Sau Ly Hôn Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 390


Bạn đang đọc Sau Ly Hôn Tôi Hô Mưa Gọi Gió – Chương 390


Đầu tiên, Giản Tịch cho mọi người xem cách bài trí ban đầu của căn nhà mẫu, trong ảnh, căn nhà mẫu thật sự lộng lẫy tráng lệ vô cùng, sang trọng quý phái không chê vào đâu được, khắp mọi ngóc ngách căn nhà đều thể hiện phong cách châu Âu hoa lệ.

Đem lại cho mọi người hiệu quả thị giác huy hoàng.

Tôi thấy những nhân viên tham gia cuộc họp thi thoảng còn gật đầu.

Có vẻ như bọn họ rất hài lòng với căn nhà mẫu này.

Sau đó, Giản Tịch đóng ảnh này rồi lại mở ảnh khác, khi chiếu đến mỗi một bức ảnh, Giản Tịch đều hỏi Mạc Tiểu Kiều với điệu bộ vô cùng nghiêm túc: “Cô Mạc, như này có đúng không?”
Giọng điệu của cô ấy khá dịu dàng tinh tế, đưa ra câu hỏi vô cùng nhỏ nhẹ và chậm rãi, đồng thời cũng nghiêm túc giải thích dựa theo lối suy nghĩ của Mạc Tiểu Kiều.

Mà lúc này, Mạc Tiểu Kiều lại bị những lời nói nhỏ nhẹ của cô ấy kích thích, rất tập trung, có lẽ là vì muốn thể hiện suy nghĩ của mình trước mặt mọi người.


Cho nên, biểu hiện của cô ta vô cùng ưu nhã, còn không ngừng biểu đạt ý của mình, mỗi lần như vậy, Giản Tịch đều sẽ bổ sung thay cô ta, sau đó sẽ hỏi cô ta như vậy có đúng không?
Mạc Tiểu Kiều tao nhã vỗ tay, ngả người ra ghế, sau đó liên tục ngạc nhiên kêu lên: “… Ồ! Đúng rồi, cô làm như vậy là được rồi, rất có hiệu quả! Oa, đúng, rất đẹp, chính là như vậy…”
Mọi người đều tập trung nhìn rất chăm chú, lòng hiếu kỳ bắt đầu nổi lên, ai nấy cũng muốn thử nhìn xem hiệu quả tổng thể sẽ là như thế nào, họ cũng muốn thưởng thức chút khẩu vị của minh tinh điện ảnh.

Sự phấn khích của cô ta rất có hiệu quả trong việc khơi dậy sự phấn khích của mọi người, xem ra cô ta thật sự có năng lực khuấy động.

Mà Lâm Giai thi thoảng còn bổ sung thêm câu gì đó, nói chung là phối hợp với Mạc Tiểu Kiều.

Tôi nhìn lên màn hình lớn, trong lòng có cảm giác thật không thể hình dung nổi, cao hứng, tò mò, và cả thoải mái!
Lời cuối cùng tôi muốn nói đó là tán dương Giản Tịch.

Cô ấy tập trung, nghiêm túc thay đổi góc độ máy tính, màu sắc, còn cả phụ kiện liên tục.

Tôi khẽ liếc nhìn những người có mặt trong phòng họp một lượt, bọn họ đều đang tập trung nhìn lên màn hình lớn, đặc biệt là mấy tay thiết kế của Bác Duệ Thiên Vũ kia, từ lúc mới đầu là hưng phấn, về sau thì nét mặt lại có phần phức tạp…
Tôi khẽ nhếch môi cười một cái, bờ môi không thể không cong lên, thời điểm đang đắc ý lại vô tình bắt gặp con ngươi thâm thúy lạnh lẽo của ai đó, mà dường như đôi mắt ấy cũng đã nhìn thấu những suy nghĩ của tôi, cảm xúc nơi đáy mắt tối đen không rõ, chỉ là chăm chú nhìn tôi.

Trong lòng tôi có chút hoảng hốt, vội chuyển sự chú ý sang chỗ khác, ánh mắt cũng hơi lảng tránh một chút, nhưng giây tiếp thôi tôi lập tức phản ứng lại, tại sao tôi phải sợ anh, đây cũng không phải ý kiến của tôi, mà là “cao kiến” của bạn gái anh.

Nhìn tôi thì có ích gì?
Tôi thành thật nhìn thẳng anh với vẻ khinh thường hợp tình đúng lý, khinh bỉ và cả sự vui sướng khi thấy người khác gặp họa, chính là một loại khiêu khích.

Muốn nói Giản Tịch thông minh thì có thể nói thông minh ngay tại đây, cô ấy đã chỉnh sửa một bản lại, nhưng không nóng lòng cho mọi người xem mà tiến hành chuyển sang bản tiếp theo, cô ấy làm vậy sẽ nâng cao hiệu suất.


Mà cũng đúng là như vậy, hiện tại tất cả mọi người đều đang tập trung nhìn, tham gia, lúc này sao có thể xen vào được? Nếu xen vào giờ thì chẳng phải sau đó sẽ không thể tiến hành được sao?
Trò vui trận này cũng không có điểm quá xuất sắc.

Mãi cho đến khi năm bản sửa chữa đều được xác nhận ý kiến xong, ngón tay nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ấy khẽ nhấc lên, tiếng nhấn nút xác nhận “cạch” vang lên: “Ok! Chúng tôi đã hoàn chỉnh phương án sửa chữa của năm bản này, đều là Mạc Tiểu Kiều xác nhận và ký tên cả! Mời mọi người xem qua kết quả bên dưới!”
Tôi liếc mắt nhìn Giản Tịch thầm tán dương cô ấy một cái, sau đó cũng nhìn về phía màn hình lớn.

Có năm bức ảnh được xếp thành hàng trên màn hình lớn, nhìn kiểu gì cũng thấy có chút… Khác thường!
Vâng, chỉ có thể là hai từ đó, khác thường!
Giản Tịch phóng to từng bức ảnh, mỗi lần phóng to cô ấy sẽ cho tạm dừng năm giây, đủ để mọi người ghi nhớ hình ảnh.

Sau đó, mỗi một bản đều sẽ đưa ra lời giới thiệu, giải thích những gì Mạc Tiểu Kiểu muốn sửa đổi.

Trong khi cô ấy còn chưa kịp giới thiệu xong, thì ở bên dưới đã có những tiếng xì xào bàn tán.

Và tôi thấy nét mặt sếp Trương đã lạnh đến âm độ.


Tôi lặng lẽ nhìn lướt qua Bùi Thiên Vũ, người nãy giờ vẫn bất động chẳng hề gì, trên khuôn mặt anh tuấn với những đường nét và ngũ quan tuyệt đẹp kia cũng không hề có biểu cảm khác thường nào, chỉ là đẹp đến mức khiến người ta phải hoảng hốt.

Mà nhà thiết kế vừa sùng bái Giản Tịch ban nãy ném cái bút trong tay lên mặt bàn “bốp” một cái, sau đó ngả người ra sau, những cũng không nói lời nào.

Nhưng riêng cử chỉ này cũng đủ cho thấy anh ta đang rất phẫn nộ.

Thực tế thì vừa nhìn đã hiểu ngay, giờ phút này ai có thể mở miệng phát biểu ý kiến được chứ? Làm vậy thì có khác nào vả thẳng mặt Bùi Thiên Vũ?
Tôi nhìn thẳng Mạc Tiểu Kiều, đến chính bản thân cô ta cũng phải nhìn lên màn hình lớn bằng vẻ mặt có chút nghi ngờ, cũng có phần kinh ngạc, và cũng có thể là không tin?
Nhưng dù sao thì tất cả cũng do một tay cô ta chỉnh sửa nên, tất cả đều là do sự phấn khích của cô ta vừa rồi.

“Mọi người cứ nói đi, không cần phải kiêng nể!” Đột nhiên, Bùi Thiên Vũ mở miệng: “Nêu ý kiến đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.