Sau Trọng Sinh Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 106: Thượng Tị


Đọc truyện Sau Trọng Sinh Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối – Chương 106: Thượng Tị


Lý ma ma lấy lại tinh thần, buông Thẩm Nghi Thu ra:
– Nương nương thứ tội, dân phụ quên mất quy củ.
Dứt lời hướng hai người hành lễ:
– Dân phụ Lý thị, bái kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương.
Thẩm Nghi Thu vội vàng kéo bà đứng dậy:
– Ma ma đừng đa lễ.
Uất Trì Việt nói với Thẩm Nghi Thu:
– Tạ thứ sử còn đang chờ ta, ta đi đằng trước trước.

Nàng ở lại nơi này nghỉ ngơi, bữa tối ta sẽ sai người đem tới.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Thiếp cung tiễn điện hạ.
Uất Trì Việt cười một tiếng:
– Ta chỉ đi một lát thôi, không cần lưu luyến không rời như thế.
Thẩm Nghi Thu không thể làm gì, người này đúng là đến chết cũng không chịu thay đổi, vừa có cơ hội là lại dùng miệng lưỡi chiếm chút tiện nghi.

Một khắc trước nàng cơ hồ còn cảm động tới rơi nước mắt, một khắc sau liền bị hắn làm cho dở khóc dở cười.
Nghĩ đi nghĩ lại, mặc dù hắn lớn hơn trước tuổi, nhưng suy cho cùng cũng chỉ mới mười tám tuổi thôi, tâm trí còn trẻ con cũng không có gì lạ.
Mặc dù Thái tử nói không cần tiễn, nhưng Thẩm Nghi Thu vẫn đưa hắn ra tới ngoài viện.
Hai người đứng bên dưới hành lang, Thẩm Nghi Thu thấp giọng nói:
– Đa tạ điện hạ.
Uất Trì Việt nhíu nhíu mày, thản nhiên như không nói:
– Chỉ là tiện tay mà thôi, cũng không cần phải cảm ơn tới lui như vậy đâu.
Thẩm Nghi Thu biết hắn lúc nào cũng trưng ra cái bộ dáng nhẹ nhàng như không, nên cũng không chọc thủng hắn, chỉ mím môi cười nhạt:
– Cho dù như thế nào cũng cảm ơn điện hạ.
Dứt lời trịnh trọng chỉnh đốn lại trang phục, nghiêm túc hành lễ.
Trông nội tâm nàng hiểu rõ, Thái tử nói rất nhẹ nhàng, nhưng tìm được người cũng không hề dễ dàng.
Đời trước nhũ mẫu bị Thẩm lão phu nhân trục xuất khỏi phủ.

Về sau nàng có sai người điều tra nghe ngóng, thậm chí còn nhờ cữu phụ lúc đó đang đảm nhiệm chức vụ ở Hộ bộ giúp đỡ.

Thế nhưng tới chết nàng cũng chưa tìm ra được tung tích của nhũ mẫu.
Đang bước đi trên hành lang bò đầy dây của cây nho, Uất Trì Việt dừng bước, xoay người lại, đôi môi chạm nhẹ trên trán của Thái tử phi, rất tự nhiên nắm lấy tay nàng:
– Chốc nữa ta sẽ trở về với nàng, đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây.
Dừng một chút, tiến gần đến tai nàng thấp giọng nói:
– Đừng nóng vội quá, phu quân đi một chút sẽ về ngay.
Thẩm Nghi Thu đỏ bừng mặt, lập tức rút tay ra, uốn gối, xoay người rời đi.
Tiếng nam nhân cười khẽ ở phía sau được gió thổi bay tới, nàng nghiến chặt hàm răng, vô thức mỉm cười theo.
Từ lúc hai người ngang nhiên ở chung một chỗ tại phủ thứ sử Khánh Châu, Thái tử không chút do dự lột luôn tấm màn che này xuống, công khai chung sống thân mật với “tiểu nam sủng” của mình.
Một đám quan viên cách đây không lâu mới được trông thấy tác phong sát phạt quyết đoán của Thái tử điện hạ, lúc này đối với việc riêng của hắn nào dám xen vào.

Chỉ cần hai người đứng chung một chỗ, mọi người xung quanh sẽ tự giác biến thành người mù.
Thẩm Nghi Thu trở lại trong viện, cùng nhũ mẫu ngồi ở sảnh đường.
Lý ma ma vẫn không đè nén được sự kích động trong lòng, một bên vừa lau nước mắt vừa nói:
– Nô tỳ nằm mơ cũng không nghĩ tới, đời này còn có cơ hội được gặp lại Thái tử phi nương nương một lần.

Thẩm Nghi Thu kéo tay Lý ma ma, mắt cũng ươn ướt:
– Mấy năm nay ma ma đã đi đâu?
Lý ma ma nói:
– Năm đó đi ra khỏi Thẩm phủ, nô tỳ trở về Linh Châu.

Không bao lâu thì trượng phu mất, nô tỳ liền sửa lại tên họ, làm việc cho một hộ thương nhân Khang quốc.

Sau đó nữ nhi của người gia chủ kia gả về Khang quốc, nô tỳ cũng đi cùng nàng, bao nhiêu năm nay vẫn luôn ở ngoài biên giới.
– Lúc trước người của Thái tử điện hạ tìm đến, nô tỳ thực sự rất kinh ngạc.

Lúc đầu nô tỳ muốn đi theo vị Trung quý nhân kia về Trường An, nhưng đi đến nửa đường thì biết được điện hạ cùng nương tử muốn tới Linh Châu cho nên chuyển hướng quay về, cuối cùng tới sớm hơn nương tử hơn một tháng.
Thẩm Nghi Thu bừng tỉnh đại ngộ, thì ra bà đã sớm rời khỏi Đại Yến, bảo sao nàng tìm khắp nơi cũng không thấy.
Trong lòng nàng lập tức trở nên ấm áp.

Nhất định là Uất Trì Việt đã nghe được chuyện hồi nhỏ của nàng ở đâu đó, từ lúc đó bắt đầu âm thầm sai người tìm kiếm hỏi thăm.
Hai người lại kể về những chuyện mình đã trải qua sau khi chia tay, Thẩm Nghi Thu nói:
– Khi đó thực sự là xin lỗi ma ma.
Lý ma ma nói:
– Khi đó nương nương mới bao nhiêu tuổi, chỉ là một tiểu cô nương nhỏ xíu, thì có thể làm gì được chứ? Ma ma không phải là nô bộc của Thẩm gia, lão phu nhân đuổi nô tỳ đi nô tỳ cũng phải nghe.

Nô tỳ chỉ là không yên lòng tiểu nương vừa mới trở về Trường An, không quen nhà cửa…
Bà vỗ vỗ trán:
– Xem trí nhớ của nô tỳ này, luôn quên đổi cách xưng hô.

Cứ nghĩ nương tử còn nhỏ nên quen miệng gọi tiểu nương tử, xin nương nương đừng ngạc nhiên.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Ma ma không cần khách khí, cứ xưng hô giống như trước đây là được.

Lý ma ma cười nói:
– Vậy cũng không được.

Tiểu nương tử bây giờ đã được gả cho lang quân như ý rồi, không thể nào suốt ngày gọi tiểu nương tử, tiểu nương tử được.
Thẩm Nghi Thu cụp mắt xuống:
– Ma ma đừng cười nhạo ta.
Lý ma ma nói:
– Có gì đâu mà ngượng ngùng chứ.

Ma ma là người từng trải, nhìn qua liền biết Thái tử điện hạ là thực lòng thực dạ đối xử chân thành với nương tử đó.
Bà ngẩng đầu nhìn xà nhà cùng cây cột:
– Ta nghe vị Trung quý nhân kia nói, điện hạ đã tốn rất nhiều công sức để trùng tu lại tòa viện lạc này.

Hắn tìm kiếm nhóm thợ thủ công xây dựng năm đó, lại trăm phương ngàn kế tìm mấy vật liệu trang trí giống năm xưa, nên bây giờ mới có thể giống y như đúc với năm đó.
– Lại nghe vị Trung quý nhân kia nói, thời điểm điện hạ sai người sửa sang lại tòa viện lạc này, hắn cũng không biết bản thân sẽ đem nương tử tới Linh Châu, càng không nghĩ sẽ nói cho nương tử biết.

Điện hạ chỉ bảo rằng, muốn làm cho nương tử một căn nhà.

Trong lòng Thẩm Nghi Thu như có một cỗ ấm áp chảy xuôi, dần dần lan vào đáy mắt.
Lý ma ma dừng một chút nói:
– Nếu lang quân với nương tử nhà chúng ta ở dưới suối vàng có biết, chắc chắn cũng rất vui mừng.
Nói đến đây, cả hai người đều ảm đạm.
Im lặng một lúc, Thẩm Nghi Thu nắm chặt lấy tay của nhũ mẫu:
– Ma ma có thể trở về, ta thật sự rất vui mừng.

Đúng rồi, Tố Nga còn chưa biết ma ma ở chỗ này đâu, chốc nữa khi thấy ma ma, đảm bảo sẽ bị dọa cho giật nảy mình.

Đang nói chuyện, cửa sân kêu lên cọt kẹt một tiếng rồi mở ra.
Tố Nga cùng mấy vị cung nhân, thái giám ôm một bọc hành lý, tráp gỗ đi vào trong viện.

Nàng vừa nhìn thấy cảnh tượng trong viện, liền hét lên một tiếng “aaa”.
Đợi tới khi nhìn thấy cả Lý ma ma, trong lòng càng thêm vui buồn lẫn lộn, vừa khóc vừa cười.
Ba người lại cùng nhau hàn huyên một hồi, sau đó hạ nhân của phủ thứ sử đưa bữa tối đến, chủ tớ ba người liền ngồi ngay tại trong viện dùng bữa tối.
Tới giờ Tuất*, Uất Trì Việt cũng trở về trong viện.
* Giờ Tuất từ ​​19 giờ đến 21 giờ.
Thẩm Nghi Thu đứng dưới hiên nghênh đón, tiếp nhận áo lông cừu từ trong tay hắn:
– Sao điện hạ trở về sớm thế?
Trên người Uất Trì Việt mang theo mùi rượu nhàn nhạt:
– Cô không có liên nhẫn xã giao với bọn họ, chưa nói sáng mai còn phải dậy từ sáng sớm nữa.
Thẩm Nghi Thu nghe thấy hai chữ “dậy sớm”, thần sắc không khỏi khẩn trương lên.

Uất Trì Việt vuốt ve gò má nàng một cái:
– Mới nghe tới sáng sớm đã sợ thành như vậy rồi.

Yên tâm, không bắt nàng tập võ đâu.

Ngày mai là Thượng tị*, ta đưa nàng vào thành chơi.

* THƯỢNG TỊ 上巳: là một tiết truyền thống cổ xưa của Trung Quốc, tục gọi là “Tam nguyệt tam” 三月三.

Tiết này từ đời Hán về trước ấn định vào ngày Tị của thượng tuần tháng ba, về sau cố định vào ngày mồng 3 tháng 3 theo lịch nhà Hạ.

Tiết Thượng Tị cũng là ngày “phất hễ” 祓禊, tức ngày “xuân dục” 春浴 (tắm vào mùa xuân), nội dung chủ yếu là: “phất” 祓 tức loại bỏ tật bệnh, làm trong sạch thân tâm; “hễ” 禊 là tu chỉnh, tịnh thân.

Tập tục tắm xuân ngày Thượng Tị bắt nguồn từ lễ “phất hễ” bên bờ sông từ thời Chu, về sau do triều đình chủ trì, triều đình phái nữ vu 女巫 lo giữ việc này, trở thành ngày nghỉ của quan lại.

Từ đời Tống về sau, lí học thịnh hành, lễ giáo đi đến chỗ nghiêm ngặt, phong tục ở tiết Thượng Tị dần suy vi trong văn hoá người Hán.
Thẩm Nghi Thu nghe xong lời này, âm thầm thở phào một hơi:
– Sẽ không làm chậm trễ hành trình chứ?
Uất Trì Việt nói:
– Mấy ngày trước bôn ba trên sa mạc, người ngựa đều mệt mỏi không chịu nổi, ở đây nghỉ ngơi một hai ngày cũng vừa vặn hợp lý.

Dừng một chút, lại nhướng mày, lời lẽ chính nghĩa nói:
– Chẳng lẽ cô lại là người lợi dụng việc công để làm việc riêng?
Thẩm Nghi Thu mỉm cười:
– Đúng, đúng.

Điện hạ anh minh thần võ, lời điện hạ nói đều đúng cả.
Uất Trì Việt liền xông tới cù nách nàng, hai người vừa cười đùa vừa tiến vào phòng ngủ.
Đây là viện tử mà phụ mẫu Thẩm Nghi Thu đã từng ở qua, Uất Trì Việt không dám ở nơi này “ôn lại bài tập” của giáo sư Ngọc Hoàng, chỉ chạm vào môi nàng một chút giống như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức rời đi.
Tắm rửa thay quần áo xong xuôi, hai người nằm ở trên giường.

Một ngày hôm nay của Thẩm Nghi Thu vui buồn lẫn lộn, đã thấy buồn ngủ từ lâu, chỉ chốc lát sau đã chìm vào mộng đẹp.
Uất Trì Việt nằm nghiêng người sang, nhẹ nhàng đưa tay ôm nàng vào trong ngực, dùng ánh mắt si mê mà miêu tả lại khuôn mặt của nàng.
Ánh nến yếu ớt bị màn lụa khẽ quét qua một lần, như lời nỉ non ôn nhu của tình nhân.
Thái tử im lặng nhìn hồi lâu, không biết tại sao lại không buồn ngủ.
Hắn rón rén vén góc chăn lên, khoác áo bước xuống giường rồi đẩy cửa đi vào trong đình.
Đêm lạnh như nước, trăng lạnh như sương.
Uất Trì Việt túm chặt áo lông cừu, ngồi xuống bên cạnh giếng nước hình bát giác, mượn ánh sáng leo lét của ngọn đèn chập chờn mà nhìn xung quanh đình viện.

Sân chỉ có một lối vào, một gian phòng ngủ, đồ vật được cất giữ trong một gian sương phòng riêng, ba mặt có hành lang bao bọc, dưới cửa trồng vài khóm trúc nhỏ cùng cỏ huyên*.

Ngôi nhà nho nhỏ vừa nhìn qua một lần là thấy hết tất cả, gần như muốn khen cũng chẳng có gì để khen.
* Thời cổ, cỏ huyên còn được dùng để đại diện cho người mẹ, người phụ nữ trong gia đình; cây xuân là người cha, cỏ huyên là người mẹ.

Cỏ huyên thường được trồng ở căn phòng phía Bắc, theo quy định thời xưa, phía Bắc là nơi ở của phụ nữ trong nhà.
Nếu đổi lại là trước kia, hắn nhất định sẽ không hiểu vì sao, Thẩm tam lang thân là thứ sử một châu, tại sao chính viện to rộng thoải mái không chịu ở, lại muốn chen chúc ở tiểu viện chật chội nhỏ hẹp này.
Nhưng hôm nay, hắn có thể hiểu được tâm trạng của nhạc phụ rồi.
Nếu không phải sinh ra trong gia đình đế vương, có thể có một thế giới nhỏ sinh động thế này, cùng chung sống với tiểu Hoàn, sinh một bầy hài tử, nuôi một Nhật tương quân nữa…
Hắn bị suy nghĩ này của bản thân làm cho giật mình, cười tự giễu một tiếng, đứng dậy xoay người trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Uất Trì Việt đánh thức Thẩm Nghi Thu:
– Dậy đi tiểu Hoàn, chúng ta đi dạo ở chợ bên bờ sông đi.
Thẩm Nghi Thu dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn ra hướng bên ngoài rèm cửa, chỉ thấy trong phòng vẫn là một mảnh tối đen, không khỏi buồn bực:
– Phiên chợ bên sông không có mở sớm như vậy…
Uất Trì Việt bế nàng từ trong chăn ra, dùng áo khoác của mình quấn kín người nàng, đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của nàng:
– Nếu nàng còn không nhanh, tí nữa Ngũ lang tỉnh lại, nhất định sẽ càn quấy đòi đi theo.
Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười:
– Vậy cho hắn đi cùng là được.
Uất Trì Việt chém đinh chặt sắt nói:
– Không được, mang theo hắn thì chúng ta làm sao đi chơi được.
Rửa mặt xong, hai người cải trang mặc lại trang phục sĩ tử đi thi hồi mới tới Khánh Châu vào.

Giả thất, Giả bát cùng Thiệu Trạch với mấy tên thân vệ giả làm người hầu, một đoàn người cứ thế đi ra khỏi viện tử.
Tới ngoại viện, người hầu đánh xe ngựa chạy tới.

Uất Trì Việt vén màn xe lên, một chân vừa mới bước lên xe, liền phát hiện ở một góc vắng vẻ trong toa xe có một bóng đen đang ngồi.
Cái bóng kia động đậy, ngáp một cái, uể oải nói:
– A huynh, a tẩu.

Các người tới rồi? Ngũ lang đợi mọi người đã lâu…
Mặt Uất Trì Việt tối sầm:
– Sao ngươi lại ở chỗ này?
Uất Trì ngũ lang nói:
– Hôm nay là Thượng tị, ta biết nhất định a huynh sẽ dùng trăm phương ngàn kế để thoát khỏi ta, huynh cùng a tẩu hai người sẽ ra ngoài vui chơi sung sướng.


Hừ, nghĩ hay thật! Vì vậy từ lúc trời còn chưa sáng ta đã tới trong xe này chờ các người rồi.
Uất Trì Việt thẹn quá hóa giận, đang muốn ném hắn ra khỏi xe, Thẩm Nghi Thu lại nói:
– Điện hạ để Ngũ lang đi cùng chúng ta đi, thêm người thêm vui.
Không đợi Thái tử nói gì thêm, Uất Trì Uyên đã kêu lên:
– A tẩu thật tốt, a tẩu đúng là Bồ tát sống, ta đã sớm biết trong nhà này a tẩu là người quyết định mà.

Đại ân đại đức của a tẩu, Ngũ lang không thể báo đáp.

Nguyện đời sau kết cỏ ngậm vành để báo…
Lời còn chưa dứt, cái trán đã bị a huynh Thái tử của hắn búng một cái.

Hắn bị đau, liền kêu lên mấy tiếng “ai da, ai da”.
Uất Trì Việt không còn cách nào, chỉ có thể mang theo con người phiền phức vướng víu này lên đường cùng.
Đoàn người đi tới bờ sông Ninh, mặt trời vừa nhô lên khỏi mặt nước.

Ánh bình minh phản chiếu dưới dòng sông tỏa ra ánh sáng lung linh, xán lạn như gấm.
Theo phong tục Ninh Châu, mỗi khi tới gần Thượng tị, thương nhân ở trong thành sẽ tới hai bên bờ sông để dựng lán, lều trại lên làm thành cửa hàng, rất nhiều gian hàng lộng lẫy sặc sỡ cứ san sát nối tiếp nhau.

Lại có người chơi trội, thuê hẳn một con thuyền ở trên bến đò.

Họ chuẩn bị trà rượu hoa quả cùng đồ ăn, sau đó làm thành một quán trà, quán rượu ngay trên dòng sông.
Các lều trại cùng thuyền ghe liên tục nối tiếp nhau hơn mười dặm liền, cả thành xa gần đều biết đến phiên trợ bên sông.
Lúc bọn hắn đến thì thời gian vẫn còn sớm, đám thương nhân vẫn đang bận rộn dựng lều treo màn lên.
Một đoàn người dạo bước dọc theo bờ sông, làn gió thanh thuần trộn lẫn với chút mùi tanh nhàn nhạt của nước rót thẳng vào phổi.
Uất Trì Uyên đột nhiên cau mày, hít hít mũi một cái, hai mắt bỗng chốc sáng lên:
– Bánh nướng!
Hắn vừa nói xong lời này, tất cả mọi người cũng phân biệt ra được từ trong mùi của gió lạnh có một cỗ mùi thơm ấm áp.

Là mùi của bánh nướng cùng thịt dê trộn lẫn lại với nhau.
Uất Trì Việt liếc hắn một chút:
– Cái mũi còn thính hơn so với Nhật tương quân của cô.
Nói vậy nhưng cũng không nhịn được mà động dậy ngón trỏ.

Mặc dù trước khi ra cửa đã dùng xong đồ ăn sáng, nhưng vừa mới sáng ra cũng chả có khẩu vị gì, chỉ mới ăn được nửa bát cháo.

Lúc này mới cảm thấy đói bụng.
Một đoàn người lần theo mùi thơm của bánh, tìm được một chiếc thuyền hoa, quả nhiên gặp được một người Túc Đặc đang nướng bánh ở đuôi thuyền, bên cạnh còn có một nữ nhân người Hồ đang nấu trà hoa.

Nhìn thấy mấy người mặt mày hớn hở, sáng sớm đã được khai trương, đúng là điều tốt lành vô cùng lớn.
Mấy người gọi hai đĩa bánh cùng mấy ấm trà hoa, bảo chủ cửa hàng cắt bánh thành những lát nhỏ, rồi leo lên thuyền, ngồi vây quanh lại một chỗ, vừa uống trà ăn bánh, vừa nhìn cảnh tượng nhộn nhịp bận rộn bên bờ sông.
Mặt trời dần dần lên cao, đám lái buôn đã dọn xong hàng hóa.

Người trong thành cũng bắt đầu đổ dồn về sát mép nước.

Trong lúc nhất thời, hai bên bờ sông Ninh huyên náo ồn ào tiếng người nói ngựa hí, xen lẫn với tiếng nhạc hỗn độn.

Vô cùng náo nhiệt.
Uất Trì Việt buông chén trà đã thấy đáy xuống, nói với Thẩm Nghi Thu:
– Chúng ta đi dạo chút đi.
Uất Trì Uyên cũng không kịp chờ đợi mà đứng thẳng người lên, chỉ vào một chỗ ở bên bờ bên kia nói:
– Bên đó có sân khấu kìa, chúng ta đi xem họ diễn xiếc đi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.