Sầu Triền Miên

Full
Sầu Triền Miên

Sầu Triền Miên

GIỚI THIỆU

Thông tin truyện: Sầu Triền Miên

Lưu Vân Lạc Kỳ, nam nhân uy chấn tứ phương, là đệ đệ của Đương Kim Thánh Thượng, dưới một người, trên vạn người.

Sở Tiêu Lăng, sinh ra là thứ dân tầm thường, buôn bán đậu hũ tại thành phố sống qua ngày.

Hai người vốn không liên quan đến nhau, lại một màn ép duyên mà liên quan đến nhau.

Hoan ái qua đi, lạc ái không cánh mà bay, lời đồn đại vang xa mà nàng không thể chối cãi và thanh minh được, hắn là người khởi xướng nhưng chỉ nói một câu: “Một nữ nhân đê tiện như cô, là tàn hoa bại liễu, có hư hỏng hay không ai mà biết được.”

Bất ngờ mang thai, trong lòng tràn đầy vui mừng, mong đợi, vậy mà hắn lại đáp nàng là một chén canh thuốc phá thai. Đau lòng, nhưng vì muốn giữ đứa con trong bụng, nàng chỉ có thể ngậm nhục mà thừa nhận đứa con trong bụng là “Dã chủng”, “con hoang”! 

Một tờ hưu thư, làm cho nàng trở thành trò cười trong toàn bộ người trong kinh thành, chịu đủ phỉ nhổ, xem thường, không cách nào sống yên ổn,…

Tất cả, rốt cuộc là vì sao?

Tất cả mọi chuyện, rốt cuộc là vì duyên cớ gì ?

Có lúc, nàng hỏi mình: có hận không?

Trong lòng lại phát ra là đáp án là: không! 

Không yêu, làm sao có thể hận!

Ba năm sau, hoàng đế "Băng hà", hắn thừa kế ngôi vị hoàng đế trở thành tân hoàng đế.

Lại lần nữa liên lụy, một lần nữa đớn đau, làm cho nàng buồn bã đến mức tận cùng đau đớn.

Vừa là số mệnh buộc chặt, sát cơ sậu khởi, vừa là tình ý không thể chối từ, sầu triền miên.

Khi nàng gặp gỡ hắn, là do số mệnh ngàn năm luân hồi hay do dây dưa không rõ nên yêu say đắm?

Khi hắn gặp gỡ nàng, là thiên cổ không đổi nhu tình hay do là đau khổ triền miên truy đuổi?

Phồn hoa tan mất cũng chỉ như sóng đào cát, ân oán đã qua nhưng tình  vẫn không thể nào chối từ,tình xưa giờ đã là dĩ vãng, yêu hận không thể lí giải được, ân oán không giải thích ngọn nguồn…

★ Đoạn ngắn đặc sắc một ★

"Cho ngươi hai con đường, một là cầm này tờ hưu thư, mang theo dã chủng cút ra khỏi vương phủ, sau lần đó không được bước vào vương phủ nửa bước! Hai là uống hết chén canh thuốc này, tiếp tục lưu lại vương phủ!" Lời nói vô tình, lạnh lùng  từ miệng của Lưu Vân lạc kì  bật ra…

Dã chủng ư? Sở Tiêu Lăng cảm giác bản thân mình đang giận đến run rẩy, buồn bã, xấu hổ, rồi lại tự cười nhạo chính bản thân mình!Rốt cuộc là cốt nhục của hắn nhưng lại bị hắn nói là dã chủng, vậy hắn là thứ gì ? Gian phu của cô sao ? Tầm mắt nhìn theo khuôn mặt lạnh lùng của hắn, rồi dời đi chỗ khác, từ từ chuyển tới từ hưu thư cùng chén thuốc phá thai trên mặt đất, cuối cùng, nàng dứt khoát nhặt  tờ từ thư, đứng dậy bước thẳng về phía bên ngoài không thèm quay đầu lại,… 

★ Đoạn ngắn đặc sắc hai ★

"Có thể nói cho trẫm. . . Ta, tên của con không?" Nhìn trước mặt một bé gái trắng trẻo, một cảm giác đặc biệt dâng trào trong trái tim của Lưu Vân Lạc Kỳ, làm cho hắn không kìm lòng được, bỏ qua chín bậc ngũ chí tôn uy nghi. 

"Ta tên là Nữu Nữu, mẫu thân thích gọi ta cô bé con, bởi vì nàng là đại Nữu Nữu!" Cô gái nhỏ nháy đôi mắt đen láy trong suốt như hắc ngọc, khuôn mặt non nớt, làm cho người ta trong nháy mắt cảm thấy này trần thế này không có thứ gì  sánh bằng cùng khuôn mặt ngây thơ,chất phác kia.

"Nữu Nữu, Nữu Nữu. . . . . ." Lưu Vân Lạc Kỳ nhỏ giọng nỉ non, hắn ngồi chổm xuống để nói chuyện với tiểu cô nương:"Phụ thân của con đâu?"

"Mẫu thân nói, khi Nữu Nữu còn trong bụng mẫu thân, phụ thân đã…vị quốc vong thân rồi." Vong thân đối với độ tuổi của nàng là một cái gì đó rất xa lạ.Nhưng nàng kể xong, trong mắt cũng ướt ướt nước mắt.

Phụ thân ở trên chiến trường vị quốc vong thân rồi ! Lưu Vân Lạc Kỳ trong lòng  tự dưng nhói đau, nhớ lại mình khi còn là Vương gia, cũng thường xuất chinh đánh giặc, tướng sĩ sa trường chết trận cũng từng gặp, nội tâm cũng từng xúc động. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy áy náy không nói ra được, là ai đã tước đoạt hạnh phúc nên thuộc về Nữu Nữu?

 Bình luận

Để lại một bình luận