Đọc truyện Sầu Triền Miên – Chương 50: Lại lần nữa chìm đắm trong bể tình
Ngoài cửa sổ, sắc trời càng ngày càng sáng, Sở Tiêu Lăng đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn nhắm hai mắt, lẳng lặng nằm trong ngực Lưu Vân Lạc Kỳ, nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập của hắn, cảm thụ hết sự ấm áp, còn có mùi xạ hương riêng biệt, trong đầu không ngừng tua lại những sự việc phát sinh tối qua. Không nghĩ đến, chính mình vẫn là không vững lòng được, lại một lần nữa bị lạc trong bể tình,so với lúc trước còn sâu đậm hơn!
Không thể hoài nghi, kỹ thuật khiêu khích trêu chọc của hắn quả thật thành thục, bất quá nàng rất rõ ràng, với nghị lực cùng quyết tâm của mình,có thể đứng vững trước sự mê hoặc không phải là điều hoàn toàn không có khả năng!
Rõ ràng không hề muốn cùng hắn dây dưa, không hề muốn quay lại, nhưng bây giờ, vẫn là không thể khống chế bản thân rơi vào lưới tình, rốt cuộc là vì sao?
Cảm động ư? Bởi vì trong khoảng thời gian này hắn đã trả giá ư? Hay chính mình đã quên mất trước kia hắn đã gây ra bao nhiêu thương tổn cùng thống khổ với bản thân?
Không sai, gần đây biểu hiện của hắn rất tốt, làm cho người khác cảm động, nhưng, điều này vẫn chưa đủ để quên hết những đau khổ trong nội tâm,chưa đủ để chữa lành những vết thương khắc sâu chua xót?
Còn có, hắn hiện tại đã là vua của một nước, uy chấn thiên hạ, so với ba năm trước đây càng thêm sức quyến rũ, được nhiều nữ nhân ưu ái cùng mến mộ. Liệu mình có thể chịu được việc hắn chia sẻ tình cảm với phần đông nữ nhân khác?
Có không thích ứng việc hắn trêu đùa cùng ba ngàn mỹ nhân trong hậu cung? Đến lúc đó, có thể hay không lại ngã vào vực sâu, bị thương tích đầy mình? Nữu Nữu thì sao? Có nên đem chân tướng nói cho hắn biết? Khi hắn biết được Nữu Nữu kỳ thật chính là thân sinh cốt nhục của mình, thì sẽ như thế nào? Cao hứng, kinh hỉ, kinh ngạc, hoặc là hoài nghi, sinh giận?
Hắn đối với Nữu Nữu yêu thương cùng sủng nịch không thể nghi ngờ, nhưng đó là khi hắn nghĩ rằng hai người không có thân thuộc gì . Nếu hắn biết được Nữu Nữu chính là dã chủng năm đó hắn cố ý muốn trừ đi, hắn còn có thể tiếp tục yêu thương Nữu Nữu không? Hoặc là sinh ra chán ghét thống hận, thậm chí. . . . . .
Vừa nghĩ tới việc hắn có thể bởi vì hoài nghi đối với Nữu Nữu mà làm ra bất cứ thương tổn gì, Sở Tiêu Lăng trong lòng tức khắc xông lên một cỗ đau đớn khó có thể hình dung .
Cho nên, thông minh một chút…, chính mình hẳn là nên đúng lúc bứt ra, bảo toàn tâm tư bình tĩnh, nhưng Sở Tiêu Lăng cũng hiểu rõ ràng, trải qua tối hôm qua, sự tình đã lệch khỏi quỹ đạo, chỉ sợ ngay cả hắn, cũng không chịu dễ dàng buông tay.
Sở Tiêu Lăng buồn khổ trầm tư một lúc, Lưu Vân Lạc Kỳ cũng chậm rãi tỉnh lại, đầu tiên hình ảnh đêm qua tốt đẹp hiện về. Tối hôm qua thấy thái độ của nàng có vẻ tốt, đành thử một lần, ai ngờ nàng có thể tiếp nhận chính mình!
Toàn bộ quá trình cho dù đều là do chính mình chủ động, khiêu khích dụ dỗ nàng, nhưng hắn rất rõ ràng, một đêm triền miên đều là phát ra từ nội tâm của nàng, có thể nói linh nhục kết hợp.
Nàng đã vui vẻ tiếp nhận chính mình. Còn tưởng rằng việc sám hối tha lỗi còn sẽ rất dài, không thể tưởng được nhanh như vậy liền như ý nguyện, chính mình thật sự muốn cảm ơn trời đất tạ tổ tông, người nên cảm tạ nhất, hẳn là nàng!
Nghĩ xong, Lưu Vân Lạc Kỳ định thần lại, tầm mắt nhìn đến người yêu trong lòng, ấm áp cái lưỡi kìm lòng không đậu ở trên vành tai nàng nhẹ nhàng cắn xuống.
Tức thời mang đến cho Sở Tiêu Lăng một cỗ tê dại, nhưng nàng vẫn như cũ đóng chặt đôi mắt, cũng không dám thở gấp, thân thể cũng không nhúc nhích. Không biết như thế nào, nàng bỗng nhiên không muốn đối mặt với hắn.
Cảm giác được nàng đã tỉnh lại, Lạc Kỳ tà ác rục rịch trỗi dậy, nhấc đầu theo vành tai nàng trợt xuống đến chiếc cổ trơn bóng, bàn tay to còn chiếm hữu trước ngực nàng .
Sở Tiêu Lăng lại là một trận run run, vốn muốn tiếp tục chịu đựng, nhưng hắn càng ngày càng tùy ý, rất nhanh liền lại lần nữa khuấy động lên tình triều của nàng, làm nàng rốt cuộc không cách nào nhịn thêm nữa, mở mắt, đối với hắn làm ra quát mắng, ai ngờ khi nhìn thấy hắn lại, lộ vẻ hờn dỗi:
“Hoàng thượng, đừng làm rộn!”
Lưu Vân Lạc Kỳ ngón tay ở trên cái miệng nhỏ nhắn của nàng hơi cong lên nhẹ nhàng một chút, khêu gợi tiếng nói từ trong miệng hắn truyền ra:
“Được, trẫm không làm khó, trẫm sẽ yêu thương nàng, mãi mãi yêu nàng!”
Sở Tiêu Lăng làm sao nghe không ra ý của hắn tại ngôn ngoại! Không khỏi càng thêm xấu hổ:
“Ta là thật lòng!”
“Trẫm cũng là thật lòng, loại sự tình này đương nhiên phải chăm chỉ a!”
Lưu Vân Lạc Kỳ bày ra một bộ mặt nghiêm túc, tầm mắt hứng thú cùng tà mị lại bán đứng hắn không hề đứng đắn.
Sở Tiêu Lăng nhếch đôi môi anh đào, ảo não trừng mắt liếc hắn một cái, vô cùng phiền muộn nói:
“Thực xin lỗi, ta hiện tại trong lòng đang rất rối loạn, hãy im lặng một chút!”
Rốt cục, Lưu Vân Lạc Kỳ cũng dừng tay lại, hắn biết đại khái, nàng đang suy nghĩ điều gì, đang phiền não việc gì.
Nhìn nàng, khuôn mặt đang tràn đầy ưu sầu buồn rầu, còn có đôi lông mày gắt gao chau lên, hắn cảm thấy đau lòng nói không nên lời, vừa nhẹ vỗ về đôi lông mày của nàng, vừa trìu mến nói:
“Lăng Lăng, đừng như vậy, trẫm thích nhìn thấy nàng khoái hoạt cao hứng vui vẻ!”
Lăng Lăng! Đây là tân xưng hô mà tối hôm qua khi hoan ái hắn đặt cho mình, so với cách gọi nha đầu, so với tên Sở Tiêu Lăng vô cùng thân thiết hơn nhiều.
Lúc ấy hắn còn bá đạo nói, đây là độc quyền của mình, chỉ mình hắn có thể như vậy xưng hô với chính mình.
Thấy nàng vẫn như cũ trầm mặc, Lưu Vân Lạc Kỳ ôm chặt nàng, lại một lần nữa cam đoan:
“Trẫm hứa với nàng, những thương tổn trước kia tuyệt đối sẽ không tái phạm, những ngày tiếp theo hãy giao hết cho trẫm đi,có được không?”
Biết được hắn đã đoán ra trong lòng của mình suy nghĩ gì, Sở Tiêu Lăng bất giác sững sờ, nhưng trong lòng buồn khổ còn không chút giảm bớt.
Những ngày tiếp theo giao cho hắn? Nhiều nữ nhân đến như vậy, nếu người người đều đem giao hết cho hắn, hắn sẽ còn chú ý hết sao? Bản tính con người, đều là ích kỷ, đặc biệt đối với tình yêu, chính mình, cũng không ngoại lệ.
Dù sao, nữ nhân nào không muốn trong lòng nam nhân mình yêu chỉ có chính mình? Sở Tiêu Lăng càng im lặng, Lưu Vân Lạc Kỳ nội tâm càng thêm sợ hãi. Thật vất vả mới lấy lại được hạnh phúc, hắn không cho phép có bất kỳ lầm lỗi nào! Đầu óc xoay chuyển nhanh, hắn đau khổ suy nghĩ, rốt cục nghĩ ra một cách có thể tạm thời tiêu trừ việc buồn rầu của nàng.
Phương pháp xử lí – chính là, dẫn dắt nàng lại lần nữa đi vào thế giới dục vọng, làm nàng quên hết mọi thứ, tiếp tục đắm chìm trong trầm luân!
Cấp bách, hắn lặng lẽ hôn khắp toàn thân nàng.Đúng như hắn mong muốn, Sở Tiêu Lăng rất nhanh bừng tỉnh, theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra.
Lưu Vân Lạc Kỳ đương nhiên không đồng ý, còn cố ý tăng thêm lực đạo của ngón tay .
Sở Tiêu Lăng chỉ cảm thấy trong cơ thể một trận hư không, nàng cắn môi, một hồi, nhưng vẫn kìm lòng không đậu hướng tới sát hắn.
Lưu Vân Lạc Kỳ trong đáy mắt hiện lên một tia vừa lòng cùng thắng lợi cười, khi nàng còn không kịp phản ứng, đã xâm nhập vào bên trong thân thể của nàng, còn hỏi:
“Lăng Lăng, thích trẫm như vậy yêu nàng sao?”
“Vui. . . . . . Thích. . . . . .”
Sở Tiêu Lăng suy nghĩ hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, ngay cả mình nói ra những câu gì cũng không hiểu .
“Vậy đáp ứng với trẫm, về sau không bao giờ được miên man suy nghĩ nữa, một lần nữa yêu trẫm, để trẫm cho nàng hạnh phúc có được không?”
“Ừ”
Nàng đôi mắt mờ ảo, ý loạn tình mê, ý thức mơ hồ, hơi thở của hắn cùng từng động tác làm nàng quên hết tất thảy, lại một lần nữa không thể điều khiển tự động trầm luân. . . . . .
Trải qua việc Lưu Vân Lạc Kỳ trăm phương ngàn kế giăng bẫy, Sở Tiêu Lăng cuối cùng vẫn là khó thoát khỏi lưới tình, mở rộng cửa lòng, hoàn toàn rơi vào bể tình, vứt bỏ hết thảy, tận tình đi hưởng thụ sự yêu thương của hắn.
Đoán chừng đã mất đi mà tìm được lại, Lưu Vân Lạc Kỳ hiện ra trước nay chưa có cẩn thận cùng ôn nhu, ban ngày cùng nàng một tấc cũng không rời, ban đêm lại cùng nàng triền miên không ngớt, mây mưa thất thường.
Hôm nay buổi sáng, như bình thường, hắn và Sở Tiêu Lăng cùng nhau rời biệt uyển, đi xem qua các nạn dân .
Bất quá, dọc đường qua khu chợ thì hắn bỗng nhiên sai người đình chỉ xe ngựa, dắt Sở Tiêu Lăng đi vào một tiệm châu báu.
Cửa hàng lão bản tuy rằng không biết Lưu Vân Lạc Kỳ có thân phận là gì, nhưng nhìn thấy hắn một thân hoa phục, khí chất cao nhã, liền biết phi phú tức quý(không phú cũng quý, ý chỉ người giàu), lập tức đầy mặt tươi cười chiêu đãi:
“Vị công tử này chắc là tặng quà cho tôn phu nhân đi cùng? Bổn điếm châu báu vật phẩm trang sức giai chúc thượng thừa, công tử mời theo xem, tùy tiện chọn!”
Đối với hắn khen tặng lấy lòng, Lưu Vân Lạc Kỳ không để ý tới, sáng ngời hữu thần đôi mắt dọc theo trong điếm nhanh chóng nhìn quét một lượt, cuối cùng, chỉ vào một cây trâm cài đầu tinh mỹ rất khác biệt, đạm mạc nói:
“Lấy cái này cho ta xem!”
“Được, công tử xin chờ một chút!”
Cửa hàng lão bản mắt nhỏ sáng ngời, vội vàng từ trong tủ lấy ra cây trâm cài đầu, đưa đến trước mặt Lưu Vân Lạc Kỳ .
Lưu Vân Lạc Kỳ tiếp nhận, đầu tiên là đánh giá xem xét, lập tức cầm lấy cắm vào trên tóc của Sở Tiêu Lăng, đôi mắt đen lộ ra vẻ hài lòng .
Cửa hàng lão bản cũng nhân cơ hội ca ngợi
“Công tử quả nhiên có mắt nhìn! Này cây trâm cài đầu hình hoa Lăng, chẳng những tinh xảo, thợ khéo cẩn thận, hơn nữa chất liệu gỗ nhất đẳng, có thể nói trời sinh vì tôn phu nhân mà tạo ra!”
Lưu Vân Lạc Kỳ bĩu môi, chứa đựng một chút khinh thường.
Không sai, thợ khéo cây trâm cũng sắc sảo, nhưng so sánh với trong cung ngự phẩm, vẫn như cũ kém hơn một bậc.
Hắn nhìn thấy cây trâm cài đầu phía trước nổi bật đóa hoa lăng này nên mới chọn thôi!
Sở Tiêu Lăng, cũng chậm rãi đứng ở trước gương bắt đầu đánh giá. “Như thế nào, thích không?”
Sở Tiêu Lăng không nói, trên mặt biểu lộ ngọt ngào đã cho biết đáp án của nàng.
Này, có thể nói hắn tặng cho mình lễ vật đầu tiên!
Tựa hồ đoán được nàng đang suy nghĩ gì, Lưu Vân Lạc Kỳ tuấn nhan thoáng chốc dâng lên xấu hổ, còn thật sự hứa hẹn:
“”Lăng Lăng, ta đáp ứng nàng, về sau mỗi ngày đều tặng cho nàng một món lễ vật!
Mỗi ngày một món? Sở Tiêu Lăng đột nhiên trừng to đôi mắt .
“Như thế nào? Không tin lời của ta?”
Khuôn mặt nàng lộ vẻ hoài nghi, làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ giả bộ không vui nheo đôi mắt đen lại.
“Tin tưởng! Tin tưởng! Vua không nói chơi!
Sở Tiêu Lăng hơi chút tới gần hắn, chỉ có như thế mới có thể nghe được thanh âm của lời trả lời.
Lưu Vân Lạc Kỳ thuận thế ôm nàng, ở trên eo nhỏ của nàng trừng phạt nhéo xuống, bảo lão bản gói cái trâm cài đầu lại xong, đưa nàng đi ra khỏi cửa hàng, một lần nữa đi lên xe ngựa, không lâu song song đến trại của nạn dân, vừa đến nơi đã bị chu (tuần) Thị Lang bẩm báo tạm thời rời đi.
Sở Tiêu Lăng cũng bắt đầu đầu công việc, thời gian lặng yên trôi qua, khi nàng nghỉ thì đã đến trưa. Ngón tay trong lúc lơ đảng đụng tới cái trâm cài đầu, nàng giật mình, lập tức lấy ra nhìn ngắm, càng nhìn, tuyệt mỹ dung nhan tỏa ra ngọt ngào cùng hạnh phúc.
Nàng quá nhập tâm, đến nỗi có người lặng lẽ tới gần cũng không thấy, cho đến khi ngửi được dưới mũi truyền đến một mùi mê hương mới giật mình thanh tỉnh, đáng tiếc, đã trễ, nàng không kịp quay đầu lại xem, cũng không kịp la lên, liền ngất đi.
Người nọ đúng lúc thấy nàng đã ngã xuống thân mình,đôi mắt bật ra một chút ánh sáng, nhanh chóng lấy ra bao tải đem nàng bỏ vào, thần không biết quỷ không hay khiêng nàng ra khỏi hiện trường. . . . . .