Bạn đang đọc Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi – Chương 232: Điều Này Khiến Cô Rất Vui Vẻ
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay ấn chìa khoá thêm lần nữa.
Cạch!
Tiếng mở khoá xe vang lên thanh thuý, chiếc Rolls – Royce lại sáng rực lên!
Hà Gia Hoa ngỡ ngàng lùi về sau hai bước, bước chân loạng choạng suýt thì ngã lăn ra đất!
Tất cả mọi người đều choáng váng!
Đầu óc trở nên hỗn loạn, không thể chấp nhận được sự thật đang bày ra trước mắt!
Lâm Kiều Hân cũng sững sờ, ánh mắt phức tạp nhìn anh, không đoán ra được anh kiếm đâu ra chiếc xe sang này!
Mãi lâu sau, đám người mới dần lấy lại tinh thần.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía anh đã thay đổi hoàn toàn!
Ừng ực!
Hà Gia Hoa nuốt nước bọt một cách khó khăn, ánh mắt bàng hoàng!
Hắn không thể hiểu nổi, làm sao Trương Minh Vũ… lại có chiếc xe này!
Cả Hoa Châu có mấy ai mua được nó?
Chỉ có hai người!
Một là Trần Đại Phú! Người còn lại là anh Hoa!
Nhưng sao Trương Minh Vũ… lại có thể sở hữu nó?
Anh nhếch miệng nở nụ cười chế giễu: “Sao hả? Chiếc này chở được nhiều người chứ! Nó cũng không rẻ đâu!”
Còn giá cụ thể của chiếc xe là bao nhiêu thì anh không biết!
Không ít người vội vàng phụ hoạ: “Nhiều! Quá nhiều!”
Anh bất lực lắc đầu.
Anh đã quen với loại người chỉ biết a dua nịnh hót này.
Đứng ở đây lâu cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Anh quay sang mỉm cười với cô: “Kiều Hân, chúng ta về nhà thôi!”
Bấy giờ, Lâm Kiều Hân mới giật mình lấy lại tinh thần.
Cô cảm nhận được ánh mắt của đám đông đang tập trung về phía mình.
Sau một hồi trầm ngâm, cô nhoẻn miệng cười đáp: “Được, về nhà nào!”
Dứt lời, cô rất tự nhiên khoác lên tay anh.
Hai người họ chậm rãi đi với chiếc Rolls – Royce trước ánh mắt ao ước và ghen tỵ của đám người.
Mặc dù cô biết rõ chiếc xe này không thể nào là của anh nhưng ít nhất nó cũng giúp cô lấy lại thể diện.
Cũng chứng tỏ anh thật sự biết nghĩ cho cô.
Điều này khiến cô rất vui vẻ.
Hai người nhanh chóng ngồi vào chiếc Rolls – Royce.
Anh đưa chìa khoá cho tài xế.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời đi.
Mãi đến khi chiếc xe đi khuất khỏi tầm mắt, Hà Gia Hoa mới tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ.
Hắn quay lại lườm một cái, sắc mặt tối sầm!
“Trương Minh Vũ, mày giỏi lắm.
Cứ chờ xem!”