Sau Ly Hôn Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 20


Bạn đang đọc Sau Ly Hôn Tôi Hô Mưa Gọi Gió – Chương 20


Tôi nhìn vào chiếc điện thoại đang đổ chuông và không biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào.

Thời gian thật khéo vừa vặn, Tân Hạo Đình vừa rời khỏi thì cô ta đã gọi tới, điều này còn cần phải nói nữa sao? Chắc chắn là Tân Hạo Đình đã kịp thời báo cáo tình hình sau khi rời khỏi đây.

Tôi trả lời điện thoại một cách bình tĩnh: “Ừ, Y Mộc.”
“Cậu làm gì vậy? Điềm Điềm khỏe chưa?” Giọng nói của Y Mộc rất nhẹ nhàng, như thể cô ta đang có tâm trạng rất tốt.

Tôi thầm nghĩ trong lòng, đúng, sao cô ta lại không vui vẻ được cơ chứ? Tôi và Tân Hạo Đình cãi nhau một trận ầm ĩ nên đương nhiên cô ta sẽ là ngư ông đắc lợi rồi.

“Hôm nay cậu cũng rảnh quá hả? Sáng sớm đã có thời gian trêu chọc rồi.” Trong giọng điệu của tôi có vẻ mỉa mai.

“Tớ không phải là người máy, cũng phải có thời gian sạc pin và và bảo dưỡng chứ!” Cô ta cười: “Mời cậu nha?”
“Tớ không gửi Điềm Điềm, đang ở nhà chơi với con bé.” Tôi thản nhiên đáp.

“A?…!Hay quá, dẫn theo luôn.


Lần trước cậu không vui nên tớ không dám ở lâu.” Cô ta trêu chọc tôi.

Tôi nghĩ ngợi, cơ hội thật tuyệt vời.

Nếu cô ta đã chủ động mà tôi không tận dụng tốt cơ hội này thì sẽ có lỗi với sự nhiệt tình của cô ta rồi.

“Được, ăn gì cũng không quan trọng, tớ chỉ muốn yên lặng thôi, đến nhà của cậu đi.

Tớ vẫn còn chưa đến nhà cậu bao giờ, cậu ẩn nấp cũng kỹ quá rồi đó, nếu có chuyện gì không thể liên lạc được với cậu thì không biết tìm cái ổ của cậu ở đâu luôn.

Đúng là thỏ khôn có ba hang mà.” Tôi nói rất nhẹ nhàng, không hề khác biệt với những lời trêu chọc trước đây mà chúng tôi thường nói với nhau.

Cô ta có vẻ lưỡng lự một lúc, tay tôi siết chặt điện thoại, có vẻ như cô ta đang do dự.

“Đừng nói với tớ là cậu không tiện nha.” Tôi cố ý kích động cô ta, tôi hiểu tính cách của cô ta mà.

“Cậu nói gì vậy? Có gì mà không tiện chứ? Cho dù tớ giấu đàn ông trong nhà thì cũng phải đuổi anh ấy đi để nhường cho cậu.” Cô ta vội vàng nói: “Được, quyết định như vậy đi, cậu cứ thế nhé.

Buổi tối tớ sẽ đón tiếp cậu, cậu với Điềm Điềm cứ ở nhà chờ, lát nữa tớ sẽ qua đón.”
Tôi cúp máy, ôm con gái mà trong lòng nặng trĩu, nếu mọi chuyện không hề xảy ra thì thật tuyệt, cứ coi như tôi vừa gặp ác mộng vậy.

Ít nhất thì con gái tôi không bị tổn thương.

Thấy môi con bé vẫn còn sưng đỏ, tôi nhẹ nhàng hỏi: “Còn đau không?”
Con bé lắc đầu an ủi tôi như người lớn: “Không đau nữa, bố nói bố không cố ý, bố sai rồi.”
Tôi chợt nghẹn ngào, giá như tôi có thể ngây thơ như con gái thì tốt biết bao.

Hai giờ sau, xe của Y Mộc đến tầng dưới, bảo tôi đi xuống.


Tôi đã giấu hai chiếc chìa khóa ở giữa hai lớp túi, tôi chỉ muốn xác minh rằng những chiếc chìa khóa đó có phải là của cô ta hay không.

Điều làm tôi ngạc nhiên là căn hộ cô ta sống hóa ra lại là một trong những khu dân cư cao cấp nổi tiếng nhất ở Giang Thành, Kim Địa Hoa Phủ.

Tất nhiên tôi biết khu vực này có một ngôi trường tốt nhất, đào tạo nhân tài từ mẫu giáo đến khi tốt nghiệp cấp ba, chất lượng giảng dạy của trường phải nói là số một trong tỉnh.

Lúc đầu tôi cũng đã nhiều lần nhắc chuyện này với Tân Hạo Đình, tôi muốn mua một căn ở đây để Điềm Điềm có cơ hội trau dồi tài năng.

“Thật không ngờ, Y Mộc, cậu lại có thể sống ở Kim Địa Hoa Phủ luôn? Tớ đã nhắm trúng chỗ này lâu rồi!” Tôi nói một cách chân thành, ngay lúc này tôi đã quên đi những khúc mắc của mình với cô ta.

“Cậu vì Dục Tài, đúng không?” Y Mộc nói thẳng: “Đó không phải là chuyện đơn giản.

Khi Điềm Điềm đi học, nếu cậu tin tớ, hãy để con bé đến đây sống với tớ! Tớ sẽ để con bé học ở Dục Tài.”
Tôi sững sờ tại chỗ, trong lòng lại cuồn cuộn dậy sóng, đây là muốn cướp đi con gái của tôi sao?
Y Mộc đưa tay ôm lấy Điềm Điềm, chợt chú ý tới vết thương trên miệng con bé: “Ôi, sao lại vậy? Dì nhớ rõ lần trước đâu có bị dập miệng nè.”
Tiếng kêu kinh ngạc của cô ta như thể cố tình làm đau dây thần kinh của tôi.

Tôi ôm con gái vào lòng, nói một cách lạnh lùng: “Không cẩn thận bị ngã.”
Y Mộc nhận ra sự xa cách của tôi nên hơi cứng đơ người.


Y Mộc sống ở tầng mười hai, khi cô ta mở cửa, tôi cố tình nhìn xem chìa khóa của cô ta, nhưng động tác của Y Mộc rất nhanh, vừa mở cửa đã cất chìa vào trong túi.

Tôi không hề nhìn thấy rõ.

Sau khi vào nhà, cô ta ném cái túi lên tủ, sau đó nắm tay Điềm Điềm: “Bé cưng, để dì dẫn cháu đi tham quan một vòng nhé.”
Căn nhà rất lớn, một mình cô ta sống thật quá xa xỉ rồi.

Căn nhà được trang trí nguy nga tráng lệ, trên bàn là những bông hoa đang nở rộ thật phù hợp với tâm trạng của một cô gái đang độc thân, so với căn nhà bốn mươi lăm mét vuông của tôi thì nó thật lạnh lẽo.

Thật đúng là thế sự thay đổi khó lường, tôi không ngờ rằng mười năm sau Y Mộc lại sống thoải mái như thế, mà tôi chỉ có củi, gạo, mắm, muối và còn phải vắt óc suy nghĩ để đấu trí với người chồng lừa dối mình nữa.

Điềm Điềm kích động hét lên, giọng nói ngọng líu ngọng lô: “Ôi, mẹ ơi, nhà của dì Mộc thật là đẹp.”
Nghe thấy tiếng reo vui mừng của con gái mà lòng tôi vô cùng xót xa.

Tôi đi vào theo, cẩn thận quan sát mọi thứ trong phòng hòng tìm kiếm manh mối..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.