Sau Một Hạnh Phúc

Chương 8: Phải, Anh Có Là Gì Của Cô


Bạn đang đọc Sau Một Hạnh Phúc: Chương 8: Phải, Anh Có Là Gì Của Cô


“Uyển Nhã, ngày mai đi ký kết hợp đồng với anh” Người ngồi trên cương vị tổng giám đốc lúc nào cũng tùy hứng, hôm nay lại phán ra một câu khiến cô không kịp trở tay.
“Tại sao lại là em?”
“Bởi vì anh muốn em gặp một người”
“Được.” Cô không hề nghi ngờ, liền gật đầu đồng ý
Nhưng ai lại ngờ được, chính vì cái bản tính tin tưởng người quen đã đẩy cô vào đường cùng. Chính là tên khốn Dương Thiên Ân kia, ngoài mặt kêu cô đi ký hợp đồng, thật chất hắn kéo cô đi để cô diễn kịch vui. Mà bạn diễn của cô, đương nhiên không ai khác, chính là Lâm Khôi Nguyên, nguyên chức chồng cũ.
“Lâm tổng, lâu rồi không gặp” Tên khốn mặt dày vẫn cứ cười nói thản nhiên, xem như không có chuyện gì xảy ra “Hoàng đồng sự, cô đến đây chào một chút cho lễ nghĩa”
Uyển Nhẫn nghiến răng, hận không thể đem tên khốn kia băm thay trăm mảnh. Ai nói anh em tốt thì nhất định phải trung thành với nhau. Tên Dương Ân Thiên chính là một minh chứng, dù có là bạn tốt, cũng có thể thản nhiên bán đứng cô.
“Uyển Nhã, xin chào” Khóe miệng Khôi Nguyên nở một nụ cười, đưa bàn tay ra tỏ ý muốn bắt
“Lâm tiên sinh, xin chào” Một tiếng tiên sinh hung hăng đánh vào lòng anh. Xa nhau cũng đã một năm, cô ấy xưng hô như thế, cũng không có gì sai trái – Khôi Nguyên tự an ủi chính mình.
Tất cả mọi người ngồi lại, việc bàn hợp tác cũng đã đâu vào đấy. Hai đại diện cao nhất của hai công ty tự tay kí vào hợp đồng, lại còn trịnh trọng lăn dấu tay màu đỏ vào mỗi trang giấy cũng cho thấy tính quan trọng của đợt hợp tác này.
Cuối cùng, để thay màn kết thúc, cả hai bên cùng bắt tay và cúi đầu chào nhau. Một loạt tràn vỗ tay vang lên từ những người ngồi bên dưới. Gương mặt ai cũng nhẹ nhõm, thoát khỏi trạng thái căng thẳng ban nãy.
Uyển Nhã cũng thu xếp tài liệu, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi hội trường. Nhưng một bàn tay nắm cổ tay cô lại, rồi lại chợt buông ra khi người đó nhìn thấy ánh mắt của cô.
“Có thể, mời em một bữa được chứ?”
“Em nghĩ là … không tiện” Uyển Nhã khéo léo từ chối. Dù sao đối mặt với anh bây giờ là quá sớm, cô lại không có lòng tin.
“Sao lại không nên” Dương Ân Thiên lờ đi ánh mắt hình viên đạn của Uyển Nhã, tiến lên phía bọn họ, cười như không cười “Dù sao cũng là bạn bè với nhau. Hơn nữa bữa ăn còn xúc tiến quan hệ thương trường”

Có người nói đỡ như thế, dĩ nhiên không thể mặt dày từ chối khiến cả ba cùng ngượng, Uyển Nhã chỉ biết ngoan ngoãn chấp nhận nghe theo lời của tên thối anh em kia.
* * *
Khôi Nguyên trầm mặc nhìn gương mặt của Uyển Nhã đang dán chặt vào khung cửa bằng kính. Gương mặt ấy có nét trong sáng, thánh thiện, đôi mắt sáng, dịu nhẹ như dòng nước ngày xuân, giống như dù có phong ba, dù bao nhiêu vết bụi cuộc đời có cố vây lấy thì cũng không thể nhiễm bẩn được cô.
Ánh mắt của anh mang theo sự dịu dàng, cưng chìu khiến Uyển Nhã phút chốc giật mình. Lý trí giúp cô nhận thức được có điều gì đó không đúng ở đây. Cô rõ ràng không còn là vợ anh, anh cũng chẳng phải là chồng cô, vậy thì tại sao anh lại dùng ánh mắt đó nhìn cô. Còn nữa, cô đã quyết tâm bỏ anh ra khỏi cuộc sống, thế nhưng lại không chịu nổi sự dịu dàng trong phút chốc, có phải mọi sự cố gắng của cô trong một năm qua đều như công dã tràng rồi không. Vô dụng, đúng là vô dụng thật
“Em ăn gì không ? Ở đây có món bánh bột lọc* rất ngon, để anh gọi cho em”
“Em không muốn ăn” Ăn cái gì mà ăn, từ lúc biết cô thích món bánh này, ngày nào Vĩnh Hạo cũng mang đến cho cô, khiến cô nhìn thấy đã ngấy đến tận cổ, đào đâu ra tâm tình để cô ăn nữa. Nghĩ đến anh khiến khóe miệng Uyển Nhã khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười đẹp đến mê hồn
Câu nói của cô khiến Khôi Nguyên một hồi chấn động. Cô thay đổi, thật sự đã thay đổi rồi. Không chỉ cả sở thích, ngay cả từng biểu cảm trên gương mặt của cô cũng khác. Ngày trước, trong nụ cười của cô, dù có đẹp nhưng vẫn mang nét đau thương bị kiềm nén, nhưng hôm nay, lại có thể thản nhiên, thậm chí có chút hạnh phúc.
Môi Uyển Nhã một lần nữa lại hé mở nụ cười xinh đẹp “Em nghĩ, mình muốn Tteokbokki”
“Được. Cho một Tteokbokki với một pasta chocolate”
“Anh ăn ngọt được sao. Món đó là tráng miệng mà?”
“Chẳng phải em cũng không ăn cay được?”
“Đột nhiên nhận ra, rất thích mùi vị của nó” Cũng đột nhiên nhớ ra, Vĩnh Hạo rất thích ăn cay. Đi với anh lâu ngày, hết hàng quán này tới hàng quán khác, xem ra cũng có chút ảnh hưởng rồi.
“Em thay đổi nhiều rồi” Lời nói của Khôi Nguyên khiến cô ngẩn người ra. Cô thay đổi, sao cô lại không hề nhận ra vậy “Trước đây rất xinh đẹp, nhưng bây giờ, lại có phần độc lập” Cái phần độc lập ấy, lại khiến khoảng cách của anh và cô ngày càng xa.
“Anh cũng vậy mà”
“Anh không có. Chỉ là, một hương vị cũ trong quá khứ, bây giờ mới cảm thấy quý giá”
Lời nói của anh xoáy vào trong tâm trí cô. Nói như vậy, chẳng khác nào bảo với cô rằng….

“Năm qua, em sống tốt không ?” Khôi Nguyên thay đổi đề tài, tránh không khí căng thẳng khó xử giữa hai người.
“Rất vui. Lạc Hân giới thiệu cho em công việc khá tốt, mọi người trong công ty lại đối xử rất tốt với em, còn tận tình chiếu cố”
Anh nhìn thấy cô vui vẻ, đột nhiên một cỗ chua xót dâng lên trong lòng ngực. Rời xa anh, cô thật sự tốt như thế sao ? Vậy thì anh lấy lý do gì để đưa cô về lại bên anh. “Ngay cả cậu trưởng phòng sao?”
“Ý anh nói Vĩnh Hạo?” Ánh mắt trong suốt ngạc nhiên nhìn về phía anh “Làm sao anh biết anh ấy?”
“Anh ấy đối xử với em rất tốt phải không?” Khôi Nguyên không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại sự chua xót trong lòng càng lúc lên cao như sóng triều dâng.
“Đồng nghiệp với nhau, dĩ nhiên phải chiếu cố”
Từ “Đồng nghiệp” từ miệng bé nhỏ của cô lại như một tiên dược, khiến anh bình ổn, nặng nề cũng như tan biến. Đồng nghiệp, bọn họ chưa phải là thân mật, anh có lẽ vẫn còn cơ hội.
“Uyển Nhã”
“Vâng?”
“Em có thể….”
“A. Món này rất ngon, anh muốn thử không?” Cô sợ, rất sợ những lời mà anh nói ra. Từ đó tới giờ, anh không bao giờ ôn nhu, dịu dàng như thế này đối đãi với cô càng khiến cô lo lắng.
“Ừm, đợi dịp khác.Bây giờ anh có chuyện muốn nói với em”
“Anh không ăn sao, để nguội ăn sẽ rất ngán”
“Uyển Nhã, nghe anh nói”
“Vâng?”

“Em có thể… có thể… cho anh thêm một cơ hội được không” Khôi Nguyên nhìn sâu vào đôi mắt cô “Anh biết, trước đây là anh không tốt, là anh sai hoàn toàn. Anh xin lỗi. Nhưng mà, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ sửa chữa lại tất cả.”
Uyển Nhã bị một cơn chấn động vây lấy. Cô có nghe lầm không ? Người đàn ông lúc nào cũng cao cao tại thượng, lãnh khốc thâm trầm bây giờ lại nói ra tiếng xin lỗi với cô. “Anh có biết mình đang nói gì không?”
“Anh biết. Lúc đầu anh không coi trọng, anh khi dễ em. Nhưng em đi rồi anh mới nhận ra em rất quan trọng với anh. Uyển Nhã, xin em, chỉ một cơ hội nữa thôi”
“Nhưng mà, anh và em, đã đi quá xa rồi” Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra khỏi bàn tay mình
“Không quan trọng thời gian. Anh nhất định sẽ mang tim của em về bên cạnh anh. Trừ khi, tim em đã thuộc về người khác”
Uyển Nhã trầm mặc. Cô rõ ràng biết bản thân mình còn yêu anh. Tuy tình cảm ấy đã vơi đi phần nào. Nhưng lòng tin của cô thì lại vỡ nát. Tình vỡ còn có thể hàn gắn, niềm tin vỡ rồi, ai cho cô lại một niềm tin khác. Cô cũng không muốn bản thân mình rơi lại bóng tối của quá khứ ấy lần nữa, vết xe đổ ngày xưa, tuyệt đối không nên giẫm vào.
“Anh biết em không tin anh. Nhưng anh sẽ chứng minh cho em ấy. Chỉ là Uyển Nhã, anh sẽ cạnh tranh công bằng với cậu ấy. Trong lúc đó, xin em đừng để tâm mình dao động hay thiên vị ai., có được không?”
* * *
Liền ngày hôm sau, Khôi Nguyên ngày ngày đến đưa đón cô từ nhà đến công ty. Mỗi ngày đều có một nhân viên giao hàng, tặng cô bó hoa hồng trắng mà cô thích nhất. Cứ khoảng hai ba giờ, lại có người mang đến điểm tâm ngọt khiến cả công ty rộ lên tinh đồn có người hâm mộ thần bí theo đuổi cô.
Bọn nhân viên phòng kinh doanh thì vui vẻ khỏi phải nói. Gì chứ, bọn họ sắp trúng số lớn, lại là lộc từ trời ban xuống. Uyển Nhã à, cô đúng là thần tài của chúng tôi rồi. Còn Dương tổng không nói gì, chỉ thần thần bí bí :”Kết cục còn chưa định đoạt” Với tính anh mà nói, thắng dễ quá sẽ không vui, cái gì càng khó khăn, thì càng hứng thú với anh. Vở kịch mà anh tạo dựng nên, vẫn còn dài, sao lại vội vàng khép màn được.
“Đi làm đi. Còn chị Hoa, trong giờ làm không được ăn uống” Tỉ lệ nghịch với tâm tình hưng phấn của mọi người là trưởng phòng mặt đen sì xấu xí. Tâm tình của anh ngày càng tệ, từ âm về đến vô cực. Có ai nhìn người mình thích có người theo mà mừng không ? Nhìn những bó hoa cắm ở mọi góc phòng kinh doanh thật chướng mắt, cả cái người đàn ông ngày ngày trồng cây si ở dưới cửa công ty cũng rất chướng mắt. Anh ta nghĩ anh ta là cái thá gì cơ chứ ? Tổng giám đốc của Lâm thị thì chắc là cha người ta à ? Cũng có gì hay ho đâu, chỉ giỏi làm ba cái trò màu mè vô bổ. Vậy mà cái người con gái ngồi kia, càng khiến anh tức điên lên. Thích hoa thì nói, anh mua cho cô cả tiệm. Lúc anh tặng hoa thì từ chối, bảo ngại anh tốn kém, vậy mà nhận hoa người khác lại thích híp mắt. Anh đây không thích ăn giấm, sao cô cứ vô tư đổ cả thùng vào miệng anh thế.
Chị Hoa Hoa gương mặt vô tội nhìn anh, trong ánh mắt rõ ràng có ý thương cảm “Đây không phải là của chị, của Uyển Nhã”
Uyển Nhã nghe tên mình, liền lập tức đứng dậy líu ríu xin lỗi. Đáng lẽ ra cô phải xử lý hết đống này, nhưng người giao hàng cứ mang tới liên tục, khiến cô không thể nào quản được.
“Lên văn phòng anh gấp” Vĩnh Hạo hậm hực xoay người ra đi
“Uyển Nhã à, có bão to rồi”
“Đúng đó, có gì cứ hú, tụi này sẽ làm phao cứu sinh cho cô”
“Được được rồi, chắc là công việc gặp vấn về” Uyển Nhã cười trấn an mọi người rồi nhanh chóng đi đến văn phòng trưởng phòng
“Haiz… hai chàng một cô, thiệt là tội nghiệp cho A Hạo khờ của chúng ta quá đi” Một nữ nhân viên thở dài

“Đúng vậy. A Hạo à, thật xin lỗi, nhưng chúng tôi không thể thua được” A Trương cũng chỉ âm thầm xin lỗi.
Chính bọn họ là người đã xúc tiến cho con kỳ đà to đùng đứng trước cửa công ty. Nhớ hôm Lâm tổng đến thăm quan công ty để quyết định ký hợp đồng, vô tình nhìn thấy Uyển Nhã. Trong ánh mắt của Lâm tổng còn có yêu thương sâu sắc, đích thực rất dịu dàng nên bọn họ mới tìm cơ hội tiếp cận Lâm tổng, sau đó cung cấp toàn bộ thông tin của Uyển Nhã cho anh. Từ số điện thoại, nhà, đến cả thời gian đánh rắm cũng giao cho anh. Dù sao thì Lâm tổng đây cũng là người có tướng mạo đẹp trai, lại rất tài giỏi, giao cô em út này cho anh ta thì cũng không thiệt thòi gì. Chỉ là A Hạo, thật sự rất xin lỗi cậu.
* * *
“Em giải thích cho anh chuyện này đi”
“Có người giao hàng mang đến, em từ chối nhận thì bọn họ không chịu”
“Chẳng lẽ em không biết kêu người đặt hàng dừng lại sao” Vĩnh Hạo hậm hực nhìn cô.
“Đó là chuyện của anh ta, làm sao nghe em nói”
“Nhưng ít nhất em cũng đừng có làm cái công ty này lộn xộn lên như thế” Hết chịu nổi rồi, thật sự hết chịu nổi rồi !
“Anh làm gì mà hét lớn vào em.” Uyển Nhã cũng nhất thời bị lời nói lớn tiếng của anh chọc cho tức giận “Đây là chuyện cá nhân em, liên quan gì đến sếp phải quản”
“Đã là chuyện cá nhân thì đừng có xen vào công việc”
“Thưa Hạo trưởng phòng, tiến trình công việc vẫn được đảm bảo”
Thùng giấm chua Vĩnh Hạo, đã lỡ mở nắp, nay Uyển Nhã nói như thế chẳng phải bảo châm dầu vào lửa “Nhưng về việc trật tự thì không được đảm bảo”
“Anh đừng có xử xự quá đáng như vậy. Anh là gì của tôi mà xen vào chuyện của tôi?” Đúng vậy. Bạn trai bạn gái không phải. Chỉ là cấp trên cấp dưới, anh quản như vậy có phải hơi bị rộng không. Chuyện này là tự do cá nhân của cô, liên quan gì đến lượt anh nổi nóng.
“Tôi không là gì của em sao?” bàn tay to lớn của Vĩnh Hạo siết chặt lấy cổ tay nhỏ bé của cô, lực đạo mạnh khiến cô đau nhói “Em nói lại một lần nữa tôi nghe”
“Buông ra. Vĩnh Hạo, anh buông tôi ra” Uyển Nhã không ngừng giãy giụa khiến Vĩnh Hạo buông tay, cô lấy bàn tay xoa xoa cái cổ tay đã nổi một mảng đỏ ửng của mình “Vĩnh Hạo, tôi với anh, tuyệt nhiên không có quan hệ gì”
Không đợi anh phản ứng, bóng dáng bé nhỏ lập tức quay lưng lại, một mạch bước ra khỏi văn phòng. Tâm tình Vĩnh Hạo đã tệ, nghe lời cô nói lại càng tệ hơn. Không phải vì cô được tặng hoa, có kẻ theo đuổi, cô bảo anh đừng xen vào việc của cô. Mà thứ làm anh giận ở đây chính là khi cô bảo “Anh có là gì của tôi” thì anh lại không có lý để nói lại. Đúng vậy, anh có là gì của cô. Chỉ là bản thân anh tự mình đa tình mà thôi. Cuối cùng, kẻ ngốc như mọi người nói chỉ có mình anh.
*Rầm* Chiếc bàn làm việc đổ xuống, thân hình cao lớn cũng đổ theo. Một tay anh đặt lên trán, một tay chống xuống mặt đất. Rốt cuộc thì, cô xem anh, cũng chẳng là gì. Anh chẳng là gì của cô. Những ý nghĩ này nhem nhóm trong lòng anh, hung hăng cào xé tim anh khiến anh đau đớn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.