Bạn đang đọc Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi – Chương 8: Bị… Cưỡng Hôn
Trái tim của Trương Minh Vũ trở nên căng thẳng!
Cơn say trong người lập tức biến mất!
Dù cách một lớp quần áo, anh vẫn cảm nhận được da thịt mềm mại của ai kia!
“Sao hôm nay chị lại mặc quần áo…”, giọng nói dễ nghe vang lên.
Người kia mới nói được một nửa thì im bặt.
Liễu Thanh Duyệt lập tức mở mắt ra, bàn tay khẽ đặt lên đầu Trương Minh Vũ.
Tóc… ngắn?
“Á!”
Tiếng hét sợ hãi bỗng vang vọng!
Lần này, Trương Minh Vũ chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui vào!
Toàn xảy ra mấy chuyện quái quỷ gì thế này?
Anh vội vàng chui ra khỏi chăn đứng xuống đất, vẻ mặt xấu hổ không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với cái gì.
Tô Mang cũng bị tiếng hét này đánh thức, ngồi bật dậy.
Sau khi Trương Minh Vũ đứng vững, đèn phòng bừng sáng.
Trước mặt anh là một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành!
Gương mặt hình trứng ngỗng, đôi mắt to tròn quyến rũ, làn da trắng mịn như da em bé.
Mái tóc mềm mượt xoã trên vai, dáng người gợi cảm!
Quan trọng nhất là cô gái này chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, không thể che được đường cong nóng bỏng như ẩn như hiện!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, nhìn đến ngẩn ngơ!
Dáng người này… quá đỉnh!
Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, lạnh giọng quát: “Cậu là ai?”
Trương Minh Vũ ngơ ngác quên cả trả lời.
Tô Mang mơ màng dụi mắt, bất lực nói: “Em hét cái gì hả? Không thấy bọn chị đang ngủ à?”
Liễu Thanh Duyệt trợn tròn mắt!
Đây…
Cô ấy nghiến răng nói: “Chị ba quên mất lời ước hẹn khi còn nhỏ của chúng ta rồi à?”
Tô Mang bất đắc dĩ nói: “Chính chị nói ra cơ mà, sao lại quên được? Em nghe chị nói…”
Tô Mang chưa kịp nói hết câu đã bị chặn cứng họng.
“Chị không quên, thế bây giờ chị đang làm cái gì? Mà kể cả chị có yêu đương với ai thì cũng không thể dẫn về phòng em chứ?”
Liễu Thanh Duyệt giận dữ gầm lên.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô ấy nổi giận với Tô Mang!
Nói xong, cô ấy nhìn sang Trương Minh Vũ, ánh mắt sắc bén giơ tay ra chỉ.
“Cậu, đi ra!”
Liễu Thanh Duyệt nghiêm nghị quát, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Trương Minh Vũ cảm thấy rất bất lực.
Đi thì đi…
Anh đang định cất bước ra ngoài, Tô Mang đã đập mạnh vào chăn: “Trời ạ, được rồi!”
Trương Minh Vũ dừng bước.
Liễu Thanh Duyệt không thèm nể mặt quát ầm lên: “Được rồi cái gì? Chị làm trái với ước hẹn em không quan tâm, chị thế nào cũng là chuyện của chị!”
“Nhưng có em ở đây thì không có bàn cãi gì hết!”
Tô Mang bị chọc tức đến bật cười, ẩn ý nói: “Em có tin sau khi chị nói cậu ấy tên là gì, em sẽ ước gì có thể lập tức chui vào chăn của cậu ấy luôn không?”
Nghe thấy thế, cả Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt đều sững sờ.
Đến tận lúc này, anh mới chợt nhớ tới một khả năng nhưng lại không dám tin tưởng.
Liễu Thanh Duyệt bật cười, lắc đầu nói: “Điên rồi, chị điên thật rồi! Chị chả hiểu gì về em cả! Trên đời này không có thứ gì có thể khiến em rung động hết”.
“Em thật sự rất thất vọng về chị”.
“Hai người đi ra ngoài ngay cho tôi!”
Nói đến câu cuối, Liễu Thanh Duyệt dùng sức hét lên.
Cảm xúc tức giận của cô ấy doạ cho Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Tô Mang không nhịn được thốt lên: “Trời ạ! Thôi được rồi, cậu ấy là Trương Minh Vũ!”
Liễu Thanh Duyệt nổi giận đùng đùng quát: “Em không cần biết cậu ta là Trương Minh Vũ hay Vương Minh Vũ gì hết! Với em chẳng…”
Nói tới đây, cô ấy đột nhiên sửng sốt.
Cả người ngây ra như phỗng!
Một lúc lâu sau, Liễu Thanh Duyệt ngơ ngác hỏi lại: “Chị ba, chị nói… cậu ấy… là ai cơ?”
Mặc dù trong lòng rất căng thẳng nhưng lại không dám nhìn lấy một lần!
Tô Mang trừng mắt, bực bội nói: “Trương Minh Vũ! Người mà em ngày đêm mong nhớ, Trương Minh Vũ mà em chỉ muốn khảm vào trong người đấy!”
Ngay sau đó, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Cơ thể gợi cảm của Liễu Thanh Duyệt bắt đầu run bần bật, khẽ liếc mắt nhìn sang Trương Minh Vũ.
Quan sát tỉ mỉ gương mặt kia!
Rốt cuộc anh cũng xác định, cô gái trước mặt chính là chị tư của anh, Liễu Thanh Duyệt.
Nhưng anh thật sự không tìm ra được sự liên quan nào giữa bóng dáng của cô ấy khi còn bé với người đẹp hiện giờ.
Lúc sau, Liễu Thanh Duyệt mới kinh hãi hỏi: “Em… em là em út sao?”
Trương Minh Vũ cũng vô cùng cảm động, nặng nề gật đầu đáp: “Là em đây chị tư!”
Từ sau khi chia cách, bọn họ chưa từng được gặp lại nhau.
Sau mười mấy năm trời, các chị gái vẫn coi trọng anh như vậy, không khỏi khiến anh cảm động.
Không có thứ tình cảm nào vượt qua được thử thách của thời gian, nhưng… bọn họ lại làm được.
Giây tiếp theo, Liễu Thanh Duyệt ôm chầm lấy anh.
Trương Minh Vũ mở to mắt, nhịp tim tăng tốc!
Ơ…
Một mùi hương thơm ngát xộc thẳng vào mũi!
Nhưng anh lại không thể thở nổi!
Liễu Thanh Duyệt ôm anh cực kỳ chặt, kích động rơi nước mắt, dùng sức ghì lấy lưng anh.
Đúng như lời Tô Mang nói, cô ấy chỉ muốn khảm Trương Minh Vũ vào người mình!
“Chị… chị tư, khụ… em… khụ… không thở… được…!”
Anh khó nhọc nói từng chữ.
Vừa gặp lại nhau đã nhận được món quà kích thích như vậy, ai mà chịu nổi!
Tô Mang cũng không vui nói: “Được rồi, em muốn khiến em trai ngạt chết đấy à!”
Bấy giờ, Liễu Thanh Duyệt mới chịu buông tay.
Phù!
Sau khi thoát khỏi vòng tay của cô ấy, Trương Minh Vũ hít lấy hít để.
Đột nhiên gương mặt tuyệt sắc của Liễu Thanh Duyệt không ngừng phóng to lên!
Má…ơi!
Cô ấy ôm đầu Trương Minh Vũ, hung hăng hôn một cái lên môi anh!
Trương Minh Vũ lại hoá đá tại chỗ!
Anh ngơ ngác đứng đờ ra, miệng không khép lại được, đầu óc ngừng trệ!
Mình… vừa bị cưỡng hôn hả?
Tô Mang thấy thế, lông mày lập tức dựng ngược lên: “Em tư! Sao… sao em lại ra tay mạnh bạo như vậy! Chị còn không nỡ xuống miệng đây này!”
Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười đắc ý: “Thế thì không trách em được”.
Dứt lời, cô ấy còn quay sang liếc mắt đưa tình với Trương Minh Vũ.
Quyết rũ chết người!
Tô Mang vội kéo anh ngồi xuống giường.
Liễu Thanh Duyệt cũng nhanh chân chạy tới gặng hỏi làm sao tìm được anh.
Tô Mang kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, còn hỏi Trương Minh Vũ rất nhiều.
Nghe thấy tiếng nói cười bên tai, tâm trạng của anh mới chậm rãi thả lỏng.
Trò chuyện được một lúc, Liễu Thanh Duyệt bỗng nắm lấy tay anh, tình ý dạt dào….