Bạn đang đọc Sau Ly Hôn Tôi Hô Mưa Gọi Gió – Chương 14
“Em sao thế?” Tân Hạo Đình ngẩng đầu lên nhìn tôi, chu đáo hỏi: “Có phải là em mệt quá rồi không? Hay là em cũng ngủ một lúc đi, anh sẽ không đi nữa, ở lại chơi với Điềm Điềm.”
Tôi cố kìm chế cảm xúc của mình, gật đầu đáp: “Ừm, em mệt rồi! Anh dỗ dành rồi chơi với con bé một lúc nhé, em chợp mắt chút.”
Nói xong, tôi đặt đĩa hoa quả lên bàn cà phê, nói: “Anh đút con bé ăn đi, trong bếp vẫn còn đấy.”
“Ừm, được rồi, em đi ngủ đi.
Ngủ dậy anh sẽ đưa hai mẹ con đi ăn.” Tân Hạo Đình nói, cầm chiếc nĩa lên đút hoa quả cho Điềm Điềm.
Tôi quay người về phòng ngủ, nằm lên giường, tôi thấy hơi khó thở, nghẹn ngào sụt sịt, nước mắt đã trào ra.
Xem ra hai chiếc chìa khóa này chắc chắn có vấn đề, vậy nên anh ta mới vội vã chạy về nhà, vội vã lấy lại chìa khóa như vậy, hoàn toàn không phải là vì lo lắng Điềm Điềm tỉnh giấc hay chưa.
Một khi đàn ông đã ngoại tình, lương tâm cũng thật sự bị chó ăn mất rồi, không biết chừng chiếc chìa khóa đó là chìa khóa nhà của người phụ nữ kia.
Tôi không khỏi nghĩ đến Y Mộc, hai năm nay cô ta làm gì cũng thuận lợi suôn sẻ, đã không còn phải thuê trọ ở ghép với người ta nữa, một mình thuê một căn hộ lớn.
Nhưng cô ta chưa bao giờ nói cho tôi biết địa chỉ nhà mình, cũng chưa mời tôi qua đó bao giờ, xem ra là để tiện quyến rũ đàn ông về nhà đây mà.
Tôi càng nghĩa càng thấy tức giận, đúng là biết người biết mặt khó biết lòng.
Cảm giác bị lừa dối khiến tôi thấy ghê tởm và buồn nôn, chẳng trách cô ta đã từng nói với tôi, tôi bị Tân Hạo Đình lừa bán còn giúp anh ta đếm tiền.
Đây rõ ràng là một sự khiêu khích trắng trợn của cô ta đối với tôi.
Dù cô ta không phải bà Tân hàng thật giá thật, nhưng cô ta chắc chắn cũng không phải loại người kém cỏi, trong lòng cô ta không có tật thì tại sao lại phải nói dối.
Tân Hiểu Lan ngu ngốc này còn tác oai tác quái vào đúng thời điểm này nữa chứ, cô ta đã vô tình khiến sự việc trở nên phức tạp hơn, nhưng ngày hôm đó Y Mộc và Tân Hạo Đình cùng hợp lực nói dối, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Rõ ràng là họ có bí mật mờ ám gì đó không thể để cho người khác biết.
Cũng có thể thấy rằng, Tân Hạo Đình đã đề phòng tôi từ lâu, chẳng trách tôi hoàn toàn không tìm ra được bất cứ dấu vết nào ở đây.
Tân Hạo Đình đã bắt đầu đề phòng tôi như phòng trộm từ khi nào vậy?
Nghĩ đến đây, bàn tay tôi siết chặt tờ truyền đơn lại một cách mạnh mẽ, ngực đau đớn như có một tảng đá đè lên.
Hai bố con họ vẫn đang chơi đùa vui vẻ không biết chán ở ngoài kia, còn tôi ở trong phòng thì lòng đau như cắt.
Tôi không thể không chuẩn bị gì đó cho mình.
Buổi tối, Tân Hạo Đình khăng khăng muốn đưa hai mẹ con tôi ra ngoài ăn, tôi cũng không phản đối.
Một tay con gái nắm tay tôi, tay còn lại nắm tay Tân Hạo Đình, cảnh tượng ấm áp và hòa thuận đó khiến những người xung quanh nhìn mà phải người một gia đình ba người chúng tôi.
Tôi cười tự giễu, tôi và Tân Hạo Đình có thể chuyển nghề đi làm diễn viên được rồi.
Vừa lên xe, còn chưa kịp khởi động, Tân Hiểu Lan đã cầm túi xách chạy vào chung cư, thấy chúng tôi chuẩn bị ra ngoài, cô ta nhìn Tân Hạo Đình, hỏi: “Ba người đi đâu vậy?”
Tân Hạo Đình còn chưa kịp lên tiếng, Điềm Điềm đã phấn khích nói: “Cô ơi, bố đưa mẹ cháu và cháu đi ăn nhà hàng ạ.”
Tân Hiểu Lan không nói gì, lập tức vươn tay mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
Bộ dạng ngang ngược đó thật khiến tôi thấy khó chịu, cô ta hay chạy đến nhà chúng tôi ăn chực từ khi nào vậy?
Tân Hạo Đình cũng không nói gì, khởi động xe và lái xe rời khỏi khu nhà.
Tôi cứ giữ im lặng, tôi ghét thái độ này của Tân Hạo Đình, dù Tân Hiểu Lan làm gì, anh ta cũng nhắm một mắt mở một mắt dung túng cho cô ta.
Hôm nay chuyện ở tòa nhà Cẩm Huy, tôi nghĩ chắc chắn anh ta cũng không trách móc cô ta quá nhiều đâu, nếu không làm sao cô ta có thể bám theo chúng tôi một cách ngang ngược, chẳng sợ trời chẳng sợ đất như này.
Tôi cũng thật sự bái phục ông bà Tân, bọn họ cũng không hỏi xem hằng ngày đứa con gái này của họ đã làm những gì ư?
Tân Hạo Đình chọn một nhà hàng khá nổi tiếng, là Phúc Tường Cư, đang có rất đông khách ở đây.
Tân Hạo Đình để chúng tôi xuống xe trước, còn anh ta đi tìm chỗ đậu xe.
Bình thường chúng tôi rất ít khi ra ngoài ăn cơm, Điềm Điềm phấn khích đến nỗi cái miệng nhỏ cứ ba la bô lô nói không ngừng.
Tân Hiểu Lan mất kiên nhẫn, hừ lạnh một tiếng: “Cháu kêu cái gì? Ra ngoài ăn bữa cơm thôi mà cũng không yên được sao?”
Một câu nói của cô ta đã khiến sự nhẫn nhịn của tôi lập tức bùng nổ: “Sao lại phải ngừng? Em đã bao nhiêu tuổi rồi, còn nó mới mấy tuổi? Em có thể ra dáng một người cô chút được không?”
“Đứa trẻ này là do chị chiều hư nó đấy!” Tân Hiểu Lan khó chịu bật lại tôi, miệng lẩm bẩm: “Đúng là cái loại thiển cận, chẳng biết gì hết.”
“Em nói cái gì? Nó là do ai chiều cơ? Em thì học rộng biết nhiều rồi, nhưng các người có tự vấn lại bản thân xem các người biết được những gì?” Tôi bế Điềm Điềm lên trừng mắt nhìn Tân Hiểu Lan, nói: “Còn tính toán với một đứa trẻ, em cũng có tiền đồ thật đấy!”
Tân Hạo Đình đã đỗ xe xong đang bước lại chỗ chúng tôi, thấy tôi trách mắng Tân Hiểu Lan, anh ta vỗ lưng tôi, vươn tay muốn bế Điềm Điềm, nói: “Đừng cãi nhau nữa, em bớt càu nhàu chút đi.”
“Cô là đồ xấu xa!” Điềm Điềm thấy bố đã tới, đã có chống lưng nên cô bé bèn mách tội với bố.
Tân Hiểu Lan liếc mắt nhìn anh trai mình, thu lại vẻ mất kiên nhẫn, cười nói: “Con bé này, sao cô lại xấu xa chứ?”
Tôi ghét bô dạng này của Tân Hiểu Lan, trước mặt anh trai, cô ta luôn giả vờ ngoan hiền, quay người một cái đã đổi mặt.
Tôi né tránh bàn tay đang đưa ra muốn bế Điềm Điềm của Tân Hạo Đình, quay người đi vào trong.
Tôi nghe thấy Tân Hạo Đình nói một câu: “Em có thể yên ổn một chút được không?”
“Em…”
“Em im miệng đi! Đừng có không biết tốt xấu như vậy!” Giọng Tân Hạo Đình rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ ràng, thật sự rất ít khi tôi thấy anh ta mắng em gái như vậy.
Trong lòng cũng coi như thoải mái hơn một chút, anh ta nên tỏ thái độ cứng rắn hơn với em gái mình, để cô ta bớt lại đừng ngang ngược và bướng bỉnh như vậy nữa.
Vừa vào nhà hàng, không ngờ tôi lại bắt gặp Từ Quốc Thiên..