Bạn đang đọc Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi – Chương 62: Mày Đừng Có Nói Láo!
Đường Quốc Trung ngẩng đầu nhíu mày: “Cô…”
Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: “Tôi bảo rồi, không phải là tôi”.
Lâm Tuấn Khải nghiêm nghị quát: “Nhân chứng vật chứng đều ở đây, cô còn dám già mồm cãi láo à!”
Lời anh ta nói đầy đủ lý lẽ, không phản bác nổi!
Mặt Lâm Kiều Hân lạnh lẽo như băng tuyết, vừa định mở miệng liền bị Đường Quốc Trung lạnh lùng ngăn lại: “Được rồi! Cho dù là ai ra tay, điều quan trọng nhất bây giờ là phải mau chóng trong vòng hai giờ nghĩ cách mời thần y Thanh Duyệt tới!”
“Nếu không…”
Lời này vừa được nói ra, mọi người đều mau chóng tỉnh ngộ.
Nhưng…!đâu dễ gì mời được thần y Thanh Duyệt tới?
Lâm Kiều Hân mím môi.
Chỉ có mời thần y Thanh Duyệt tới mới có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Lâm, cũng chỉ như vậy mới có thể chứng minh được sự trong sạch của bản thân cô!
Ánh mắt sắc bén của Đường Quốc Trung lướt qua Lâm Kiều Hân, ông ta lạnh lùng nói: “Cho dù có cứu được ông cụ Lâm hay không, nếu như thực sự do cô hạ độc, pháp luật nhất định sẽ trừng trị cô! Tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu!”
Lời vừa dứt, người Lâm Kiều Hân lại khẽ run lên.
Mặc dù vẫn còn một tia hy vọng nhưng cô hiểu rõ tia hy vọng này mong manh đến thế nào.
Tìm lâu như vậy, chẳng tìm nổi một chút tin tức nào của thần y, hai tiếng…!sao có thể chứ?
Lời vừa nói ra, ánh mắt lạnh lẽo của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Kiều Hân.
Trong ánh mắt của họ lóe lên ngọn lửa tức giận vô tận!
Chỉ trong một khắc, Lâm Kiều Hân trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Trương Minh Vũ tiến lên phía trước cười nói: “Thưa ông, đã có chứng cứ gì đâu, ông đừng khẳng định chắc nịch như vậy”.
Mọi người nghe thấy vậy lập tức nổi giận nhìn Trương Minh Vũ.
“Ý của mày là gì? Nhân chứng vật chứng ở đây cả, mày mù à!”, Lâm Tuấn Khải nghiến răng nghiến lợi tức giận hét lớn.
Sắc mặt của những người khác đồng loạt trở nên vô cùng khó coi.
Mọi chuyện đã rõ rành rành ra đấy rồi, còn muốn tranh cãi à?
Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: “Ai bảo dì Vương là nhân chứng chứ? Bà ta nói cái gì thì cái đó là thật à? Nhỡ may…!hai người bọn anh thông đồng thì sao?”
Trong ánh mắt của Lâm Kiều Hân chợt lóe lên một tia hy vọng, chuyện đã đến nước này, cô chỉ mong Trương Minh Vũ có thể đem lại cho mình một bất ngờ.
“Trương Minh Vũ! Mày đừng có nói láo!”
“Dì Vương là người hầu mà ông cụ đích thân chọn lựa, nhiều năm như vậy vẫn luôn cẩn thận chăm lo, chưa bao giờ rời khỏi nhà họ Lâm! Sao bà ấy có thể làm hại ông cụ được chứ?”
Một giọng nói chanh chua vang lên.
Khuôn mặt tươi cười của Trương Minh Vũ dần cứng lại, anh quay đầu nhìn thì thấy Lý Phượng Cầm đang đứng bên mặt mày chua ngoa, trên mặt đầy sự ghét bỏ khó chịu..