Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 34: Đã Nghiện Còn Ngại


Đọc truyện Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày – Chương 34: Đã Nghiện Còn Ngại


“Mẹ, con và Lâm Nhan đều độc lập kinh tế, cô ấy chưa bao giờ tiêu tiền của con, còn nữa, mẹ vẫn luôn không hài lòng về Lâm Nhan, trong bụng của cô ấy cũng không có cháu của mẹ, mẹ cần gì phải nói giúp cô ấy chứ?” Chắc chắn mẹ Tạ Phong Trần đã thấy những tin tức về Lâm Nhan trên Weibo nên anh cố ý lôi chuyện trước kia mẹ anh không ưa Lâm Nhan để chặn họng bà.

“Trời ơi là trời, con trai à, sao con keo kiệt quá vậy? Con kết hôn hai năm mà không sinh được cho mẹ đứa cháu thì thôi đi, còn chuyện con không chu cấp cho con dâu, con còn mặt mũi để nói ra hả? Hèn gì Lâm Nhan không muốn gặp con, có người chồng như con thà không có còn hơn, nếu là mẹ thì mẹ đã ly dị từ sớm rồi.

Ai~~ con làm mẹ lo muốn chết, nếu ngày nào đó Lâm Nhan nghĩ thông rồi muốn ly hôn với con thì con sẽ thành cẩu độc thân, đến lúc đó mẹ không dám vác gương mặt già này đi gặp người khác nữa.” Giọng nói Tạ phu nhân trong điện thoại vô cùng kích động, lòng căm phẫn dâng trào khiến bà không chút khách sáo đâm từng đao từng đao vào tim con trai mình.
Quả thực Lâm Nhan đã nghĩ thông suốt, thủ tục ly hôn cũng đã xong xuôi, bây giờ mẹ Tạ có lo lắng cũng vô dụng.
Tạ Phong Trần siết chặt di động, sắc mặt càng lúc càng khó coi, ai ngờ lời mỉa mai của mẹ ruột vừa chính xác lại vừa chọc trúng điểm trí mạng.
Tạ phu nhân luôn cảm thấy kiêu ngạo vì có đứa con trai như anh nhưng bỗng nhiên thay đổi thái độ thành ghét bỏ anh, đúng là không được bình thường, Tạ Phong Trần có hơi nghi ngờ, đây là mẹ ruột của mình à?
“Mẹ, mẹ chê con làm mẹ mất mặt, vậy mẹ có thể nói với người ngoài rằng mẹ chưa từng sinh đứa con trai này đi.” Tạ Phong Trần có hơi giận dỗi trả lời.
“Nếu mẹ có thể nhét con lại vào trong bụng được thì mẹ vui lắm đó! Trước kia, mẹ thật sự không ưa Lâm Nhan, cảm thấy con bé ngoại trừ gương mặt thì không có gì xứng với con, nhưng bây giờ mẹ lại cảm thấy con gái nhà người ta gả cho con mới thật sự xui xẻo, ánh mắt không tốt lại còn ngu ngốc, lại còn không biết tính toán gì cả.

Con trai, con cứ yên tâm đi! Kiểu phụ nữ ngốc như Lâm Nhan có không ít đàn ông chực chờ muốn cướp đoạt ở ngoài kia đó! Bây giờ, con không xem người ta ra gì, sau này người ta vứt bỏ con thì dù con có tìm người mẹ già này kể khổ, mẹ cũng không thông cảm nổi đâu.” Tạ phu nhân cảm thấy rầu thúi ruột vì hạnh phúc của con trai.

Bà cố nhớ lại, khi đó bà kết hôn với chồng từ sớm, chồng bà cưng chiều bà hệt như cưng con gái, bất kể là về tình cảm hay về vật chất, chuyện gì ông ấy cũng đặt bà lên hàng đầu nhưng sao gien ưu tú này lại không di truyền cho con trai tí xíu nào vậy.

Nếu đây không phải con ruột của bà, Tạ phu nhân thật sự muốn mắng một câu tra nam.
Đúng là lúc trước bà có thành kiến với Lâm Nhan, không muốn quản chuyện hôn nhân của con trai nhưng từ lần trước khi bà để ý bụng của Lâm Nhan và để tâm đến con bé một chút.

Bà nhanh chóng hiểu rõ một chuyện, việc hôn nhân của con trai và Lâm Nhan không hạnh phúc là do cả hai cùng chịu trách nhiệm.

Nhưng khi nhìn thấy những thứ trên Weibo, thấy Lâm Nhan hòa thuận ở chung với những nam diễn viên khác, một đám người trẻ tuổi lại có ngoại hình đẹp trai phóng khoáng, nhìn trên hình cũng biết tính cách tốt hơn con trai bà rất nhiều.

Không hiểu sao bà có cảm giác vừa ghen tị lại vừa sốt ruột giúp con trai mình.

Còn tên thối tha kia lại không mở mang đầu óc chút nào, cả ngày chỉ biết ham công tiếc việc, công việc làm sao quan trọng bằng vợ được chứ!
“Mẹ, nếu mẹ buồn chán quá thì con sắp xếp người dẫn mẹ đến Paris ngắm hoa được không? Hay là tìm bạn bè đánh bài, nhảy nhót ở quảng trường cũng được, đừng nghĩ những chuyện lung ta lung tung suốt ngày nữa.

Con bận lắm, con cúp đây.” Tạ Phong Trần trả lời lấy lệ hai câu rồi muốn tắt máy.
“Nếu con chịu hăng hái tranh giành một chút để cho mẹ được ôm cháu sớm thì mẹ làm gì rảnh rỗi tới mức này chứ? Con bớt nói nhảm đi, ngày mai lập tức mua vé máy bay đến Liễu Thành, Lâm Nhan quay phim vất vả như vậy, con thân là chồng vốn nên đi an ủi người ta! Con nhìn tên nhóc nhà họ Hàn cưng chiều con dâu nhà họ cỡ nào kìa, ba ngày bốn bữa đều tới thăm, không được, mẹ mới vừa nhìn thấy Nhược Phong, mẹ phải gọi cho nó bắt nó giúp con theo dõi mợ nhỏ của nó.” Tạ phu nhân trong điện thoại gấp gáp đưa ra sáng kiến, lại còn muốn phát triển cơ sở ngầm của mình ở đoàn phim.
Tạ Phong Trần bị nhắc nhở tới mức cáu kỉnh, dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện.
Tính cách mẹ anh đơn thuần, nhiều lúc nói chuyện rất không đáng tin nhưng lần này nói trúng tim đen của anh.
Anh không thể nói chuyện anh đã ly hôn với Lâm Nhan ra, càng không muốn thừa nhận sức ảnh hưởng của Lâm Nhan đối với anh đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

Chết tiệt, anh cảm thấy ghen tị vì Lâm Nhan có phốt tình cảm với nam diễn viên khác, thậm chí lúc anh nhìn thấy Lâm Nhan cười tươi như hoa với những tên đàn ông khác thì không kiềm được cơn giận dữ bùng lên trong lòng.
Mọi người đều nói Tạ Phong Trần anh máu lạnh vô tình, nhưng theo anh thấy Lâm Nhan chỉ có hơn chứ không hề kém anh.
Sau đêm Lâm Nhan say rượu đó, mặc dù đã ly hôn nhưng trong lòng anh cũng không thoải mái như Lâm Nhan.

Về phần Lâm Nhan, cô ấy thực sự không hề để tâm, vừa quay đầu đã thân thiết cùng người đàn ông khác.
Tạ Phong Trần nghĩ tới lần trước anh đến Liễu Thành vốn chỉ muốn xác nhận Lâm Nhan có thai hay không nhưng lại nghe cô nói không thích anh, lời nói chắc như đinh đóng cột, anh lập tức nóng máu tới mức không kìm nén được lửa giận.


Thậm chí là mất lý trí mà dự định quyến rũ Lâm Nhan, thăm dò xem có phải mình thật sự không có một chút lực hấp dẫn nào với cô không.
Ai ngờ Lâm Nhan lại không phản ứng như lẽ thường, cuối cùng người chạy mất dép chính là anh.
Trở về được mấy ngày nay, anh cố gắng không chú ý đến tin tức của Lâm Nhan vì muốn bình tĩnh suy nghĩ xem rốt cuộc Lâm Nhan là loại tồn tại gì trong lòng anh.

Ai ngờ hôm nay vừa vào công ty đã nghe nhân viên lễ tân bàn luận Lâm Nhan là máy thu hoạch nam thần gì gì đó, gương mặt phối với ai cũng xứng khiến anh suýt chút nữa khiển trách nhân viên kia trẻ tuổi mà mắt mù.
Lúc trước, Tạ Phong Trần nghĩ ly hôn với Lâm Nhan là giải thoát, nhưng hôm nay, anh bắt đầu cảm thấy nghi ngờ quyết định này.
Sau ly hôn, chẳng biết tại sao anh vẫn bị nhốt ở biệt thự Thiên Hải, nhưng Lâm Nhan giống như chú chim nhỏ cuối cùng cũng được bay ra khỏi lồng sắt, điên cuồng chơi đùa ở bên ngoài, vui đến quên cả lối về.
Trong văn phòng rơi vào sự im lặng quỷ dị, tuy điện thoại không mở loa ngoài nhưng âm thanh của Tạ phu nhân không hề bé, Trần Sảng không thể không nghe thấy rõ mọi chuyện.

Cậu nhìn ông chủ nhà mình dường như rất phiền não, thân là một trợ lý, Trần Sảng kịp thời nhắc nhở, “Tạ tổng, có cần tôi nói bộ phận quan hệ xã hội của phía bên Superstar Entertainment xử lý những phốt tình cảm trên mạng của Lâm tiểu thư không ạ?”
Tạ Phong Trần thờ ơ liếc mắt nhìn anh, dường như muốn nói: Loại chuyện này mà cũng cần ông đây phân phó, không phải là trách nhiệm của trợ lý à.
Trần Sảng sờ gáy, cảm thấy lạnh cả người, cậu hơi buồn bực, tâm tư ông chủ thật khó nắm bắt.

Sau khi từ Liễu Thành về thì cả người không khác gì núi băng, tựa như Diêm Vương, nhìn ai cũng không vừa mắt, không ít quản lý cấp cao bị anh mắng thành chó.

Bây giờ công ty từ trên xuống dưới, lòng ai cũng hoảng sợ mà người thảm nhất chính là cậu – trợ lý theo hầu bên cạnh anh, cả ngày đều lo lắng đề phòng, sợ mình sơ suất một chút sẽ làm ông chủ phát bực.
Nếu để trong lòng, nổi máu ghen thì khẩn trương theo đuổi người ta đi, ở trong này phóng khí lạnh với cậu thì có tác dụng gì?
Thời điểm này, thể diện đàn ông còn quan trọng sao?

Ôm vợ xin tha thứ không phải ngon hơn sao?
À quên… Đã là vợ trước rồi.
Sau khi ly hôn, ong bướm bay ào ào tới bên cạnh Lâm Nhan.

Trần Sảng rất muốn nói một câu: Nếu ông chủ không biết nắm bắt, e là tới khi quay xe thì cỏ cũng không có mà ăn.
Ai~~ người ta đều nói phụ nữ thường nói một đằng nghĩ một nẻo, nhưng tới lúc đàn ông miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo thì càng khiến người ta sốt ruột hơn, nhất là người đàn ông thâm trầm như Tạ thiếu đây, chẳng hiện vui buồn lên mặt.

Ông chủ còn ngồi ở đây chảnh chó chờ người ta chủ động quay về tìm mình, sao Lâm Nhan người ta có thể lởn vởn trong đầu suy nghĩ rẻ tiền như vậy chứ?
Đúng là một phút ly hôn sướng nhất thời, ngày tháng truy thê muốn tụt quần.
“Xử lý sạch sẽ, thông báo cho phía bên bệnh viện không được cho ông nội thấy những thứ này, để tránh xuất hiện nghi ngờ.” Tạ Phong Trần trầm ngâm trong khoảnh khắc, mặt không đổi sắc ra lệnh, dường như tất cả đều vì sức khỏe của ông nội.
Trần Sảng rất muốn trợn mắt khinh bỉ, trong lòng thầm mắng đậu xanh rau má, ông nội Tạ không muốn nhận cái nồi này đâu, làm vì ai thì trong lòng ai kia tự hiểu rõ.
“Tạ tổng, gần đây Lâm tiểu thư tựa như thay đổi thành một người khác, mọi người trong đoàn phim đều rất mến cô ấy.

Nếu như ngài thích Lâm tiểu thư thì phải nắm bắt cơ hội theo đuổi cô ấy về, nếu không đợi tới lúc quay đầu lại đã bị người khác nhanh chân chạy đến trước rồi.” Trần Sảng đi tới cửa, kéo cửa ra nhưng nhịn không nổi vẫn quay đầu lại nói một câu.
Trước kia cậu không có ấn tượng tốt với Lâm Nhan, điều đó được hình thành từ chuyện Lâm Nhan lập mưu gả cho ông chủ nhưng sau vài lần tiếp xúc với Lâm Nhan trong khoảng thời gian gần đây, cậu cảm thấy thật ra Lâm Nhan không phải là loại phụ nữ tâm cơ, ngược lại cô ấy có những phẩm chất hiếm thấy như thẳng thắn, không giả tạo, yêu ghét rõ ràng, phóng khoáng, chân thật.
Trong xã hội hiện nay, người có tấm lòng tốt đẹp đã không còn nhiều, nhất là Lâm Nhan – một người đang lăn lê bò trườn trong giới giải trí muôn màu muôn vẻ kia.
“Dường như cậu rất có kinh nghiệm?” Tạ Phong Trần bị trợ lý nhìn thấu tâm tư, cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Trần Sảng cảm thấy khó thở, ông chủ đang đá đểu anh là cẩu độc thân đây mà, cậu làm mẹ gì mà có kinh nghiệm, cậu đã dâng hiến tất cả tinh thần và sức lực cho ông chủ và công ty vốn không có thời gian yêu đương.
“Tạ tổng, ngài thích người ta thì cứ nói ra, phụ nữ ấy mà, ngài đối xử tốt với cô ấy một chút, cứ quan tâm và cưng chiều cô ấy là được.

Hơn nữa, điều kiện cá nhân của ông chủ lại ưu tú đến vậy, Lâm tiểu thư chắc chắn sẽ yêu ngài.” Trần Sảng gấp như đang ngồi trên chảo dầu, vắt hết óc để khích lệ ông chủ theo đuổi vợ cũ.
“Cô ấy nói không thích tôi.” Ánh mắt Tạ Phong Trần buồn bã, giọng nói còn có chút suy sụp.

“Ặc… Thời gian sống chung không lâu nên không thích cũng là điều bình thường, nhưng tình cảm đều bắt đầu từ con số không mà! Nếu ngài không cố gắng tranh thủ và biểu hiện tốt một chút thì ngài càng đi sẽ càng xa, lỡ như Lâm tiểu thư bị người khác tán tỉnh hay thậm chí Lâm tiểu thư thích người khác thì sao giờ.” Trần Sảng cảm giác bản thân mình vừa biết một bí mật kinh thiên động địa, trên thế giới này người phụ nữ dám nói không thích ông chủ trước mặt anh ấy, có lẽ Lâm Nhan là người duy nhất!
Nhưng cậu đã nói đến mức này mà ông chủ vẫn còn tỉnh bơ, Trần Sảng cảm thấy tấm lòng trung trinh của mình đã bị vứt cho chó ăn, cuộc sống này khắc nghiệt với cậu quá.
Không thể không thừa nhận Thượng Đế tạo người rất công bằng, ngài cho ông chủ một chỉ số thông minh siêu phàm, có thể đánh đâu thắng đó trên thương trường nhưng chỉ số tình cảm gần như nằm ở giá trị âm.
“Ông chủ, nếu ngài không hành động sớm thì đừng nói là những nam diễn viên trẻ trong đoàn phim trở thành tình địch của ngài, Hàn thiếu cũng thường xuyên đến đoàn phim, lỡ như…” Trần Sảng bón cho ông chủ một liều thuốc mạnh rồi dừng lại, sau đó chuồn đi mất.
Đương nhiên Tạ Phong Trần biết “lỡ như…” đó là gì?
Phân đoạn quay phim ngoại cảnh của diễn viên chính trong đoàn phim “Phượng Hoàng” đã kết thúc, điểm quay phim tiếp theo là ở phim trường ở Nam Giang.
Từ vùng núi trở lại phim trường cũng coi như là đi vào nội thành, sau khi kết thúc công việc, hoạt động giải trí của mọi người càng phong phú và đặc sắc hơn.
Đúng lúc tới sinh nhật của Giang Vân Chu, fan đến đoàn phim đưa rất nhiều đồ ăn ngon tới, Lâm Nhan thật sự có một bữa ăn no nê.

Buổi tối, khi đoàn phim kết thúc công việc, mọi người đã đặt bánh kem và hoa rồi cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật Giang Vân Chu, một buổi sinh nhật trôi qua như thế.
Lâm Nhan nghĩ tới mấy ngày gần đây, Giang Vân Chu cũng giúp cô rất nhiều, trùng hợp hôm nay cô không cần đến đoàn làm phim nên Lâm Nhan đã thương lượng với nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ, buổi tối mời Giang Vân Chu đi ăn xiên que và đồ nướng ở bên ngoài, ai ngờ Lâm Sanh nghe xong cũng muốn gia nhập.
Gia nhập thì gia nhập thôi, nhưng đặc biệt sau khi biết được mọi người ăn đồ nướng lề đường thì vẻ mặt có ý chê bai.
Thực sự Lâm Nhan không muốn dẫn cô ấy theo, nhưng nhớ lại đây là sinh nhật của Giang Vân Chu, càng đông người càng vui.

Tới quán, mọi người chọn rất nhiều món, gọi một thùng bia chỉ có Lâm Sanh ngồi ngay ngắn, dáng vẻ tao nhã đoan trang như nữ thần vậy hoàn toàn không hợp với bầu không khí ở quán.
Lâm Nhan cười nhạo một tiếng, cô thấy ngứa mắt vô cùng, may mà nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ và Giang Vân Chu bắt đầu đùa giỡn khiến không khí khá hơn.

Lâm Nhan vùi đầu ăn uống nhiệt tình, ăn thỏa sức mình, từ đầu đến cuối không ai thèm quan tâm đến Lâm Sanh.

Lúc rời khỏi quán nướng, mọi người đều có chút men say nhưng vẫn dễ dàng trông thấy chiếc Maybach màu đen dưới ánh đèn đường kia, nhất là người đàn ông đứng dựa vào xe.
“Hữu Niên, sao anh lại đến đây?” Gương mặt Lâm Sanh tràn đầy vui sướng và nét thẹn thùng của cô gái nhỏ khi nhìn thấy Hàn Hữu Niên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.