy Thái tử hạ liễn, hai mắt lập tức sáng lên, hi vọng vừa bị dập tắt đã bùng cháy trở lại.
Nàng chậm rãi tiến lên, nhẹ giọng kêu một tiếng “biểu huynh”, ngữ điệu đau buồn thảm thiết, giống như trút xuống bao nhiêu nỗi nhớ vô tận.
Theo tiếng gọi khẽ khàng ấy, hai dòng nước mắt cũng lập tức tuôn rơi.
Hà Uyển Huệ cùng Thẩm Nghi Thu chính là trái ngược như vậy, có ba phần tình ý nhưng thể hiện ra phải tới mười phần.
Nhưng mà dù sao cũng là biểu muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thấy nàng khổ sở, hắn cũng có chút áy náy.
Bên ngoài Tuyên Chính điện người đến người đi, thỉnh thoảng có vị quan lại say khướt được cung nhân thái giám dìu đi qua.
Uất Trì Việt nhíu nhíu mày:
– Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, muội theo ta tới đây.
Thái giám bên cạnh hắn không biết nên đi theo hay là né tránh, thấy Thái tử không lên tiếng đuổi mình đi, nên vẫn tiếp tục đi theo.
Uất Trì Việt dẫn Hà Uyển Huệ tới một chỗ cung thất tương đối yên tĩnh bên ngoài, lúc này mới nói:
– Chuyện vừa nãy bên trong Tuyên Chính điện, muội đã biết rồi?
Hà Uyển Huệ ngẩng mặt lên, đèn gió chiếu tới, trên mặt mũi đều tràn ngập nước mắt trong suốt.
Nàng thút thít nói:
– Biểu huynh, a Huệ có chỗ nào không tốt…!Biểu huynh vì sao…!vì sao lại chán ghét vứt bỏ a Huệ?
Uất Trì Việt nói:
– Cô xin Thánh nhân thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, không phải vì ngươi không tốt, càng không thể nói là vì chán ghét nên mới vứt bỏ.
Cô chỉ coi ngươi giống như muội muội, không hề có ý cưới ngươi làm trắc phi.
Hà Uyển Huệ trợn to hai mắt, nước mắt lại đong đầy hai hốc mắt, chóp mũi ửng đỏ, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.
Bộ dáng hoa lê đái vũ* này của nàng khiến cho người nào nhìn vào cũng cảm thấy thương tiếc, nhưng Uất Trì Việt chỉ một lòng muốn nói rõ cho xong rồi trở về thỉnh tội với tiểu Hoàn của hắn, làm gì có tâm tư mà thưởng thức.
* Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp.
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi – Dương Ngọc Hoàn.
Được biết từ Trường hận ca – bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn-Dương Quý phi của Bạch Cư Dị.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Hà Uyển Huệ thấy hắn thờ ơ, lại càng khóc dữ dội hơn:
– Biểu huynh còn nói không phải vì chán ghét mà vứt bỏ a Huệ…!Ngay cả biểu huynh cũng không cần a Huệ nữa sao…!
Uất Trì Việt cố nhẫn nại tính tình giải thích cho nàng hiểu:
– Cô không cưới ngươi, nhưng vẫn là biểu huynh của ngươi.
Nếu ngươi có chuyện gì khó khăn, cô đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hà Uyển Huệ nói:
– Lúc trước biểu huynh nói a Huệ có hôm ước mang theo, không nên qua lại thân thiết với biểu huynh.
A Huệ tưởng thật nên đã hủy việc hôn sự với Kỳ gia rồi, thế mà bây giờ biểu huynh lại nói như thế…
Uất Trì Việt nghĩ lại một chút, hình như hắn cũng chưa từng hứa hẹn sẽ cưới Hà Uyển Huệ, nhưng lúc vừa trọng sinh lại thì xác thực là có ý nghĩ này, nên cũng không thể nói là oan uổng được.
Hắn áy náy nói:
– Cô chưa từng nói rõ với ngươi, khiến ngươi hiểu lầm, là lỗi của cô.
Hà Uyển Huệ thấy hắn thà tình nguyện xin lỗi cũng không chịu mở miệng nhận sai, lại càng trở nên tức giận:
– A Huệ phải gánh chịu tai tiếng bất nghĩa để hủy hôn với Kỳ công tử.
Bây giờ Kỳ công tử khỏi hẳn rồi, lẽ ra a Huệ có thể nối lại tình xưa với hắn, nhưng ta lại không làm vậy.
Bây giờ toàn thành Trường An đều đang chế nhạo ta rồi đấy, biểu huynh có biết không?
Lúc nãy ở Tuyên Chính điện Uất Trì Việt cũng mới biết chuyện hai nhà từ hôn, cũng không biết Kỳ thập nhị lang đã khỏi bệnh, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Kỳ gia dòng dõi cao sang, Kỳ thập nhị lang tài đức vẹn toàn, cùng Hà Uyển Huệ quen biết từ thuở nhỏ, đối với nàng cũng toàn tâm toàn ý, nếu nàng gả vào Kỳ gia thì sẽ được làm chính thê.
Trước khi Kỳ thập nhị bị bệnh nặng, cũng chưa từng thấy biểu muội có bất mãn gì với hôn sự này.
Bây giờ hắn khỏi hẳn, lại nguyện ý muốn nối lại tiền duyên, nàng hoàn toàn không có lý do gì để từ chối cả.
Đời trước, hắn luôn nghĩ Hà Uyển Huệ vẫn là biểu muội hồn nhiên ngây thơ của lúc nhỏ.
Nhưng mà từ khi trùng sinh lại đến nay, hắn bởi vì Thẩm Nghi Thu nên đã biết nhìn người phải bằng cả trái tim, nhận ra con người ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Ngay cả biểu muội cũng không hề đơn thuần như những gì hắn đã nghĩ.
Cái câu “vốn có thể nối lại tình xưa” vô cùng mập mờ nước đôi, giống như đang muốn tăng giá trị của bản thân lên vậy.
Uất Trì Việt cũng không vạch trần nàng, chỉ là nói:
– Lấy gia thế cùng tướng mạo của ngươi, tìm được một mối hôn sự tốt không hề khó.
Ngươi nên tìm một người thực sự tôn trọng và yêu thương mình, chứ không phải là ở nơi này lãng phí thời gian với cô, lại hao tổn tinh thần.
Hà Uyển Huệ cắn cắn môi dưới:
– Toàn thành Trường An đều đã biết a Huệ vì biểu huynh mà hủy bỏ việc hôn sự, còn có ai sẽ nguyện ý cưới ta nữa? Biểu huynh hình như không biết rồi, trong thành Trường An đã nổi lên lời đồn, nói a Huệ có mệnh khắc chồng, nói Kỳ công tử bị bệnh nặng chính là do ta khắc hắn, sau khi hủy hôn lại lập tức khỏi bệnh…!Chắc là biểu huynh cũng ghét bỏ a Huệ có số mệnh không tốt, sợ a Huệ làm biểu huynh xui xẻo?
Uất Trì Việt nhớ tới lúc trước tiểu Hoàn bị người ta nói “khắc cả gia đình”, trên mặt lập tức nổi lên một tầng sương lạnh:
– Cái gọi là hình phạt khắc thân nhân chỉ là mấy lời nói vô căn cứ của mấy người thôn phu thiếu hiểu biết!
Hà Uyển Huệ mắt rớm lệ nói:
– Biểu huynh nói thì đơn giản nhẹ nhàng lắm, nhưng nữ tử mà đã truyền ra loại thanh danh như thế, nếu sau này nhà chồng có gì đó không may mắn, sẽ đổ hết tội lên đầu a Huệ…
Uất Trì Việt nói:
– Như vậy thì không gả cũng được, cô không tin nam tử trên đời này đều là những kẻ ngu si đần độn như vậy, đến một người có học thức hiểu lý lẽ cũng không tìm ra.
Hà Uyển Huệ nhất thời nghẹn lời, không biết phản bác như thế nào, lại càng khóc ác liệt hơn:
– Nhưng bọn hắn đều không phải biểu huynh, trong lòng a Huệ chỉ có một mình biểu huynh thôi.
Ánh mắt Uất Trì Việt đong đầy nhu tình, cười lắc đầu:
– Cửu nương, ngươi không hề biết như thế nào là yêu thích một người.
Hà Uyển Huệ chưa bao giờ thấy qua ánh mắt dịu dàng như nước này của hắn, không khỏi khẽ giật mình, đáy mắt lập tức lướt qua một tia tàn khốc:
– Nói như vậy thì, biểu huynh tìm được người mình yêu rồi sao? Là Thái tử phi nương nương?
Uất Trì Việt chỉ lặng im không đáp.
Tình cảm của hắn cùng tiểu Hoàn như trân bảo được giấu tận sâu dưới đáy lòng, không thể dễ dàng cho người khác thấy.
Hắn chỉ nói:
– Thời gian không còn sớm nữa, cô muốn về Đông cung.
Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi.
Lại nói với cung nhân đi cùng Hà Uyển Huệ:
– Đưa Hà nương tử về Phi Sương điện đi.
Dứt lời liền xoay người đi về phía liễn xa đang đậu ở cửa cung, cũng không quay đầu lại.
Hà Uyển Huệ đuổi theo hai bước, khẽ cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Biểu huynh đã không cần a Huệ thì a Huệ cũng không si mê quấn quýt lấy người nữa, thế nhưng mà có mấy lời, a Huệ không thể không nói.
Nàng ngừng một chút lại nói:
– Biểu huynh yêu Thái tử phi nương nương, nhưng nương nương đối xử với biểu huynh như thế nào? Hôm nay lúc ở Phi Sương điện nghe tin bệ hạ hàng chỉ tứ hôn, nàng còn chẳng thèm để ý nữa kìa!
Uất Trì Việt dừng bước chân, quay đầu lại, lạnh lùng nói:
– Đây là chuyện của chúng ta.
Hà Uyển Huệ bị cơn ghen ghét làm cho đầu óc choáng váng, không những không chịu im miệng, ngược lại càng gào to hơn:
– Biểu huynh nói a Huệ không biết cái gì gọi là tình yêu, ừ đứng vậy.
A Huệ chỉ biết là, nếu thật sự ái mộ một người, biết hắn muốn nạp thiếp, tuyệt đối không thể nào thờ ơ không quan tâm như vậy!
Một trận gió mát thổi qua, khiến cho váy áo của nàng bay phấp phới.
Lời nói của nàng giống như mũi tên tẩm độc:
– Trong lòng Thẩm thất nương không hề có huynh.
Biểu huynh à, thật đáng thương cho người làm Thái tử cao quý như huynh.
Vì nàng mà nhất quyết không nạp thiếp thất, vì nàng mà không tiếc cô phụ một tấm chân tình của ta.
Kết quả lại là yêu nhầm người!
Uất Trì Việt không quay đầu lại, ba chân bốn cẳng đi tới trước liễn xa.
Hà Uyển Huệ nhìn bóng lưng hoảng hốt của hắn, trong lòng có chút thoải mái.
Nàng bình tĩnh đứng thêm một lát, mãi cho tới khi liễn xa của Thái tử biến mất ở một góc tường chỗ ngã rẽ, lúc này mới lạnh lùng nói với cung nhân của Phi Sương điện:
– Đi thôi.
Trở lại Phi Sương điện, cung nhân vừa vén màn cửa lên, Hiền phi đã vội vàng chạy từ trong phòng ra, giữ chặt tay của cháu gái:
– Tam lang nói thế nào?
Hà Uyển Huệ rũ mắt xuống, cắn cắn môi dưới, khẽ lắc đầu.
Hiền phi thở dài, lông mày nhíu lại thành một đường:
– Nữ tử kia đúng là giống với a nương nàng như đúc, chỉ sợ đúng thật là hồ ly tinh đầu thai, đem Tam lang mê hoặc tới thần hồn điên đảo…
Hà Uyển Huệ nghe dì lặp đi lặp lại lý do thoái thác cũ rích, đã sớm ngán đến tận cổ, nhưng cũng không dám lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, chỉ nói:
– Dì, bây giờ phải làm thế nào mới được đây?
Quách hiền phi kéo tay tay cháu gái ngồi xuống, chống cằm, vẻ mặt buồn bã nói:
– Tam lang từ nhỏ đã có chủ kiến, bây giờ đến cả ý chỉ của Thánh nhân hắn còn không để ý thì ta cũng chẳng còn biện pháp nào khác.
Hà Uyển Huệ khó có thể tin mà nâng mắt lên, thậm chí còn quên cả khóc:
– Ngay cả dì cũng mặc kệ a Huệ rồi sao? Dì nói chỉ cần hủy việc hôn sự với Kỳ gia…
Quách hiền phi có chút khó chịu:
– Ngươi đây là đang trách dì sao? Lúc trước ta nói chỉ cần lui việc hôn nhân với Kỳ gia, ta sẽ đi tìm Thánh nhân ban chỉ.
Ta có nuốt lời không?
Ngừng một chút lại tiếp:
– Bây giờ là Tam lang không muốn cưới, cái này sao có thể trách ta được.
Bà nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cháu gái, có chút không đành lòng, cảm thấy mình nói hơi nặng lời, liền hạ giọng nói:
– Việc đã tới nước này, cũng chỉ có thể bỏ đi mà thôi.
Ngươi yên tâm, dì nhất định sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự thật tốt.
Hà Uyển Huệ nhịn không được nói:
– Mối hôn sự cực tốt lúc đầu đã lui rồi, còn có thể tìm tìm được nhà nào tốt hơn Kỳ thập nhị lang chứ?
Quách hiền phi trợn tròn hai mắt:
– A Huệ, ngươi nói như vậy cũng thật là không biết tốt xấu.
Nếu ngươi không đi từ hôn thì Kỳ thập nhị lang cũng sẽ không đi Lạc Dương, không đi Lạc Dương thì cũng không gặp được thần y, bệnh cũng không thể khỏi được.
Nếu còn chưa từ hôn, lúc này hắn còn đang nằm ở trên giường bệnh đấy…
Lời đồn “khắc chồng” của Hà Cửu nương trong thành còn chưa truyền đến tai bà, nhưng bà vừa nói tới chỗ này, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên.
Kỳ thập nhị lang vừa hủy hôn với cháu gái xong liền có được may mắn lớn, chẳng lẽ…
Bà không dám nghĩ tiếp, vừa nghĩ tới việc bản thân tự mình đi xin thánh chỉ tứ hôn là lại thấy sợ hãi vô cùng.
Cháu gái dù có thân thiết, nhưng làm sao bằng được con trai mình dứt ruột đẻ ra? Bên nào nặng bên nào nhẹ chỉ cần nhìn qua là đã biết.
Nghĩ đến đây, bà chém đinh chặt sắt nói:
– Được rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, việc hôn sự dì sẽ thay ngươi từ từ tìm kiếm.
Sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, ngươi ở trong cung khó tránh khỏi sẽ bị người ta chế giễu.
Ngày mai ngươi cứ trở về nhà ở bên mẫu thân đi, có tin ta sẽ sai người tới nhà truyền lời.
Quách hiền phi thất thần, tâm tư đều viết hết lên trên mặt.
Hà Uyển Huệ nhìn bà, giống y hệt như một quyển sách bằng phẳng trống rỗng, liếc mắt một cái đã biết được hết tâm tư của bà.
Trong lòng nàng rét run, đây chính là người mà nàng gọi là thân nhân.
Bản thân chăm chỉ hầu hạ phụng dưỡng bà chẳng khác gì đứa tỳ nữ, kết quả thế nào? Chẳng phải vẫn bỏ rơi nàng như cái giày cũ sao?
Càng đáng hận hơn chính là Uất Trì Việt, có mới nới cũ, vứt bỏ tình cảm bao nhiêu năm của bọn họ, cự tuyệt hôn sự ngay trước mặt một đám quan đại thần, không chút nào để ý tới mặt mũi của nàng.
Nàng nhìn môi dì vẫn đang không ngừng mấp máy, cũng lười nhác nghe xem bà đang nói cái gì, lạnh lùng đánh gãy lời bà:
– Dì nghỉ ngơi sớm đi, Cửu nương xin phép cáo lui.
Quách hiền phi mới nói được nửa câu đã bị nàng ngắt lời, cảm thấy rất khó chịu, nhưng thấy nàng không níu kéo nữa, trong lòng cũng buông được khối đá xuống, gật đầu nói:
– Đi đi.
Hà Uyển Huệ đang muốn lui ra, Quách hiền phi lại gọi nàng lại:
– Cửu nương chờ chút.
Hà Uyển Huệ dừng bước.
Quách hiền phi đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm, mở hộp của hồi môn, chọn tới chọn lui rồi lấy một đôi trâm hoa bằng vàng khảm ngọc cùng một cây trâm cài tóc bằng thủy tinh có hình trăng khuyết ra, nhét vào trong tay nàng:
– Cầm lấy đi.
Mấy hôm trước dì có làm thêm vài bộ quần áo mới, ngày mai ngươi xuất cung thì tới đây chọn mấy món.
Hà Uyển Huệ trong lòng cười lạnh.
Chỉ dùng chút trâm cài với y phục mà muốn đuổi nàng đi?
Hận thù trong lòng nàng bắt đầu bùng lên dữ dội, nàng chỉ muốn chà đạp tất cả những người đã coi thường nàng, sỉ nhục nàng, rồi giẫm nát họ dưới lòng bàn chân.
Trên mặt nàng không có biểu hiện gì, vẫn ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ:
– Đa tạ dì.
Quách hiền phi không để ý chút nào:
– Dì nhà mình, còn khách sáo làm gì.
Buổi trưa hôm sau, Hà Uyển Huệ từ biệt dì, mang theo hai hòm xiểng lớn ra khỏi Phi Sương điện.
Đi đến chỗ rẽ, nàng dừng bước lại, nói với tiểu thái giám đang đưa tiễn:
– Trung quý nhân, lần này ta xuất cung, không biết lần sau khi nào mới trở lại.
Bây giờ ta muốn đi tới hồ Thái Dịch ngắm hoa sen một chút, không biết Trung quý nhân có thể dừng bước không?
Tiểu thái giám kia lộ vẻ khó xử:
– Hà nương tử, việc này chỉ sợ là không hợp với quy củ.
Chưa nói hôm nay Thánh nhân đang ở Lân Đức điện, nếu như đụng phải…
Hà Uyển Huệ vội vàng nhét một túi bạc vào trong tay hắn.
Tiểu thái giám vừa ước lượng liền biết bên trong phải đến nửa kí vàng, nhất thời mừng rỡ khôn xiết.
Thẩm nghĩ Hà nương tử là cháu gái của Hiền phi, trước mặt Hoàng đế cũng rất được yêu thích, xưa nay cũng hay lui tới ngự hoa viên, hẳn là sẽ không gây ra phiền phức lớn gì được, liền gật đầu nói:
– Hà nương tử phải đi nhanh về nhanh nhé, chớ để người làm hạ nhân như nô phải khó xử…
Hà Uyển Huệ nói:
– Trung quý nhân yên tâm.
Nói xong lập tức đi về phía ngự hoa viên.
Hoàng đế lúc này đang ở Lân Đức điện cùng nhóm phi tần nghe hát ăn uống tiệc rượu, chợt nghe thấy từ nơi xa truyền đến tiếng tỳ bà vô cùng quen thuộc, hình như là nhạc khúc “oán ca hành” ông sáng tác cho Hà cửu nương lúc ở Hoa Thanh cung.
Tiếng tỳ bà ai oán động lòng người, như những giọt nước mắt trong veo rơi xuống mặt hồ.
Ông vội vàng ra lệnh cho các nhạc công lui ra, bước nhanh đi ra bên ngoài lâu, dựa vào lan can trông về phía xa.
Quả nhiên, có một nữ tử mặc váy lụa mỏng màu nhạt, tay ôm tỳ bà đang ngồi bên bờ Thái Dịch.
Chỉ cần nhìn lướt qua bóng dáng thướt tha yêu kiều kia thôi cũng đủ để khiến lòng người nóng lên.
…
Tiểu thái giám của Phi Sương điện rướn cổ lên đợi nửa ngày, thẳng đến khi bị Quách hiền phi đuổi ra khỏi cung, hắn cũng không gặp lại được nương tử Hà gia..